Trên xe, Cao Viễn liếc nhìn điện thoại di động, biểu cảm lập tức càng trở nên khó coi.

“Sếp, có người đăng video lên mạng, hình như cô Lâm đã đến bệnh viện tìm bác sĩ Lâm.”

Sắc mặt lạnh thấu xương của Giang Cẩn Đình càng trở nên dọa người.

Tài xế nhận lệnh, không dám chần chừ chút nào, mau chóng đổi hướng chạy về phía bệnh viện.

Trong phòng khám.

Tôn Nguyệt nhìn thấy Lâm Uý tâm tình kích động và Lâm Vãn trầm mặc không nói gì cả, chỉ cảm thấy nhức đầu, cô ấy kéo Lâm Vãn.

“Cô nói gì đi chứ! Chuyện này rốt cuộc có phải do cô làm không? Nếu không thì cô giải thích đi!”

Lâm Vãn vẫn không nói lời nào.

Tôn Nguyệt cũng sắp tức chết rồi, thế nhưng cô ấy biết Lâm Vãn lúc nào cũng vậy.

Những năm gần đây từ khi thực tập đến khi chủ trị, bất luận ai mắng chửi cô thế nào, lúc cô không muốn để ý thì bạn đừng mơ nghe được một câu nói nào từ trong miệng cô.

“Cô Lâm, có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì không? Bình thường Lâm Vãn cô ấy…”

“Hiểu lầm? Chủ nhiệm Tôn, tôi đã điều tra IP rồi, chính là cô ta! Sợ là ngay cả cô cũng không thể hiểu rõ trong lòng người phụ nữ này độc ác đến nhường nào!” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, Lâm Uý nghe thấy có người gọi một tiếng “anh Giang, cô ta quay đầu lại nhìn chằm chằm Lâm Vãn, đắc ý khẽ nhíu mày.

“Lâm Vãn! Cô dựa vào đâu mà làm như vậy? Dựa vào cái gì cô đổ oan cho tôi?”

Dứt lời, Lâm Uý đã xông tới túm lấy áo khoác màu trắng của Lâm Vãn, dùng sức xô đẩy.

Lâm Vãn cũng không ngờ Lâm Uý lại đột nhiên xông tới, áo trắng trên người bị kéo đến lộn xộn, dưới chân cũng lảo đảo.

Không thể nhịn được nữa, Lâm Vãn bảo vệ đứa bé, dùng sức kéo tay của Lâm Uý ra.

“Lâm Uý, cô đừng quá đáng!”

“A…”

Lâm Vãn vừa dứt lời, Lâm Uý đã thét lên chói tai rồi té xuống đất, đồng thời còn có tiếng mở cửa vang lên.

Bóng dáng cao lớn của Giang Cẩn Đình đứng ở cửa phòng, nhìn thấy Lâm Uý té ở dưới đất, lông mày nhíu chặt.

Tôn Nguyệt vội vã xông lên kiểm tra tình hình của Lâm Uý: “Này… này… cô Lâm, cô không sao chứ?”

Cô ta ngẩng đầu nhìn gương mặt của Giang Cẩn Đình, càng thêm sợ hãi lo lắng.

Lâm Uý quỳ rạp ở dưới mặt đất ôm lấy bụng, nước mắt rơi lã chã: “Đau quá… bụng của tôi đau quá… con của tôi…”

Ánh mắt của Lâm Vãn từ trên người Lâm Uý dời đến trên mặt Giang Cẩn Đình, đôi mi thanh tú nhíu lại thật chặt.

“Lâm Vãn! Cô thật sự quá độc ác! Cô vậy mà lại… lại muốn làm hại đứa bé trong bụng tôi!”

Tôn Nguyệt đỡ Lâm Uý lên nói: “Cô Lâm, cô đừng nói nữa, mau đứng dậy cho tôi kiểm tra.”

Ánh mắt của Giang Cẩn Đình tập trung nhìn Lâm Vãn, cực kỳ lạnh lẽo: “Bác sĩ Lâm như vậy là có ý gì?”

Sắc mặt Lâm Vãn lập tức trở nên trắng bệch, rốt cuộc cũng vì mình mà nói một câu: “Tôi không đẩy cô ấy.”

Lâm Uý được Tôn Nguyệt đỡ đến giường bệnh ở phía sau, vẫn còn đang kêu khóc.

“Anh Giang… anh Giang bụng tôi đau quá. Người phụ nữ này… cô ta… cô ta viết thư hãm hại tôi, còn muốn làm hại con của chúng ta!”

Nhìn thấy dáng vẻ kích động của Lâm Uý, Tôn Nguyệt vội vàng để cô ta nằm xuống: “Ôi, cô Lam, cô đừng la nữa, để tôi kiểm tra cho cô nhé?”

Giang Cẩn Đình nghe Lâm Uý gọi, lạnh lùng nói: “Cao Viễn, dẫn bác sĩ Lâm đi, trông chừng thật kỹ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play