Lương Mạn vốn định cư ở Hàng Châu, nhưng lại bị Tạ Vãn Nguyệt ngăn cản, cô hy vọng Lương Mạn không sống vì cô nữa, có thể dễ dàng sống cuộc sống mình muốn giống như Thẩm Đại và Vạn Cảnh Chỉ.

“Cuộc sống của con, con sẽ cố gắng sống thoải mái, mẹ không cần phải lo lắng cho con nữa đâu.”

Lương Mạn vẫn bất động.

Tạ Vãn Nguyệt tiếp tục khuyên bà ấy: “Mẹ đã bảo vệ con một thời gian, nhưng không bảo vệ được con cả đời, con luôn phải tự mình gánh vác trách nhiệm, mẹ, nghe con nói, hai mươi năm trước, mẹ đã chăm sóc con rất tốt, con chỉ hy vọng mấy chục năm sau mẹ có thể sống cho mình, con sẽ giúp mẹ đăng ký trường mỹ thuật, vẽ tranh luôn là ước mơ của mẹ, mẹ nhất định phải thực hiện nó nhé.”

Lương Mạn nhìn Tạ Vãn Nguyệt, trước kia con gái nhỏ mềm mại, bỗng nhiên trưởng thành thành một cô gái hiểu chuyện, bây giờ lại kết hôn, cuộc sống đã mở ra một chương mới, có lẽ, đã đến lúc bà ấy cần buông tay, vì thế dứt khoát đưa ra quyết định, trước tiên trở về nghỉ việc, sau đó đi đăng ký học nghệ thuật.

Tạ Vãn Nguyệt tiễn Lương Mạn đi, một mình trở về trường học, bởi vì kết hôn xin nghỉ một tuần, công việc học tập bỏ lại không ít, phải nhanh chóng dành thời gian bổ sung lại.

Cả buổi sáng, Ô Đan đều chống cằm nhìn Tạ Vãn Nguyệt, thấy vậy trong lòng cô sợ hãi.

Tạ Vãn Nguyệt đối diện với cô ấy, hỏi: “Cậu nhìn gì thế?”

“Trên mặt cậu có hoa.”

Tạ Vãn Nguyệt sắc mặt ửng đỏ: “Hoa ở đâu chứ?”

Ô Đan nói: “Nhìn kìa, hoa lại nở rộ, mấy ngày nay chắc chắn là cậu có chuyện vui, tuyệt vời đúng không?”

Hàn Lộ vỗ nhẹ trán cô ấy một cái: “Công chúa nhỏ à, cậu đừng lải nhải nữa, để cho cậu ấy chuyên tâm học bù đi.”

Ô Đan bị Hàn Lộ nói thế, ngửa đầu ra sau, lại quay đầu lại, hỏi: “Có phải là hoa nở trong lòng rồi đúng không?”

Lỗ tai Tạ Vãn Nguyệt đỏ lên, gật đầu không được, lắc đầu cũng không được.

“Ôi chao, mình nói đúng rồi!” Ô Đan vỗ tay khẽ kêu: “Cậu yên lặng như vậy, xin nghỉ một tuần đi hẹn hò à?”

Tạ Vãn Nguyệt tất nhiên sẽ không nói mình xin nghỉ là kết hôn, chỉ đành gật đầu.

Ô Đan thấy mắt cô ngượng ngùng, không khỏi trêu đùa cô: “Mình rất hâm mộ cậu vì có thể nói về tình yêu của mình, nhưng chúng ta luôn có một luật bất thành văn ở đây, chính là trong ký túc xá ai có người yêu thì phải mời bạn cùng phòng ăn cơm và gọi bạn trai đi cùng.”

Tạ Vãn Nguyệt nghi hoặc, còn có quy tắc này sao?

“Đây là sự thật, các chị đều nói như thế đấy.”

Tạ Vãn Nguyệt nói: “Công việc của anh ấy quá bận rộn, chỉ sợ không có thời gian, để mình tự mời các cậu ăn.”

Ô Đan hứng thú: “Vậy là người đó đã đi làm rồi sao, hai người làm sao biết nhau vậy?”

Ba người bọn họ hầu như mỗi ngày đều dính lấy nhau, Tạ Vãn Nguyệt nào có thời gian đi quen biết đàn ông bên ngoài chứ.

“Hai nhà chúng mình quen biết nhau.”

“Oa Oa, là thanh mai trúc mã, trách không được nhiều chàng trai tỏ lòng với cậu như vậy, cậu đều thấy chướng mắt, thì ra là do cậu đã có người trong lòng rồi.”

Tạ Vãn Nguyệt bị mấy chữ thanh mai trúc mã làm cho rung động, không khỏi đặt bút xuống, nhẹ giọng nói: “Chúng mình mới quen nhau chưa tới một năm, trước kia còn chưa từng thấy nhau nữa.”

Ô Đan càng thêm hứng thú: “Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên à?”

Tạ Vãn Nguyệt lắc đầu, chỉ là nghe theo lời trưởng bối, lời bà mối, không có tình cảm gì cả, nếu có, cũng chỉ là cô đơn phương rung động mà thôi.

Ô Đan còn muốn hỏi lại, bị Hàn Lộ che miệng lại: “Vãn Nguyệt bỏ lỡ một tuần bài tập về nhà rồi, cậu đừng quấy rầy cậu ấy nữa, mau đi xem chương trình tạp kỹ cập nhật đi, không lại bỏ lỡ cậu em trai khiêu vũ kia đấy.”

“Ôi, thiếu chút nữa đã quên, em trai nhỏ, chị đến đây!” Ô Đan lập tức nhảy dựng lên, khoa tay múa chân trèo lên giường, mở điện thoại di động ra, nhưng chỉ chốc lát sau, trên giường liền truyền đến âm nhạc và lời khen ngợi không ngừng từ Ô Đan.

Tạ Vãn Nguyệt tiếp tục đọc sách, những gợn sóng trong lòng cô do Ô Đan khuấy động đã bị bài vở nặng nề dần dập tắt, cô không thể khơi dậy được nữa.  

***

Tối thứ ba, Tần Minh Nghĩa hẹn Tạ Vãn Nguyệt cùng ăn cơm, bà cụ Vạn đem toàn bộ nhà họ Vạn giao vào tay Tạ Vãn Nguyệt, trước mắt thì cô cái gì cũng không biết, cần tốn một thời gian để học cách điều hành gia đình.

Tạ Vãn Nguyệt lúc trước không muốn làm, sau đó cảm thấy, ngược lại có thể coi chuyện này là một thử thách, trong cuộc sống của cô, gặp phải chuyện không muốn làm nhưng lại không thể không làm, cô sẽ làm, cô chỉ theo đuổi thành công, không theo đuổi những việc khác.

Hai người không đi được bao xa, liền tìm một quán nhỏ bên cạnh trường học, đặt một phòng ăn riêng, Tần Minh Nghĩa trước tiên giải thích đơn giản một chút, sau đó đưa cho Tạ Vãn Nguyệt ba quyển sổ sách trong nhiều năm qua, mỗi quyển bìa, đều dùng chữ bút lông viết mục chi phí, mở ra thì bên trong là bút pháp quy củ, chữ viết chỉnh tề, từng trang từng trang được ghi chép rõ ràng.

Tạ Vãn Nguyệt khen ngợi: “Ông thật sự là rất tỉ mỉ, tôi có ông trợ giúp, thì không cần sợ nữa rồi.”

Tần Minh Nghĩa nói: “Cho dù có tôi ở đây, thì cô cũng không thể xem nhẹ được đâu.”

Tạ Vãn Nguyệt nói: “Tôi sẽ cố gắng học tập, chính là muốn làm phiền ông hướng dẫn nhiều hơn.”

Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, cho dù Tạ Vãn Nguyệt rất thông minh, cũng cảm thấy quản gia là một chuyện rất khó giải quyết.

Cô ăn gần hết, đặt đũa xuống cẩn thận nghiên cứu sổ sách, nhìn nhìn rồi lấy giấy bút trong túi ra ghi chép.

Về sau, cô đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Tần Minh Nghĩa, một bên hỏi ông ấy vấn đề, một bên thảo luận, lại thỉnh thoảng viết hai nét.

Sau khi đọc xong một quyển sổ sách, trong lòng đã có một khuôn khổ cơ bản, đợi đến khi lật quyển thứ hai, cửa phòng “rầm” một tiếng bị hất văng ra, một người la hét tiến vào: “Anh Tử Hiên à, rót cho tôi nhiều như vậy, mật của tôi sắp trào ra ngoài rồi đây.”

Trong phòng im ắng, người nọ tập trung nhìn, nơi này chỉ có một già một trẻ hai người, trong đó một người mà anh ta quen biết, chính là Tạ Vãn Nguyệt mà Mân Tử Hiên nhiều lần theo đuổi mà không được.

Mẹ nó, đã sớm nói người phụ nữ này không phải tốt đẹp gì, người đàn ông bên cạnh cô có thể làm cha cô, lại nhìn tư thế ngồi của hai người, sao lại gần nhau như vậy chứ.

Tần Minh Nghĩa nói: “Cậu đi nhầm chỗ rồi.”

Chàng trai kia cười nói: “Xin lỗi, tôi uống nhiều quá rồi.” Nói xong thì bước ra ngoài, sau đó mở cửa phòng bên cạnh, dựa vào bên cạnh Mân Tử Hiên, nói: “Tử Hiên, cậu uống một chén, tôi nói cho cậu biết một tin tức khiến cậu khiếp sợ.”

Mân Tử Hiên liếc mắt nhìn anh ta một cái, hỏi: “Tin tức gì?”

“Uống rượu trước đi đã.”

Mân Tử Hiên bất động, người nọ tiết lộ một chút: “Có liên quan đến nữ thần của cậu đó.”

Mân Tử Hiên nghe vậy, không chút do dự uống một chén: “Nói đi.”

“Nữ thần của cậu ở cách vách đang ăn cơm cùng một ông lão đấy.”

Một người nói: “Cậu không cần nói lung tung, có lẽ là cha cảu cô ấy không chừng.”

“Gì chứ?” Người nọ cười nói: “Tuyệt đối không phải, tuy rằng tôi uống hơi nhiều, nhưng tôi không mù, hai người không có chỗ nào giống nhau cả.”

Mọi người nhất thời trầm mặc, có người đứng lên nói: “Tôi đi xem một chút, luôn nghe nói cô gái này ba ngày nay đều có xe sang đến đón, nhìn xem lần này là chiếc nào đây.”

Mân Tử Hiên quát: “Ngồi xuống, ai cũng không được đi cả!”

Người nọ lúng túng ngồi xuống, thấy sắc mặt Mẫn Tử Hiên âm trầm, tròng mắt mở to, tiến lại gần nói: “Anh Hiên à, chỉ là một cô em mà thôi, nếu cậu thật sự thích, thì tôi có cách giúp cậu hoàn thành tâm nguyện.”

Mân Tử Hiên không nói, chỉ nhìn anh ta một cái.

Người nọ tiếp tục nói: “Còn tùy vào việc cậu muốn nghiêm túc lâu dài hay chơi đùa qua loa thôi.”

“A, nghiêm túc lâu như vậy chơi một lần thì sao?”

“Nếu là nghiêm túc lâu dài, thì tôi sẽ giúp cậu nghĩ ra kế sách, nhìn trạng thái hiện tại của cô ấy, hẳn là điều kiện trong nhà không tốt lắm, thiếu tiền, kiểu người này không có cảm giác an toàn, chỉ cần cậu kê đúng thuốc cho cô ấy, cho cô ấy cảm giác an toàn, cô ấy tuyệt đối sẽ ngã vào trong lòng cậu, chúng ta có thể tìm người đưa cô ấy vào bẫy, đến lúc đó cậu là anh hùng tới cứu mỹ nhân, cô ấy sẽ ghi nhớ không quên công lao này của cậu. Nếu chỉ muốn chơi một hồi, vậy thì đơn giản rồi, tìm một lý do, hẹn ra ngoài rồi tôi sẽ tìm người mua chút loại bột thuốc không màu không mùi này, chỉ cần một chút thuốc trên đầu ngó tay thôi, bỏ vào rượu hoặc là đồ uống, để cho cô ấy uống vào, trong vòng vài phút, cô ấy sẽ ngoan ngoãn mặc cho cậu muốn làm gì làm, sau đó dù có chết cậu cũng không chịu nhận, thì cô ấy căn bản không làm gì được cậu đâu.”

Mân Tử Hiên hỏi anh ta: “Nếu tôi muốn chơi lâu dài thì sao?”

“Vậy cũng dễ thôi, lần đầu tiên xong việc, chụp mấy tấm ảnh, quay một đoạn video, có người nghiêng mặt, lộ mặt, mơ hồ, rõ ràng, ôm trong tay, cô ấy không nghe lời cậu thì cậu đưa lên mạng một tấm ảnh, vài giây video, sau khi thả vài lần, đảm bảo sẽ tự động dính lấy cậu, đuổi cũng không đi, vì sao, vì cô gái này lén lút ở bên ngoài làm chuyện xấu, bất chấp thể diện, nhưng một khi bị chụp, liền bắt đầu sợ mất mặt, sợ người này biết, sợ người kia biết, mặc kệ trả giá gì, đều muốn che giấu bản thân của mình đi.” (ủng hộ truyện trên app tyt)

“Anh à, vậy nếu gặp phải cô gái tính tình quật cường thì làm sao bây giờ, cái loại không sợ chết ấy?”

“Vậy thì chỉ coi như mình xui xẻo, loại con gái này, sau khi chơi qua một lần, nhanh chóng rút lui, không cần đụng vào nữa, nếu không sẽ cắn chết cậu, chúng ta chơi thì chơi, cũng là muốn giữ thể diện, bị các cô ấy quấn lấy, về sau còn có được vui vẻ nữa không?”

Có người khác nghe xong những lời này, trong lòng có chút không thoải mái, khuyên Mân Tử Hiên: “Tử Hiên à, mắt thấy tai nghe thì mới tin được, nếu cậu thật sự thích cô ấy thì quang minh chính đại theo đuổi đi, nếu như đuổi không kịp, chứng tỏ các cậu không có duyên phận, nhưng dùng loại thủ đoạn này để lấy lòng người ta thì quá thâm độc rồi.”

“Cái này mà cũng gọi là thâm độc sao, anh ơi, đây là kỹ năng trêu chọc gái của con trai thôi.”

“Cậu đây đã không phải trêu chọc con gái nữa mà là lừa gạt, cưỡng gian, đe dọa, uy hiếp, đây là phạm pháp đấy.”

“Cậu vậy mà cũng nhận là anh em sao, là anh em thì phải nghĩ hết biện pháp giúp đỡ anh em chứ, không chỉ cần nói mấy câu làm người ta mất hứng chứ.”

Người nọ bị làm cho mặt đỏ bừng, hỏi Mân Tử Hiên: “Cậu muốn làm thế nào?”

Mân Tử Hiên rót một chén rượu, uống một hơi cạn sạch, chậm rãi nói: “Cậu đoán xem?”

Chàng trai nhìn anh ta trong vài giây, tức giận đứng dậy và nói: “Tôi không thể đồng ý với cách tiếp cận của cậu được đâu.”

Mân Tử Hiên cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Cậu muốn thế nào?”

Người kia nói: “Cách này tiếp cận này khiến mất lòng nhau lắm, các cậu cứ từ từ mà uống.” Dứt lời, sải bước rời đi.

Trước khi người kia nảy ra chủ ý thì hét lên: “Này, cậu cũng không được đem lời nói của chúng ta hôm nay truyền ra ngoài đâu đấy!”

Những người khác nhao nhao vây quanh, mọi người bảy miệng tám lưỡi đưa ra chủ ý cho Mân Tử Hiên, người nọ nói: “Nếu cậu nghĩ kỹ thì nói cho tôi biết, tôi biết một người bạn, chuyên làm mấy chuyện này, không ít thiên kim nhà giàu dính líu đến anh ta rồi.”

Mân Tử Hiên suy nghĩ một chút, nói: “Tôi sẽ cân nhắc.”

***

Vạn Ngọc Đình vào bộ phận kinh doanh trí tuệ nhân tạo, mới biết được Vạn Ngọc Sơn đã đi xa như vậy trên con đường này rồi.

Cậu ấy đối mặt với một đống vật thí nghiệm cùng số liệu lộn xộn lại có trật tự, không khỏi bắt tay cùng các kỹ sư khác nghiên cứu cả buổi sáng, đến giờ cơm, tất cả mọi người đều đi ăn, cậu ấy vẫn đắm chìm trong phòng thí nghiệm, cho đến khi Vạn Ngọc Hà tới đưa cơm cho cậu ấy, mới có thể kéo anh ta ra khỏi hoàn cảnh đó.

“Anh ba à, em thật sự nhìn thấy được một thế giới chưa từng thấy qua, thật kích động quá đi!”

Vạn Ngọc Hà đưa đũa cho cậu ấy, nói: “Có nhiều điều mà cậu chưa từng thấy qua lắm, mau ăn cơm đi, đừng để bụng đói, bằng không Sở Diễm cho rằng anh trai ngược đãi cậu đấy.”

Vạn Ngọc Đình ăn vài miếng, hỏi: “Sao anh biết là em chưa ăn cơm?”

Vạn Ngọc Hà trả lời: “Anh hai bảo anh đến, anh bận đến muốn chết, làm sao nghĩ đến cậu được chứ.”

“Chà, anh hai vẫn là tốt nhất.”

Vạn Ngọc Hà hừ hừ, nói: “Qua vài ngày nữa, cậu sẽ than khổ thôi.”

“Sao thế?”

“Bởi vì trước kia cậu quá an nhàn rồi.”

Vạn Ngọc Đình lau miệng, nói: “Em sẽ làm việc chăm chỉ, anh hai nói, nếu em không có thành tích, sẽ không trả lương cho em đâu.” Dừng một chút, hỏi Vạn Ngọc Hà: “Anh ba, tiền lương của anh tính thế nào vậy?”

Vạn Ngọc Hà nói: “Kết thúc năm, anh được chia một khoản tiền thưởng, nhưng hệ số tích lũy được xác định theo lợi nhuận của bộ phận kinh doanh thuộc thẩm quyền của anh nữa.”

“Vậy thì thật khó khăn, anh lấy được mấy lần rồi?”

“Ba lần.”

“Là hệ số thấp nhất phải không?”

Vạn Ngọc Hà không cam lòng, siết chặt nắm đấm.

Vạn Ngọc Đình nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai anh ta.

Hai anh em ăn ý vỗ tay nhau, im lặng, nhưng kiên quyết.

Mặc dù họ không lấy tiền lương cũng có thể sống mà không phải lo lắng, nhưng vẫn muốn chiến đấu, muốn sử dụng sức mạnh của họ để kiếm được nhiều hơn nữa.

Một là kiếm được có thể tùy tiện tiêu xài, hai là có thể chứng minh mình còn sống thì còn hữu dụng.

Ông cụ Vạn từng giáo dục con cháu, càng là người xuất sắc, càng phải không ngừng thăm dò cùng nỗ lực, nếu không, sẽ chậm rãi rơi vào cát bụi, bởi vậy, Vạn Ngọc Sơn từ nhỏ đã được giáo dục để trở thành người kế nhiệm, mà các anh em khác cũng đều không dám lười biếng, sợ không cẩn thận sẽ bị Vạn Ngọc Sơn khí thế lớn đuổi ra khỏi nhà.

Ở thế hệ này của bọn họ, bị người trong nhà đuổi ra khỏi nhà là chuyện rất mất mặt.

Đợi Vạn Ngọc Đình ăn xong, Vạn Ngọc Hà cầm bộ đồ ăn rời đi, Vạn Ngọc Đình nghỉ ngơi một lát, cùng Sở Diễm gọi video, chản nản trong nửa giờ, lại tiến vào phòng thí nghiệm, mở ra một vòng nghiên cứu mới.

Sắp tan tầm, trợ lý hành chính của tổng giám đốc Tiểu Ngọc tới tìm cậu ấy, nói Vạn Ngọc Sơn bảo cậu ấy đến gặp anh một chút.

Vạn Ngọc Đình không biết Vạn Ngọc Sơn tìm cậu ấy có chuyện gì, nhìn Tiểu Ngọc dò hỏi: “Hôm nay anh ấy có vui không?”

Tiểu Ngọc nói: “Vạn tổng vẫn luôn rất vui vẻ mà.”

Vạn Ngọc Đình thầm nghĩ, là do cậu chưa nhìn thấy lúc mà anh không vui thôi.

Tiểu Ngọc thúc giục cậu nhanh chóng đi qua, Vạn Ngọc Sơn đang chờ.

Vạn Ngọc Đình thay quần áo, hưng phấn chạy đến văn phòng Vạn Ngọc Sơn, nghênh đón cậu ấy dĩ nhiên là một chén trà nóng, vành mắt cậu ấy cảm động đến nỗi đỏ lên, trước kia thấy Vạn Ngọc Sơn, nếu không phải bị đánh thì cũng chính là bị lừa, chưa bao giờ có sự đối xử như vậy.

Vạn Ngọc Sơn thấy cậu ấy ngây ngốc đứng ở nơi đó, biểu cảm cũng có chút quái dị, hỏi cậu ấy: “Em làm sao vậy?”

Vạn Ngọc Đình đi về phía trước hai bước, ngồi xổm bên cạnh Vạn Ngọc Sơn, ôm lấy đùi của anh, vùi đầu xuống, nức nở nói: “Anh hai ơi, cảm ơn anh.”

Vạn Ngọc Sơn một cước đá bay cậu ấy ra.

Vạn Ngọc Đình ngã xuống đất, một trái tim lung linh vỡ thành tám mảnh, cậu ấy chậm rãi ngồi vững lại, phủi bàn tay, đứng lên, ngồi xuống trên sô pha, an tĩnh uống trà.

Vạn Ngọc hỏi: “Ngày đầu tiên làm việc thế nào rồi?”

Vạn Ngọc Đình rầu rĩ trả lời: “Rất tốt.”

Vạn Ngọc Sơn thấy cậu ấy không vui lại hỏi: “Không thích công việc này sao, thấy cậu không vui lắm.”

Rất tiếc, hiểu lầm cậu ấy rồi.

Vạn Ngọc Đình đè nén cảm giác tan nát cõi lòng, bày ra một bộ mặt tươi cười: “Em siêu thích công việc này, cám ơn anh hai đã không từ bỏ em, còn để cho em làm chuyện mà em thích.”

Vạn Ngọc Sơn nói: “Được rồi, vậy thì em phải nhớ lời hứa của mình đấy.”

Vạn Ngọc Đình ưỡn ngực, trả lời anh: “Yên tâm đi anh hai, lời em nói, tuyệt đối sẽ làm được, nếu không làm được thì một phần tiền lương em cũng sẽ không lấy.”

Vạn Ngọc Sơn gật đầu: “Em đừng tiết kiệm tiền cho anh, em càng lấy được, thì anh càng thấy vui.”

Vạn Ngọc Đình vỡ nát trái tim thành tám mảnh, lại bởi vì những lời này của Vạn Ngọc Sơn mà chậm rãi thu hồi lại, nhìn xem, anh hai của cậu ấy hào phóng biết bao nhiêu, để cho cậu ấy lấy tiền nhiều hơn, trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt tự nhiên liền lộ ra, khóe mắt đuôi lông mày đều tỏ ra vui mừng.

Vạn Ngọc Sơn thấy trên mặt cậu ấy mới buồn lại vui trở lại, biết đây là nội tâm kịch tính bắt đầu, liền lẳng lặng ngồi, yên lặng chờ cậu ấy nói xong.

Đợi Vạn Ngọc Đình bình tĩnh lại, nói: “Anh hai, anh có lái xe đi không, anh chở em về nhé?”

Vạn Ngọc Sơn từ chối: “Anh có việc rồi.”

Vạn Ngọc Đình cười hì hì hỏi: “Là đi gặp chị dâu sao?”

“Không phải.”

Vạn Ngọc Đình rùng mình trong lòng, một người đàn ông mới cưới làm sao có thể làm ngơ vợ mình, trừ phi anh ta có nuôi dưỡng tình cảm khác, sau đó lại nghĩ rằng anh và Sở Diễm trước đó đã theo dõi Vạn Ngọc Sơn và phát hiện ra rằng anh đã chia tay với cô gái họ Bạch đó, mặc dù hai người lâu rồi không gặp, nếu tình cũ nối lại, thì cậu ấy không khỏi lo lắng cho Tạ Vãn Nguyệt.

Mọi chuyện cậu ấy đều rất ngưỡng mộ Vạn Ngọc Sơn, nhưng trong chuyện tình cảm nam nữ, cậu ấy không thể tán thành cách làm của Vạn Ngọc Sơn, nếu đã thành gia lập thất rồi thì không nên ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cho dù là tình nhân cũ, cũng phải cắt đứt sạch sẽ, hoặc là cũng phải cố gắng hết sức để cưới người mình yêu làm vợ.

Vạn Ngọc Sơn đi tới cửa, thấy cậu ấy còn ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt tâm sự, không khỏi nói: “Tan tầm rồi, trở về sớm một chút đi, công việc không có gì vội cả.”

“Vâng.” Vạn Ngọc Đình viết nguệch ngoạc, đợi Vạn Ngọc Sơn đi ra ngoài, cậu ấy một mình ngồi cân nhắc trong chốc lát, quyết định đi tìm Tạ Vãn Nguyệt, người chị dâu này của cậu ấy từ sau khi trở về cửa liền chạy tới trường học, một tuần cũng không thấy bóng dáng, cũng không để ý đến gia đình, kỳ lạ, cậu ấy phải đi dạy lại người con dâu trưởng này để cho người ta bớt lo lắng, còn chồng thì bị người ngoài cướp đi, bản thân cô còn trốn thật xa như vậy.

Vì thế cậu ấy báo cáo với Sở Diễm, trực tiếp lái xe đến trường Tạ Vãn Nguyệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play