Tạ Vãn Nguyệt nhận được điện thoại của Vạn Ngọc Đình, đang ăn trong căng tin trường, đám người ồn ào gần như nhấn chìm giọng nói của cậu ấy.
Vạn Ngọc Đình hét lớn vào loa: “Lát nữa em sẽ đến, em còn chưa ăn cơm, chị dâu mời em ăn nhé.”
Tạ Vãn Nguyệt hỏi: “Em tới làm gì?”
“Tìm chị nói chuyện phiếm thôi.”
Tạ Vãn Nguyệt chào hai người bạn cùng phòng, nói có một người bạn đột nhiên đến thăm, cô muốn đi ra ngoài một chuyến.
Ô Đan sáng hai mắt lên hỏi: “Có phải là người của cậu không?”
“Không phải.” Tạ Vãn Nguyệt lắc đầu, nhanh chóng ra khỏi căng tin, đi về phía cổng trường, quyết không thể để loại người như Vạn Ngọc Đình làm ầm ĩ trong sân trường, nếu không thân phận của cô sẽ bị cả trường biết.
Sau khi nhìn thấy Vạn Ngọc Đình, quả nhiên là không ngoài dự đoán.
Chỉ thấy cậu ấy tựa vào bên cạnh xe, chiếc xe màu vàng, mà cậu ấy thì mặc một bộ âu phục giản dị màu hồng nhạt, trên chân là một đôi giày nhỏ màu trắng, mắt cá chân lộ ra bên ngoài.
Trời cũng không quá lạnh.
Thấy Tạ Vãn Nguyệt, Vạn Ngọc Đình hưng phấn giơ cánh tay lên.
Tạ Vãn Nguyệt vội vàng chạy tới trước khi cậu ấy mở miệng gọi cô, mở cửa bước lên xe: “Đi thôi.”
Vạn Ngọc Sơn lúng túng rút tay lại, hai mắt nhìn xung quanh, người đi đường tụm năm tụm ba, thỉnh thoảng có người quay đầu lại nhìn cậu ấy, sau đó lại cúi đầu vội vàng rời đi.
Ồ, có hơi xấu hổ.
Đợi cậu ấy lên xe ngồi xuống, Tạ Vãn Nguyệt hỏi cậu ấy: “Em muốn ăn cái gì?”
Vạn Ngọc Đình cúi đầu vặn vẹo ngón tay: “Đột nhiên cái gì cũng không muốn ăn, không có khẩu vị.”
Tạ Vãn Nguyệt nói: “Mời em ăn bít tết bê nhé, chị biết một nhà hàng bít tết bê rất mềm và ngon.”
Vạn Ngọc Đình gật đầu: “Chị dẫn đường đi.”
Tạ Vãn Nguyệt lấy điện thoại di động ra định hướng, xe Vạn Ngọc Đình chạy rất nhanh, chốc lát đã đến nhà hàng rồi.
Sau khi hai người ngồi xuống, Tạ Vãn Nguyệt gọi đồ ăn, hỏi cậu ấy: “Em tìm chị rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Nói chuyện phiếm thôi.”
Tạ Vãn Nguyệt lười để ý tới cậu ấy, người trước mắt này, thời khắc nào cũng không thể rời khỏi vợ của mình, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, tuyệt đối sẽ dính vào bên cạnh Sở Diễm, cậu ấy có thể nhàn rỗi tới tìm cô nói chuyện phiếm sao?
Vạn Ngọc Đình thấy cô không tin cậu ấy, không khỏi ảo não, thế nhưng sẽ bị cô gái nhỏ hơn mình hai tuổi nhìn thấu, không đành lòng, cậu ấy nắm chặt tay ở bên miệng ho khan hai tiếng, nói: “À, do là vừa tan tầm, Sở Diễm có hẹn rồi, em thì lại rảnh rỗi nên tới tìm chị ăn một bữa cơm, không phải là chị ghét em đấy chứ?”
Tạ Vãn Nguyệt lắc đầu, nói: “Có chút phí tiền.”
Vạn Ngọc Đình đỏ mặt, nói: “Em có ý tốt chạy xa để tìm chị như vậy, muốn thành tâm cảnh cáo chị phải cẩn thận phụ nữ ở bên ngoài cướp anh hai đi, chị mời em ăn một bữa cơm, còn ngại đắt nữa à?”
Tạ Vãn Nguyệt thấy cậu ấy càng nói càng kích động, nhịn không được che miệng cười rộ lên: “Chị chẳng qua là nói đùa thôi, em tức giận quá vậy, lại uống chút nước hạ hỏa đi.”
Vạn Ngọc Đình “hừ” một tiếng, nhận lấy cốc nước, uống một ngụm lớn.
Tạ Vãn Nguyệt tiếp tục cười nói: “Em vừa nói là chị nên cẩn thận người phụ nữ bên ngoài, là người phụ nữ nào đấy?”
“Chị còn cười được sao, thật sự là cũng không lo lắng chút nào hả?”
“Lo lắng cũng vô dụng thôi, anh ấy thích ai hay anh ấy không thích ai thì chị cũng không quyết định được.”
“Chị có thích anh hai không?” Vạn Ngọc Đình nhìn chằm chằm Tạ Vãn Nguyệt hỏi.
Sắc mặt Tạ Vãn Nguyệt hơi đỏ lên.
“Chị thích mà.” Vạn Ngọc Đình thấy cô như thế, trong lòng hiểu rõ: “Nếu đã thích thì phải tranh thủ đi, lúc trước em thích Sở Diễm, quấn lấy cô ấy mười lăm năm mới cưới được cô ấy, đó thật sự là trải qua hoạn nạn cả đấy.”
Tạ Vãn Nguyệt đương nhiên đã nghe qua câu chuyện Vạn Ngọc Đình theo đuổi vợ, nhưng cô khác với cậu ấy, cô hỏi: “Nhưng người mà em nói đến là ai vậy?”
Vạn Ngọc Đình đột nhiên có chút nhăn nhó: “Quả thật là, lúc đang còn đi học thì đã phản bội chị rồi, anh ấy từng yêu đương, sau đó chia tay, đoạn thời gian trước em và Sở Diễm lén theo dõi anh hai, phát hiện anh ấy cùng người tình đầu tiên liên lạc, hơn nữa trước khi hai người kết hôn, gần như là mỗi cuối tuần anh ấy đều phải đến chỗ cô ấy, tuy rằng sau này anh ấy không đi nữa nhưng hai người bọn họ cũng chưa từng gặp mặt, nhưng em cảm thấy đây là một tai họa ngầm không thể bỏ qua, anh ấy làm như vậy, em cảm thấy rất khinh thường, người trong nhà đều ủng hộ chị, tuyệt đối sẽ không để cho người phụ nữ khác vào cửa nhà họ Vạn, Cũng sẽ không để cho anh hai sỉ nhục dòng họ, nhưng mà, chính chị cũng phải cố gắng mới được nha.”
Tạ Vãn Nguyệt nghe cậu ấy nói xong, trầm mặc một lúc lâu, cô cười cười, nói: “Chị biết người kia rồi.”
Vạn Ngọc Đình nghi hoặc: “Làm sao chị biết được?”
“Nếu chị biết thì cũng có làm được gì đâu.” Mẹ cô, Lương Mạn, đã làm rất nhiều cuộc điều tra cho tương lai của cô, đương nhiên là cô biết hết, cô tiếp tục nói: “Nhưng chị sẽ không ngăn cản anh ấy thích người khác, về việc có nên tranh giành lại anh ấy hay không, chị còn chưa quyết định được, vấn đề này, em không nên nói với bà nội đâu.”
Vạn Ngọc Đình thực sự muốn sờ trán cô ấy để xem cô ấy có bị sốt không.
Cô con dâu trưởng này nhất định phải rộng lượng như vậy mới được sao?
Bồi bàn bưng bít tết lên, hai người đều không nhúc nhích.
Vạn Ngọc Đình là vì Tạ Vãn Nguyệt mà không thoải mái, ăn không nổi cơm.
Tạ Vãn Nguyệt thì đang suy nghĩ, cô và Vạn Ngọc Sơn hai người không có nền tảng tình cảm, mấy ngày nay ở chung, cô quả thật bị anh hấp dẫn, anh thành thục, khôn ngoan, có trách nhiệm, lại hiếu thuận, hơn nữa một mực quan tâm đến cô, chăm sóc cô, cô chưa từng được một người đàn ông nào đối đãi như vậy, không tránh khỏi việc tham lam hơi ấm đó, nhưng đoạn hôn nhân này có nên duy trì lâu dài hay không, cô vẫn đang chờ xem, cho dù cô động lòng thì cô cũng có thể xác định rõ ràng sau đó thu hồi lại.
Lại qua một lát, Tạ Vãn Nguyệt bắt đầu ăn, Vạn Ngọc Đình nhìn cô ăn, cảm thấy cô ăn rất ngon miệng, cảm thấy có khẩu vị trở lại nên cũng muốn ăn một chút.
Ăn xong, Vạn Ngọc Đình đưa Tạ Vãn Nguyệt trở lại trường học, cậu ấy cảm thấy có chút có lỗi với cô, nhưng lại không biết nên nói cái gì để an ủi cô, một đường trầm mặc, đến khi cô xuống xe thì cậu ấy mới nghĩ rõ, vì sao cô biết rõ những chuyện này còn đồng ý gả vào đây, vì sao cô không ngăn cản Vạn Ngọc Sơn thích người khác.
Cô kết hôn với anh trai mình vì hôn nhân gia đình, còn cậu ấy kết hôn với Sở Diễm là vì tình yêu.
Nhưng anh hai chắc là cũng có thích cô một chút, nếu không thì lúc anh bắt nạt cô, anh hai hận đến nỗi không thể đem cô đè xuống lòng đất, còn nữa, rõ ràng cảm giác từ sau khi anh hai kết hôn, anh hai đã trở nên không giống trước kia, có vẻ đã nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều rồi.
Vạn Ngọc Đình càng nghĩ càng đau đầu, sau khi lái xe về nhà, cùng Sở Diễm kể hết mọi chuyện, Sở Diễm mắng cậu ấy: “Không phải anh nói chỉ tìm cô ấy ăn cơm thôi sao, sao lại nói hết mấy chuyện này ra luôn vậy, ngốc quá đi.”
“Em nói là anh ngốc sao?”
Sở Diễm tức giận nói: “Mọi chuyện còn chưa có kết luận, mà anh lại nói nhảm với chị dâu, đây không phải là khiêu khích quan hệ của hai người bọn họ sao, nếu bị anh hai biết được thì anh còn muốn sống hay không vậy?”
Vạn Ngọc Đình biện bạch: “Anh chỉ muốn để cho cô ấy nắm lấy trái tim của anh hai thôi, đừng để phụ nữ bên ngoài cướp đi, chứ có nói cái gì khác đâu.”
Sở Diễm thở dài, nói: “Anh đó, làm sao có thể hiểu được tâm tư của phụ nữ, anh nói một câu, cô ấy sẽ suy nghĩ ra một vạn câu, anh nói một khả năng, cô ấy sẽ nghĩ đến mười vạn khả năng, nhất là về chuyện tình cảm, ngàn vạn lần không nên cùng phụ nữ nói những lời mơ hồ, cô ấy sẽ hiểu lầm chuyện thích thành không thích, hơn nữa, anh muốn hỗ trợ, cũng phải để cho anh hai theo đuổi chị dâu, vậy mà anh còn để cho cô ấy đi chiếm lấy trái tim của anh hai, sao anh không để cho cô ấy đi lấy mạng anh hai luôn đi, anh hai không rung động thì cầm dao chém anh ấy cũng vô dụng thôi.”
Vạn Ngọc Đình gãi gãi đầu, nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Để em nghĩ cách đã.”
Vạn Ngọc Đình ôm lấy cô ấy, hôn lên mặt cô ấy một cái: “Vợ anh luôn có thể cứu mạng anh.”
Sở Diễm véo mặt cậu ấy, hận nói: “Tại anh hết đó, em chắc cũng phải tổn thọ mất mười năm.”
***
Khoảng nửa tháng đã trôi qua kể từ khi Vạn Ngọc Đình gây rắc rối, Sở Diễm rốt cục tìm được cơ hội để lấp đầy cái hố này.
Tạ Vãn Nguyệt sau khi kết hôn, vội vàng học hành để bù lại, lại bởi vì Vạn Ngọc Đình chạy đi cắm cho cô một đao, khiến cho cô vẫn không trở về nhà họ Vạn.
Tối thứ sáu, bà cụ Vạn nhớ cháu dâu, gọi điện thoại qua hỏi cô có về ngày cuối tuần hay không.
Tạ Vãn Nguyệt trả lời, tháng sau sẽ đến tháng thi, cô muốn ôn bài ở trường, không trở về được.
Bà cụ Vạn đương nhiên sẽ để cho cô tập trung học hành, vì thế cùng cô tán gẫu vài câu hàng ngày, liền cúp máy.
Tình cờ Sở Diễm đi đưa quần áo cho bà cụ Vạn, nghe thấy hai người đối thoại, lại thấy bà cụ Vạn vẻ mặt cô đơn, không khỏi để ý, tiến đến trước mặt bà cụ Vạn, hỏi: “Bà nội ơi, bà nhớ chị dâu phải không?”
Bà cụ Vạn nói: “Trước khi kết hôn còn có thể về nhà một chuyến, hiện tại đã gần hơn một tháng, mới trở về một chuyến, cũng không biết ở trường học hành có tốt hay không nữa.”
Sở Diễm nói: “Vậy sao bà không đến trường học thăm cô ấy đi, để anh hai đưa bà đi.”
Bà cụ Vạn chợt cảm thấy trước mắt sáng ngời, nói với Thu Mạn: “Lát nữa Ngọc Sơn trở về, cô gọi thằng bé lại đây.”
Sở Diễm lại nói: “Cháu nghe Ngọc Đình nói, anh hai hình như rất bận rộn, bà nội có thể thương lượng thời gian thích hợp để đi.”
Bà cụ Vạn được cô ấy nhắc nhở mới nghĩ đến việc đến trường, Vạn Ngọc Sơn có thời gian hay không cũng không quan trọng, dẫn cháu trai đi đoàn tụ với cháu dâu mới là quan trọng, xua tay nói: “Công ty nhiều người có năng lực như vậy, nếu thằng bé không dành được một ngày, đều phải đuổi việc những người đó mới được.”
Sở Diễm mạnh mẽ gật đầu tỏ vẻ tán thành, sau đó tiếp tục đưa ra chủ ý: “Chị dâu còn ba năm rưỡi nữa mới tốt nghiệp, tình huống như vậy sẽ thường xuyên xảy ra, anh hai lại rất có tâm với nghề, đoán chừng một tháng cũng khó gặp được một lần, giống như yêu xa, cháu nghĩ, nếu chị dâu bởi vì học hành quá nhiều không thể về nhà thì anh hai có thể mỗi tuần qua, hai người cùng nhau qua cuối tuần, bà nội cảm thấy thế nào.”
Bà cụ Vạn gật đầu, cảm thấy rất có lý, chủ ý này thật tốt quá.
Đợi Vạn Ngọc Sơn về đến nhà, Từ Tố Phương lập tức nói rằng bà cụ Vạn tìm anh. Anh đến viện của bà cụ Vạn, đầu tiên là bị bà cụ Vạn giáo huấn một trận, lại nói muốn đi thăm Tạ Vãn Nguyệt, bảo anh dành thời gian đưa bà ấy đi.
Vạn Ngọc Sơn nói: “"Thà đánh nắng còn hơn chọn ngày, ngày mai đi cũng được.”
Bà cụ Vạn lại yêu cầu anh mỗi tuần tự mình đi đón cô về nhà, nếu như cô không trở về thì anh phải ở đó cùng cô vào cuối tuần.
Vạn Ngọc Sơn nhíu mày: “Mỗi tuần sao ạ?”
“Công ty quan trọng hay vợ quan trọng?” Bà cụ Vạn sắc mặt dần lạnh đi: “Cưới người ta về chỉ để chơi đùa với bà thôi sao?”
Vạn Ngọc Sơn thấy bà ấy tức giận, vội vàng nói: “Được được được, cháu sẽ đi.”
Bà cụ Vạn lúc này mới bình tĩnh lại, lại hướng về phía Vạn Ngọc Sơn kể khổ: “Ông nội của con qua đời đã dặn dò bà một chuyện như vậy, nếu vợ chồng các con không sống hạnh phúc với nhau thì bà còn mặt mũi nào đi gặp ông ấy nữa.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Vạn Ngọc Sơn dỗ dành bà ấy, thề rằng sẽ sinh một đứa bé mập mang cho bà ấy.
Hai bà cháu liền nói chuyện với nhau về chủ đề con cháu, cùng nhau ăn cơm, đến ngày hôm sau, bà cụ Vạn ăn mặc tỉ mỉ, mang theo thức ăn chuẩn bị cho Tạ Vãn Nguyệt, cùng Vạn Ngọc Sơn đi tới trường học của cô.
Bà cụ Vạn cũng không nói với Tạ Vãn Nguyệt, một lòng muốn cho cô một sự bất ngờ, bởi vậy sau khi tới trực tiếp chạy tới ký túc xá của cô, gõ cửa nửa ngày, mới có một cô gái còn ngái ngủ đi ra.
Ô Đan mang theo một bộ mặt ngốc chưa tỉnh ngủ cộng thêm bị người khác quấy nhiễu đi ra mở cửa, sau khi thấy rõ tướng mạo của người tới, tất cả những con bọ buồn ngủ trong nháy mắt bị quét sạch.
Một bà cụ khí chất xuất chúng, đầu đầy tóc bạc, một người đàn ông mặt mày lạnh lùng, đẹp trai đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cô ấy do dự một lát và hỏi: “Mọi người đang tìm ai thế?”
Bà cụ Vạn ôn nhu hỏi cô ấy: “Xin hỏi có Tạ Vãn Nguyệt ở đây không?”
“Cô ấy đi vào phòng tự học rồi, hai người vào trong ngồi đợi chút nha, cháu gọi điện thoại cho cô ấy nhắn cô ấy trở về.” Nói xong mở rộng cửa, nhường hai người vào trong phòng, tự mình chạy đi tìm điện thoại di động.
Bà cụ ngăn cản cô ấy: “Aida, để bà ở đây để chờ con bé về, đừng làm phiền con bé làm gì.”
Ô Đan nghe vậy, chỉ vào giường của Tạ Vãn Nguyệt nói: “Đây là giường của cô ấy, hai người ngồi tạm đi ạ.”
Vạn Ngọc Sơn đỡ bà cụ Vạn ngồi xuống, còn mình thì đứng, đầu tiên là quét qua giường một lần, chăn đệm đều rất gọn gàng, tỏa ra một mùi hương thơm thoang thoảng, đầu giường dán một tấm ảnh chụp chung của Lương Mạn và cô ấy, bên kia đặt hai quyển sách, không còn gì khác. Cúi đầu nhìn vào bàn học hai lần, trên giá sách bày đầy sách, tiện tay lật xem mấy quyển, loại nào cũng có, anh biết cô vô cùng thích đọc sách, lúc ở nhà, cô vẫn luôn ở trong phòng là việc của anh, giống như một kẻ ngốc vậy.
Ô Đan ở trước mặt hai người này, đứng cũng không được, ngồi cũng không được, trong lòng giống như có một vạn con kiến bò qua, ngứa đến muốn chết, cô nhân cơ hội trốn vào phòng vệ sinh gửi tin nhắn cho Tạ Vãn Nguyệt.
Tạ Vãn Nguyệt hôm nay dậy hơi muộn hơn bình thường, trước tiên cùng Hàn Lộ đi đến sân thể dục chạy bộ, sau đó ăn điểm tâm, sau đó liền đến phòng tự học ôn tập bài tập, mười giờ rưỡi, nhận được tin nhắn của Ô Đan: “Mau trở về đi, có người tìm cậu đấy, a, đẹp trai lắm nha!!!!!!”
Tạ Vãn Nguyệt nhìn thấy dấu chấm than đầy màn hình, trong lòng trật đi một nhịp, hỏi cô ấy: “Là người như thế nào?”
Khoảng một phút sau, điện thoại di động nhận được một tấm ảnh, chắc là chụp lén, hơn nữa chỉ có thể nhìn thấy mặt nghiêng, nhưng cô chỉ từ bức ảnh mặt nghiêng kia thì cũng mơ hồ biết là ai tới rồi.
Cô vội vàng thu dọn đồ đạc chạy về, thở hồng hộc chạy về ký túc xá, bà cụ Vạn lão thấy cô lấm tấm mồ hôi, đau lòng móc khăn ra lau mồ hôi cho cô: “Sao lại chạy gấp như vậy, bà sợ quấy rầy cháu học tập, nên không gọi điện thoại cho cháu, muốn ở chỗ này chờ cháu trở về.” Nói xong, đem hộp thức ăn đẩy đến trước mặt Tạ Vãn Nguyệt: “Bà có làm chút đồ ăn cho cháu, cháu ăn cùng với bạn bè nhé.”
Tạ Vãn Nguyệt mở hộp thức ăn ra, bên trong có đồ ăn vặt được xếp ngay ngắn, đều là do bà cụ Vạn nấu, bà cụ Vạn tuổi đã lớn, rất ít khi xuống bếp nấu đồ ăn, lúc này lại làm cho cô nhiều như vậy, làm cho cô vô cùng băn khoăn, nghĩ là cô vì nhất thời không được tự nhiên mà không muốn trở về, lại để cho người lớn chạy đi xa như vậy đến thăm mình, thật sự là không nên chút nào.
Bà cụ Vạn đứng dậy, nói: “Được rồi, chúng ta nên đi thôi.”
Tạ Vãn Nguyệt vội vàng đỡ cánh tay bà ấy: “Bà nội à, cháu cùng bà trở về nhé.”
“Con sắp thi rồi, ở trường ôn bài đi, đi tới đi lui tốn thời gian lắm, bà nhớ cháu thì sẽ tới thăm cháu, có Ngọc Sơn đưa bà đi nên cũng không phiền phức gì đâu.”
Tạ Vãn Nguyệt phảng phất như mới nhìn thấy Vạn Ngọc Sơn, cuối cùng cũng liếc mắt nhìn anh một cái, người kia ngồi ở trên bàn học của cô, chân dài khẽ cong, trong tay cầm một quyển sách tùy ý lật xem.
Tất cả tâm tư của cô, anh đều không để ý.
“Bà nội, cháu dẫn bà đi ăn trưa, gần trường chúng cháu có một quán ăn Quảng Đông, hương vị rất chính thống.” Tạ Vãn Nguyệt lay lay cánh tay bà cụ Vạn.
Bà cụ Vạn cười nói: “Cũng được, đã lâu không cùng cháu ăn cơm rồi, Ngọc Sơn, chúng ta ăn cơm trưa xong lại đi nhé.”
Vạn Ngọc Sơn “Dạ” một tiếng: “Đi thôi.” Dứt lời, đứng dậy liền đi ra ngoài.
Bà cụ Vạn quay đầu nói với Ô Đan vẫn luôn bám vào lan can giường: “Đan Đan, điểm tâm trong hộp thức ăn này, cháu nhất định phải nếm thử, nếu thấy ngon thì cháu cứ nói cho Vãn Nguyệt, sau này bà sẽ mang đến cho cháu tiếp.”
Ô Đan vội vàng gật đầu: “Cám ơn bà nội.”
Tạ Vãn Nguyệt dìu bà cụ Vạn đi ra ngoài, Ô Đan theo sát phía sau, đưa họ ra cửa, chỉ nghe bà cụ Vạn ôn nhu nói với người đàn ông đứng bên cửa: “Ngọc Sơn à, cháu đem cái bùa này treo lên đầu giường vợ cháu đi, để cầu bình an.”
Vạn Ngọc Sơn lên tiếng, nhận lấy lá bùa, vài bước đến bên giường Tạ Vãn Nguyệt, dán chặt lá bùa vào.”
Ô Đan bị một tiếng “vợ” của bà cụ Vạn thổi bay, đứng ở một bên nhìn chằm chằm Vạn Ngọc Sơn và Tạ Vãn Nguyệt nhìn qua nhìn lại.
Chúa ơi!
Tìm không được từ để hình dung cảm giác của cô ấy lúc này, chỉ cảm thấy trong lòng bị trăm ngàn điểm đánh trúng, bọn họ chính là vợ chồng!
Thì ra một tuần Tạ Vãn Nguyệt xin nghỉ, cũng không phải đơn thuần là yêu đương, mà là đi kết hôn sao?
Đợi ba người ra khỏi cửa, cô ấy bám vào bên cửa nhìn bọn họ rời đi, bỗng nhiên Tạ Vãn Nguyệt quay đầu lại, đặt ngón trỏ lên môi, làm động tác im lặng với cô ấy, cô ấy hiểu rõ, đóng cửa lại, mở điện thoại di động gọi điện thoại cho Hàn Lộ.
“Lộ Lộ, cậu sắp về chưa, xảy ra chuyện lớn rồi, mình hiện tại không giấu được sóng thần trong lòng, mình có việc gấp cần nói!”
“Mình đã đi vào ký túc xá rồi, Vãn Nguyệt đâu?”
“Chồng cậu ấy đi đón cậu ấy rồi!”
“Chồng?”
“Đúng vậy! Chồng cậu ấy đẹp trai lắm.” Trong đầu Ô Đan hiện lên một tia sáng trắng, lại nói: “Hình như mình gặp chồng cậu ấy ở đâu đó rồi, nhìn quen lắm.”
Hàn Lộ bị tiếng hô mang theo sự hưng phấn mãnh liệt của Ô Đan hét đến đau tai: “Mình cũng không nghe rõ cậu nói cái gì cả, cúp máy trước đi, mình về rồi nói sau.”
“Ấy ấy ấy, đừng cúp máy, đừng để mình một mình, mình sẽ phát điên lên mất!”
Hàn Lộ cúp điện thoại, bước nhanh về phía ký túc xá, đợi sau khi vào phòng, phát hiện cả người Ô Đan treo trên lan can giường, lắc qua lắc lại như xích đu.
“Cuối cùng cậu cũng đã trở về rồi, lại để cho mình một mình yên tĩnh như vậy, thật sự muốn điên rồi này.” Ô Đan chạy tới giữ chặt tay Hàn Lộ, đem bức ảnh chụp lén của mình trình lên trước mặt cô ấy: “Chính là người đàn ông này, chồng của Vãn Nguyệt đấy, trời ơi, cậu ấy và mình cùng tuổi, thế nhưng lại kết hôn, mà chồng còn đẹp trai như vậy nữa chứ.”
Hàn Lộ liền nhìn trái nhìn phải, không thấy rõ cái gì cả: “Cậu bình tĩnh một chút, buổi trưa muốn ăn cái gì?”
“Mình không đói chút nào hết.” Ô Đan thấy cô ấy không cảm thấy hứng thú chút nào, ngọn lửa dâng cao của cô ấy cũng bị dập tắt hơn phân nửa.
Hàn Lộ nhìn thấy toàn bộ sự biến hóa cảm xúc của cô ấy, cười nói: “Vãn Nguyệt không muốn bị người khác biến thành đề tài đâu, cậu không nhìn ra sao, cậu ấy vẫn làm mọi việc rất khiêm tốn, chuyện kết hôn lớn như vậy cũng không nói cho cậu và mình biết, chứng tỏ là cậu ấy không muốn cho bất kỳ ai biết chuyện này, tuy rằng bây giờ cậu đã biết, nhưng phải giữ bí mật, bàn luận càng nhiều, càng nhịn không được mà muốn nói cho nhiều người hơn, tự mình yên lặng đi, coi như chuyện thường ngày ấy.”
Ô Đan suy nghĩ một chút, nói: “Cậu nói đúng, mình đúng là không thể thoát khỏi cái thói quen xấu này.”
Hàn Lộ sờ sờ tóc cô ấy: “Rút ra một chút kinh nghiệm là được rồi.”
Ô Đan “ừm” một tiếng, sau khi cố ý đè nén sự hỗn loạn trong lòng, trong lòng lại có một chút cảm giác khó hiểu, cũng không hiểu là cái gì, đơn giản rửa mặt một chút rồi đi theo Hàn Lộ xuống ăn cơm trưa.
Mãi cho đến một ngày nào đó sau đó, cuối cùng cô ấy mới hiểu được nảy sinh tình cảm lúc này là gì, nhưng đã quá muộn.