Phong Triệt quay đầu nhìn về phía bên đó.

Khuôn mặt của Thanh Chu bị che khuất dưới bóng cây, nhìn có chút mơ hồ, duy chỉ có đôi mắt kia vẫn sáng ngời, anh chỉ cần liếc một cái liền có thể nhận ra ngay.

“Đường Niệm!” Giọng nói của Mạc Vũ có chút bực bội.

Từ nhỏ tới lớn anh đã nghe quen giọng nói này rồi, nên không cần nhìn cũng biết đó là ai.

Hà Nhạc vô thức lùi ra sau một bước.

Ngay cả đám người phía sau Mạc Vũ dường như cũng theo bản năng mà lùi lại.

Đường bá đại vương tới rồi! Lại quấy rầy đến lão đại rồi.

“Chết tiệt!” Mạc Vũ lắc lắc cánh tay anh, “Đúng thật là không biết xấu hổ mà, dù sao cũng đã chia tay rồi, đừng tới đây làm phiền tôi nữa.”

Phong Triệt cúi đầu chỉnh lại ống tay áo, lại dừng một chút, rồi bất ngờ đấm mạnh vào mặt của Mạc Vũ.

Không ai nghĩ rằng Phong Triệt sẽ ra tay vào lúc này.

Mạc Vũ bị cú đấm bất ngờ làm cho choáng váng, cả người suýt nữa đứng cũng không vững.

Nhưng mà Phong Triệt vốn dĩ không muốn để cho Mạc Vũ có cơ hội phản ứng lại, rất nhanh đã tiếp tục ra tay.

Mạc Vũ thấy trốn không kịp nữa, liền đưa tay ra chắn trước mặt.

Tuy nhiên, cú đấm được mong đợi ấy đã không hạ xuống, Mạc Vũ thấy vậy cũng do dự bỏ tay xuống.

Thanh Chu bắt lấy cánh tay đang giơ lên của Phong Triệt, theo thói quen lại ngáp một cái.

Hiện trường lúc này yên ắng đến lạ.

Tâm trí của Hà Nhạc vẫn còn đang mắc kẹt ở cái khoảnh khắc mà Phong Triệt đánh Mạc Vũ, đám người phía sau cũng đang rơi vào trạng thái hóa đá rồi…

Mọi thứ xảy ra trong nháy mắt, căn bản không ai kịp phản ứng gì cả.

Chờ đến khi mọi người có phản ứng lại, cảnh tượng trước mắt lại là Thanh Chu đang ngăn Phong Triệt đánh Mạc Vũ.

Đám đàn em của Mạc Vũ ngoài việc tức giận ra thì cũng cảm thấy có chút khó xử.

Anh Mạc đã đối xử với chị Đường như vậy, mà chị ấy vẫn sẵn lòng che chở cho anh ấy! Thật là… cảm động quá đi a!

Đáng tiếc…

“Cậu đang làm gì vậy?” Phong Triệt rụt tay lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thanh Chu, ngay cả giọng nói cũng giống như đang đay nghiến.

Thanh Chu vội đưa tay lên che miệng lại, nhưng vẫn không ngăn được cơn buồn ngủ kéo đến.

“Anh lùi ra phía sau đi.” Thanh Chu có chút bực bội lắc đầu.

"Cậu nói cái gì?" Phong Triệt hỏi, khuôn mặt nhăn nhó càng làm cho giọng nói của anh lạnh lùng hơn vài phần.

Thanh Chu mất kiên nhẫn chỉ về hướng cái cây cổ thụ phía xa kia.

“Lùi lại đi!” Thanh Chu lặp lại câu trước đó, "Lùi lại 20 mét.”

Đứng gần như vậy…

Sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới khả năng phản ứng của cô.

Phong Triệt cũng không hề nhúc nhích.

【Ký chủ, mục tiêu chính đang có tâm trạng không tốt. 】Thanh Chu đang gật gù, liền được Bạch Thất nhắc nhở.

Truy rằng, hắn đã bỏ qua nhiệm vụ phụ, nhưng dù sao đây cũng là nhân vật chính, vì để đảm bảo tương lai của bản thân mình và đồng thời chú ý đến tâm trạng của nhân vật chính, hắn sẽ làm bất cứ chuyện gì có thể.

Thanh Chu cau mày.

Tâm trạng Phong Triệt không tốt, thì liên quan gì đến cô ấy.

Thấy Phong Triệt vẫn đứng yên, Thanh Chu liền mất kiên nhẫn đẩy Phong Triệt một cái.

"Làm gì vậy?"

"Nghe không hiểu lời tôi nói à?"

“ Đường Niệm…” Phong Triệt chưa kịp phản ứng, Mạc Vũ đã nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.

【 Đồ tra nam】Bạch Thất lúc này vẫn không quên mắng Mạc Vũ.

Thanh Chu cũng không muốn tranh luận với Bạch Thất xem Mạc Vũ có phải tra nam hay không. Vào lúc nhìn về phía Mạc Vũ, trong mắt cô hiện lên một vẻ khó chịu.

Cảm xúc của chủ cơ thể này quá mạnh mẽ, khiến cho cô mỗi lần đối mặt với Mạc Vũ đều sẽ cảm thấy rất ngột ngạt, không được thoải mái.

Phải nhịn….không thể đánh người được.

Nhìn hai người tương tác với nhau, Phong Triệt đột nhiên xoay người lại.

“Chết tiệt!”

Còn phải nghĩ đến người khác nữa chứ…

Phong Triệt chỉnh lại trang phục, cười lạnh một tiếng.

Sợ rằng bản thân mình đang giúp người khác thành công.

Anh cũng không có tâm trạng nhìn cảnh đoàn tụ,

gương vỡ lại lành ở đây.

Phong Triệt đi thật rồi, nhưng không phải đi đến cái cây mà Thanh Chu chỉ.

Hà Nhạc liền lập tức đuổi theo.

Anh vừa mới nghe được cái gì vậy?

Anh Phong vừa nói gì vậy chứ? anh sửng sốt lắp bắp, đã lâu lắm rồi anh chưa bao giờ nghe thấy những lời thiếu văn minh như vậy được thốt ra từ miệng của anh Phong !

“ Anh Phong!” Hà Nhạc thận trọng gọi.

Hành động hôm nay của Phong Triệt làm anh có chút lo lắng, kể từ lúc học trung học anh ta chưa bao giờ thấy anh hành động như vậy, giống như thể, anh ấy đột nhiên lại bước vào giai đoạn nổi loạn.

Phong Triệt không nói gì, tiếp tục bước nhanh về phía trước với vẻ mặt nặng nề.

“ Mẹ kiếp!” Lại là một tiếng chửi thề, Phong Triệt dừng lại trước ánh đèn đường lờ mờ.

“ Anh Phong?” Hà Nhạc lại gọi lần nữa.

Phong Triệt xoay người lại, trong mắt còn có thể nhìn thấy hình bóng kia từ đằng xa.

Quả nhiên…vẫn không yên lòng?

“ Hừ” Phong Triệt tự cười thầm một cái.

Phiền thật!

Hà Nhạc nhìn sang bên kia theo ánh mắt của Phong Triệt, liền giật mình.

Mạc Vũ và Đường Niệm…

“Đường Niệm.” Mạc Vũ lau đi vết máu trên khóe miệng , “Tôi cảm thấy chúng ta cần nói chuyện, chuyện tình cảm không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được……”

Dù sao cũng là thanh mai trúc mã, nhìn thấy Thanh Chu đứng ra bênh vực mình, trong lòng Mạc Vũ không thể không cảm động.

“Không có gì để nói cả.” Thanh Chu xua xua tay, cơn buồn ngủ dường như cũng đã biến mất.

“Phong Triệt không phải là số một.” Thanh Chu không để cho Mạc Vũ có thời gian đáp lại, chỉ nắm lấy cổ áo anh, nói nhỏ vào tai anh .

"Hạng nhất ở trường trung học … Là tôi."

Bạch Thất cũng cảm thấy rùng mình, hắn đã nghĩ đến một ý tưởng không tồi.

Từ phía Phong Triệt nhìn đến sẽ thấy khoảng cách hai người cực kỳ gần.

Khói trắng từ trong miệng Phong Triệt phả ra, đầu thuốc lá đỏ chập chờn dưới ánh đèn mờ.

Không phải anh không biết hút thuốc, chỉ là không nghĩ đến sẽ phải hút thôi.

Nhưng hôm nay…Thật sự rất khó chịu.

Hà Nhạc ở bên cạnh nhìn thấy Phong Triệt hút thuốc, anh hóa đá luôn rồi, anh không biết ngày mai mình còn có thể nhìn thấy mặt trời nữa không.

“Cái…… Cái gì?”

Hơi thở ấm áp phả vào tai Mạc Vũ, hương thơm của thiếu nữ xộc lên mũi, anh liền ngước mặt lên, lại bắt gặp làn da trắng nõn của cô.

Mạc Vũ có chút bối rối.

Thanh Chu không trả lời câu hỏi của Mạc Vũ, thay vào đó là dùng hành động.

Mất cảnh giác, Mạc Vũ lại bị đánh lần nữa.

Cú đấm này còn ác hơn cú đấm của Phong Triệt.

Mạc Vũ tỉnh táo lại, vội vàng tìm đường chạy trốn, nhưng không ngờ Thanh Chu còn nhanh hơn anh ta.

Vì vậy, nắm đấm hung bạo lại rơi xuống mặt Mạc Vũ lần nữa, anh ta cũng không có cơ hội để chạy trốn.

Nhanh quá!

Mạc Vũ gần như không thể chống trả.

Đám đàn em vừa rồi còn thấy có lỗi với Thanh Chu, giờ đây lại há hốc mồm kinh ngạc, không dám tin vào cảnh tượng đang xảy ra trước mắt mình.

Điếu thuốc trên tay Phong Triệt rơi xuống, biểu cảm của anh cứng đờ luôn rồi.

Nhưng mà khóe miệng không kiềm được lại điên cuồng nhếch lên.

Hóa ra…không phải là tình cũ khó quên!

Mà là đang trút giận.

Hà Nhạc lại rơi vào trạng thái hóa đá lần nữa.

Đường Niệm có sức chiến đấu nhanh nhẹn và mạnh mẽ đến vậy ư?

【 Ký chủ! Ký chủ! Giết người là phạm pháp đó !】 Bạch Thất sửng sốt, ký chủ này không phải đã nói rằng Mạc Vũ không phải là tra nam sao, vậy mà lại xuống tay tàn nhẫn như thế!?

“Không chết được đâu.” Thanh Chu không quan tâm đến lời nói của Bạch Thất, cảm thấy hắn nói thừa quá rồi.

Anh ta đúng là không phải cặn bã, nhưng tình cảm của chủ cơ thể này khiến cô rất khó chịu! Ra tay là điều nên làm.

Chính Mạc Vũ cũng đã nói muốn chọn người học tốt nhất để đánh nhau với anh ta mà.

Ngu ngốc.

Rõ ràng cô mới là người học tốt nhất.

Từng quyền từng quyền giáng xuống người anh ta, Mạc Vũ cảm thấy cả người tê liệt, đầu óc cũng bắt đầu có chút mơ hồ rồi .

Chờ đến khi lửa giận trong lòng tan biến hết, Thanh Chu liền quăng Mạc Vũ sang một bên , sau đó cô ngồi xổm xuống, nhàn nhạt nói:

“Nhớ cho kỹ, hạng nhất ở trường trung học là tôi, sau này đừng có gây sự nhầm người nữa.”

Những lời này dường như chỉ là cái cớ cho hành vi của Thanh Chu mà thôi.

Thanh Chu nói xong, sau đó lại nhìn về phía cây cổ thụ trước mặt.

Cô mệt rồi…cần được đi ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play