Nhưng Giang Miên Miên lại không biết trong lòng bà cụ như thế nào, cô nghĩ nghĩ, vừa tiếp tục nói: "Hơn nữa cô nhỏ à, cô còn có thể dùng số tiền này, để trường học mỗi ngày đều cho các học sinh cung cấp cơm trưa miễn phí tại chỗ. Lúc cháu ở công xã tiểu học đã thấy không ít học sinh, giữa trưa chỉ ăn rau dại linh tinh mang từ nhà đi, căn bản là không hết đói được.”

Giang Trường Phụng nghe cháu gái nhỏ nói như vậy, cảm thấy rất có đạo lý: "Đúng vậy, chúng ta vẫn nên tiêu tiền vào ‘dao sắc’. Nếu như môi trường học đường như vậy, chúng ta hãy để nhiều đứa trẻ không đủ điều kiện để đi học có cơ hội để được đến trường hơn nữa, vì đất nước đào tạo thêm nhiều nhân tài. “

"Dạ, cô nhỏ, ý của cháu chính là như vậy." Suy nghĩ của Giang Miên Miên và cô nhỏ cô ăn nhịp với nhau.

"Được, Trường Phụng, nếu cả hai người đã đưa ra quyết định, vậy chúng ta liền đi gặp trưởng thôn, nói về việc này." Giang Trường Hải chờ hai người nghiên cứu thảo luận xong, đứng dậy nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play