Tạ Vãn Nguyệt chiều thứ hai không có lớp học, sau giờ nghỉ trưa, nhóm ba người chuẩn bị đi đến phòng tự học, đang sắp xếp lại sách giáo khoa, nghe thấy có người gõ cửa, Ô Đan mở cửa, thấy có hai người phụ nữ đứng ở ngoài cửa, hỏi cô ấy: “Xin hỏi Tạ Vãn Nguyệt có ở đây không?”

“Vâng.” Ô Đan ngơ ngác nhường đường, hai người này nhìn không ra tuổi tác, đều rất xinh đẹp, một người mặc áo khoác màu lạc đà, một người mặc áo khoác màu đen, trang điểm thanh đạm, khí chất rất xuất sắc.

Tạ Vãn Nguyệt nghe thấy có người gọi tên mình, ngẩng đầu nhìn sang bên này, đúng là Thẩm Đại tới, phía sau còn có một người, lại là Vạn Cảnh Chỉ người mà cô chưa bao giờ gặp mặt trước đây, cô buông sách trong tay xuống, nghênh đón tiến lên gọi một tiếng: “Dì Thẩm, dì nhỏ.”

Thẩm Đại nói: “Dì cùng dì nhỏ của cháu đi dạo phố gần đây, nghĩ đến cháu đang ở chỗ này nên tới đây xem một chút, có quấy rầy cháu không?”

“Không sao ạ, buổi chiều cháu không có lớp.”

Vạn Cảnh Chỉ gật đầu đồng ý, nói: “Nếu cháu không bận việc gì thì chúng ta đi uống nước với nhau chút đi.”

Tạ Vãn Nguyệt lập tức nói: “Cháu không bận gì cả ạ.”

Thẩm Đại cùng Hàn Lộ và Ô Đan hai người đơn giản chào hỏi qua, sau đó đưa Tạ Vãn Nguyệt ra cửa.

Trong không khí vẫn lưu lại hương thơm nhàn nhạt, Ô Đan nói với Hàn Lộ: “Hai người phụ nữ này không đơn giản đâu.”

Hàn Lộ tiếp tục sắp xếp sách giáo khoa tự học, nói: “Mình thấy rồi.”

“Cậu nói xem Vãn Nguyệt có lai lịch thế nào?” Ô Đan thì thầm hỏi cô ấy.

“Có sao, mình không nhìn ra.”

“Cô ấy là người rất khiêm tốn, nhưng người tới tìm cô ấy, cũng không khiêm tốn, lần trước người phụ nữ một thân đỏ kia, bộ dạng rất đẹp, nhưng lại hung dữ, lần này tới tận hai người, tuy rằng so với tuổi lần trước lớn hơn một chút, cũng rất nghiêm túc, nhưng lại rất có khí chất, tuyệt đối không phải là người trong gia đình bình thường đâu nha.”

Hàn Lộ duỗi chỉ trán cô ấy, nói: “Cái gì cũng không ngăn cản được cái miệng nói nhảm này của cậu.”

“Đúng rồi, ký túc xá của chúng ta tổng cộng có bốn người, thật sự mình đều nhìn thấy, tiểu thư Bạch sống một mình, lúc không ở trong ký túc xá đi làm cái gì mình cũng có nghe thấy, Vãn Nguyệt vẫn ở cùng một chỗ với chúng ta, nếu không phải mấy người này vạch trần cô ấy, mình thật sự không nghĩ tới gia cảnh của cô ấy, trách không thể không thích anh Mân, thì ra là có nguyên nhân cả.”

“Đan Nhi à, gần đây khi cậu nhắc tới Mân Tử Hiên thì lại rất thẹn thùng, có phải là có chuyện gì rồi hay không?”

Ô Đan đỏ mặt biện bạch: “Không có!”

Hàn Lộ bị dáng vẻ của cô ấy chọc cười, nói: “Yêu đương là một chuyện rất tốt, nhưng nhất định phải nhìn rõ rồi mới xác định nha.”

Trong lòng Ô Đan vừa ngọt ngào, vừa buồn bực, năn nỉ Hàn Lộ nhanh chóng đi dến phòng tự học, buổi tối cô ấy còn muốn trở về xem phim truyền hình.

***

Tạ Vãn Nguyệt cùng hai người lớn trong nhà đi uống trà chiều.

Vạn Cảnh Chỉ đến nhà vào sáng nay, buổi chiều cố ý tới thăm Tạ Vãn Nguyệt.

Tạ Vãn Nguyệt cảm thấy dì nhỏ này rất hài hước dí dỏm, cùng Thẩm Đại ghép chung nhau ngược lại giống như hai chị em, hai người đều là người giỏi giang, nói đến chuyện cười cũng rất nghiêm trang, Tạ Vãn Nguyệt mới đầu còn có chút căng thẳng, về sau cũng thả lỏng, kể một ít chuyện thú vị khi còn bé của mình.

Vạn Cảnh Chỉ nói: “Ngọc Sơn hồi nhỏ đã quá khổ sở, không có gì thú vị để nói cả.”

Trầm Đại nói: “Chịu khổ trong khổ mới làm cao thủ được chứ.”

Vạn Cảnh Chỉ nói: “Vậy là chị chưa thấy cậu ấy đau khổ rồi, tâm của cậu ấy rất ngoan ngoãn, những đứa nhỏ khác có thể chơi, nhưng cậu ấy lại không thể, đứa nhỏ khác có thể đi ngủ sớm một chút, nhưng cậu ấy lại không thể, đến đại học, nói cắt lương liền cắt lương, nói không cho về nhà liền không cho về nhà, học phí đọc sách đều phải tự mình kiếm, em lén đưa tiền cho cậu ấy, nhưng vẫn cứ còn ác cảm với em, nói rằng cậu ấy không cần.”

Trầm Đại nghe vậy, trong lòng hơi sợ hãi, nói: “Cha làm như vậy thật sao, cũng là sợ chúng ta không ở bên người, thì ông ấy sẽ nhịn không được mà làm hư Ngọc Sơn.”

Vạn Cảnh Chỉ nói: “Thật sự không thể lý giải phương thức giáo dục của hai người luôn.” Dứt lời, nói với Tạ Vãn Nguyệt: “Các cháu ngày sau cũng không thể học cách làm này của cha mẹ chồng cháu được, hoặc là không cần sinh con, sinh ra thì phải nuôi thật tốt, cách sống như Ngọc Sơn, thật sự không có mấy đứa nhỏ có thể chịu đựng được đâu.”

Tạ Vãn Nguyệt đồng ý, trong lòng nổi lên một tầng gợn gợn.

Hai vị trưởng bối không ở lại lâu, nói là ngày mai Lương Mạn tới thì hai người họ sẽ lại đến, trước khi đi mua cho Tạ Vãn Nguyệt một đống đồ đạc, Tạ Vãn Nguyệt chọn mấy thứ ở lại bên người sử dụng, còn lại toàn bộ để cho Trầm Đại mang về nhà họ Vạn.

Tạ Vãn Nguyệt trở lại ký túc xá, thấy Bạch Mộ Tuyết ở đây, cô chào hỏi.

“Cô quen biết Thẩm Đại và Vạn Cảnh Chỉ sao?” Bạch Mộ tuyết hỏi cô.

Tạ Vãn Nguyệt quay đầu nhìn Bạch Mộ Tuyết, chẳng lẽ cô là người nhà họ Vạn sao? Ngược lại không có nghe người nhà họ Vạn nhắc tới Bạch Mộ Tuyết.

“Tôi hỏi cô đấy.”

Tạ Vãn Nguyệt trả lời: “Là bạn cũ của các trưởng bối trong nhà, sao vậy?”

“À.” Bạch Mộ Tuyết thấy mặt cô có vẻ nghi ngờ, giải thích một câu: “Tôi đã từng theo người khác đến lớp của các cô ấy thôi.”

Tạ Vãn Nguyệt “a” một tiếng, đem áo ngủ Thẩm Đại mua cho cô đi giặt sạch, Thẩm Đại mua cho cô hai bộ đồ ngủ, một bộ màu đen, một bộ màu trắng, mỗi bộ đều rất gợi cảm.

Bạch Mộ Tuyết ngồi ở trên giường lắc lắc hai chân, nhìn Tạ Vãn Nguyệt đi tới lui lui, nói: “Cô thích mặc quần áo như vậy, nhưng tôi không nghĩ là cô thích mặc thế này đấy.”

“Là của trưởng bối tặng, không tiện từ chối thôi.”

“Trưởng bối tặng cô mấy bộ quần áo như vậy, có ý tứ gì đây.” Bạch Mộ Tuyết mỉm cười: “Thật ghen tị với cô quá.”

Tạ Vãn Nguyệt ngửa đầu nhìn cô ta, hỏi: “Ghen tị với tôi cái gì?”

“Gia cảnh tốt, ngoại hình đẹp, học tập tốt, lại có trưởng bối yêu thương cô như thế.”

Tạ Vãn Nguyệt cười nói: “Cô nhìn quá nông cạn rồi, tôi không có bất cứ chỗ nào đáng để cô ghen tị đâu.”

“Vậy sao?” Bạch Mộ Tuyết vẫn cười.

“Mẹ tôi từng nói với tôi, sinh ra là để gánh chịu nỗi khổ của thế gian, tất cả mọi người đều khổ, không có ai tốt hơn ai cả.”

Bạch Mộ Tuyết trầm tư một lát, nói: ‘Những lời này nói là hợp lý, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe trưởng bối nói với tôi mấy câu như thế này.”

Tạ Vãn Nguyệt nói: “Biết quá nhiều sự thật như vậy cũng không có ích lợi gì.”

Bạch Mộ Tuyết cười cười, hỏi: “Vãn Nguyệt, cô có chị hay em gì không?”

“Có hai đứa em gái.”

“Nếu như họ bị người khác khi dễ, cô sẽ thay họ báo thù chứ?”

Tạ Vãn Nguyệt nghi hoặc nhìn cô ta: “Sao cô lại đưa ra giả định thế này vậy?”

Bạch Mộ Tuyết trong mắt toát ra một tia đau khổ, nói: “Tôi có một người chị đặc biệt yêu thương tôi, từ nhỏ đã học giỏi, tính tình tốt, sinh ra đã vô cùng xinh đẹp, được trưởng bối nâng niu trong lòng bàn tay yêu thương, tôi từng rất ghen tị với chị ấy, bởi vì có chị ấy ở đây, vĩnh viễn tôi sẽ là người bị so sánh, sau đó, chị ấy bị người ta khi dễ bắt nạt, bạn trai cũng ghét bỏ chị ấy, không cần chị ấy nữa, chị ấy một mình ở nước ngoài nhiều năm, ngay cả cha mẹ tôi cũng không muốn nhắc tới chị ấy, mà mấy năm nay, tôi thay thế vị trí của chị ấy, biến thành chị ấy của trước kia, nhưng tôi lại không vui, cô có biết vì sao không?”

Tạ Vãn Nguyệt lắc đầu, chỉ nghe cô ta tiếp tục nói: “Tất cả mọi thứ của tôi đều là học từ chị ấy, đó cũng không phải là tôi thật, hơn nữa tôi chỉ muốn chị gái tôi có thể giống như trước đây, có cha mẹ yêu thương, có người yêu làm bạn, có em gái không hiểu chuyện như tôi cho chị ấy một vấp ngã nhỏ, đáng tiếc, thời gian không thể quay ngược, điều tôi có thể làm, chính là giúp chị ấy đi báo thù mà thôi.”

Tạ Vãn Nguyệt nói: “Cô cũng đừng làm chuyện ngu ngốc.”

Bạch Mộ Tuyết buồn bã nói: “Chị tôi đã ngăn cản tôi, chị ấy đã tự mình làm rồi.”

Tạ Vãn Nguyệt không biết nên lên tiếng chúc mừng, hay là nói để cho cô ta đừng nghĩ đến chuyện trước kia nữa, chỉ cảm thấy nói cái gì cũng không đúng.

Bạch Mộ Tuyết nói: “Cám ơn cô chịu nghe tôi nghe những thứ này, tôi biết ba người các cô đều không thích tôi, quả thật tôi cũng không thích chính mình lắm.”

“Cô suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là bởi vì cô không thường xuyên ở đây mà thôi.”

Bạch Mộ Tuyết lắc đầu, nói: “Từ nhỏ tôi đã không được người ta đối xử tốt, là chị ấy đưa tôi đi chơi, đưa tôi đi tìm bạn, tôi vẫn luôn tự trách, có thể là trước kia tôi luôn nguyền rủa chị ấy, cho nên chị mới xảy ra chuyện, hiện tại chị ấy đã quá đáng thương rồi.”

Tạ Vãn Nguyệt không biết phải an ủi cô ta như thế nào, vì vậy cô chỉ có thể ngồi im lặng và nghe cô ta trút nỗi đau trong lòng mình từng câu một.

***

Lúc Lương Mạn đến, Tạ Vãn Nguyệt đã đi học, không đi đón được, Vạn Tử Phong cùng Thẩm Đại sớm đã đến sân bay chờ, thông gia lần đầu tiên gặp mặt, một bên cưới vợ, một bên gả con gái đi, Thẩm Đại cảm thấy không thể để lương Mạn có cảm giác thất vọng, cho nên sau khi đón người về thì tìm trăm phương ngàn kế chiếu cố săn sóc, ngược lại làm cho Lương Mạn có chút ngượng ngùng.

Hai người kém mười tuổi có thừa, nếu dựa theo bối phận mà nói, Lương Mạn muốn gọi Thẩm Đại một tiếng “cô”, hiện giờ lại làm thông gia, nên không thể gọi bằng danh xưng khác, phải gọi nhau bằng chị em mới tương xứng.

Thẩm Đại khen ngợi Tạ Vãn Nguyệt một phen, lại đem Vạn Ngọc Sơn phê bình một trận, nói: “Tuy rằng Ngọc Sơn vẫn không ở bên cạnh chúng tôi, tính tình cứng rắn một chút, nhưng ông bà của thằng bé giáo dục nó rất tốt, phẩm hạnh vô cùng đoan chính.”

Lương Mạn đã nói chuyện với Vạn Ngọc Sơn về tương lai khi anh đến thăm nhà họ Tạ. Vạn Ngọc Sơn hứa hẹn sẽ yêu thương Tạ Vãn Nguyệt, nếu Tạ Vãn Nguyệt không muốn ở cùng một chỗ với anh, anh sẽ vì cô mà sắp xếp tốt cho tương lai, hơn nữa lời nói rõ ràng sẽ không ảnh hưởng đến giao tình của hai nhà Tạ Vạn, Vạn Ngọc Sơn nói thẳng thắn lại thành khẩn, xua tan mong muốn thuyết giáo của bà ấy, lúc này đối mặt với Thẩm Đại cùng Vạn Tử Phong hoàn toàn không biết gì, bà ấy ngược lại có chút không đành lòng, vì thế nói: “Em đem con gái giao cho Ngọc Sơn là đã rất yên tâm rồi.”

Thẩm Đại lại nói: “Chị và Tử Phong cũng đều là cha mẹ rất sáng suốt, sẽ không cho bọn chúng áp lực gì đâu, tiếc nuối duy nhất là không thể thường xuyên ở bên cạnh bọn chúng thôi.”

Lương Mạn nói: “Chúng ta còn chưa đến tuổi có cháu, phải làm rất nhiều việc, đương nhiên sẽ không thể chu toàn hết mọi việc, hai đứa bọn nó cũng đều trưởng thành, tự lo cho bản thân là quá tốt rồi, chúng ta ở đây, ngược lại gây phiền nhiễu cho bọn chúng.”

Thẩm Đại cùng bà ấy nói chuyện rất vui vẻ, Vạn Tử Phong cũng là một ngưới rất quân tử, ân cần phục vụ hai vị phu nhân đây, mấy người ăn cơm trưa xong, sau đó đến chỗ ở Lương Mạn đã mua để nghỉ ngơi.

Gian phòng này không tính là lớn, trong phòng trang trí tinh xảo, Tạ Vãn Nguyệt bổ sung thêm giường cùng tủ đồ đạc, mấy người nhìn qua một chút, đều cảm thấy bố trí rất thoải mái, Lương Mạn nấu trà, ba người bỏ qua hôn sự của con gái, họ nói về sự nghiệp của mỗi người trong nửa buổi chiều, đến khoảng bốn giờ, Thẩm Đại cùng Vạn Tử Phong chào tạm biệt, Lương Mạn cầm một quyển sổ đi ra, ghi chép tỉ mỉ lại bố cục sắp xếp của từng phòng một.

Có rất nhiều người trong ngày đón dâu nên việc sắp xếp tiệc trà ở đâu và đồ ăn nhẹ ở đâu cần phải được lên kế hoạch cẩn thận.

Mặt khác, ga trải giường và vỏ gối phải đổi thành màu đỏ, vách tường các phòng, cửa cần dán chữ hỉ, còn phải chuẩn bị đồ của hồi môn cho ngày cô dâu xuất giá, tuy rằng đều là đồ vật nhỏ vụn vặt, nhưng cũng không thể thiếu.

Tạ Vãn Nguyệt tan học tới đây, thấy Lương Mạn ngồi trước bàn trang điểm, đang hết sức chăm chú viết cái gì đó, lại nhìn kỹ, cô thấy một danh sách đầy những từ trôi nổi trước mặt, cô cầm nó lên và đọc: Một cặp cốc đánh răng, một đôi bàn chải đánh răng, một đôi lược gỗ, một đôi gương, một đôi đèn đầu giường.

“Tất cả những thứ này là gì?”

“Đừng nhúc nhích, xé rách cho mẹ để mẹ còn phải dính lại, những thứ này đều là ngày mà con xuất giá phải mang theo, mẹ phải viết xuống, ngày mai bắt đầu mua.”

Tạ Vãn Nguyệt lại liếc mắt xuống vài lần, nhìn thấy mười hai cái khăn mặt, mười hai đôi vớ, còn có rất nhiều đồ vật theo cặp, hóa ra cô ấy lấy chồng là để mở cửa hàng tạp hóa.

“Muốn mua nhiều đồ như vậy, một mình mẹ làm được sao?”

“Ngọc Sơn cho người đi cùng mẹ, ngày mai dì nhỏ con sẽ tới, mẹ thấy mẹ chồng con nhiệt tình, đại khái cũng sẽ tới giúp, con không cần quan tâm đâu.”

Tạ Vãn Nguyệt nghe bà ấy nhắc tới hai chữ “mẹ chồng”, trong giọng nói mang theo lời khen ngợi, không khỏi có chút kinh ngạc, cô nhớ rõ Lương Mạn vì hôn sự của cô mà phản kháng, hiện giờ trạng thái này làm cho cô có chút vui mừng.

Cô hy vọng cuộc sống của Lương Mạn có thể bình an vui vẻ, đừng vì cô mà lo lắng.

Đợi đến ngày thứ hai cô đến đây, phát hiện ra phòng khách đã trở thành nhà kho, một đống đồ hồi môn xếp chồng lên, Lương Mạn cùng cô út của cô đang đóng gói lại từng món một.

Tạ Vãn Nguyệt hiện tại mới có một tia cảm giác muốn xuất giá, không hiểu sao trong lòng lại chua xót.

Vì thế mấy ngày tiếp theo, cô không trở về nữa, cùng Ô Đan các cô gái ở cùng một chỗ, có cười có náo loạn, cô còn cảm thấy mình đang ở tuổi trẻ.

***

Cuối tuần, áo cưới được đưa tới, nhưng Tạ Vãn Nguyệt lại không biêt mặc, Lương Mạn, nhà thiết kế và Thẩm Đại, ba người hợp lực giúp cô mặc vào.

Nhìn Tạ Vãn Nguyệt mặc áo cưới đỏ thẫm, trong lòng Trầm Đại vô cùng vui mừng, bà ấy không nỡ dời mắt đi, thầm nghĩ đem cô giấu ở trong túi áo, không muốn bị người khác nhìn thấy cô xinh đẹp, có thể cưới được cô gái xinh đẹp như vậy làm con dâu, bà ấy rất hài lòng, không khỏi khen con trai nhà mình có mắt nhìn người.

Tạ Vãn Nguyệt không thể trút bỏ hết sự buồn bã trong lòng, lúc này đối với bộ áo cưới này cũng không còn hứng thú, nhà thiết kế thấy tâm tình cô không vui mấy, hỏi: “Cô dâu mới cảm thấy tôi làm không tốt sao?”

Tạ Vãn Nguyệt nói: “Không có, rất đẹp, nhìn không ra chỗ nào đã sửa, đâu là nguyên bản, tay nghề của anh rất tuyệt.”

Nhà thiết kế cười nói: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”

Thẩm Đại cũng nhìn ra sự bất thường của Tạ Vãn Nguyệt, trong lòng hiểu rõ, cô gái trẻ tuổi còn chưa từng nếm qua tư vị tình cảm, lại muốn cùng một người đàn ông xây dựng gia đình, đương nhiên sẽ không thấy hạnh phúc, loại cảm xúc này đổi lại bất kỳ một cô gái nào, cũng đều sẽ cảm thấy như thế.

Bà ấy ôm lấy Tạ Vãn Nguyệt, nói: “Ngọc Sơn có thể cưới cháu làm vợ, là nó may mắn ba đời, dì có cháu làm con dâu, cũng là phúc khí mấy đời mà dì tu luyện được.”

Tạ Vãn Nguyệt được bà ấy ôm một cái trấn an, không khỏi lộ vẻ ngượng ngùng, kiềm nén cảm xúc chua xót, chuyên tâm phối hợp với nhà thiết kế điều chỉnh áo cưới cho cô.

Chú rể Vạn Ngọc Sơn cát phục cũng được đưa đến nhà họ Vạn, Thẩm Đại bên này bận rộn xong, liền trở về xem anh mặc thử, kết quả lại không có người ở đây.

“Lại đi đâu nữa rồi?”

Từ Tố Phương trả lời: “Ai biết được hành tung của cậu ấy, nói không thấy người thì không thấy người rồi.”

Thẩm Đại gọi điện thoại cho anh, bên kia tiếng chuông vang lên thật lâu mới nghe máy, không gian rất yên tĩnh.

“Có việc gì không?”

“Mặc kệ chuyện trong tay con là đại sự hay là việc gấp, hiện tại về nhà cho mẹ nhanh lên.”

“Hai tiếng nữa con sẽ về.”

“Không được, lập tức, ngay bây giờ.”

Vạn Ngọc Sơn nói: “Con có việc, trở về rồi nói sau.”

Bạch Mộ Tuyết ngồi trên sô pha, ôn nhu nói: “Vừa rồi anh cũng nghe Trần Lý nói rồi đấy, em đã khỏe rồi, anh có thể đi.”

Vạn Ngọc Sơn vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Mộ Tuyết, nếu em đã khỏi, vậy anh sẽ không tới nữa.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ánh mắt Bạch Mộ Tuyết ảm đạm, “Ừm” một tiếng, đợi anh đi ra cửa, chị Hoa mới tiến lên nói: “Sao lại để cậu ấy rời đi vậy?”

“Kiểu gì cũng phải đi, sớm một chút trễ một chút có gì khác đâu chứ.” Bạch Mộ Tuyết cuộn tròn hai chân ở đó, vành mắt dần dần đỏ lên.

“Lời nói không phải nói như vậy, em không giữ cậu ấy lại, đương nhiên cậu ấy sẽ không chủ động đến chăm sóc em, đàn ông chịu không nổi ba điều của phụ nữ: làm nũng, nhu nhược và nước mắt.”

Bạch Mộ Tuyết nói: “Anh ấy không thích phụ nữ hay khóc đâu.”

Chị Hoa nói: “Ôi, em tốt bụng thật đó.”

Bạch Mộ Tuyết rơi lệ, nói: “Em cảm thấy trong lòng anh ấy đã không còn em nữa rồi.”

Chị Hoa thở dài một hơi, cố tự mình đi vào phòng bếp, tâm tư của người trẻ tuổi, cô ấy vốn không đoán được, đừng nói đến thiếu gia Vạn kia, lại càng sâu không lường được.

***

Vạn Ngọc Sơn về đến nhà, thấy Thẩm Đại ở trong phòng khách ngồi chờ anh, anh cởi áo khoác đưa cho Từ Tố Phương, hỏi: “Gọi con trở về rốt cuộc là chuyện gì?”

Thẩm Đại ném quần áo chú rể cho anh: “Đi thay ra cho mẹ xem một chút.”

Vạn Ngọc Sơn bị bộ quần áo đập trúng mặt: “Không phải dựa theo kích thước đo lường sao, còn thử cái gì nữa chứ?”

“Bộ quần áo này của con mất gần một năm mới làm ra, lỡ như bây giờ con mập ra rồi thì sao.”

Vạn Ngọc Sơn cầm bộ quần áo đi vào phòng thay đồ, không bao lâu liền thay xong.

Thẩm Đại vây quanh anh nhìn kỹ trước sau, lấy điện thoại di động chụp ảnh, nói: “Con trai mẹ quá đẹp trai.”

Vạn Ngọc Sơn mặt không chút thay đổi, thấy bà ấy đem ảnh chụp gửi cho Tạ Vãn Nguyệt, khóe miệng không khỏi co giật.

“Có muốn xem ảnh cô dâu không?”

“Không muốn xem.” Vạn Ngọc Sơn xoay người muốn đi.

Thẩm Đại giữ chặt anh lại, đưa điện thoại đến trước mắt anh, hỏi: “Có được không?”

Vạn Ngọc Sơn nhìn lướt qua, chỉ thấy áo cưới màu đỏ thẫm quấn lấy một người xinh đẹp, trên mặt không trang điểm, mái tóc giống như một tấm lụa vừa chạm đến vai, không đeo bất kỳ đồ trang sức nào, cả người sạch sẽ.

“Con thấy rồi.” Vạn Ngọc Sơn rút tay lại, đi về phía phòng thay đồ.

“Không đẹp sao?” Thẩm Đại lại đuổi theo.

“Đẹp.”

Đánh giá sơ sài như vậy, là do không thấy thích sao? Trầm Đại ngồi trở lại ghế sa lon, nhìn lại vẫn là cảm thấy thích tấm ảnh này, vì thế đem ảnh chụp gửi cho Vạn Ngọc Sơn.

Vạn Ngọc Sơn nhận được ảnh chụp Thẩm Đại gửi cho anh, nhìn kỹ nửa ngày, rất đẹp mắt, nhưng vẻ mặt cô lại không vui lắm.

***

Tạ Vãn Nguyệt buổi tối cùng trưởng bối uống chút rượu vang đỏ, càng uống càng hăng, đến lúc ngủ, nằm ở trên giường ngủ không được, trằn trọc một lúc lâu, nghe được điện thoại di động rung lên, mở điện thoại ra, ảnh Vạn Ngọc Sơn nhảy ra, nhìn thấy thế trong lòng cô như muốn nhảy dựng lên.

Người đàn ông hơi cúi đầu, mặt mày mang theo sự không kiên nhẫn, anh ta mặc một bộ quần áo màu đen, trên cổ áo và cổ tay áo có thêu hoa văn sẫm màu vô tình lộ ra, rất cao quý và thần bí.

Người đàn ông này, chính là chồng cô ấy.

Cô cùng anh gặp mặt mới được một năm, ngày tháng bình lặng như nước, cũng có ly kỳ cũng có nham hiểm, tính tình hai bên chỉ lộ ra một chút ở bên ngoài, hiểu biết cũng rất nông cạn, tình cảm ước chừng có một hai phút, từng giây từng phút trôi qua mà bây giờ lại thật sự sắp kết hôn.

Chuyện tình yêu nam nữ, cô chưa từng trải qua, cũng không rõ thế nào là thích, thế nào là yêu.

Tóm lại cũng không phải là chán ghét, mặc dù trong khoảng thời gian này sắp kết hôn, cô có cảm thấy buồn, nhưng cô không phản đối việc ở bên anh, thậm chí còn mong được thường xuyên gặp anh.

Như vậy, chắc là thích rồi, nhưng mà, anh lại là vì bà nội mà thực hiện ước định, đợi thời gian vừa đến, cô không xoay người thì anh cũng muốn tiễn cô đi, dù sao, trong lòng anh đã có một đóa hoa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play