Mạc Vũ rất dứt khoát, cũng không để ý tới đàn em của mình lục đục nội bộ, mà lấy một chai nước khác và đi ngang qua nơi thi đấu tới một phòng khác.

【Ký chủ, tra nam Mạc Vũ 】 Bạch Thất tay nhanh mắt lẹ báo tin cho Thanh Chu.

Thanh Chu nghiêng nghiêng đầu.

Lúc này Mạc Vũ mặc đồng phục bóng rổ của đội, cánh tay rắn chắc lộ ra bên ngoài. Trên lỗ tai mang khuyên màu tím, đúng là có chút đẹp trai.

“Chào học bá, chúng ta lại gặp mặt?” Mạc Vũ đặt cả hai tay lên rào chắn, nhìn An Kỳ cười nhẹ.

Ừm, anh ta cần phải thẹn thùng hết mức có thể, không thể dọa tới cô gái tốt.

“Đồ lưu manh!” An Kỳ lui về sau, kéo dãn khoảng cách với Mạc Vũ.

Mạc Vũ có chút buồn rầu nhíu mày, biết An Kỳ chỉ chính là hiểu lầm ngay lần đầu tiên gặp mặt, liền mở miệng giải thích: “Tất cả đều là hiểu lầm.”

An Kỳ không nói lời nào, hiển nhiên không định để ý Mạc Vũ nữa.

Ánh mắt Thanh Chu đi từ đầu đến chân Mạc Vũ, đánh giá mấy đóa mây trắng trong không trung.

Trong lòng lại có chút khó chịu… Là do cảm giác của nguyên chủ quá mức mãnh liệt.

Chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc của người khác… Thanh Chu không thích một chút nào.

“Chai nước này cho cậu, coi như là nhận lỗi.” Giáo bá Mạc Vũ đại nhân tự cho là dịu dàng đưa chai nước cho An Kỳ.

Vốn tưởng rằng An Kỳ sẽ từ chối, lại không ngờ An Kỳ do dự một lát liền nhận nước.

Mạc Vũ cho rằng mình thấy được hy vọng, đang chuẩn bị nói chuyện lại nhìn thấy An Ký đưa nước cho bạn học bên cạnh.

Theo động tác của An Kỳ, ánh mắt Mạc Vũ đặt trên người Thanh Chu.

Đồng phục chỉnh tề, nước da nõn nà, mái tóc ngắn màu đen, tóc mái ngang mi.

Đặc biệt là đôi mắt kia, lúc này đang nhìn trời xanh, trong mắt lại không có phản chiếu bầu trời, dường như bầu trời cũng không thể vào được mắt nàng. Vừa thờ ơ vừa xa cách.

Quá ngoan.

Làm người bỗng nhiên dâng lên ý muốn bảo vệ.

Nhưng góc cạnh khuôn mặt tinh xảo thế này lại khiến Mạc Vũ cảm thấy cực kỳ quen thuộc.

“Bạn học Đường Niệm, uống nước.” An Kỳ đưa nước cho Thanh Chu.

Thời tiết lúc này còn chưa chuyển lạnh, trận bóng rổ nhất định sẽ rất kéo dài rất lâu, bọn họ lại ngồi gần đến vậy, tất nhiên là không dễ rời đi.

Đây là do cô ấy sơ suất.

“Hửm?” Thanh Chu thu hồi ánh mắt nhìn về phía An Kỳ, thuận tay cầm lấy nước từ An Kỳ.

“Đường Niệm!” Mạc Vũ há to miệng nhìn Thanh Chu, trong lúc nhất thời không biết nói gì để diễn đạt nội tâm khiếp sợ của mình. Anh ta và Đường Niệm là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Với tính cách của Đường Niệm, cách đối nhân xử thế*, tính tình anh ta đều rõ như lòng bàn tay. Sao lại đột nhiên thay đổi phong cách?

*Đối nhân xử thế: Hiểu đơn giản, đó là cách đối xử với mọi người ở đời. Hành xử, ứng xử sao cho phải, cho vừa lòng người là chuyện không phải dễ

Ngay cả anh ta đều không nhận ra được.

“Cậu đừng giở trò quỷ gì!” Mạc Vũ nghĩ, chẳng lẽ Đường Niệm muốn anh ta hồi tâm chuyển ý, cho nên cố tình trang điểm theo kiểu anh ta thích.

“Chúng ta đã chia tay! Cậu đừng tới dây dưa với tôi nữa.” Không có người nói tiếp, Mạc Vũ đành phải tiếp tục nói.

Vẻ mặt An Kỳ lập tức đông cứng lại.

Cô ấy nghe thấy cái gì đây?

Thanh Chu liếc Mạc Vũ một cái không nói gì, ngực có chút phiền muộn. Tuy rằng, nàng không cảm thấy Mạc Vũ là tra nam hay cặn bã, nhưng cảm xúc của nguyên chủ quá mức mãnh liệt.

“Tôi đã nói với cậu là tôi đã có người để thích rồi!” Mạc Vũ đợi lâu vẫn không nhận được đáp lại, bản thân có chút xấu hổ, cũng cảm thấy cực kỳ kỳ quái. Ngày thường, chỉ cần anh ta nói những lời này, Đường Niệm nhất định sẽ cãi nhau với anh ta.

Hôm nay… Sao lại bình tĩnh đến vậy.

Trong lúc nhất thời, Mạc Vũ cảm thấy mình không thích ứng kịp.

An Kỳ có một dự cảm không tốt.

Quả nhiên…

”Người tôi thích chính là An Kỳ.” Mạc Vũ trịnh trọng thông báo cho Thanh Chu, trong mắt đầy không kiên nhẫn: “Cho dù cậu có biến thành thế nào, tôi cũng không thích cậu, Đường Niệm.”

Rốt cuộc trước đó, vì để không chia tay Mạc Vũ, Đường Niệm đã từng nói dối, cắt cổ tay, vừa đấm vừa xoa, Mạc Vũ cảm thấy rất mệt mỏi, liền dứt khoát nói lời chia tay.

Mạc Vũ blah blah nói một đống, Thanh Chu lúc này mới bắt đầu nhìn anh ta.

”Tôi không quen biết cậu!” An Kỳ trả lời rất nhanh chóng. Những lời này là nói với Thanh Chu, sợ Thanh Chu hiểu lầm gì đó.

Giờ phút này, An Kỳ vẫn chưa cùng trải qua hoạn nạn với Mạc Vũ, cũng không có người hỗ trợ để tăng tiến tình cảm, nhiều lắm chỉ xem như Mạc Vũ tương tư đơn phương mà thôi. Mà Mạc Vũ ở trong mắt An Kỳ nhiều lắm chỉ là tên lưu manh, ngay cả người qua đường đều không phải.

An Kỳ cực kỳ hối hận. Cô ấy đã nói mà, sao hai chữ Mạc Vũ quen tai đến thế, thì ra là bạn trai Đường Niệm. Sớm biết vậy, cô ấy nên phủi sạch quan hệ với anh ta từ lâu mới đúng.

Cô ấy rất thích Đường Niệm và không muốn tình hữu nghị vừa mới thành lập giữa hai người bị phá hỏng bởi một người con trai khác.

”Ngươi ồn quá đó. “Thanh Chu nhíu nhíu mày: “Bạn trai cũ.”

Thật là không thích một chút nào.

Quần chúng hóng drama ở bên cạnh cả kinh làm rơi cả dưa.

Đường Niệm và Mạc Vũ chia tay, Mạc Vũ thích An Kỳ. Vãi ò, đây là drama đẹp đẽ đẫm máu mà.

Mạc Vũ cảm thấy vô lực, cũng không biết là từ Thanh Chu hay An Kỳ.

Thanh Chu không hề dấu hiệu ngáp một cái, nheo nheo mắt.

”Bạn trai cũ?” Phong Triệt dẫn theo Hà Nhạc mặc đồng phục đứng trước người Đường Niệm, ánh mắt lại đặt trên người Mạc Vũ.

Mấy ngày trước đây còn nói Đường Niệm muốn theo đuổi anh, mà anh lại nhìn Đường Niệm ngủ ngon lành mấy ngày nay, không có chút động tĩnh nào. Hiện giờ xem ra, không phải là muốn quay đầu gặm lại cỏ đấy chứ.

Oa oa! Mặt An Kỳ đỏ bừng, nhìn Thanh Chu và Phong Triệt, bắt đầu nghĩ ra một cuốn tiểu thuyết mười ngàn chữ.

”Đường… Đường Niệm!” Hà Nhạc giật mình, quả thật là trăm nghe không bằng một thấy.

Mạc Vũ nhìn về phía Phong Triệt…

Con trai độc nhất của Phong gia.

”Liên quan gì tới cậu?” Mạc Vũ nói những lời này rất có tự tin.

Đều là thiếu niên như nhau, gia thế cũng không kém mấy, sợ cái quái gì.

Thanh Chu dùng tay che miệng, lại ngáp một cái, thật sự là cực kỳ buồn ngủ, nhưng vẫn kiên trì nói: “Ngươi tham gia thi đua vật lý?”

Rất tốt… Không trả lời câu hỏi của Phong Triệt. Nhưng mà, Phong Triệt cũng không hoàn toàn cần Thanh Chu trả lời.

”Đúng.” Anh chỉ là tới cổ vũ Hà Nhạc trước khi đi thôi.

”Khi nào trở về? “Thanh Chu dựa vào vai An Kỳ, đôi mắt díu lại không mở ra được.

“Sau bốn ngày.” Phong Triệt trả lời.

Khóe miệng Hà Nhạc và Mạc Vũ giật giật, An Kỳ cũng vậy.

Tuyệt… Sao có cảm giác quen thuộc thế này. À, thì ra là cảm giác làm bóng đèn quá mức sáng rồi.

”Trở về sớm chút.” Thanh Chu đã ngủ rồi, chỉ là theo bản năng nói ra mấy chữ mơ hồ này.

”Hửm?” Phong Triệt không nghe rõ, khó hiểu nhìn về phía Thanh Chu, nhưng Thanh Chu đã hoàn toàn ngủ rồi.

Trọng tài tới đây đón hai vị vận động viên, cuộc thi mau chóng bắt đầu.

Phong Triệt không ở lại quá lâu, sau khi tạm biệt Hà Nhạc, trực tiếp đi về phía cổng trường.

”Trở về sớm chút…?” Phong Triệt nhớ lại khẩu hình miệng khi này của Thanh Chu, rốt cuộc hiểu những từ này.

Đường Niệm… Không nỡ rời xa sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play