Học bá Đường Niệm!

Tin tức này bắt đầu lan truyền trên các diễn đàn của trường. Đương nhiên, giống với lần trước, căn bản không có ai tin cả.

Tuy nhiên, sức nóng của những thảo luận này nhanh chóng bị dập tắt bởi trận bóng đá giữa hai trường.

Trường cấp ba Tam Trung đối diện muốn tới Nhất Trung khiêu chiến.

Chậc… Tuyệt zời, Đường Niệm lại bắt đầu nổi lên.

Thanh Chu đặt điện thoại xuống, các diễn đàn lớn trong trường đều điên cuồng truyền rằng giáo thảo Tam Trung Mạc Vũ và Đường Niệm là đôi người yêu thanh mai trúc mã.

Thiên tuyển chi tử đúng là thiên tuyển chi tử, dù có thế này thì sức nóng cũng không hạ xuống?

【Quá đáng thật! Không biết đã chia tay rồi sao~!】 Bạch Thất tức giận bất bình, sao thể nào cũng bị cột trung một chỗ với tên cặn bã kia vậy?

“Không phải cặn bã.” Thanh Chu hiếm khi không ngủ trả lời Bạch Thất.

Theo đuổi thứ mình thích, không thể coi là cặn bã. Rốt cuộc chỉ là Đường Niệm quá mức cố chấp mà thôi.

【......】 Bạch Thất thói quen trầm mặc.

Khi ký chủ nhà người ta vừa mới khế ước đều là tân thủ cầu được mang qua các thế giới, sao đến ký chủ nhà mình thì lại có thái độ bình thường, chẳng quan tâm chút nào vậy? Còn coi nó như không khí.

Coi như năng lực nghiệp vụ của Thanh Chu cực mạnh, nó liền không so đo với nàng.

Hai ngày trước trận đấu bóng rổ, Thanh Chu thành thật ngủ ngon hai ngày.

Bạch Thất cũng không hiểu đồng hồ sinh học ngày ngủ đêm bay của ký chủ.

Đến ngày thi đấu, cả trường nghỉ học, các học sinh trong trường thậm chí còn không đến học tiết chào cờ sáng.

Sáng sớm Thanh Chu đến lớp học như bao ngày thường, thấy trong lớp trống không, rất ít học sinh đến học, sắc mặt có hơi tối đi.

Nhưng mà, An Kỳ ngồi bàn đằng sau Thanh Chu tới rất sớm, giờ này đang an an tĩnh tĩnh ngồi làm bài trong lớp.

An Kỳ sau này thi đỗ đại học, được xưng là nữ thần học bá của Nhất Trung cũng không phải nói quá. Khắc khổ thế này, đáng giá hơn nhiều so với phần lớn các bạn học giỏi trong lớp.

Thanh Chu ngồi ở ghế trên, hai mắt vô thần, nhìn chằm chằm bảng đen, không biết suy nghĩ cái gì.

【Ký chủ ngươi không ngủ được 】

“Đường Niệm, cậu không ngủ được à?”

Hai giọng nói gần như đồng thời vang lên.

“Ừm.” Thanh Chu nhìn bàn Phong Triệt trống không, quay đầu nhìn về phía An Kỳ.

“......” An Kỳ thấy Thanh Chu đột nhiên quay lại, nhất thời không biết nói cái gì.

“Có việc gì sao?” Thanh Chu hỏi.

“Cái đó…” An Kỳ nhất thời nghẹn lời: “Bạn học Đường Niệm có muốn ngủ một lát không?”

【Hỏi rất hay 】 Đây cũng là Bạch Thất muốn hỏi.

Mấy hôm trước không phải ngủ rất ngon à?

Thanh Chu dừng một chút: “Không ngủ.”

Ngủ… Đó không phải việc nàng có thể quyết định.

Mãi đến khi tiết chào cờ kết thúc, học sinh trong lớp cũng không có mấy người đến. Thanh Chu ngồi một lát liền bắt đầu lật quyển sách trong tay.

Không có gì đẹp… Nhưng thật sự rất nhàm chán.

Đến khi chuông tan học vang lên, An Kỳ do dự một lúc mới mời Thanh Chu cùng nhau ăn sáng.

Dưới yêu cầu mãnh liệt muốn nàng thể nghiệm sinh hoạt vườn trường, Thanh Chu gật gật đầu.

An Kỳ và Thanh Chu sóng vai đi trong trường đã tạo lên oanh động không nhỏ.

“Kia ai vậy?”

“Từ khi nào mà trường ta có người đẹp đến vậy.”


“Nhìn ngoan quá à.”

“Kia… Đường Niệm mà!”

“......”

Cuối cùng, trong tiếng nghị luận ồn ào, học sinh lớp A vạch trần chân tướng.

Vì thế trong lúc nhất thời lặng ngắt như tờ.

Chậc… Người đẹp này là Đường Niệm? Tuy rằng Đường Niệm đúng thật cũng xinh đẹp, nhưng mà… Thật sự là không liên quan tới hai chữ đáng yêu chút nào. Lúc này, mọi người mới nhớ tới tin đồn mấy ngày trước Đường Niệm vì theo đuổi Phong Triệt mà thay đổi hình tượng lan truyền trên diễn đàn trường.

Ai… Từ từ! Vậy Mạc Vũ tính là cái thứ gì?

Mọi người dường như ngửi được mùi thơm mát.

An Kỳ mang theo Thanh Chu đi vào căn tin trường, bởi vì trước đó Đường Niệm học ngoại trú lên không làm thẻ cơm, nên cô ấy dùng thẻ cơm mình mua bữa sáng cho Thanh Chu. Mua xong, trong lòng còn thấp thỏm… Đại tiểu thư cậu ấy có ăn cơm sáng của trường không?

Thanh Chu cũng không từ chối ý tốt của An Kỳ.

“Bạn học Đường Niệm…” An Kỳ vừa ăn cơm vừa do dự, hỏi: “Có đi xem đánh bóng rổ không?”

Thanh Chu gật gật đầu.

【Ký chủ ngươi thay đổi 】 Bạch Thất ấm ức.

Ký chủ đâu có nhiệt tình với nó như thế đâu.

Kỳ thật, bản thân Thanh Chu cũng không quá hứng thú với bóng rổ, chỉ là ngủ không yên, với cả thật sự nhàm chán, không thể không tìm chút chuyện cho mình làm.

“Chúng ta có thể đi cùng nhau không?” An Kỳ kích động hỏi. Sau khi lên lớp 12, việc học trở nên căng thẳng, tình nghĩa giữa các bạn học yếu đi rất nhiều. Mà ý thức cạnh tranh trở nên cực kỳ mãnh liệt, dường như sợ những người khác vượt qua mình, dáng vẻ đó thật sự rất đáng ghét.

“Được.” Bản thân Thanh Chu không quen thuộc vườn trường, An Ký nói trùng hợp đúng ý Thanh Chu.

Thế là cuộc trò chuyện kết thúc trong im lặng kéo dài.

Nhưng mà An Kỳ không hề cảm thấy xấu hổ, cứ như thể Đường Niệm trời sinh không thích nói chuyện vậy. Trước khi Thanh Chu tới, Đường Niệm cũng hoàn toàn không giao lưu với các bạn học trong lớp, rốt cuộc là tiểu thư hào môn, tự xưng là thanh cao, không phải ai cũng có thể bắt chuyện.

“Phong Triệt đi đâu?”

An Kỳ đang ở ăn cơm… Đột nhiên nghe được câu hỏi này suýt chút nữa bị sặc.

“Cậu ấy… Cậu đi đi tham gia cuộc thi vật lý.” An Ký trấn tỉnh lại nói.

“Mấy ngày.” Thanh Chu lại hỏi.

“Bốn ngày.” Lần này An Kỳ nhanh chóng trả lời.

Thanh Chu có chút bực bội đặt đũa xuống, uống mấy ngụm trà.

Bốn ngày à… Lâu đến vậy?

【Ký chủ có mở nhiệm vụ phụ không】 Bạch Thất nhắc nhở. Thấy ký chủ có vẻ hứng thú với nhiệm vụ phụ.

Nhưng mà, độ khó rất cao, và thật sự là không bắt buộc.

Thanh Chu lắc đầu.

“Đường Niệm… Bạn học Đường Niệm, mình có thể hỏi cậu một câu được không?” An Kỳ cũng đặt đũa xuống, suy nghĩ hồi lâu rồi cẩn thận hỏi.

“Ngươi hỏi đi.” Thanh Chu gật đầu.

“Cậu thật sự đang theo đuổi Phong Triệt à?” Giống như lời đồn vậy, đối chỗ là vì Phong Triệt.

“Không có.” Thanh Chu trả lời vừa nhanh chóng vừa quyết đoán.

Nghe được câu trả lời này, cảm xúc An Kỳ có hơi hạ xuống. Rốt cuộc thì nhìn hai người họ rất xứng đôi. Tuấn nam mỹ nữ, lại ngồi đằng trước cô ấy, nếu thật sự ở bên nhau thì thật sự rất xứng đôi vui mắt.

8 giờ bắt đầu thi đấu, các thành viên trong đội bóng rổ Tam Trung 7 rưỡi đã có mặt.

Thanh Chu và An Kỳ tới sớm, ngồi tại hàng ghế đầu tiên của khán phòng, cách tuyển thủ rất gần.

Ở Tam Trung, Mạc Vũ đang vận động làm nóng người.

“Học trưởng Mạc… Uống nước đi.” Lưu Thiến Thiến cầm một chai nước khoáng đưa cho Mạc Vũ.

(*) WTF cuộc đời làm edit-beta cứ nhắc đến tên thiến thiến là thấy có điềm nữ phụ óc… làm ra tên tuổi = mấy trò hack não nhằm buff nữ chính lên mây xanh=))).

Đội viên bên cạnh liền huýt sáo.

Mạc Vũ dừng tay lại, nhìn Lưu Thiến Thiến một cái, nhận lấy chai nước đàn em số một bên cạnh đưa qua. Mặc dù không nói chuyện, nhưng ý từ chối đã rất rõ ràng.

“Thì ra học trưởng Mạc thích uống loại nước đó, lần sau em sẽ đổi.” Lưu Thiến Thiến đương nhiên không thấy xấu hổ, bình tĩnh tiếp tục đến gần.

“Tôi không thích uống nước nữ sinh khác đưa.” Lần này Mạc Vũ nói rõ ràng.

“Vậy thế nào là nữ sinh khác?” Lưu Thiến Thiến tiếp tục hỏi.

Lần này Mạc Vũ hoàn toàn trầm mặc.

Người bên cạnh xấu hổ có thể chất đầy ba gian phòng ngủ một gian phòng khách.

“Đại ca, em thấy học bá!” Đàn em số 2 giải quyết sự xấu hổ này.

Liền thuận miệng nhắc tới phát hiện mới của mình.

“Mày thấy thế nào vậy?” Đàn em số một không phục, nhìn chung quanh rộng rãi thế này, sao có thể nhìn rõ người nào với người nào được?

Đàn em số hai giơ kính viễn vọng trong tay lên.

Nghe nói Nhất Trung rất nhiều người đẹp, cậu ta tất nhiên không phải tới xem bóng rổ mà tới ngắm người đẹp, sao có thể không chuẩn bị đầy đủ dụng cụ chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play