Kì thi cấp ba chưa từng đến muộn, cũng chưa từng khiến người ta thất vọng đã kết thúc trong sự tiếc nuối.

''Ký chủ, thi được không?'' Bạch Thất thấp thỏm hỏi.

Thanh Chu nghe hắn hỏi cũng không có ý định trả lời.

Hệ thống này suốt ngày cứ lải nhải, dáng vẻ hồi hộp cứ như sắp chết, dường như cũng không muốn dừng lại.

A!

Bạch Thất tự mình hiểu ra được vài điều, lúc lâu sau mới cổ vũ bản thân không biết xấu hổ mà hỏi tiếp.

''Ký chủ, ngươi làm được bài không?'' Bạch Thất lại hỏi lần nữa, giọng điệu cũng cao lên mấy tông.

''Ê này, thi thố thế nào rồi?'' Phong Triệt chạy tới cạnh Thanh Chu, vỗ vào vai cô.

Nghe thấy giọng nói của ai kia, Thanh Chu vẫn như cũ, chậm rãi ngáp một hơi.

Buồn ngủ quá!

‘'Thì cũng được.'' Thanh Chu quay lại nhìn thẳng vào mắt Phong Triệt, ra vẻ nghiêm túc nói.

Cô gật đầu thật mạnh mấy cái, cố gắng giữ bản thân không lấy đất làm chiếu, lấy trời làm chăn mà ngủ. Còn may vì cô là con người, khi ngủ đủ mức cần thiết rồi cơ thể sẽ tự động không gật gà gật gù nữa.

Phong Triệt thấy vậy liền bật cười thành tiếng.

Anh bắt gặp nét mơ màng trong mắt Thanh Chu, trên mặt cô cũng viết ra hai chữ buồn ngủ to đùng rồi. Có điều, khi nghe được cô nói mình làm bài rất tốt và trưng ra khuôn mặt ngái ngủ, tự nhiên trong lòng anh cũng có chút vui.

Bên kia Bạch Thất thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nghĩ lại thì trong mấy ngày trở lại đây ký chủ vẫn có chút đáng tin cậy, chính cô cũng cảm thấy bản thân mình đã làm tốt rồi, vậy thì... chắc là mọi thứ sẽ ổn thôi!

''Là heo à?'' Phong Triệt nhìn cái má trắng ngần của Thanh Chu, bắt đầu ngứa tay. Chờ đến lúc Phong Triệt hoàn hồn lại, hai tay anh đã véo véo cái má của Thanh Chu tự bao giờ rồi.

Lực trên tay cũng không tự chủ được mà dứt khoát đánh xuống.

''Bốp'' Đầu óc nửa tỉnh nửa mê của Thanh Chu rất nhanh đã bị cái đánh như trời giáng ấy làm cho kinh hãi.

Mu bàn tay Phong Triệt đã đỏ bừng lên rồi.

''Cút ngay!'' Ánh mắt Thanh Chu lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào Phong Triệt đe doạ.

Phong Triệt cẩn thận rút tay về, nhìn thoáng qua vết đỏ rất chói mắt trên má của Thanh Chu mà anh vừa để lại, trong lòng cũng dần dần bình tĩnh.

Rõ ràng anh dùng sức không nhiều, sao lại đỏ đến vậy được?

Vừa nghĩ, Phong Triệt vừa hồi tưởng lại cái chạm tay vừa rồi.

chậc châc…. mềm mại quá.

Nghĩ rồi, lại muốn... chạm vào một lần nữa.

Thanh Châu không nói gì, che miệng ngáp một cái.

''Phụt, không hổ là thần ngủ trong đám học tra(*).'' Phong Triệt khẽ hừ một tiếng, hai tay chắp sau lưng, khuôn mặt hiện lên vẻ chế giễu. Bình thường học bá vẫn luôn xem thường loại học sinh như thế.

(*) học tra: học cho có, học dốt.. ý chỉ những học sinh cá biệt của lớp.

Bạn học Đường Niệm này lúc nào cũng ngủ say, chả lẽ bạn ấy không... cảm giác được điều đó có vấn đề à?

Dù trong lòng mang định kiến nhưng Phong Triệt không nói, trực giác mách bảo rằng anh không nên nói ra những lời này.

Thanh Chu hơi hé mắt nhìn Phong Triệt, không nói không rằng quay đầu rời đi.

Ai bảo Phong Triệt giống như là thuốc ngủ liều cao với cô vậy, mà đã uống thuốc ấy vào thì dĩ nhiên phải buồn ngủ rồi.

Bạch Thất lắc đầu tiếc nuối, hắn vẫn mong mối quan hệ giữa hai người họ có tiến triển! Ký chủ quá cứng đầu rồi!

Tuy nhiên, vốn dĩ ngay từ đầu hắn cũng không hy vọng kí chủ sẽ hoàn thành nhiệm vụ phụ.

Thanh Chu đi rồi, Phong Triệt cũng không đuổi theo nữa.

Anh nhìn thấy xe của Đường gia.

''Anh Phong!'' Hà Nhạc nhìn thấy Phong Triệt, ngay lập tức liền bước đến ''Anh Phong đang nhìn cái gì vậy?''

Hà Nhạc đến lúc ấy vừa khéo thấy được biển số xe.

Bốn số tám?

Biển số xe vừa rồi nhìn hơi quen.

''Có chuyện gì?'' Phong Triệt giờ đây đã quay trở lại dáng vẻ lạnh lùng ban đầu, dáng vẻ của một học bá trong trẻo nhưng cao ngạo, không màng sự đời.

''Hay là tối nay chúng ta mở tiệc chúc mừng anh trước đi.'' Hà Nhạc cười vui vẻ, lần kiểm tra này cũng không nhỏ, lấy cớ này để tìm Phong Triệt uống rượu cũng đúng.

Nếu không đi cùng Phong Triệt, cha của anh ta sẽ không để anh ta đi vào trong bất cứ một quán bar hay câu lạc bộ nào.

Phong Triệt bước ra ngoài, không đáp.

Bên này, Thanh Chu ngồi trên xe đã lấy lại tinh thần, uể oải dựa lưng vào ghế trên xe, nghe tiếng Bạch Thất không ngừng lải nhải trong đầu.

Cái hệ thống rác rưởi ở trong đầu này suốt ngày cứ nói nhiều lại còn nhảm nhí, đến mức khiến cho cô muốn chửi thề rồi.

Hai ngày tiếp theo không cần thi, Phong Triệt ngày nào cũng ở trường học, Thanh Chu thì ngủ trọn vẹn cả hai ngày, cho đến tận giờ cơm chiều ngày công bố kết quả mới thức dậy theo đồng hồ sinh học của mình.

Tới giờ ăn tối rồi!

Danh sách đã được công bố.

Đó là bài kiểm tra đầu tiên của năm ba trung học phổ thông, cho nên hầu hết học sinh năm ba đều rất chú trọng, mọi người trong lớp đã đứng dựa cả vào tường để xem danh sách xếp hạng.

Trái lại, ở bên này, Thanh Chu không có hứng đi xem, mặc dù Bạch Thất đã thúc giục cô rất nhiều lần.

''Ngươi không thể tự kiểm tra được à?'' Thanh Chu bị giục loạn đang rất khó chịu, thái độ không tốt đáp lại.

Cái hệ thống này thật là!

Mặc dù Thanh Chu không nói ra, nhưng Bạch Thất giống như vẫn nghe được giọng điệu khinh thường của Thanh Chu.

Hừ, người mà hắn đang theo chắc chắn không phải là ký chủ, mà là tổ tiên cụ kị của hắn!

Ngay lúc đó, Phong Triệt vẫn cắm cúi xem điện thoại ở chỗ không người. Cũng một phần do nhà trường vô cùng ưu ái những nhà vô địch tương lai này, chưa kể đến Phong Triệt lại còn là thiếu gia của Phong gia.

''Cậu không đi xem à?'' Phong Triệt thấy Thanh Chu tỉnh lại thì đặt điện thoại xuống, hỏi.

Anh gần như đã thích nghi được với thói quen của Thanh Chu.

Ngoài ba bữa ăn ra, những khoảng thời gian rảnh rỗi khác chắc chắn sẽ dùng để ngủ.

''Nhìn cái gì!'' Thanh Chu vươn tay lấy đồ ăn vặt trên bàn mà An Kỳ đưa cho cô. Mặc dù có thẻ ăn, nhưng cô không thích ăn ở nhà ăn.

''Phì'' Phong Triệt khinh thường nhổ một tiếng, lắc đầu vờ thở dài.

Trước nụ cười chế nhạo của học bá, sắc mặt Thanh Chu vẫn không đổi.

Đối với cô thì cứ ăn ngon ngủ tốt đã là sống trọn vẹn một kiếp người hoàn hảo rồi.

''Đường Niệm.''

''Anh Phong!''

Hai tiếng gọi cùng một lúc vang lên trong phòng học, phía bên kia một đám người hùng hùng hổ hổ đang đi vào.

Chà, nếu thêm cả giọng của Bạch Thất thì Thanh Chu đã nghe thấy tổng cộng ba giọng nói.

Nhìn tình hình này, Thanh Chu cũng lờ mờ đoán ra được chuyện gì rồi.

''Đường Niệm!'' An Kỳ lên tiếng đầu tiên, ấp a ấp úng ''Đường Niệm cậu... cậu đứng thứ nhất toàn trường!''

Hà Nhạc cùng đi với An Kỳ nửa buổi cũng chưa nói được lời nào, nghe xong mới nghiêm túc gật đầu xác nhận.

Chính xác!

Anh Phong của anh ta ngàn năm vẫn luôn nắm chắc vị trí số một, nay lại xếp thứ hai. Quan trọng hơn là, người thứ nhất ấy thế mà lại là Đường Niệm, vốn luôn được coi là bá vương nhỏ.

Hà Nhạc nhìn cô gái tóc ngắn đang hướng về phía họ. Cô xinh đẹp, lại ít nói, còn có chút gì đó cách biệt với thế giới bên ngoài.

Thực ra thì... cũng không giống kẻ bắt nạt lắm.

Thanh Chu nhẹ gật đầu, ý bảo mình đã biết rồi.

Bạch Thất khi nãy kích động hú hét một hồi, bây giờ đã thấm mệt, yên tĩnh không thấy ngọ nguậy nữa.

Không hẳn, hắn cũng biết năng lực ký chủ không hề yếu kém, nhưng như thế này sẽ khiến người ta có cảm giác phóng đại quá đáng. Ký chủ đến từ Tiên Ma giới, hắn ngay cả một ngón tay vàng(*) cũng chưa cho nàng! Vậy mà cũng có thể thi đứng thứ nhất ư?

(*) Ý chỉ kiểu có người giúp đỡ buff các kiểu đồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play