Thanh Chu lấy ra một tờ giấy, rất nghiêm túc giảng bài cho An Kỳ.
Bởi vì tiểu bá vương muốn giảng bài, trong lớp lặng ngắt như tờ, mấy học sinh ở lại không thể không đặt ánh mắt lên người Đường Niệm. Vốn là muốn chê cười Đường Niệm, ai lại ngờ… Cứ giảng rồi lại giảng… Về ý thì rất đúng đó nha! Phương pháp cũng rất nhanh gọn.
Ôi trời đất ơi! Khi nào thì Đường Niệm không học vấn không nghề nghiệp có thể học giỏi vật lý tới mức này? Chẳng lẽ bởi vì hôm nay nghiêm túc nghe giảng bài cả một buổi trưa? Tốc độ tiến bộ này cũng quá nhanh rồi đó.
【......】Bạch Thất cũng ngạc nhiên như các bạn học.
Trình độ vật lý của Đường Niệm vốn là cặn bã, mà ký chủ chỉ vừa nghe giảng buổi trưa, vật lý đã có thành tích như vậy? Lúc trước nó còn sợ rằng ký chủ không hiểu được mấy môn khoa học tự nhiên này.
Thanh Chu nhanh chóng kết thúc lớp học nhỏ của mình, còn hậu tri hậu giác* hỏi An Kỳ một câu: “Đã hiểu chưa?”
*Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra
Nàng… Giảng hẳn rất rõ ràng rồi.
“Đã hiểu, đã hiểu!” An Kỳ vội vàng gật đầu.
Đường Niệm giảng rất dễ hiểu, ít nhất cô ấy nghe hiểu. So sánh với các câu bình thường Triệu Húc giảng cho cô ấy mới có thể biết lúc đó cậu ấy giảng rất có lệ.
“Câu tiếp theo.” Thanh Chu thấy An Kỳ chỉ mải gật đầu, liền nhắc nhở.
“A!?” Còn giảng câu nữa?
An Kỳ có chút thụ sủng nhược kinh*. Ngày thường Đường Niệm chính là nhân vật không dễ chọc trong lớp, ai biết thế mà dễ ở chung đến vậy, là bởi vì bánh kem của cô ấy sao?
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo
“Đây… Câu này.” An Kỳ không suy nghĩ linh tinh quá lâu, vội vàng chỉ câu sai tiếp theo của mình cho Thanh Chu xem.
Bởi vì Thanh Chu giảng nhanh, An Kỳ cũng nghe rất chú tâm, cho nên rất nhanh đã hoàn thành xong bài thi.
“Cảm ơn bạn học Đường Niệm.” An Kỳ thực nghiêm túc cúi người cảm ơn Đường Niệm.
Thật sự… Tốt hơn rất nhiều bạn học cùng lớp. Lớp 12… Đặc biệt là lớp trọng điểm, đối thủ cạnh tranh đều là các bạn học cùng lớp, đương nhiên không dễ đồng ý giảng bài cho những người khác.
Thanh Chu vẫy vẫy tay, cũng không cầm cặp sách, trực tiếp chạy lấy người.
Thanh Chu mới vừa rời đi, những học sinh vì ở lại xem Đường Niệm giảng bài đều tới vây quanh bàn Thanh Chu, muốn xem Đường Niệm này rốt cuộc thi được bao nhiêu điểm vật lý.
Vì thế mọi người liền thấy được một tờ bài thi trắng tinh không tì vết, bên trên chỉ có một con số ‘0’ màu đỏ tròn trịa.
Tuyệt vời… Rất trâu bò. Thiên tài vật lý thế mà lợi hại đến mức còn không thèm làm bài thi? Đây… Thật sự rất phù hợp với tác phong của thiên tài.
An Kỳ cũng học ngoại trú, vì thế cũng nhanh chóng dọn sách vở rồi về nhà. Đường Niệm thật sự quá tốt, An Kỳ nghĩ như vậy. Trên đường về nhà, cô ấy vẫn còn tự hỏi lại mấy câu vật lý Thanh Chu vừa giảng.
Tài xế vẫn còn kinh ngạc khi nhìn thấy Thanh Chu. Đại tiểu thư của bọn họ hiện tại… Nhìn thật sự rất ngoan.
Thanh Chu lên xe, tài xế cũng không có hỏi tại sao nàng ra muộn vậy.
Trở lại sân, thấy đèn đuốc trong nhà vẫn còn sáng trưng, động tác Thanh Chu xuống xe hơi dừng lại.
“Bọn họ đã trở lại?” Thanh Chu hỏi tài xế.
“Đúng vậy, ông chủ và phu nhân đều đã trở lại.” Tài xế trả lời, nhân tiện tưởng tượng biểu cảm của vợ chồng Đường gia khi nhìn thấy Đường Niệm của bây giờ.
【Làm con gái ngoan】 Đây là thời điểm để Bạch Thất có mặt chỉ đạo ký chủ hoàn thành nhiệm vụ.
Đi lên đỉnh cao cuộc đời, bắt đầu từ việc làm con gái ngoan. Nó thật quá cơ trí.
Thanh Chu an tĩnh vài giây sau, rồi đi về phía cửa.
Thanh Chu mở cửa ra, liền thấy mẹ Đường ngồi trên sô pha vừa xem TV, vừa ăn salad hoa quả. Cha Đường thì làm việc ở ngoài phòng khách, cũng không chê tiếng TV ồn.
“Ta đã trở về.” Hai người tập trung đến mức không chú ý tới Thanh Chu.
“Niệm Niệm à, mẹ nghe nói…” Mẹ Đường quay đầu nhìn Thanh Chu, dĩa thủy tinh trên tay rơi xuống sàn.
......
Đây là con gái bà sao?
Cha Đường nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, trong lòng cũng chịu kinh hách (*) không nhỏ.
(*) Như kiểu bất ngờ vkl kiểu kiểu thế.
Đây là ai?! Có phải Đường Niệm không?
“Mẹ.” Thanh Chu do dự nhưng rồi vẫn gọi mẹ.
“Niệm Niệm à!” Mẹ Đường mặc kệ salad hoa quả rơi vãi khắp trên sàn, một tay kéo Thanh Chu tới chỗ mình, sờ mái tóc ngắn của nàng.
“Quá đáng yêu!” Mẹ Đường nhìn Thanh Chu trái phải, cuối cùng vừa lòng cảm thán.
Ngày thường, Đường Niệm ăn mặc diễm lệ thành thục, hôm nay đột nhiên cắt tóc ngắn, mẹ Đường cảm thấy con gái bảo bối của mình trẻ hẳn ra, lập tức dâng lên ý muốn bảo vệ che chở. Trong lúc nhất thời tình mẹ lan tràn.
Cha Đường vốn muốn phê bình Đường Niệm hiện giờ lại nghẹn họng, đột nhiên nhớ lại lời ông bạn giờ. Không phải thật sự là kích thích khi bị chia tay chứ.
Khóe miệng Thanh Chu run rẩy.
“Mẹ… Ta lên lầu.”
Mẹ Đường có phần nhiệt tình quá mức.
“Ừm.” Cha Đường gật đầu, không nói gì khác.
Chờ Thanh Chu lên lầu, cha Đường nghiêm túc nói với mẹ Đường đầy kích động: “Đường Niệm chia tay.”
Biểu cảm trên mặt mẹ Đường bỗng đông cứng lại.
Đùa vui gì vậy… Đường Niệm chia tay!???
“Ông nói cái gì?” Mặt mẹ Đường ngay lập tức đen xì. Mấy năm nay, Đường Niệm thích Mạc Vũ thế nào bọn họ đều biết, câu chia tay này đương nhiên là do thằng nhóc thối Mạc Vũ nói.
Đường Niệm từ nhỏ được nuông chiều, muốn cái gì có cái đó, trước nay đều là người khác nghe theo con bé, đột nhiên chia tay…
“Cái thằng khốn kiếp.” Mẹ Đường giơ tay lên định gọi điện cho mẹ Mạc.
Quan hệ giữa hai nhà không tồi, đã quen biết nhau từ thế hệ trước. Hai đứa trẻ ở bên nhau, hai người mẹ cũng cảm thấy rất vừa lòng.
“Được rồi!” Cha Đường ngăn mẹ Đường lại: “Chuyện trẻ con chúng ta xen vào làm gì! Dưa hái xanh không ngọt.”
Mẹ Đường vẫn chưa gọi điện, lại cảm thấy cha Đường nói có lý.
“Bà xem, trạng thái hiện tại của con bà cũng khá tốt! Không khóc không nháo.” Cha Đường nhìn về phía cầu tháng, cảm thấy hôm nay trở về Đường Niệm rất nghe lời.
Mẹ Đường không nói lên lời nhìn cha Đường.
Sợ nhất loại trạng thái này, được chứ? Tận mắt nhìn thấy con gái cắt tóc, ông còn lạc quan thật đấy.
Nhưng đến cuối cùng, mẹ Đường vẫn không gọi điện thoại, nhưng mà một tối đi qua đi lại phòng Thanh Chu không biết bao nhiêu lần, nào là đưa sữa bò, trái cây, cái loại lý do. Mãi đến khi xác định con gái nhà mình thật sự không có việc gì mới yên tâm dặn dò Thanh Chu ngủ ngon.
Thanh Chu liền ngồi ở trên giường, lẳng lặng ăn trái cây và đồ ăn vặt mẹ Đường đưa tới.
【Ký chủ, ngươi nên ngủ 】 Bạch Thất nhìn Thanh Chu không nhanh không chậm ăn trái cây, đồ ăn vặt và uống sữa bò, lên tiếng nhắc nhở.
Thanh Chu hơi dừng lại, sau đó tiếp tục ăn.
【Ký chủ, giấc ngủ ngon là điểm khởi đầu của một ngày làm việc tốt】 Bạch Thất nhắc nhở.
Thanh Chu tiếp tục ăn.
Bạch Thất trầm mặc.
Được rồi, quản không được.
Nhưng mà Bạch Thất có thể cưỡng chế ép ký chủ đi ngủ nha, vì thế Bạch Thật hạ chút thuốc ngủ vào trong đồ ăn.
30 phút sau, Thanh Chu không có tí dấu hiệu buồn ngủ nào. Cho dù đã ăn hết đồ ăn vặt rồi, Thanh Chu liền dựa vào giường nhìn thẳng phía trước, vẫn không động đậy.
【Ký chủ không buồn ngủ 】 Bạch Thất có chút giật mình nhìn Thanh Chu.
Thanh Chu tắt đèn, chui vào ổ chăn.
30 phút sau.
【Ký chủ ngươi còn chưa ngủ 】 Bạch Thất hiện tại là chấn động, là thuốc ngủ của nó mất đi hiệu lực sao.
“Câm miệng.” Thanh Chu nhíu nhíu mày, trở mình, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Bạch Thất trầm mặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT