Vạn Ngọc Sơn về đến nhà mới hơn bảy giờ, đỗ xe trong gara, đi thẳng đến sân bà cụ Vạn.
Vừa vào cửa viện, liền nghe thấy tiếng cười bên trong lớn hơn nữa, chơi hơn một tiếng đồng hồ, còn chưa hết vui sao?
Vạn Ngọc Đình hôm nay tay tâm trạng cực kỳ tốt, chỉ thua có một lần, Thẩm Đại thua hai lần, bà cụ Vạn thì không thua, Tạ Vãn Nguyệt thì hầu như luôn thua.
“Chị dâu à, chị thật sự là không có vận may cờ bạc, chơi như thế nào hay chơi cái gì cũng thua hết trơn.” Vạn Ngọc Đình lại hưng phấn kêu to.
Lúc này Tạ Vãn Nguyệt làm gì mới được đây?
Vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vạn Ngọc Sơn tiến vào, vì thế vỗ tay nói: “A, nghĩ ra rồi, chị dâu, chị hôn anh trai của em một cái đi.”
“Đây cũng được coi là trừng phạt sao? Đây không phải là phát cơm chó đấy chứ?” Sở Diễm bất mãn: “Làm thế này đi, cầm chiếc khăn tay này lên, quấn vào người anh ấy ba vòng, nâng cằm anh ấy lên, nói một câu “chồng à, tới chơi đi”, phải sát người vào, ánh mắt, giọng điệu phải làm thật tốt, nếu không thì không tính nhé.”
“Đúng đúng đúng, vợ anh nói đúng.” Vạn Ngọc Đình đem khăn tay nhét vào trong tay Tạ Vãn Nguyệt, liên tục khen ngợi.
Trước mắt bao nhiêu người thế này, còn có người lớn ở phía trước, công khai đùa giỡn Vạn Ngọc Sơn sao? Cô sẽ không làm thế đâu! Tạ Vãn Nguyệt như bị lửa thiêu rụi, ném khăn ra, đỏ mặt nói: “Cái này không được, đổi cái khác đi.”
“Bà nội à, đổi đi bà nội.”
Bà cụ Vạn cười ha hả nói: “Đổi đi.”
Tạ Vãn Nguyệt lộ vẻ vui mừng.
Vạn Ngọc Đình cùng Sở Diễm không vui, hừ, không biết đánh cược gì hết.
Bà cụ Vạn nói tiếp: “Đổi thành đề nghị của Ngọc Đình đi.”
Niềm vui của Tạ Vãn Nguyệt chuyển thành kinh ngạc.
Vạn Ngọc Đình cùng Sở Diễm vui vẻ vỗ tay, yeah!
Vạn Ngọc Sơn nãy giờ vẫn đứng ở đó xem kịch nói: “Anh đã đồng ý đâu!”
Vạn Ngọc Đình nổi giận: “ ‘Đạo cụ’ không có quyền phản kháng đâu!” Kết quả vừa rống lên xong, bị Vạn Ngọc Sơn liếc mắt một cái, lại sợ hãi.
Tạ Vãn Nguyệt xấu hổ đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô nghĩ đến việc bỏ cuộc và không chơi nữa, nhưng Vạn Ngọc Đình nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Bà cụ Vạn và Trầm Đại là người lớn, cũng không chịu giúp cô, chỉ cười tủm tỉm nhìn cô, mà người đứng ở giữa phòng lại tỏ ra như không liên quan gì đến anh, lại nhìn vẻ mặt thiếu đòn của Vạn Ngọc Đình, không được, cô muốn lật bàn, muốn báo thù, vì thế cô quyết tâm, sải bước đến trước mặt Vạn Ngọc Sơn, hai tay đặt lên bả vai của anh, kiễng mũi chân, tiến lên hôn anh một cái.
Đôi môi của anh trông mỏng, nhưng lại mềm mại và ấm áp.
Hôn xong, quay đầu nói với Vạn Ngọc Đình: “Rồi đấy nhé!”
Vạn Ngọc Đình vui vẻ vỗ tay khen ngợi, tám mươi ván nữa lại thua, ha ha, càng ngày càng thú vị.
Một vài người đang chuẩn bị tiếp tục chơi một ván bài xì phé, Vạn Ngọc Sơn đi tới để chơi thay cho Tạ Vãn Nguyệt.
Vạn Ngọc Đình vội vàng đứng dậy bảo vệ bàn đánh bài, vội vàng nói: “Không cần anh không cần anh, chúng ta không chơi với anh đâu.”
Vạn Ngọc Sơn túm lấy cổ áo cậu ấy kéo lên: “Nói lại lần nữa coi.”
“Em đã nói tám trăm lần là không cần anh rồi, anh vừa đến thì chúng ta hoàn toàn không thắng nổi.” Vạn Ngọc Đình giãy xuống, lại nằm sấp trên bàn bài.
Vạn Ngọc Sơn thấy cậu ấy ngây thơ như vậy, thật sự nhìn không nổi, kéo ghế ngồi sau lưng Tạ Vãn Nguyệt, nói: “Anh không chơi nữa.”
Vạn Ngọc Đình lúc này mới đứng dậy ngồi xuống, mặt mày hớn hở chào hỏi mọi người: “Bà nội, dì, chị dâu chúng ta tiếp tục nha!”
Hai người lớn đều cười không nói, vốn tưởng rằng Vạn Ngọc Đình có thể gặp họa, nhưng nếu bọn họ vui vẻ, tự nhiên sẽ nguyện ý vui vẻ thôi.
Tạ Vãn Nguyệt lại như ngồi trên kim ghim, cô ngồi trên một cái ghế tròn, phía sau không có chỗ tựa, mà Vạn Ngọc Sơn lại ngồi ở phía sau cô với đôi chân dài dang rộng, hai tay chống hai bên cô, kéo cô về phía người anh, cô dường như có thể cảm nhận được hơi nóng phát ra từ lồng ngực anh.
Vạn Ngọc Đình sau khi chươi một vòng bài, mới phát giác ý đồ của Vạn Ngọc Sơn, anh là không lên bàn chơi, nhưng hiện tại như vậy và chơi một mình có khác gì nhau đâu?!
“Anh hai, anh chơi xấu!”
Vạn Ngọc Sơn đang chỉ đạo cho Tạ Vãn Nguyệt, nghe vậy trả lời: “Anh đâu có chơi, là cô ấy hỏi anh, em cũng có thể hỏi Sở Diễm mà.”
“...!” Vạn Ngọc Đình không địch lại được sự vô sỉ của anh, quay đầu nói với Sở Diễm: “Vợ à, chúng ta đồng vợ đồng chống ra trận, tình cảm cùng sự ăn ý của thanh mai trúc mã hơn hai mươi năm của anh và em, anh không tin là chúng ta không thắng được đôi người bọn họ được.”
Sở Diễm khẽ vuốt trán, hai người bọn họ cộng lại cũng không phải là đối thủ của Vạn Ngọc Sơn, nhìn vẻ mặt quyết tâm chiến thắng của Vạn Ngọc Sơn, cô ấy không khỏi nhịn đau mà né sang một bên.
Vạn Ngọc Sơn cười khẽ: “IQ không liên quan đến yếu tố khách quan đâu.”
Vạn Ngọc Đình cắn răng, đánh ra một lá bài: “Có đánh hay không?”
Tạ Vãn Nguyệt quay đầu liếc mắt nhìn Vạn Ngọc Sơn một cái, thấy khóe miệng anh bật cười, bộ dáng vững vàng giành chiến thắng, nhẹ giọng hỏi anh: “Đánh như thế nào đây?”
“Em thấy thế nào?” Vạn Ngọc Sơn hỏi ngược lại cô.
“Không đánh.”
“Nói cho cậu ấy biết đi.”
“Chúng tôi không đánh.” Tạ Vãn Nguyệt nói.
Bốn người ra bốn vòng bài, Vạn Ngọc Sơn tiến đến bên tai Tạ Vãn Nguyệt, thấp giọng nói: “Lại xuất ra một vòng, đem bài của bà nội đặt qua, bắt Ngọc Đình đi.”
Tạ Vãn Nguyệt bị hơi thở nói chuyện của anh trêu chọc đến nửa người tê dại, cô chỉ gật đầu mà không nghĩ ra lý do.
Vạn Ngọc Đình thấy hai người bọn họ lặng lẽ thì thầm, nghiêng đầu lắng nghe, cũng không nghe thấy cái gì, cậu ấy nhìn dì và bà nội ra bài cũng không sao, nghĩ thầm, đi theo họ đi, nhất định sẽ không phạm sai lầm, vì thế, sau khi bà cụ Vạn đánh ra một tờ chín vạn, anh liền đi theo ra chín vạn.
Tạ Vãn Nguyệt giòn tan nói: “Chặn.”
Vạn Ngọc Đình kêu lên: “Quá đáng quá.”
Vạn Ngọc Sơn nói: “Có cược có chịu chứ.”
Vạn Ngọc Đình đau đớn vô cùng: “Nào, muốn phạt cái gì cứ phạt đi.”
Vạn Ngọc Sơn sai người đi lấy bút mực, vẽ cho cậu ấy một khuôn mặt hoa và chụp ảnh lại.
Vạn Ngọc Đình yêu quý nhất gương mặt này của mình, bình thường còn phải làm mặt nạ chăm sóc da, lúc này bị mực thối bôi lên mặt, quả thực sống không bằng chết, mọi người vây xem lại ai nấy đều cười đến không khép miệng lại được, cậu ấy đưa tay nói: “Em muốn xem ảnh chụp.”
Vạn Ngọc Sơn nói: “Đừng có vội, đợi lát nữa cậu thua, phải đăng bức ảnh này lên tài khoản mạng xã hội của cậu nữa.”
“...!” Gương mặt Vạn Ngọc Đình nhất thời vô cùng hoảng sợ, cậu ấy là người chụp ảnh cũng phải cần khuôn mặt đẹp, muốn cậu ấy đăng kiểu ảnh này lên và bị mọi người giễu cợt sao?
Không được, khinh người quá đáng, cậu ấy xắn tay áo lên, phải ra sức bảo vệ thể diện của mình.
Vạn Ngọc Đình cùng Vạn Ngọc Sơn so đấu, từ đó thua một phát không thể vãn hồi, về sau, hai người rút khỏi ván bài đi sang một bên nói chuyện phiếm, chỉ còn lại hai đôi vợ chồng bọn họ chém giết lẫn nhau.
Tạ Vãn Nguyệt càng chơi càng có hứng thú, chỉ có Vạn Ngọc Sơn dựa vào quá gần không thoải mái, hơi thở của Vạn Ngọc Sơn khiến tai cô mềm nhũn, tất cả đều như mây trôi, giờ phút này, đánh bại Vạn Ngọc Đình mới là chuyện vui nhất.
Vạn Ngọc Đình lại càng ngày càng uể oải, cậu ấy đã không còn gì để thua, trong điện thoại di động toàn bộ đều là những lời chúc từ bạn bè.
“Đó là bức ảnh xấu xí nhất thế giới!”
“Anh cũng yêu em mà, bảo bối, em rốt cuộc cũng chịu tiếp nhận tình yêu của anh. Hôn nhân làm tổn thương người khác, ly hôn với Sở Diễm rồi cưới em đi!”
“Tiếng chó sủa này sao lại giống như Cẩu Bảo bị bóp cổ thế?”
“Điệu múa này rất xinh đẹp, nhìn không ra luôn đó, Ngọc Đình còn có bản lĩnh này, Sở Diễm là anh hùng thật.”
Mỗi lần nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, trong lòng đau xót, khuôn mặt của cậu ấy hoàn toàn bị Vạn Ngọc Sơn chà đạp, không phải là trêu đùa chị dâu chỉ có mấy lần sao, sao phải đuổi cùng giết tận như vậy chứ?
“Anh hai à, em cầu xin tha thứ, anh buông tha cho em đi, sau này em nhất định sẽ tận tâm tận lực bảo vệ chị dâu, thay chị ấy đỡ đao chắn súng, cũng không dám mắng anh nữa đâu.” Vạn Ngọc Đình không thể để thua nhiều hơn nữa, đem bài trải ra, nằm sấp trên bàn đầu hàng.
Sở Diễm ở một bên thở dài một tiếng, cậu ấy rốt cục cũng đầu hàng, nếu không đầu hàng, Vạn Ngọc Sơn sẽ đem lửa đốt lên người cô ấy, bị người này tính kế một hồi, cho dù không lột da thì cũng bị thương gân cốt thôi.
Vạn Ngọc Sơn dùng ngón tay gõ gõ bàn, nói: “Thật lòng không?”
“Thật, thật một ngàn phần trăm luôn.”
“Được rồi, anh tha cho em đấy.”
Vạn Ngọc Đình đứng dậy, thấy anh trai cỉa cậu ấy vừa lúc ung dung nhìn cậu ấy cười, cô gái bị anh nhốt trong ngực cũng là cười tươi như hoa, hai người đẹp đôi như vậy, nhưng đều là lòng dạ đen tối, cậu ấy phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể lấy lại thể diện đây!
***
Chơi trò chơi cả đêm, Tạ Vãn Nguyệt cũng có chút mệt mỏi, người lớn trong nhà còn đang nói chuyện phiếm, cô ngồi cùng một lát rồi tạm biệt trở về ngủ.
Vạn Ngọc Sơn đã không thấy bóng người, vừa rồi Sau khi Vạn Ngọc Đình đầu hàng, cuối cùng anh cũng nâng cánh tay vẫn chống bên cạnh cô lên, gọi Vạn Ngọc Đình đi ra ngoài nói chuyện.
Nhà học Vạn vào ban đêm, tuy rằng có ánh đèn cùng ánh trăng chiếu rọi, nhưng ở xung quanh hòn non bộ và bóng cây phản chiếu xung quanh thì vẫn có chút dữ tợn, Tạ Vãn Nguyệt hối hận, vừa rồi Thẩm Đại sai người đưa cô về, cô không chịu, nhưng mà quay trở về thì lại mất mặt, cô không khỏi tăng tốc bước nhanh, sắp đến lúc đi tới cửa viện, nghe được sau lưng có giọng nói nhưng cô không dám quay đầu lại, lần nữa tăng tốc, kết quả là giọng nói kia cũng nhanh lên, cô thấy hoảng sợ, xóc chân chuẩn bị chạy, mới chạy một bước, đã bị người kéo lại: “Bộ em gặp ma hay gì?”
Tạ Vãn Nguyệt ngã vào trong ngực người kia, thầm nghĩ, không phải là gặp ma sao, ở phía sau người cũng không lên tiếng nói một câu, đuổi theo cô làm cái gì chứ?
“Em sợ à?”
Tạ Vãn Nguyệt thành thật thừa nhận: “Ừm.”
“Bị người ta trói đi cũng không thấy sợ hãi, lúc này sợ cái gì chứ?”
“Tại tối quá.”
“Đi theo tôi.”
Vạn Ngọc Sơn chậm rãi đi về phía trước, Tạ Vãn Nguyệt theo sát anh đi về phía trước, trong lòng yên ổn.
Từ Tố Phương còn chưa ngủ, mỗi đêm phải nhìn chằm chằm Tạ Vãn Nguyệt uống sữa thì bà ấy mới ngủ được. Sữa tối nay vừa nóng tới, đợi đến lần thứ ba, mới thấy Vạn Ngọc Sơn và Tạ Vãn Nguyệt một trước một sau đi vào cửa.
Ngọc Sơn cố ý đến chỗ bà cụ Vạn đón vợ sao? Từ Tố Phương trong lòng vui mừng, vội vàng nhét nửa ly sữa vào tay Tạ Vãn Nguyệt, nói: “Lát nữa nhớ uống cái này nhé, tôi đi ngủ trước đây.”
Tạ Vãn Nguyệt cảm thấy cái ly trong tay nặng như chì.
Vạn Ngọc Sơn rót một ly nước uống hai ngụm, nói: “Không thích uống thì bỏ đi, miễn cưỡng làm gì.”
Tạ Vãn Nguyệt nói: “Cũng là tâm ý của dì ấy, không thể phụ lòng được
“Ngốc.”
“Tôi ngốc đấy, có sao không?”
Vạn Ngọc Sơn liếc cô một cái, nói: “Đêm nay tôi tốn rất nhiều khí lực giúp em xả giận, sao vậy, thấy không vui sao?”
“Tôi vui mà.”
“Vậy hả, sao tôi không thấy.”
Tạ Vãn Nguyệt mỉm cười một chút, hỏi anh: “Vầy thì sao?”
“Miễn cưỡng quá rồi.” Vạn Ngọc Sơn đặt cốc xuống, đứng dậy đi vào phòng làm việc: “Nếu không muốn ngủ, thì tới đây đánh đàn cho tôi một lát đi.”
Tạ Vãn Nguyệt không đi đánh đàn cho anh, đêm qua đàn một hồi, trong mộng cũng đàn một đêm rồi.
***
Bên này Vạn Ngọc Đình đối mặt với tin tức thăm hỏi từ tứ phương tám hướng, đã ở trong sân đi qua đi lại ba vòng rồi.
Sở Diễm ngồi ở bậc thang an ủi cậu ấy: “Em nghĩ anh ấy vẫn còn nhân từ đấy, anh cũng nên tĩnh tâm suy nghĩ làm thế nào khắc phục hậu quả đi.”
“Tát một cái rồi lại cho một quả táo ngọt, làm sao khắc phục hậu quả đây, mất mặt chết đi được ấy.”
“Anh trai nhìn thấy điểm yếu của anh rồi, anh muốn trốn cũng trốn không thoát được đâu, có biện pháp gì không?”
Vạn Ngọc Đình cứ đi tới đi lui không ngừng, buồn khổ nói: “Sao em không cản anh lại một chút.”
“Sao em biết được anh ấy đột nhiên trở về chứ, một người đàn ông sắp kết hôn, đi gặp một tình nhân cũ độc thân, cô nam quả nữ, ai ngờ anh ấy đột nhiên trở về, mọi người đang chơi đến hứng thú, em cũng thuận theo anh mà thêm dầu vào lửa thôi.”
“Em nói chúng ta nhìn chằm chằm hành tung của anh hai như vậy, có thể xảy ra chuyện hay không?”
“Chắc có đấy.”
“...”
“Không phải chúng ta thực sự thấy anh ấy làm như vậy, chính là bị anh ấy phát hiện sau đó đánh chết chúng ta mà thôi.”
Vạn Ngọc Đình dừng bước, tưởng tượng một chút cảnh tượng bị Vạn Ngọc Sơn dùng dùi cui đánh vào người, không khỏi nổi da gà: “Nếu không, chúng ta nên từ bỏ đi.”
“Đừng bỏ cuộc.” Sở Diễm đứng lên: “Thay vì nghĩ đến chuyện này, không bằng anh nên cân nhắc làm thế nào để lấy lại thể diện đi.”
Vạn Ngọc Đình nghe vậy, ngửa mặt lên trời thét dài, cậu ấy làm sao lấy lại được thể diện nữa đây! Một đời thanh danh, đều bị Vạn Ngọc Sơn hủy hoại rồi!
Lại nhìn Sở Diễm, cô ấy đã trở về phòng, cậu ấy đứng trong sân trong chốc lát, cảm giác lạnh lẽo thấm đẫm áo khoác, nhớ tới Vạn Ngọc Sơn ở chỗ bà nội nói chuyện, không khỏi rùng mình một cái.
Cậu ấy nhỏ hơn Vạn Ngọc Sơn mười tuổi, tính ra cùng Tạ Vãn Nguyệt không cách biệt lắm, từ nhỏ đã thông minh, khi còn đi học đã học vượt bốn lớp, người ta thường nói Thượng Đế mở một cửa sẽ đóng một cửa, cậu ấy chính là một ví dụ điển hình.
Sau khi cậu ấy tốt nghiệp vào Vạn thị, Vạn Ngọc Sơn bảo cậu ấy bắt đầu từ vị trí nhân viên cơ sở, cậu ấy cũng nghe lời, làm nhân viên thu mua ở bộ phận thu mua, không ngờ bị người ta lừa gạt, mua một lượng lớn phế liệu, tổn thất không ít tiền, Vạn Tử Thanh ghét bỏ cậu ấy quá ngốc, đuổi cậu ấy ra ngoài để thực tập, cậu ấy liền từ Vạn thị đi ra, khởi đầu làm ăn, không muốn một lần hai lần ba lần nhìn nhầm người nữa, luôn bị người ta lừa gạt, về sau, tất cả mọi người đều nói cậu ấy là phế vật đọc sách ngốc nghếch.
Vạn Ngọc Sơn từng nói cậu ấy không biết nhìn người và tâm cậu ấy quá tốt.
Cậu ấy cảm thấy Vạn Ngọc Sơn nói đúng, nhưng cậu ấy cũng cảm thấy rằng khi đối xử với mọi người, người ta nên lấy trái tim để đổi lấy trái tim.
Nào ngờ thiên hạ không như cậu ấy nghĩ, lòng người nông sâu, lại có người lợi dụng người tốt như cậu ấy mà chém chân Vạn Ngọc Sơn, may mà Vạn Ngọc Sơn khôn khéo, không thèm để tâm, nhưng căn dặn cậu ấy ngày sau không thể tùy ý cùng người kết giao, đồng thời, Vạn Ngọc Sơn hy vọng cậu ấy có thể rút tâm trí và cống hiến sức lực của mình vào bộ phận nghiệp vụ trí tuệ của Vạn thị.
Vạn Ngọc Đình vào nhà, cùng Sở Diễm thảo luận sắp xếp cùng kế hoạch tương lai, Sở Diễm tán thành cậu ấy chuyển chiến kỹ thuật, tập đoàn Vạn thị mấy năm gần đây mở ra không ít mảng khoa học kỹ thuật hiện đại, bỏ ra một số tiền lớn từ bên ngoài giới thiệu nhân tài kỹ thuật, Vạn Ngọc Đình thích nghiên cứu, nhưng vì kiếm thể diện cho mẹ của cậu ấy, không thể không đi buôn bán, lảo đảo nhiều năm như vậy, đã chứng minh cho mọi người thấy cậu ấy không phải là người giỏi làm ăn, không bằng trở lại lĩnh vực mình am hiểu, có lẽ sẽ lập được thành tích.
Có Sở Diễm ủng hộ, Vạn Ngọc Đình một lòng càng thêm kiên định, hưng phấn đi gọi điện thoại cho mẹ nói rõ ràng, Liễu Anh cũng biết cậu ấy mấy năm nay gặp phải chuyện gì, nếu không có Vạn Ngọc Sơn ở bên thì cậu ấy sớm đã bị gặm đến xương cũng không còn, vì thế trả lời: “Mẹ nói rồi, con có nghe lời mẹ đâu.”
Vạn Ngọc Đình cười hì hì nói: “Con vẫn luôn là con trai ngoan nghe lời của mẹ mà.”
“Nếu đã nghe lời mẹ, mẹ không cho con cưới Sở Diễm, vì sao con còn nhất định phải cưới? Cô ấy lớn hơn con tám tuổi, rõ ràng là khi con nhỏ tuổi không hiểu chuyện, từ nhỏ đã quấn quít lấy con, lớn lên còn muốn quấn lấy cùng một chỗ.”
Vạn Ngọc Đình ho nhẹ một tiếng, nói: “Không, từ nhỏ đến lớn, vẫn là con quấn lấy cô ấy không buông, mẹ, ngày khác con đi thăm mẹ nha.”
“Con không cần đến, mẹ con với cha vui vẻ là được rồi, không cần đến quấy rầy.” Vạn Tử Thanh đoạt điện thoại, cự tuyệt cậu ấy.
“Con trai em nói muốn đến thăm em, cũng không phải nhìn anh, anh dựa vào cái gì mà từ chối chứ?” Liễu Anh trừng mắt, tức giận nói.
“Con lớn cũng đã lập gia đình, hiện tại muốn lập nghiệp, em ngăn cản nó làm cái gì?” Vạn Tử Thanh giơ điện thoại di động lên, nói với Vạn Ngọc Đình: “Không cần đến!” Dứt lời, cúp máy.
Liễu Anh cùng Vạn Tử Thanh cãi nhau một trận, Vạn Tử Thanh an ủi bà ấy nói: “Con cháu đều có phúc con cháu, em lại không thể quản nó cả đời được, có Ngọc Sơn ở đây, Ngọc Đình cũng không lo ăn uống, nó thích làm cái gì thì làm cái đó, anh nghe ý của Ngọc Sơn, là hy vọng Ngọc Đình có thể trở về làm kỹ sư kỹ thuật đấy.”
“Kỹ sư mảng nào chứ?”
“Mặc kệ là mảng nào, Ngọc Sơn đều sẽ sắp xếp cho nó, em cứ yên tâm đi.”
“Dựa vào tính tình của Ngọc Sơn, em sợ Ngọc Đình sẽ chịu thiệt mất.”
“Nhiều năm như vậy, mà em còn không biết tính Ngọc Sơn sao.”
“Em vẫn còn nhớ kỹ chuyện cậu ấy muốn chém con em đó.”
“Nó làm ra loại chuyện hồ đồ này, Ngọc Sơn không làm thì anh cũng muốn làm nữa là.”
“Nhìn xem anh hai có thể nhẫn nại, anh hai cũng mặc kệ, ngược lại anh thì quan tâm quá làm gì.” Liễu Anh dừng một chút, lại nói: “Anh không cho thằng bé đến, chúng ta cũng phải trở về, nghe mọi người nói, anh chị hai đều đã trở về rồi, Cảnh Chỉ ngày mốt trở về rồi, nhưng em và anh vẫn còn ở bên ngoài, nếu không trở về sẽ bị anh chị hai nói ra nói vào đấy.”
“Không phải có Minh Nghĩa sắp xếp rồi sao, chúng ta trở về có thể làm cái gì, trở về gom góp đánh bài à, anh thật vất vả lắm mới xin nghỉ cùng em đi ra ngoài một chuyến mà em cứ giục anh mãi thế.”
“Ai bảo anh sắp xếp vào thời điểm này chứ!”
“Bây giờ không sắp xếp thì đến bao giờ mới sắp xếp đây.”
Hai người ầm ĩ nửa ngày, lại thương lượng sắp xếp để về nhà, Liễu Anh nói: “Đã nhiều năm không gặp chị hai và Cảnh Chỉ, hai người này thật giống như không có quan hệ gì, chị hai không cần, ngay cả con trai cũng không cần, ném vào nhà cũng hơn ba mươi năm rồi, chẳng trách con trai không thân thiết với chị ấy.”
“Bọn họ đều có dã tâm rất lớn, nếu không hiểu được thì đừng nói nữa.”
Liễu Anh cười nhạo ông ấy: “Em muốn làm chim sẽ hót líu lo đấy thì sao?”
“Chim sẻ cũng được, anh thích chim sẻ mà.” Vạn Tử Thanh không muốn cãi nhau với bà ấy nữa, kéo chăn chuẩn bị đi ngủ.
Liễu Anh trong lòng bất mãn, nhớ năm đó bà ấy cũng là người đầu tiên có sự nghiệp, từ khi gả cho Vạn Tử Thanh, sinh ra hai chị em Vạn Ngọc Lâm và Vạn Ngọc Đình, cuộc sống của bà ấy liền lấy hai người bọn họ làm trọng tâm, chậm rãi cùng quá khứ của mình dần dần xa cách, hiện tại nghĩ lại, lại cảm thấy Trầm Đại cùng Vạn Cảnh Chỉ sống rất tự do và dễ dàng, không uổng công khi sống ở kiếp này.
***
Nhân viên tập đoàn Vạn Thị đều biết anh Vạn sắp kết hôn, mỗi ngày thấy anh đều như gió xuân, phòng hành chính và bộ phận mua sắm đại diện cho toàn thể nhân viên công ty, cùng nhau tặng một phần quà cho Vạn Ngọc Sơn, Tiểu Ngọc đặt một món quà lên bàn làm việc của Vạn Ngọc Sơn, Vạn Ngọc Sơn hỏi: “Đây là cái gì?”
Tiểu Ngọc nói: “Tôi không thể nói được, anh phải tự mình mở ra đi.”
Vạn Ngọc Sơn cầm lên một con dao rọc giấy, gạch băng dính trên hộp, từng chút từng chút tháo món quà ra, là một đôi búp bê nhỏ bình thường không có gì lạ, anh sờ một con, hỏi: “Đây là thứ gì?”
“Cặp búp bê này là đại diện cho anh và vợ của anh đó.”
“Trông có giống tôi và vợ tôi đâu?”
“Ngụ ý thôi mà.”
“Ừm, rồi sao nữa?”
“Chúc phúc cho anh và vợ anh bên nhau đến răng long đầu bạc.”
Vạn Ngọc Sơn cầm con búp bê lên sờ nắn vài lần, nói: “Đặt ở đây đi.”
Tiểu Ngọc nhìn bàn làm việc của anh, hỏi: “Đặt trên bàn làm việc sao?”
“Vậy đặt ở đâu đây?”
Tiểu Ngọc vội vàng dọn một góc bàn, đem cặp búp bê kia bày ra, từ nay về sau, khi mọi người đến chỗ Vạn Ngọc Sơn, thứ đầu tiên lọt vào mắt, chính là đôi búp bê này, mới đầu còn chưa quen mắt lắm, thời gian dài, cũng thành quen thôi.