Sáng ngày hôm sau, Thanh Chu thức dậy rất sớm.

Nói như vậy cũng không đúng, bởi vì Thanh Chu căn bản cả đêm không ngủ.

Vì thế, mang theo hai con mắt gấu trúc xuất hiện trước mặt cha mẹ Đường.

Cha mẹ Đường liếc nhìn nhau, không nói gì.

Chỉ là cùng ăn cơm sáng với Thanh Chu xong rồi đưa Thanh Chu lên xe tới trường.

Khi Thanh Chu vừa đến cửa lớp, giáo viên văn đang giảng bài trên bục có chút khiếp sợ. Ngày thường Đường Niệm chưa bao giờ đến lớp sớm, vì thế gật gật đầu với Thanh Chu.

Thanh Chu còn chưa vào lớp liền nhìn thấy bóng Phong Triệt, khóe miệng hơi giơ lên.

Phong Triệt thấy Thanh Chu ngồi xuống bên cạnh mình, nhàn nhạt nói: “Cậu đừng chơi linh ta linh tinh gì đó, vô dụng thôi.”

Anh căn bản không thể đoán trước được sau khi Thanh Chu ngồi xuống trực tiếp nằm lên bàn liền ngủ, căn bản chưa từng nhìn anh lấy một lần.

“......” Phong Triệt trầm mặc, có chút xấu hổ tiếp tục đọc sách.

Bạch Thất nhìn Thanh Chu ngủ, cảm thấy vô lực. Cả đêm qua chưa ngủ, nó có dùng hết thủ đoạn cũng không khiến Thanh Chu buồn ngủ, sao mới sáng sớm vừa đến lớp đã buồn ngủ.

Giáo viên văn đứng trên bục giảng giật giật khóe miệng. Bảo sao tới sớm như vậy, thì ra là đổi nơi để ngủ. Thôi thôi, có thể tới trường đã coi như là tiến bộ rồi, cần gì phải trách móc nặng nề.

Vì thế Thanh Chu lại ngủ cả một buổi sáng, ngay cả cơm sáng cũng không ăn.

Khi tiết học đầu tiên sắp bắt đầu, Thanh Chu ngáp một cái ngồi dậy.

Tốt, ngủ rất ngon. Thanh Chu cảm thấy mỹ mãn.

“Đường Niệm.” An Kỳ gọi nàng.

“Hửm?” Thanh Chu quay đầu lại, An Kỳ đưa cho nàng một đống gói khoai tây lát: “Sợ cậu đói.”

Thanh Chu nghĩ nghĩ nhận lấy, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.” Tuy rằng nàng đã ăn cơm sáng.

Phong Triệt ở một bên nhìn tương tác giữa hai người, không khỏi nhướng mày.

Ngày thường An Kỳ cũng không phải loại người hay nịnh nọt, sao hôm nay lại ân cần với Đường Niệm như thế.

Nhân lúc giáo viên còn chưa tới, Thanh Chu bóc một gói ra, ăn răng rắc răng rắc. Tiếng rất lớn, nhưng xung quanh lại không có ai ngăn hành vi của Thanh Chu lại.

Rốt cuộc… Sẽ không ai bởi vì bề ngoài ngoan ngoãn mà quên mất bản chất tà ác bên trong.

Phong Triệt nhíu mày: “Cậu có cảm thấy bản thân ổn không?”

Thanh Chu nhìn anh một cái, hơi dừng lại, chia cho Phong Triệt một túi: “Ngươi cũng ăn?”

Ăn đi, dù sau thì hôm nay ngủ rất ngon, thấy hắn thuận mắt.

Phong Triệt kinh ngạc nhìn gói khoai lát Thanh Chu đưa, trong lòng bất lực. Cậu ta thật sự không rõ anh đang nói cái gì, hay là giả vờ không rõ?

Thanh Chu thấy anh mãi không nhận lấy liền trực tiếp nhét vào trong lòng anh, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết khoai lát của mình. Ngay sau đó, cùng với tiếng chuông vào lớp vang lên, tiếp tục ngủ.

Phong triệt nhìn khoai lát trong lòng ngực, lại nhìn Đường Niệm tiếp tục ngủ, không nói gì nữa mà nhét khoai lát vào trong ngăn bàn.

An Kỳ nỗ lực nhịn cười, thì ra Đường Niệm dậy là chỉ vì muốn kịp ăn xong bữa sáng sao?

Còn có… Nhìn Đường Niệm và Phong Triệt tương tác cũng quá thú vị rồi. Đường Niệm thì suốt ngày rong chơi ở bên ngoài, ít khi ở trong lớp học. Mà Phong Triệt bởi vì thành tích quá tốt nên cũng ít xuất hiện ở lớp. Cả hai đều không quá thân quen với bạn học trong lớp. Cô ấy cũng chưa từng thấy Phong Triệt chủ động nói chuyện với ai bao giờ, mà Đường Niệm lại càng không.

Thanh Chu bình bình an an trải qua ba tiết học, thành tích Phong Triệt cực tốt đương nhiên cũng không nghe giáo viên giảng bài. Chỉ là ánh mắt cứ nhịn không được nhìn về phía Thanh Chu.

Cô gái bên cạnh dường như không đáng ghét như anh nghĩ, từ chỗ của anh vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt của cô, các góc cạnh trên khuôn mặt cực tinh xảo, nước da trắng ngần.

Lời đồn trong trường đúng là không sai, Đường Niệm có thể xứng là giáo hoa trong trường.

Nhưng mà… Cảm giác quen thuộc không rõ nguyên do. Nhưng không thể nói ra được là quen thuộc chỗ nào, lẽ ra Đường Niệm và anh đã gặp nhau từ nhỏ đến lớn, tuy là không hay chơi với nhau, nhưng không không nên khiến anh có cảm giác quen thuộc này.

Cảm giác rất kỳ quái. Giống như lần Đường Niệm ngã vào lòng anh vậy, anh lúc ấy chỉ bực bội, lại không chán ghét.

Tiết thứ tư là tiết hóa học, đáng tiếc ngày hôm qua giáo viên dạy hóa không đi làm nên không biết chuyện Đường Niệm đổi chỗ.

Vì thế giáo viên hóa đang giảng đầy tâm huyết đột nhiên phát hiện có người ngủ, trong cơn giận dữ tất nhiên ném viên phấn trong tay ra, ‘bùm’ phát, trúng hồng tâm.

Thanh Chu chỉ là nghiêng nghiêng đầu, tiếp tục ngủ.

Giáo viên hóa thấy Thanh Chu không có bất kỳ phản ứng gì, không khỏi cảm thấy mất hết mặt mũi, vì thế đi đến chỗ Đường Niệm.

Phong Triệt tất nhiên nhìn thấy, vì thế chọc chọc Thanh Chu.

Thanh Chu không có bất kỳ phản ứng gì.

【Ký chủ, đi học xin đừng ngủ】 Bạch Thất đang làm biếng trong giờ làm thấy chuyện không ổn vội online.

Bọn họ là người làm nên nghiệp lớn, sao có thể bị phê bình bởi vì ngủ trong giờ chứ? Quá mất mặt rồi.

Phong Triệt thấy Thanh Chu không có phản ứng gì, có chút bất đắc dĩ, vì thế lại lần nữa dùng sức chọc chọc Thanh Chu.

Cộng thêm cả Bạch Thất ở trong đầu thường xuyên lải nhải, Thanh Chu đập bàn ‘bang’ một tiếng, đột nhiên đứng lên, có khí thế như rất muốn tìm người đánh lộn một trận,

Cả lớp lặng ngắt như tờ, đúng lúc này giáo viên hóa học đi tới trước mặt Thanh Chu.

【Ký chủ, ký chủ! Ngươi phải làm trò giỏi! 】 Bạch Thất còn đang rít gào.

“Em đang làm cái gì!?” Giáo viên hóa đứng trước mặt Thanh Chu, nổi giận đùng đùng nhìn nàng. Nhưng càng nhìn càng kinh hãi. Này, sau thấy thế nào… Hình như giống hỗn thế ma vương Đường Niệm vậy.

Lại nhìn vị trí ban đầu của Đường Niệm… Đổi chỗ rồi!?

“Em nghe có hiểu không mà lại ngủ trong giờ!?” Câu này rõ ràng đã yếu thế hơn rất nhiều. Là ông nhìn lầm, sớm biết rằng đây là Đường Niệm… Ông liền mặc kệ. Rốt cuộc thì tiểu tổ tông này có thể an tĩnh ngủ trong lớp đã là không tồi rồi.

Thanh Chu hoãn một hồi, gật gật đầu.

Giáo viên hóa vừa lòng… Đây cũng coi như là cho ông bậc thang.

“Đi lên làm câu hỏi trên bảng đi.” Giáo viên hóa nghỉ nghĩ, vẫn không trực tiếp cho Thanh Chu ngồi xuống. Cuối cùng thì ngủ trong giờ đã là trái với kỷ luật, nếu không phạt gì thì người làm giáo viên như ông cũng quá mất mặt rồi.

Với lại bài tập trên bảng là câu cuối trong bài thi lần trước, số người biết làm trong lớp chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, Đường Niệm mà không biết làm vẫn có thể tha thứ.

Thanh Chu tỉnh táo hoàn toàn, mặt không biểu cảm đi lên bảng cầm phấn bắt đầu đọc đề. Sau một lúc lâu, Thanh Chu động phấn.

Học sinh trong lớp kinh ngạc.

Chẳng lẽ thật sự biết làm à?

Các bạn học tối qua ở lại phòng đã đoán trước được. Rốt cuộc tối qua khi nàng giảng bài vật lý, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng.

Không đến vài phút, Thanh Chu ném phấn đi, về lại chỗ của mình.

Giáo viên hóa thấy đáp án thì chấn kinh rồi. Thế mà lại đúng. Lại xem phương pháp giải bài, phương pháp giải cũng viết vô cùng ngắn gọn nhưng lại không thể chỉ ra được một lỗi nào.

Lợi hại!

Vì thế cả lớp đều được một phen chấn kinh… Đường Niệm này chẳng lẽ là thiên tài thâm tàng bất lộ?

Giáo viên hóa gật đầu mấy cái, liền dựa theo cách giải của Thanh Chu giảng lại cho học sinh một lần, quay đầu lại liền phát hiện Thanh Chu lại ngủ.

Giáo viên hóa do dự một chút, cuối cùng vẫn kệ nàng. Rốt cuộc… Thật sự biết làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play