"Anh nói vậy là có ý gì, hả?!" An Kỳ lập tức không vui.
Lời nói của Hà Nhạc không thể rõ ràng hơn nữa.
Không chỉ có An Kỳ, mà toàn bộ lớp A đều xì xào bàn tán.
Hà Nhạc không phải người ở lớp A, cho nên học sinh lớp A đương nhiên không muốn để người ngoài nói năng lỗ mãng ở nơi này.
Mặc dù Hà Nhạc là thiếu gia của nhà họ Hà, nhưng nhà họ Đường cũng không thua kém chút nào.
Vì vậy, ẩn giấu đằng sau hào quang của lão đại, là tiếng booing(*) của lớp A nổ ra.
(*) Booing là hành động công khai thể hiện sự không hài lòng đối với ai đó hoặc điều gì đó.
theo nguồn: wikipedia.
Hà Nhạc kinh ngạc!
Từ khi nào mà anh ta đã bị đối xử như vậy? Nhưng tại sao? Anh có nói sai cái gì sao?
Hà Nhạc có chút kinh ngạc nhìn xung quanh.
Phong Triệt cũng có chút ngạc nhiên khi nhìn Thanh Chu.
Bị cướp mất vị trí thứ nhất sao?
Đường Niệm?
"Bạn học Đường đúng thật là thâm tàng bất lộ(*) đó nha." Phong Triệt nở một nụ cười đầy ẩn ý với Thành Chu, và một giọng nói trầm thấp được thốt ra từ miệng anh.
(*)Thâm tàng bất lộ : Họ che giấu bản thân bằng vẻ ngoài bình yên phẳng lặng đôi lúc ngu ngơ ngốc nghếch, nhưng ẩn chứa sâu bên trong là một loại tài năng hơn người.
Theo nguồn: wikipedia.
Thanh Chu đã ăn gần hết thức ăn, vào lúc này cô lại cảm thấy buồn ngủ nữa rồi.
"Quá khen rồi." Thanh Chu nhẹ giọng đáp lại, sau đó bắt đầu thu dọn những đồ vật trên bàn, đem những thứ lặt vặt bỏ vào ngăn bàn, nhân tiện cũng dọn dẹp sạch sẽ thức ăn thừa trên mặt bàn.
Dáng vẻ này..
Phong Triệt khẽ nhíu mày.
Quả nhiên, dưới những cái nhìn chằm chằm của mọi người, Thanh Chu vẫn chìm vào giấc ngủ và không hề cảm thấy có bất kỳ áp lực nào.
Mọi người chết lặng.
Bị phớt lờ một lúc lâu, Hà Nhạc vẫn trách cứ Thanh Chu vì cô không chịu chia sẻ kinh nghiệm để thành công của mình.
Lão đại ngủ rồi, còn xem náo nhiệt làm gì nữa?
Tất nhiên là phải giải tán hết.
"Anh Phong." Hà Nhạc quay đầu lại nhìn Phong Triệt lần nữa.
Cứu đứa trẻ này đi, đứa trẻ này cũng muốn đứng nhất trong kỳ thi a.
"Mày không lên lớp sao?" Phong Triệt lại tiếp tục lấy điện thoại ra, mắt cũng không thèm nhìn đến Hà Nhạc nữa.
Giọng điệu của anh Phong cực kỳ lạnh lùng! thật là khó chịu quá đi!
Hà Nhạc chưa nói được hai lời đã quay đầu rút lui ra chỗ khác.
Aizzz nha, đúng là bắp cải nhỏ mọc trên mảnh đất vàng, bản thân mình thật sự là quá đáng thương rồi a~~
Lúc này An Kỳ cũng yên lặng ngồi xuống phía sau Thanh Chu. Hai ngày nay, cứ bị cái tên Mạc Vũ quấy rầy liên tục, cô cũng cảm thấy xấu hổ khi phải làm phiền bạn học Đường Niệm hết lần này đến lần khác.
Huống chi…Huống chi cái tên khốn Mạc Vũ này lại là bạn trai cũ của Đường Niệm.
Đúng là một đóa hoa lài cắm bãi phân trâu! Tức chết cô rồi!
Phong Triệt vẫn đang nhìn vào bảng điểm đã được gửi trong điện thoại di động của anh ấy.
Bảng điểm của anh và Đường Niệm.
Chỉ chênh lệch nhau có một điểm thôi.
Môn ngữ văn của anh thấp điểm hơn.
Đối với những học sinh bình thường mà nói thì môn ngữ văn không thể giúp nâng cao thành tích lên được, nhưng đối với học bá mà nói thì những môn học cố định như toán, lý, hóa, thật sự cũng không thể tạo ra được sự chênh lệch nhiều, chỉ có môn ngữ văn mới là điểm mấu chốt giúp thành tích được thăng hạng.
Phong Triệt lại thoáng nhìn Thanh Chu.
Bây giờ anh không còn nghi ngờ thành tích của Thanh Chu nữa, và anh cũng có thể thấy phản ứng của các bạn học trong lớp.
Các học sinh lớp A đều thừa nhận thành tích của Thanh Chu cũng không phải không có lý do.
Nhưng mà…..
Phong Triệt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Thanh Chu đang ngủ say.
Cô ấy thật sự ngủ cả ngày lẫn đêm. Đã giấu kĩ rồi, sao bây giờ lại muốn lộ ra? Là bởi vì…. chia tay rồi, cho nên bị kích thích sao?
Nghĩ tới đây, Phong Triệt chậm rãi quay đầu lại, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tiết thứ nhất vào buổi chiều là tiết tự học, giáo viên Vật Lý đang định khen ngợi Đường Niệm một cách nồng nhiệt, dõng dạc và hùng hồn hết mức có thể. Nhưng chỉ vừa mới nói được nửa lời, liếc mắt một cái lại thấy tiểu tổ tông đang ngủ rất ngon~~
Phải!
Vào thời điểm cuối cùng, Phong Triệt đột ngột biến thành đối tượng được khen ngợi.
Vào thời khắc mà giáo viên muốn khen ngợi, Thanh Chu đã tỉ mỉ hoàn thành sự nghiệp lớn lao của mình, là ngủ.
Lão đại lợi hại quá, tất cả học sinh lớp A đều nhìn Thanh Chu với ánh mắt mang theo sắc thái thật sự xem cô là lão đại rồi.
Thậm chí lão đại còn ngủ rất có khí phách như vậy!
Vào lúc tiết tự học buổi chiều kết thúc, Thanh Chu vẫn còn đang ngủ say sưa, còn Phong Triệt thì sau khi nghe điện thoại của Hà Nhạc cũng rời đi rồi.
Cho đến khi tất cả mọi người trong phòng học đều rời đi hết rồi, lúc này Thanh Chu cũng thức dậy.
【 Ký chủ, hãy thành thật đi, tại sao ngươi lại được xếp hạng nhất trong kỳ thi.】Bạch Thất vẫn tiếp tục cái chủ đề mà đã nói với Thanh Chu lúc trước khi cô ngủ.
Đây là năm nhất, là năm nhất đó!
Ký chủ là tiên ma trong thế giới của con người, bản thân Đường Niệm vốn đã là một học tra chính hiệu, dựa vào cái gì mà ký chủ lại xếp hạng nhất trong kỳ thi!
"Bằng thực lực của ta." Thanh Chu hài lòng với giấc ngủ của mình cho nên tâm trạng đang rất tốt, cuối cùng là đáp lại tiếng gào thét đơn phương của Bạch Thất.
Bạch Thất chết lặng…
Đây thực sự là câu trả lời hay.
Hắn vẫn nên quay trở về kiểm tra một chút, xem thử có phải đã xảy ra lỗi gì hay không.
Ở phía bên kia, Hà Nhạc theo Phong Kiệt đi dạo bên ngoài khuôn viên của trường, anh nói chuyện suốt cả quãng đường đi.
Nhưng Phong Triệt không có trả lời anh.
Hà Nhạc nói nhiều hơn, anh cảm thấy hôm nay tâm trạng của Phong Triệt không được tốt cho lắm.
Không phải chỉ mới là năm nhất thôi sao!
"Anh Phong, lần sau ta thi lại là được mà!" Hà Nhạc giang tay khoác vai Phong Triệt, nhỏ giọng lẩm bẩm nói "Ai mà biết được cậu ta đã dùng thủ đoạn gì."
Sự gian lận này cũng quá táo bạo, trắng trợn, quá ngạo mạn, quá phô trương rồi!
Xúc động quá mức rồi!
Phong Triệt khẽ cau mày, né tránh cánh tay của Hà Nhạc.
"Là cậu ấy tự làm."
"....." Hà Nhạc im lặng một lúc, rồi bật cười thành tiếng, "Anh Phong, đừng nói đùa nữa! Trình độ của Đường Niệm như thế nào, chẳng phải trong lòng chúng ta đều đã biết quá rõ rồi sao?"
Chính vì đã biết quá rõ trình độ học lúc trước của Đường Niệm, cho nên bây giờ trong lòng mới có chút khó chịu.
Là do bị thất tình nên làm kích thích tinh thần sao? Vì vậy, đã thôi giả vờ?
Không phải đã nói là sẽ theo đuổi anh cho bằng được sao? Tại sao vẫn không có động tĩnh gì?
Thật sự….. rất khó chịu a!
Phong Triệt dùng ngón tay cái quẹt nhẹ qua khóe môi, ánh mắt nhìn về phía trước một lúc, rồi đứng lại.
Mạc Vũ đang đứng ở trước mặt bọn họ, theo sau anh ta còn có một đám người nữa.
"Mẹ kiếp!" Hà Nhạc sững sờ một lúc, nhưng mặt anh cũng nhanh chóng trở nên lạnh lùng.
Dáng vẻ này là muốn đánh lộn sao?
Ỷ đông hiếp yếu, thiếu gia nhà họ Mạc cũng có chút không biết xấu hổ đi.
Không phải đây là Mạc Vũ, bạn trai cũ của Đường Niệm sao?
"Phong Triệt, tao nghe nói mày là học sinh giỏi nhất trong trường trung học." Mạc Vũ tiến lại gần, khóe miệng nhếch lên nhìn Phong Triệt.
"Mạc Vũ, mày có ý gì, đây là ganh tị vì anh Phong học tốt, nên ghét bọn tao à?"
Chưa đợi Phong Triệt trả lời, Hà Nhạc đã bước lên trước một bước.
Mạc Vũ khi nghe thấy hai chữ học tốt này, sắc mặt anh liền tối sầm lại. Suốt hai ngày nay, anh đã lì lợm la liếm, năn nỉ ỉ ôi An Kỳ, nhất quyết không chịu buông tay, nhưng thái độ của An Kỳ đối với anh cũng càng ngày càng thờ ơ.
Vất vả lắm mới được nói chuyện với An Kỳ một lần, nhưng An Kỳ lại nói rằng cô chỉ thích những nam sinh học tốt.
"Có dám một đánh một với tao không?" Mạc Vũ nghiêng nghiêng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười có chút âm hiểm.
Anh phải chứng minh cho An Kỳ thấy rằng, học giỏi cũng vô dụng, đều đánh không lại anh.
Đám người ở phía sau Mạc Vũ cũng xông tới.
"Chú mày! mày như vậy là đang một đánh một sao?" Hà Nhạc nhìn đám người phía sau Mạc Vũ, liền chửi ầm lên.
Cái tên khốn này đang hù ai vậy!
"Bọn nó sẽ không động tay đâu." Mạc Vũ nhìn đám người phía sau rồi nói. "Chỉ muốn chặn tụi mày mà thôi."
Hầu hết đám người này thật sự không dám làm gì cả.
Hà gia, Phong gia
Những người ở phía sau Mạc Vũ không ai có đủ khả năng để đắc tội.
"Phong thiếu gia đây, không phải là sợ rồi sao?"
Mạc Vũ hừ nhẹ một tiếng," Nếu mày sợ thì nhận thua đi, cũng coi như xong chuyện."
"Đì mè chú mày!" Hà Nhạc bước lên đứng chắn trước mặt Phong Triệt, "Có gan thì mày đánh với tao này!"
Khinh thường ai vậy!
Phong Triệt từ đầu đến giờ vẫn chưa nói gì, lại đè Hà Nhạc xuống, chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn về phía Mạc Vũ, lộ ra một nụ cười đắc ý.
"Được thôi." Phong Triệt trả lời, sau đó nhìn Mạc Vũ.
Dù sao thì….. Tao cũng thấy khó chịu với mày từ lâu rồi.
"Đợi đã!"
Bên này còn chưa kịp động thủ, một giọng nữ nghiêm trang đã truyền đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT