Lý Thư Khanh đưa hai vợ chồng về hậu viện, lúc này Vạn Ngọc Sơn đã say đến lảo đảo bước chân.
“Những người này quá đáng quá, chuốc say lão Vạn thế này, em dâu à, thật sự là xin lỗi nhé.”
Tạ Vãn Nguyệt bị Vạn Ngọc Sơn đè đến nỗi không đứng thẳng lưng được, thấp giọng nói: “Tôi không sao đâu.”
Còn gười say rượu này có sao không thì cô không biết.
Nhưng Vạn Ngọc Sơn cũng đúng là uống hơi nhiều, những người bạn của anh cũng quá hứng rồi, đến cuối cùng không dùng ly mà đổi thành bát để uống.
Hai người để Vạn Ngọc Sơn đặt lên giường nằm xuống, Lý Thư Khanh nói: “Em chăm sóc cậu ấy đi, tôi phải nhanh chóng trở về, bằng không mấy người Ngọc Xuyên lại bị chuốc say mất.”
Tạ Vãn Nguyệt đưa anh ta đến cửa, sau đó quay lại, rửa khăn lau mặt cho Vạn Ngọc Sơn. Đang lau mặt, lại thấy anh mở mắt ra, cô hoảng sợ, hỏi: “Anh muốn gì à?”
Vạn Ngọc Sơn lảo đảo ngồi dậy và nói: “Rót cho tôi một ly nước.”
Tạ Vãn Nguyệt làm theo lời, anh không nhận ly mà cầm lấy tay cô uống nước, uống cạn một ngụm, uống xong lại uống một ly nữa.
Đợi anh ngừng uống, Tạ Vãn Nguyệt đặt ly lên bàn, hỏi: “Anh có muốn đi ngủ không?”
Vạn Ngọc Sơn cúi đầu ngồi một lát, nói: “Em lại đây.”
“Làm gì?”
“Cởi quần áo cho tôi.” Vạn Ngọc Sơn liếc cô một cái: “Em nghĩ là tôi muốn làm cái gì?”
Cô nào biết anh muốn làm cái gì, chỉ đơn thuần không muốn đến quá gần anh mà thôi, cảm giác mới vừa rồi khi mời rượu nắm chặt thân thể và thân tâm của cô, kéo dài rất lâu mới buông ra.
“Nhanh lên.” Vạn Ngọc Sơn thúc giục cô.
Tạ Vãn Nguyệt đi đến bên cạnh anh, khom lưng cởi nút áo anh, bộ quần áo này nhìn rất đơn giản, không ngờ lại rất phức tạp, cô càng muốn nhanh chóng cởi ra thì càng không cởi được.
Đỉnh đầu của cô cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh, đẫm mùi rượu thổi lên tóc cô, vén mấy sợi tóc rồi vuốt ve mặt cô, ngứa ngáy vô cùng.
Vạn Ngọc Sơn trầm giọng hỏi: “Được rồi chưa?”
Tạ Vãn Nguyệt nói: “Sắp được rồi.” Vừa dứt lời, eo cô bị siết chặt, cô được anh ôm ngồi xuống, sau đó anh tựa đầu lên vai cô.
“Cởi nút chậm như vậy, tôi cũng không chịu nổi.”
Tạ Vãn Nguyệt chỉ cảm thấy lỗ tai bên phải như bị điếc.
Chịu không nổi có thể nằm xuống, đừng khiêu khích cô như vậy chứ.
Cúc áo rốt cục toàn bộ cởi ra, Tạ Vãn Nguyệt cởi quần áo bên ngoài của anh ra, chỉ còn lại quần áo bên trong.
Vạn Ngọc Sơn thoải mái nằm xuống, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Bên ngoài còn có thể mơ hồ nghe được tiếng ồn ào, trong phòng lại rất yên tĩnh, lỗ tai và ngón tay Tạ Vãn Nguyệt còn mềm nhũn, cô nhìn Vạn Ngọc Sơn một chút, anh đang ngủ say.
Cô cũng muốn ngủ, nhưng giường bị anh chiếm hết cả, đứng dậy đi đến phòng phía tây nhìn một chút, quả nhiên, căn phòng này đã được cải tạo một chút, nhưng đã biến thành một phòng trẻ con rồi...
Cô nhìn trái nhìn phải, xoay người đi thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, lúc đi ra, thấy Từ Tố Phương bưng một cái khay vào cửa.
“Vãn Nguyệt, đến uống chút canh giải rượu đi, Ngọc Sơn đã ngủ rồi, ngủ như vậy cũng không tốt, tỉnh lại dễ đau đầu lắm.
Tạ Vãn Nguyệt vén tóc lên, sợi tóc mềm mại rơi trên vai cô, tâm tư căng thẳng hơn nửa ngày lúc này mới hoàn toàn nhẹ nhõm, uống canh xong, cô càng muốn đi ngủ.
Từ Tố Phương thấy tinh thần cô không tốt, nói: “Đi ngủ một lát đi.”
“A, tôi còn khỏe lắm.”
“Mắt mở không lên rồi kìa, hai người hôm nay đều dậy sớm, lại giày vò đến bây giờ, sao có thể không buồn ngủ, mau đi ngủ, buổi tối còn phải cùng trưởng bối ăn tiệc nữa đó.”
Còn ăn tiệc vào buổi tối sao? Tạ Vãn Nguyệt không còn do dự nữa, đứng dậy đi vào phòng, nhìn lướt qua giường, dứt khoát lên giường, nằm xuống ngủ.
***
Tiệc cưới bên này kéo dài đến hơn bốn giờ chiều mới nghỉ, đám người Lý Thư Khanh cũng đều uống nhiều, được Tần Minh Nghĩa sắp xếp đến phòng khách nghỉ ngơi, canh giải rượu được bưng lên, bọn họ uống một chút, buông chén canh xuống, Thành Nham nói: “Lão Vạn tỉnh chưa, bảo cậu ấy đến đây nói chuyện phiếm đi.”
Lý Thư Khanh nói: “Lúc này cậu ấy đang tận hưởng với cô dâu mới xinh đẹp trong lòng rồi, sao chịu đến nói chuyện với anh được, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi rút lui thôi, hôm khác lại hẹn uống rượu tiếp.”
Thành Nham lại nói: “Lão Vạn này kỳ nha. Cậu ta nghĩ ra đủ loại ý tưởng tồi khi đến dự tiệc của người khác, nhưng khi chúng ta đến, cậu ta thậm chí còn hủy tiệc đến phòng tân hôn.”
Lục Nguyên tới xen vào: “Lão Thành nè, bây giờ anh có thể xông vào náo loạn một chút đó.”
“Đừng có khích Thành Nham, lát nữa cản anh ta lại không được đâu.”
Thành Nham cười cười, nói: “Tôi không đi, Thường Tỳ nói muốn đánh bài, lần trước thua tôi không ít, hôm nay muốn đòi lại, dù sao cũng nhàn rỗi lắm, cùng cậu ấy chơi đùa, các anh có muốn tham dự hay không?”
Lục Nguyên phụ họa nói: “Cùng nhau đi đi, lâu lắm mới gặp lại, không tham dự thì thật đáng tiếc lắm đó.”
Lý Thư Khanh nói: “Các anh tha cho người ta chút đi.”
“Nhất định phải ở lại, hôm nay ở chỗ lão Vạn chơi, sẽ không để cho anh em của cậu ấy quá mất mặt, lão Lý, lão Lý, anh có ở lại không?”
“Ừm, tôi có việc, lát nữa phải đi rồi.”
Lục Nguyên nói: “Đúng, hôm nay bác sĩ Ngải cũng ở đây, anh cũng thích hạ gục bác sĩ Ngải mà, thời gian không đợi ai, bây giờ đi ngay là được rồi.”
Thành Nham cũng nói: “Đúng đúng đúng, anh mau đi đi, chúng ta không làm chậm trễ anh nữa đâu.”
Đang nói, Thường Tỷ tiến vào: “Anh em ơi, xốc lại tinh thần đi, chúng ta đi dọn bàn nè.”
Thành Nham nói: “Chờ cậu cả nửa ngày, sao bây giờ mới tới thế?”
“A, tôi gặp phải một người đến tặng lễ, nói nhất định phải đưa đến tay anh trai tôi, tôi đâu dám đi gọi anh ấy, cô ấy nói để cô ấy ở lại đây một mình là được rồi, nhưng cô ấy không đi thì sao tôi đi được, cứ như vậy dây dưa với tôi cả nửa ngày.”
“Là ai tới thế?”
“Là một người phụ nữ, cũng không nói là thay ai tới, chỉ nói là anh trai tôi biết cô ấy, nói tới nói lui một hồi, ai biết là quen thật hay quen giả, lỡ như là lừa gạt thì sao nên hôm nay tôi phải mang cái mạng này đến đây nương nhờ nè.
Này, thần bí như vậy, ngược lại làm cho người ta có chút tò mò, hôm nay trong tiệc cưới có thể nhìn thấy hết, còn có người không thể không biết sao?
“Cậu đã nhận quà chưa?”
“Nhận rồi.”
“Trên gói quà có ghi cái gì không?”
“Viết nguệch ngoạc quá, hình như là một chữ Tuyết, a, nhanh đi đánh bài đi.”
Thành Nham và Lục Nguyên liếc nhau, Bạch Mộ Tuyết sao? Ngược lại nghe nói cô ta đã trở lại, chẳng lẽ muốn cùng lão Vạn nối lại tiền duyên? Ồ, thật thú vị.
Cô dâu mới tuy rằng là được gả tới, nhưng dù sao cũng là tuổi còn nhỏ, tình cảm lại nông cạn, làm sao so sánh được với người đã từng yêu đến tận xương tủy, không lẽ muốn ngoại tình sao? Ồ, ồ, vở kịch này hay nha.
Thành Nham nói: “May mà cậu không có gan làm như vậy.”
Thường Tỷ nào biết ý đồ trong lời nói của anh ta, nói: “Hy vọng chị dâu này của tôi được gả tới đây, có thể hóa giải một chút tính khí của anh trai, một người nũng nịu như vậy, không cưng chiều thì cũng không giống anh ấy nhỉ.”
“Nói vậy cũng không đúng, có khả năng sẽ trở nên trầm trọng hơn, tục ngữ nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, hai người bọn họ đều không có tình yêu, lão Vạn hiện tại đang ở trong sương mù mờ mịt, tính tình có thể dịu đi mới là kỳ lạ đó.”
Thường Tỷ nghe vậy, đánh rơi lá bài trong tay xuống bàn, nói: “Bình thường thấy anh ấy hận không thể đi vòng quanh, sợ là sau này không thể nhìn thấy nữa.”
Lý Thư Khanh nói: “Cậu ấy đùa cậu đấy, cậu đúng là cả tin rồi.”
“Không, tôi tin thật chứ, loại người như anh trai của tôi, có chuyện gì mà không thể xảy ra đâu.” ( truyện trên app T𝕪T )
Lý Thư Khanh cười cậu ấy: “Điên rồi à, tôi thấy là cậu ngứa đòn rồi đó.”
Thường Tỳ nói: “Anh à, chúng ta là anh em tốt, anh cũng đừng nói cho anh ấy biết nha, hiện tại có đôi khi tôi nằm mơ còn có thể mơ thấy anh ấy đánh tôi nữa, bóng ma tâm lý đời này mãi không xóa đi được luôn đó.”
Lý Thư Khanh lại ngồi một lát để giải rượu rồi đứng dậy rời đi.
Lý Thư Khanh vừa đi, Thường Tỷ gian xảo nhìn trái nhìn phải, sau đó tiến đến bên cạnh Thành Nham, thấp giọng nói: “Anh, tôi muốn hỏi anh một chuyện, anh Thư Khanh lại ở chỗ này, tôi không dám hỏi.”
Thành Nham cũng thì thầm lại: “Cậu hỏi đi.”
“Hôm nay người tặng quà có phải là người yêu nhỏ của anh trai tôi không vậy?”
Thành Nham cười cười, nói: “Tôi không biết đâu.”
“Sao thế, anh cũng sợ anh trai của tôi nữa sao.”
“Ừm.” Thành Nham nặng nề gật đầu: “Nếu cậu muốn biết, tự mình đi điều tra đi.”
Thường Tỷ lắc đầu nói: “Vậy thôi quên đi, dù sao thì tôi cũng biết cái này cũng không hay ho gì.”
Thành Nham vỗ vai cậu ấy và nói: “Vâng, người thông minh sẽ làm những điều thông minh.”
Bên này đánh bài náo nhiệt, bên kia chị Hoa lại gọi điện thoại cho Bạch Mộ Tuyết nói rõ tình huống.
“Nghe nói là uống rượu thay cho dâu, uống say đến nỗi không dậy nổi nữa.”
Bạch Mộ Tuyết nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, tửu lượng của anh ấy luôn luôn không tốt, xem ra là rất yêu thương cô ấy, chịu thay cô ấy uống rượu nữa.”
“Là em trai của cậu ấy nói vậy, chắc là không sai đâu.”
“Em trai nào?”
“Họ Thường, đồ đạc chị mang theo đều được mang đến, trên danh sách quà viết một chữ Tuyết, lúc thiếu gia Vạn mở quà, chắc chắn sẽ biết rằng đó là em thôi.”
Bạch Mộ Tuyết cười cười, nói: “Hôm nay là ngày trọng đại của anh ấy, người đẹp đang ở trong lòng, làm sao có thời gian nhìn cái này chứ.”
Chị Hoa khuyên nhủ: “Tiểu thư Bạch à, tất cả khó khăn đều chỉ là nhất thời, qua được chướng ngại vật này rồi thì sẽ ổn cả thôi.”
Bạch Mộ Tuyết cười khẽ: “Người ngoài luôn nói với em như vậy, nói em là Liễu Ám Hoa Minh, nhưng cho tới bây giờ em chưa từng thấy liễu, cũng không thấy Hoa Minh nào cả, Chị Hoa, chị đừng khuyên em nữa, hơn hai mươi năm trước, em đều vì người trong nhà mà sống, mấy chục năm sau, em chỉ muốn sống cho mình thôi.”
Trong lòng chị Hoa khẽ thở dài, một người tốt đẹp như vậy nhưng mệnh lại không tốt, sóng gió trắc trở, hôm nay muốn chiều lòng cô ta nên để cô ta đi, người trong lòng mà cô ta yêu quý đã kết hôn, cô dâu cũng không phải mình, thì thử hỏi có cô gái nào chịu được.
Bạch Mộ Tuyết buông điện thoại xuống, gọi xe, hôm nay cô ta không vui, cũng phải có người cùng cô ta không vui mới được, trên đường nhận được điện thoại của mẹ bảo cô ta về nhà một chuyến, cô ta lập tức cảnh giác, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Cha con bảo con mau chóng buông tha Vạn Ngọc Sơn đi, đừng lãng phí thời gian với cậu ấy nữa.”
Bạch Mộ Tuyết cười lạnh: “Sao ông ấy không tự mình nói, lại còn nhờ mẹ truyền lời lại nữa?”
“Con bé này, tính cách sao lại sắc bén như vậy, ông ấy cũng là vì tốt cho con thôi.”
“Con đâu có cần ông ấy muốn tốt cho con đâu.”
“Nghe lời đi, đừng chọc ông ấy tức giận, bằng không người chịu khổ chính là bản thân con thôi.”
“Chết con cũng không sợ, sao lại sợ cái này chứ?”
Mẹ Bạch nói: “Vạn Ngọc Sơn đã kết hôn, kiểu thông gia này sẽ không dễ dàng bị phá vỡ, nhất là người như cậu ấy, càng không có khả năng xảy ra vấn đề ở trong hôn nhân, con nói xem con còn muốn chen ngang giữa bọn họ làm gì”
“Anh ấy không yêu cô ấy đâu.”
“Không yêu thì sao? Cậu ấy phải yêu con nếu cậu ấy không yêu cô ấy à? Con đã trở về lâu như vậy, ngoại trừ việc mẹ đi cầu xin cậu ấy giúp con “trị bệnh” thì cậu ấy có tìm con không? Con cũng không nghĩ đến việc kết hôn cho bản thân luôn sao? Con gái à, đừng tự mình đa tình, con người sống không thể chỉ dựa vào tình yêu, cậu ấy lúc trước đối với con cũng chưa chắc đã là yêu, hơn phân nửa chỉ là si mê con mà thôi.”
“Mẹ, con không cam lòng, cô ấy chỉ mới hai mươi tuổi, cột cô gái ngây ngô mà thôi, cái gì cũng không hiểu, con đã cùng lớn lên với anh ấy, tất cả chua xót cùng khó khăn con và anh ấy đều cùng nhau trải qua cả.”
“Vậy thì thế nào, là con vứt bỏ cậu ấy, hơn nữa con người cậu ấy lại thù dai, năm đó còn hại cha con phá sản, cha con mất mấy năm mới có thể hồi phục lại việc kinh doanh.”
“Nhưng con và anh ấy tách ra, không phải vì không yêu, mà là con tự chui vào ngõ cụt, con sợ anh ấy biết chuyện xảy ra với con, chuyện của cha cũng không phải do anh ấy cố ý, là cha đứng sai đội, con cũng đã nói với ông ấy rồi mà ông ấy có chịu nghe đâu.”
“Mẹ nhắc lại một lần nữa, Vạn Ngọc Sơn là một người cực kỳ khôn khéo, cậu ấy hiện tại không phát hiện con giở trò là bởi vì do cậu ấy không nguyện ý đem sức lực cùng thời gian lãng phí với con, có lẽ là cậu ấy sớm đã biết mà không muốn quan tâm đến thôi.”
Bạch Mộ Tuyết thản nhiên: “Mẹ thay con nói lại với cha đi, con không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, ông ấy muốn ngăn cản con cũng đơn giản, chỉ cần giết chết con là được rồi.”
Mẹ Bạch nghe vậy quát: “Bạch Mộ Tuyết, mẹ khuyên con không nên bướng bỉnh như vậy, Vạn Ngọc Sơn là ai, con là người rõ ràng nhất, cậu ấy sẽ không bởi vì con mà làm cho hai gia tộc xấu hổ, con cho rằng hôn nhân của cậu ấy là trò đùa sao! Con muốn gây chuyện cũng phải nhìn thời cơ, nhìn xem là người nào, mẹ nói cho con biết, nếu như con tiếp tục làm, một khi cho cậu ấy vết nhơ thì con nhất định phải chết!”
Bạch Mộ Tuyết bị bà ấy quát một hồi, nhất thời tỉnh ngộ ra không ít, cô ta mờ mịt nhìn chung quanh, chỉ cảm thấy màu sắc xung quanh đã mất hết, giống như tâm tình của cô ta vào lúc này.
Quả thật chính cô ta cũng sợ hãi, sợ Vạn Ngọc Sơn biết là cô ta không chịu nổi, sợ anh biết cô ta đã làm ra tất cả sai lầm, sợ anh sớm đã không có yêu đương với cô ta nữa, càng sợ sẽ xuất hiện cảnh tượng mà mẹ cô ta vừa mới nói.
Cuộc sống của cô thực sự đã lầm đường lạc lối rồi.
***
Hơn sáu giờ tối, bên bà cụ Vạn gọi vợ chồng mới cưới đi dự tiệc tối. Từ Tố Phương gõ cửa mấy lần cũng không có người trả lời. Bà ấy mở cửa đi vào, thấy hai người còn đang ngủ say, bà ấy đánh thức Vạn Ngọc Sơn trước, lại ôm Tạ Vãn Nguyệt lên để cô tỉnh táo.
Vạn Ngọc Sơn ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, xin hai chén nước đá để uống, vẫn không thoải mái, mặc quần áo đi ra ngoài, thấy Tạ Vãn Nguyệt ngơ ngác đứng ở cửa, dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ.
“Đi rửa mặt bằng nước lạnh đi.”
Tạ Vãn Nguyệt vẫn ngơ ngác đứng như trước, cho đến khi Vạn Ngọc Sơn đẩy cô một cái, cô mới chậm rãi hoàn hồn.
Vạn Ngọc Sơn nhìn vẻ mặt này của cô, hỏi: “Còn nằm mơ sao?”
Tạ Vãn Nguyệt không để ý tới anh, đi rửa mặt, đơn giản bôi một lớp kem dưỡng da, liền theo Vạn Ngọc Sơn đi đến chỗ bà cụ Vạn.
Quy mô bữa tiệc tối không lớn, đều là con cháu trong nhà của ông cụ Vạn, giống như là tết vậy.
Cô dâu vẫn ngồi cùng một bàn với các trưởng bối, bầu không khí lúc này thoải mái hơn buổi trưa, đơn thuần chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm thôi.
Cơm nước xong, mọi người tán gẫu một lát rồi rời đi, bà cụ Vạn giữ Vạn Ngọc Sơn cùng Tạ Vãn Nguyệt lại, nói với hai người: “Nhân duyên của hai cháu mặc dù là người bên ngoài thay các cháu quyết định, tình cảm còn nông cạn, nhưng nếu đã thành vợ chồng, sau này sẽ hòa thuận cả đời, bà không có gì mong đợi, chỉ mong các cháu được khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc mà thôi.”
Nói đến đây, bà ấy đem tráp bên cạnh đưa cho Tạ Vãn Nguyệt, tiếp tục nói: “Cái này, từ nay về sau, bà giao cho cháu cất giữ.”
Tạ Vãn Nguyệt nâng tráp vào trong lòng bàn tay, cẩn thận cân nhắc, tráp chỉ to bằng bàn tay, hơi nặng, bên ngoài điêu khắc hoa văn phức tạp, chắc là đã qua tay nhiều người, cảm thấy nó rất trơn láng, cô hỏi: “Đây là cái gì ạ?”
“Con dấu của nhà họ Vạn gia.”
Tạ Vãn Nguyệt nhất thời cảm thấy tráp rất nóng, nhịn không được quay đầu nhìn Vạn Ngọc Sơn, anh nhàn rỗi ngồi, sắc mặt bình thản, trong mắt cũng không gợn sóng.
Bà cụ Vạn nói: “Ngày xưa đều là nam chủ ngoại nữ chủ nội, việc nhỏ việc lướn trong nhà đều phải quan tâm, hiện tại không chú ý đến việc phân chia này nữa, bọn họ đều thích chạy ra ngoài, Minh Nghĩa ở chỗ này làm việc mấy chục năm, quản lý rất tốt, về sau vẫn để cho ông ấy quản lý, con chỉ phụ trách đóng dấu là được rồi.”
Đóng dấu cũng không phải chuyện đơn giản, phải hiểu vì sao mới có thể đóng được.
Tạ Vãn Nguyệt cảm thấy trên vai như đè lên một ngọn núi lớn, làm cho cô có chút choáng ngợp.
Bà cụ Vạn còn nói vợ chồng Vạn Tử Phong sẽ khởi hành sau ba ngày nữa, lúc này đoán chừng phải ba năm không về nhà, để Vạn Ngọc Sơn hiếu thuận với bà ấy.
Vạn Ngọc Sơn đồng ý.
Từ chỗ bà cụ Vạn đi ra, Tạ Vãn Nguyệt đưa tráp đến trước mặt Vạn Ngọc Sơn, nói: “Cái này anh cầm đi.”
“Bà nội đưa cho em, đưa tôi cầm làm gì?”
“Trách nhiệm này quá nặng nề, tôi không gánh nổi.”
“A, vậy là em muốn đẩy sang cho tôi, một mình hưởng thụ an nhàn sao?”
“Tôi không có ý đó.”
“Trách nhiệm của mình tự mình gánh vác đi.” Dứt lời, anh sải đôi chân dài đi về phía trước.
Tạ Vãn Nguyệt bị bỏ lại ở đó, cầm tráp nhìn một chút, ủ rũ đuổi theo, cô không muốn làm bà quản gia đâu.
Đợi trở về phòng mới, Tạ Vãn Nguyệt tìm chung quanh nơi có thể bảo quản hộp, tìm tới tìm lui, cảm thấy két sắt trong phòng làm việc kia không tệ, vì thế lại đây hỏi mật mã, Vạn Ngọc Sơn nói với cô, cô đem hộp bỏ vào, trái tim cô như rơi xuống đất, nghĩ hôm khác lại tìm lão Tần học tập, vừa giương mắt nhìn thấy tầng trên tủ đặt mấy xấp tài liệu, phía trên dán niêm phong viết tay chữ Vạn Ngọc Sơn, chắc là đều là tư liệu rất quý giá, cô đóng két sắt lại, đi ra khỏi phòng làm việc, theo thói quen đi đến cửa phòng phía tây, bên trong tối đen, cô dừng một chút, Quay về phòng ngủ của Vạn Ngọc Sơn, thấy người kia đã rửa mặt xong, tựa vào bên giường đọc sách.
Cô uể oải đi tắm rửa, sấy khô tóc, bôi nước dưỡng ẩm, đắp mặt nạ, lúc tiến vào, Vạn Ngọc Sơn còn chưa ngủ.
Cô muốn làm điều gì đó khác, người đàn ông đặt cuốn sách và nói: “Tắt đèn đi ngủ thôi.”
Cô tắt đèn, vẫn bò lên giường rồi nằm xuống, buổi chiều tuy rằng không ngủ đủ giấc, nhưng bây giờ một chút cũng không buồn ngủ, mở to hai mắt nhìn mái nhà, đêm nay ở chỗ này một đêm, ngày mai trở về nhà mẹ đẻ, sau khi trải qua cuối tuần, cô phải trở lại trường học, cô không chịu được cảm giác cào xé lòng mình.
Qua khoảng nửa giờ, Tạ Vãn Nguyệt lại xoay người, bên tai truyền đến thanh âm của Vạn Ngọc Sơn: “Trên giường không thoải mái thì ra ghế sa lông ngủ đi, cứ sột soạt mãi, không muốn cho tôi ngủ sao?”
“Nơi này rất thoải mái, tôi không buồn ngủ.”
“Đi ra ngoài chạy mấy vòng đi, chạy mệt sẽ muốn ngủ thôi.”
“...”
Tạ Vãn Nguyệt nằm chắc không dám động đậy nữa, sợ nếu cô lại phát ra tiếng động và quấy rầy anh, anh sẽ lại mất hứng, không biết lúc nào cô lại ngủ thiếp đi.
Vạn Ngọc Sơn giữa giấc ngủ tỉnh lại vì khát nước, lần đầu tiên trong đời uống nhiều rượu như vậy, đứng dậy đi uống nước, nhìn thấy trên giường nằm ngang một thân ảnh gầy gò, mặc dù đắp chăn, nhưng vẫn có thể nhìn ra đường cong uyển chuyển mềm mại.
Người này rất dễ thích nghi, thỉnh thoảng cũng bộc lộ một chút tâm tư của con gái, phần lớn thời gian đều không lên tiếng, nói cái gì thì nghe cái đó, kêu làm cái gì thì làm cái đó, cô cũng không phản kháng.
Có một loại khả năng âm thầm làm mọi thứ, khiến người ta từ từ nhớ tới cô.