Hử? Người đâu?

Dưới gốc đại thụ không có ai, trên mặt Thanh Chu thoáng hiện lên một tia không kiên nhẫn.

Đã kêu là đứng ở đó chờ!

Thanh Chu quay đầu lại, bắt gặp đám đàn em đang chật vật đỡ Mạc Vũ đứng lên.

Thấy Thanh Chu nhìn qua, nháy mắt rùng mình mấy cái.

Thần trí Mạc Vũ đã có chút mơ hồ, ánh mắt vẫn luôn dán trên mặt đất, tròng mắt trống rỗng.

Một đám em trai đứng nghiêm chỉnh tại chỗ, chăm chú nhìn Thanh Chu.

Thanh Chu không để ý, xoay đầu nhìn quanh một vòng, cuối cùng nhìn thấy hai bóng người dưới ánh đèn mờ ảo bên kia đường.

Đám đàn em đã bắt đầu đỡ Mạc Vũ chuẩn bị lén lút trốn đi, vừa rồi anh Mạc bị đánh trong số họ không có ai đi lên phụ giúp một tay.

Rốt cuộc Đường Niệm là thiên kim của nhà họ Đường, hơn nữa còn chỉ là một nữ sinh! Nếu tin tức bọn họ động thủ truyền đi cũng không tốt!

Huống chi, nhìn tư thế... Bọn họ hình như cũng đánh không lại!

Thanh Chu đi về phía bên kia đường, đám đàn em cõng Mạc Vũ chạy như điên, sợ rằng nếu chậm một bước sẽ bị ngăn lại.

Thân ảnh mờ mịt của Phong Triệt phủ trong ánh đèn vàng mờ nhạt càng ngày càng rõ ràng, Thanh Chu chỉ cảm thấy ngày càng buồn ngủ.

“Không phải ở gốc cây sao?” Còn chưa đến trước mặt Thanh Chu đã lên tiếng hỏi, giọng nói vì ngáp dài mà mơ hồ không rõ, nhưng cũng không khó để nghe ra một chút trách cứ.

“Ừm……”

Nhìn khuôn mặt ngày càng rõ ràng của Thanh Chu, Phong Triệt giẫm lên điếu thuốc dưới chân, suy nghĩ xem nên trả lời câu hỏi này như thế nào.

Vì sao không đứng ở gốc cây chờ?

Vì sao?

Nói rằng mình rất khó chịu khi nhìn thấy Mạc Vũ đứng cùng một chỗ với nàng?

Vì sao lại muốn chờ ở đây?

Chẳng lẽ muốn nói sợ nàng gặp nguy nên bản thân không yên lòng.

Phong Triệt lâm vào trầm tư, hiển nhiên là đang tìm lý do hợp lý cho hành động của mình.

Đôi cánh tay mảnh khảnh đã chân thật choàng qua hông anh, xúc cảm trên eo khiến đại não anh tức khắc mất đi khả năng tự hỏi.

Thanh Chu dùng sức dụi dụi mắt, tựa vào trước ngực của Phong Triệt.

“Đường… Đường Niệm?” Phong Triệt có chút không biết làm sao nhìn cô gái trong ngực mình.

“Ngươi! Ngươi hút thuốc.” Mùi khói xộc vào mũi, Đường Niệm nhíu mày giãy dụa tránh khỏi lồng ngực của Phong Triệt, không giãy dụa được mấy giây liền bất động, thật sự buồn ngủ chịu không nổi.

【……】Bạch Thất im lặng một hồi, như thế nào chạm vào Phong Triệt là ký chủ liền buồn ngủ?

Nó dường như đã khám phá ra một cái gì đó vô cùng ghê gớm…

Hà Nhạc vừa kịp phản ứng, nhìn thấy tình cảnh này lập tức quay đầu đi.

Đậu má... Tối nay anh ta trải qua cái quỷ gì thế này?

Phong Triệt lại một trận trầm mặc, biểu cảm của Đường Niệm anh thấy rất rõ ràng. Vẻ ghét bỏ chợt lóe qua thật sự không thoát khỏi mắt anh.

Tại sao lại hút thuốc?

Rõ ràng đã thật lâu không hút! Tại sao lúc này...

Đệt!

Lại muốn mắng người thì làm sao bây giờ?

“Sao cậu lại ngủ rồi?” Phong Triệt đổi chủ đề: “Nếu không tôi đưa cậu về.....”

Phong Triệt còn chưa kịp nói xong, di động của Thanh Chu liền vang lên.

Thanh Chu thầm mắng một tiếng, vùi đầu vào trong ngực của Phong Triệt, không trả lời.

Hô hấp của Phong Triệt ngưng trệ, bàn tay ôm Thanh Chu càng siết chặt.

“Điện thoại của cậu đổ chuông.” Phong Triệt điều chỉnh lại nhịp thở, nhắc nhở.

“Ừm…” Thanh Chu chỉ đáp một chữ, mặt càng chôn sâu hơn.

Điện thoại liên tục đổ chuông.

Hà Nhạc vẫn là không khỏi liếc nhìn mấy lần, cuối cùng không nhịn được lộ ra nụ cười của các dì, lặng lẽ lấy điện thoại ra.

“Điện thoại của cậu đang đổ chuông.” Phong Triệt vỗ vỗ đầu Thanh Chu tiếp tục nhắc nhở.

【Ký chủ, bắt điện thoại đi chứ! 】Bạch Thất thận trọng nói.

Thời điểm ký chủ ngủ không thể trêu chọc.

Chết tiệt, quá là uất ức! Làm gì có hệ thống nào hèn mọn như nó chứ?

Không được! Chờ ký chủ tỉnh dậy nó nhất định phải tìm lại uy nghiêm của mình.

“Nghe!” Thanh Chu vẫn nghe điện thoại, giọng mũi đặc sệt mà hét lớn.

Đánh nhau rất tốn công tốn sức, chưa kể thân thể nguyên chủ ở thế giới này cũng là một nhân loại rác rưởi, có thể để cho nàng ngủ một giấc thật ngon hay không!

“Đại tiểu thư, ngài ở đâu? Tôi tới đón ngài!” Tốc độ nói chuyện tài xế rất nhanh, sợ Thanh Chu nghĩ ông ấy dài dòng.

Đại tiểu thư đang nổi nóng, vẫn là phải có xíu mắt nhìn.

“Không cần đón ta, không về.” Thanh Chu dứt lời liền cúp điện thoại, tiện tay cất điện thoại vào túi Phong Triệt.

Tài xế đã quen với việc trước kia Đường Niệm thường xuyên ban đêm không về.

“.....” Phong Triệt im lặng hồi lâu, ôm chặt lấy eo cô gái trong lồng ngực.

Vừa nãy mới nói muốn đưa nàng về nhà.

Bây giờ……

Phong Triệt gọi cho tài xế nhà mình, báo vị trí.

“Anh Phong.” Hà Nhạc lúc này mới dám đi tới: “Tình huống này là sao?”

Bức ảnh anh ta vừa chụp đã được truyền trong cái vòng tròn nhỏ của bọn họ.

Phong Triệt đưa tay lên vuốt tóc mái trên mặt Thanh Chu.

“Không có gì.” Phong Triệt lạnh giọng nói.

“Hầy!” Hà Nhạc tiếp tục rướn người về phía trước: “Không có gì mà sao anh ôm chặt thế?”

Phong Triệt không mở miệng, Hà Nhạc cũng không thấy nhàm chán, thưởng thức náo nhiệt trong nhóm chat đang nổ tung, thuận tiện tung thêm tin hot.

Không có việc gì, dù sao bây giờ Phong Triệt cũng không có thời gian nghịch điện thoại.

Một chút không hề lo lắng rằng anh ấy sẽ nhìn thấy, hừ!

Tài xế tới cũng nhanh, một chiếc ô tô màu đen nhanh chóng dừng lại trước mặt ba người bọn họ.

Phong Triệt bế Đường Niệm lên xe, sau đó đóng sầm cửa lại, rồi hạ cửa sổ xuống.

“Mời Hà đại thiếu gia tùy ý làm việc của mình.” Phong Triệt nhìn biểu tình vi diệu trên mặt Hà Nhạc, khóe miệng hơi nhếch.

“Này!” Vẻ mặt Hà Nhiên khiếp sợ: “Anh Phong, anh không thể thấy sắc quên bạn được!”

Tro bụi bốc lên sau khi chiếc xe đen rời đi là đáp án tốt nhất cho Hà Nhạc.

Hà Nhạc hoang mang trong gió, sau đó điên cuồng lên án về sự vô tình vô nghĩa của Phong Triệt trong nhóm.

“Thiếu gia, đi đâu đây?” Tài xế Phong gia nhìn thiếu nữ trong vòng tay Phong Triệt, mở miệng hỏi.

Hình như là cô gái lần trước.

Thiếu gia nhà mình yêu đương?

“Về nhà.” Ánh mắt Phong Triệt trên mặt Đường Niệm dời đi, mở cửa sổ nhìn phong cảnh lướt qua, ma xui quỷ khiến nói.

Thực ra thì…. Rất thích ở chung một chỗ với nàng.

Cảm giác quen thuộc này.....

Tài xế tròn mắt ngạc nhiên.

Đưa về nhà?

Không giống với một người bạn gái bình thường.

Lão gia và phu nhân hôm nay cũng ở nhà a.

“Về nhà của tôi?” Phong Triệt nhéo nhéo chóp mũi của Thanh Chu nhẹ giọng hỏi.

“Hừm…..” Thanh Chu hất tay Phong Triệt ra.

“Thật sự không về nhà?” Phong Triệt lại hỏi, muốn xác nhận lần nữa.

Phong Triệt lại đưa tay lên mặt Thanh Chu.

Thanh Chu không có động tĩnh.

Phong Triệt cười khẽ một tiếng, cũng không hỏi lại nàng.

Tại sao lúc nào cũng ngủ... Chẳng lẽ bị bệnh?

Phong Triệt khe khẽ nheo mắt, luôn cảm thấy Thanh Chu có chỗ nào không đúng.

“Ngươi!” Thanh Chu sau một lúc lâu mới đột nhiên lên tiếng: “Lần sau không được hút thuốc…..”

Thanh âm của nửa câu sau dần dần yếu đi.

Sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của ta...

Nghe đến đây, tay tài xế run lên, bánh xe hơi lạng sang một bên.

Phong Triệt vội vàng ấn đầu Thanh Chu vào ngực của mình.

“Chú Tống.” Giọng điệu của Phong Triệt có phần bất mãn, trầm giọng nhắc nhở.

“Xin lỗi, thiếu gia.” Tài xế lau lau mồ hôi.

Quá giật mình! Khi nào có chuyện thiếu gia nhà mình hút thuốc?

“Ừ.” Phong Triệt nhìn về phía Thanh Chu có hơi mở mắt, nhàn nhạt đáp.

Cánh tay Thanh Chu ôm eo Phong Triệt buông lỏng một chút, hiển nhiên đã ngủ say.

Phong Triệt cười nhẹ, cũng không quấy rầy Thanh Chu ngủ nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play