Vạn Tử Phong đi dạo trong sân, nơi này một viên gạch một viên ngói, từng cọng cỏ từng cái cây ông ấy cũng rất quen thuộc, lúc nhỏ cũng chơi đùa ở đây, chỉ là mài càng thêm bóng loáng, các chỗ sân mặc dù từng có tu sửa rồi nhưng bố cục tổng thể kết cấu cùng trang trí vẫn giống như trước kia, sạch sẽ ngăn nắp.
Chà, ngôi nhà vẫn đang được bảo vệ khá tốt.
Ngồi trong đình trong chốc lát, Tần Minh Nghĩa đi tới cùng ông ấy thương lượng mấy việc trong hôn lễ của Vạn Ngọc Sơn, sau khi hai người nói qua các loại nghi thức, Thẩm Đại cũng tới, đơn giản quan sát tình hình vài lần, hỏi: “Tuy rằng là hôn lễ kiểu Trung Quốc, nhưng thời đại này kết hôn còn che đầu thì người ta còn thấy vui vẻ sao?”
“Nhà họ Tạ nói cứ dựa theo ý của Ngọc Sơn mà làm.”
“Đây ngược lại là một vị thông gia dễ nói chuyện nhỉ.”
“Bà thông gia thứ ba tuần sau sẽ đến để sắp xếp cho lễ cưới.”
“Bà ấy định ở đâu?”
“Mua một ngôi nhà bên cạnh trường học của Vãn Nguyệt để ở.”
“Tử Phong, chúng ta phải đi gặp bà thông gia thôi.”
Vạn Tử Phong gật đầu.
Thẩm Đại lại nói: “Chúng ta đi sân bay đón bà ấy đi, thuận đường ăn một bữa cơm, tán gẫu một chút.”
“Được.”
***
Bởi vì bà cụ Vạn đang ngủ trưa, Tạ Vãn Nguyệt liền trở về viện của Vạn Ngọc Sơn, tuy rằng là cuối tuần, nhưng bọn nhỏ đều không ở nhà, trong nhà rất yên tĩnh.
Tạ Vãn Nguyệt làm bài tập xong, không có việc gì để làm, đi vào phòng làm việc tìm sách để đọc.
Phòng làm việc của Vạn Ngọc Sơn cất giấu sách rất phong phú, và cô thích làm tổ ấm ở chỗ này.
Trong phòng làm việc có không ít sách đã biến mất, kết cục của câu chuyện còn dang dở cũng trở thành một điều bí ẩn, cô tùy ý rút một quyển, ngồi trên đệm sàn nhà, dựa vào giá sách lật xem.
Đọc khoảng hơn hai mươi trang, nghe thấy Vạn Ngọc Sơn đứng ở cửa nói điện thoại.
“Đã uống thuốc chưa?”
“Ngủ bao lâu rồi?”
“Ừm, buổi chiều tôi sẽ đi qua xem một chút.”
Vạn Ngọc Sơn cất điện thoại di động, đi vào phòng làm việc sửa sang lại văn kiện, giương mắt nhìn thấy Tạ Vãn Nguyệt đang ngồi trên sàn nhà, trên đùi bày một quyển sách, đang đọc rất say sưa.
Cô thật đúng là cái gì cũng đọc, quyển này mà cũng đọc được sao.
Anh đi tới trước người Tạ Vãn Nguyệt, đem sách trong tay cô đặt lại vào giá sách, nói: “Nếu em không thích ở cùng bọn họ, lát nữa không cần phải đến đâu, nếu bọn họ có gọi em thì em cứ nói là em thấy không khỏe.”
Tạ Vãn Nguyệt thầm nghĩ: Cô cũng không phải anh, phải dùng cách vụng về tránh né như vậy.
Cô không trả lời, Vạn Ngọc Sơn thúc giục hỏi: “Em có nghe tôi nói không?”
“Ừm, nghe thấy rồi.” Tạ Vãn Nguyệt lên tiếng, dù sao buổi chiều anh không có ở đây, có lẽ buổi tối cũng không trở về, cô làm cái gì, anh cũng không nhìn thấy.
Vạn Ngọc Sơn lại nói: “Nhưng nếu bà nội bảo em đi thì em phải đi, không cần quan tâm là bọn họ nói cái gì, nghe một chút là được rồi.”
“Tôi biết rồi.”
“Buổi chiều tôi không có ở đây, em có thể tự mình quyết định, đừng chịu ủy khuất đấy.”
Giọng điệu của anh không kiên nhẫn, nhưng Tạ Vãn Nguyệt lại nghe ra được hai phần quan tâm, trong lòng không khỏi khẽ động lòng, ngẩng đầu nhìn anh, thân thể anh nghiêng trên đỉnh đầu cô, hai tay chống giá sách, cô chỉ nhìn thấy được cái cằm tuấn tú của anh.
Không nghe thấy câu trả lời của cô, anh cúi đầu.
Ánh mắt hai người giao nhau ở một chỗ.
Thời gian một năm trôi qua, cô đã mất đi không ít nét ngây ngô, trên mặt mang theo vài tia quyến rũ khác biệt.
Vạn Ngọc Sơn nhìn chằm chằm cô, nhìn thẳng sắc mặt cô đang đỏ bừng, cuối cùng không thể không dời đi ánh mắt nhìn thẳng vào anh.
“Tôi biết rồi.” Tạ Vãn Nguyệt toàn thân đều bị ánh mắt của anh như châm lửa đốt, thiêu đến hoảng hốt.
Vạn Ngọc Sơn lúc này mới đi ra ngoài, thật sự là khuôn mặt rất dịu dàng, liếc mắt vài cái mà lại đỏ đến như vậy.
Trên đỉnh đầu không còn áp lực nữa, Tạ Vãn Nguyệt vuốt vuốt ngực thở dốc.
***
Vạn Ngọc Sơn lái xe đến một nhà dân, đến cửa, phát hiện cửa khép hờ, anh đẩy cửa đi vào, thấy một phụ nữ đang phơi quần áo trên ban công.
“Sao không đóng cửa?”
“Tôi vừa nhìn thấy xe của cậu, liền mở cửa ra trước khi cậu gõ cửa lần nữa.”
“Cô ấy đâu?”
“Vừa mới ngủ rồi.”
“Cô ấy gây rối rồi sao?”
“Không có, mấy ngày nay đều rất tốt, nhưng cậu cũng không đến, đoán chừng là cô ấy cảm thấy cô đơn, đêm qua nói là không ngủ được, ngồi trên ban công trong chốc lát lại bị cảm lạnh.”
Vạn Ngọc Sơn ngồi xuống sô pha, nói: “Chị Hoa, chỉ cần trạng thái tinh thần của cô ấy không có vấn đề gì lớn, những chuyện khác, chị tự mình quyết định là tốt rồi, không cần gọi điện thoại cho tôi đâu.”
Chị Hoa lấy khăn lau tay, nói: “Ôi, cậu hiểu lầm tôi rồi, là tiểu thư Bạch nói muốn gặp cậu, lại không dám gọi điện thoại cho cậu, khóc hai lần, tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện gì nên mới gọi điện thoại cho cậu thôi.”
Vạn Ngọc Sơn không nói gì, một lúc lâu sau, hỏi: “Người nhà cô ấy đã từng tới đây chưa?”
“Chưa từng.” Chị Hoa rót cho Vạn Ngọc Sơn một ly nước: “Tiểu thư Bạch lại gầy đi rồi, nhìn vào lại khiến người ta đau lòng.”
Vạn Ngọc Sơn nói: “Khi nào bác sĩ tâm lý sẽ đến?”
“Tầm khoảng năm giờ rưỡi, hẳn là sắp tới rồi.”
“Được rồi, chị làm gì làm đi.”
Chị Hoa đáp lại, cô ấy nghe nói Vạn Ngọc Sơn sắp kết hôn, cưới một cô gái nhà quyền thế đã có hôn ước từ trước với anh, mà vị tiểu thư Bạch mà cô ấy đang chăm sóc này, từng là người yêu của anh, theo lời của tiểu thư Bạch này miêu tả thì hai người này vốn dĩ rất yêu nhau nhưng vì vận mệnh trêu chọc nên không cách nào được ở cùng một chỗ.
Trong các bộ phim truyền hình, trong đại gia đình luôn có những tình tiết như vậy, thiếu gia trẻ tuổi cùng với tiểu thư xinh đẹp yêu đến chết đi sống lại, lại bị người nhà thiếu gia cứng rắn ngăn cản, vì tương lai của gia tộc mà ép buộc thiếu gia cưới người khác, từ nay về sau, ba người quẩn quanh trong mối tình không hồi kết.
Căn cứ vào tình tiết phim truyền hình mà cô ấy xem qua mà suy đoán, người mà thiếu gia họ Vạn này muốn cưới, nhất định là một thiên kim tiểu thư cay nghiệt ngang ngược khiến người ta chán ghét, không cho phép thiếu gia Vạn có người yêu thương, cho nên hại cô ta thê thảm như thế.
Nhưng cũng may là thiếu gia Vạn lại thiên vị Bạch tiểu thư, đưa cô ta đến nơi này ở, lại mời bác sĩ tâm lý chữa bệnh cho cô ta.
Hai người này đứng ở một chỗ, đó thật sự là một đôi trời định, nhìn thấy trong lòng cô ta tràn đầy vui mừng, kết cục đoàn tụ trong phim truyền hình, hai người yêu nhau cuối cùng cũng chiến thắng người phụ nữ độc adc, mỹ mãn sống chung một chỗ, cô ấy cũng ngóng trông tiểu thư Bạch có thể có ngày cùng thiếu gia Vạn sóng vai bên nhau.
Năm giờ, bác sĩ tâm lý Trần Lý đến, thấy Vạn Ngọc Sơn ở đây, nên đã nói chuyện một chút về bệnh tình của Bạch Mộ Tuyết.
“Nói chung, PTSD có ba nhóm triệu chứng, triệu chứng tái trải nghiệm, triệu chứng trốn tránh và triệu chứng cảnh giác cao độ. Lúc đó cô Bạch không được điều trị kịp thời, mất rất nhiều năm mới bắt đầu chẩn đoán và điều trị, nên bây giờ ba triệu chứng thỉnh thoảng thay phiên nhau, rất phiền toái, khoảng thời gian này cô ấy đang trốn tránh triệu chứng, không chịu hợp tác, đề nghị anh và cô ấy dành nhiều thời gian một chút.”
“Tôi không thể tách ra ở đây. Sau này để cha mẹ cô ấy đưa cô ấy về thì tốt hơn.”
“Cũng tốt, có người thân cận ở đây, nói chuyện phiếm với cô ấy nhiều hơn, nói những điều ấm áp và tốt đẹp, đánh thức tình yêu của cô ấy đối với cuộc sống, sẽ có lợi cho việc chữa bệnh.”
Hai người đang nói, cửa phòng ngủ mở ra, Bạch Mộ Tuyết đi ra, nhìn thấy Vạn Ngọc Sơn, ánh mắt chợt lóe, ôn nhu nói: “Anh đến rồi sao.”
Vạn Ngọc Sơn nói: “Em ngủ đến bây giờ, buổi tối còn ngủ nữa sao?”
Bạch Mộ Tuyết trong mắt ngậm nước, nói: “Sau này sẽ không như vậy nữa đâu.”
Vạn Ngọc Sơn vẫn ngồi vững vàng: “Phối hợp thật tốt trong việc chữa bệnh với Trần Lý nhé.”
Bạch Mộ Tuyết nói: “Được.”
Trần Lý đứng dậy, dẫn Bạch Mộ Tuyết đến phòng trị liệu.
Bạch Mộ Tuyết ngồi đối diện Trần Lý, nhẹ giọng hỏi: “Nói với anh ấy chưa?”
“Nói rồi.”
Bạch Mộ Tuyết thở dài: “Ài, vẫn vô dụng thôi.”
“Anh ấy đâu yêu cô đến mức đó đâu.”
“Thật sao?” Bạch Mộ Tuyết dịu dàng cười: “Anh cảm thấy phải đậm sâu bao nhiểu mới được?”
Trần Lý bị nụ cười của cô ta làm cho trong lòng khẽ lay động, vội vàng quay đầu không nhìn cô ta, nói: “Tôi không biết.”
Bạch Mộ Tuyết dựa vào bên cạnh anh ta, nói: “Anh không dám nhìn tôi sao?”
“Khi nào thì kế hoạch của cô mới kết thúc?” Trần Lý vẫn quay đầu đi như trước.
Bạch Mộ Tuyết xoay mặt anh ta lại, ngón tay trắng nõn vuốt ve môi anh ta, nói: “Trói được anh ấy ở bên cạnh tôi thì tôi mới kết thúc, anh phải tiếp tục giúp tôi.”
Trần Lý cảm thấy mình bị mùi thơm phát ra từ trên người cô ta quấn lấy, muốn đẩy cô ta ra, lại sợ làm tổn thương cô ta, cổ họng dần dần khô đi: “Có người đàn ông nào thích một bệnh nhân thần kinh đâu?”
“Anh không thích sao?” Bạch Mộ Tuyết thản nhiên cười, bàn tay nhỏ nhắn theo cổ áo rộng mở dò xét vào ngực anh ta, móng tay nhẹ nhàng cào vài cái.
Sắc mặt trắng nõn của Trần Lý bị cô ta trêu chọc đến ửng đỏ lên, mím môi không nói lời nào.
“Anh đâu có hiểu rõ anh ấy, anh ấy chính là người như vậy, đừng thấy ngày thường luôn lạnh mặt, tính tình cứng rắn, nói chuyện cũng không có gì ấm áp, nhưng trong lòng anh ấy trọng tình nghĩa nhất, tôi bị “bệnh” thế này, anh ấy không biết cũng tốt, một khi anh ấy còn quan tâm đến tôi thì tôi sẽ không buông tay đâu.”
“Nếu anh ấy biết cô đã lừa dối anh ấy thì sao đây?”
“Tôi sẽ không để cho anh ấy biết, anh sẽ nói với anh ấy sao?” Bạch Mộ Tuyết tiến lại gần hôn anh ta.
Trần Lý không kiềm chế được, ôm cô ta vào trong ngực, buồn bực nói: “Tôi sẽ không nói, nhưng sau này anh ấy ở bên cạnh cô, tôi biết làm sao bây giờ?”
Bạch Mộ Tuyết nói: “Giữa hai người tôi và anh chính là một giao dịch, tôi ngủ với anh, anh thay tôi giữ bí mật, sau khi mọi việc kết thúc, cả hai không thiếu nợ nhau, anh còn muốn ngủ với tôi cả đời sao?”
Trần Lý nghe vậy, trong lòng dâng lên một sự hận thù, một tay nâng đầu và cổ cô ta hôn lên đôi môi hồng diễm của cô ta, một tay cởi quần áo của cô ta ra.
Bạch Mộ Tuyết hoảng sợ, người đàn ông này điên rồi sao? Vạn Ngọc Sơn còn ở bên ngoài, làm sao cô ta có thể cùng anh ta ở chỗ này làm chuyện này được!
Cô ta rút tay ra khỏi quần áo anh ta, đẩy anh ta ra, nhưng làm sao chống lại nổi sức lực của anh ta, bị anh ta đè lên giường khám chữa bệnh không thể động đậy nổi.
Quần áo từng cái từng cái một bị lột ra, anh ta chen vào giữa hai chân cô ta, cởi dây quần, liều lĩnh xông vào.
Bạch Mộ Tuyết trong lòng hận anh ta đến chết, nghiến răng nghiến lợi mắng anh ta: “Mẹ nó đi ra ngoài cho tôi!”
“Được thôi, vậy tôi sẽ ra ngoài ngay đây.” Trần Lý làm bộ đứng dậy.
Bạch Mộ Tuyết đưa tay nắm lấy cổ áo anh ta, kéo xuống, nói: “Mặc quần áo vào.”
Trần Lý dùng sức nhún nhún, thở hổn hển nói: “Cô nghĩ cái gì vậy? Nếu tôi đã vào rồi thì đương nhiên phải thoải mái xong rồi mới đi ra ngoài, nếu để cho tôi thay cô giữ bí mật, tất nhiên phải trả nợ cho tôi chứ.”
Bạch Mộ Tuyết sợ bị người bên ngoài nghe được động tĩnh của bọn họ, che miệng chịu đựng sự tấn công của anh ta, nói: “Nếu tôi giao dịch với anh thì tất nhiên tôi sẽ nắm được điểm yếu của anh, nếu anh còn tiếp tục như vậy, làm hỏng chuyện của tôi thì tôi sẽ đem video của chúng ta đăng lên mạng, làm bác sĩ tâm lý, trong quá trình chẩn trị cùng bệnh nhân của mình phát sinh quan hệ bất chính, xem sau này anh làm việc ở đây được nữa không, không chiếm được anh ấy thì cái gì tôi cũng không sợ, tôi sẵn sàng bất chấp hết tất cả, anh thì sao?”
Trần Lý nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, động tác cũng ngừng lại: “Cô dám quay video lại sao?”
“Đúng.”
“Cô thật ác độc, quyến rũ tôi là để hãm hại tôi.”
Bạch Mộ Tuyết đẩy anh: “Anh cho rằng tại sao tôi muốn anh chà đạp lên người tôi, là tôi thích anh sao?”
Trần Lý chỉ cảm thấy gương mặt trước mắt này rốt cuộc không khơi nổi dục vọng của anh ta nữa, sự nghiệp bị hủy hoại thì anh ta làm sao sống tiếp được nữa? Thân thể run lên, mệt mỏi lui về phía sau.
Bạch Mộ Tuyết chậm rãi đứng lên, trần truồng đi đến bên cạnh bàn, rút khăn giấy, ghê tởm lau đi dấu vết mà anh ta để lại, sau đó nhặt từng món đồ vương vãi lên và mặc vào.
Trần Lý hồn xiêu phách lạc ngồi trên ghế, đợi Bạch Mộ Tuyết ăn mặc chỉnh tề, tiến tới chạm vào mặt anh ta, anh ta xoay đầu đi, gạt tay cô ta sang một bên: “Đừng đụng vào tôi!”
“Anh còn ra vẻ trong sạch nữa sao?” Bạch Mộ Tuyết nở nụ cười tà mị: “Ai bảo anh mạnh bạo, nếu anh không ép tôi như vậy, có lẽ tôi cũng sẽ cảm thấy anh làm tốt, sẽ thưởng cho anh gấp đôi ấy chứ.”
Trần Lý tức giận nói: “Ai muốn cô đi cùng bao giờ, tôi thấy cô chính là kẻ thần kinh thì có!”
“Còn giận sao?” Bạch Mộ Tuyết chậm rãi trở nên lạnh lùng: “Có phải anh cảm thấy mình bị lợi dụng không?”
Trần Lý không lên tiếng.
“Ha ha, đàn ông các người.” Bạch Mộ Tuyết cười lạnh: “Đúng là rẻ tiền, anh nghĩ rằng phụ nữ dễ bắt nạt sao? Ngủ với tôi một lần, thì tôi phải nhớ anh yêu anh hả, vậy thì mệt mỏi biết bao.”
Trần Lý ngẩng đầu nhìn cô ta, cô ta còn có người đàn ông khác, dâm phụ này!
Bạch Mộ Tuyết không biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì, lại nói: “Chúng ta nếu đã thống nhất về quy tắc, thì cứ dựa vào quy tắc mà làm, Trần Lý, tôi tìm anh là vì thấy anh thành thật, anh giúp tôi thành công, tôi cũng sẽ không quên điểm tốt của anh đâu mà.”
Trần Lý nghe cô ta nói như vậy, gạt bỏ toàn bộ tình cảm lãng mạn mà anh ta đã dành cho cô ta trước đó, ngược lại suy nghĩ đến sự nghiệp của mình, hỏi cô: “Cô hứa với tôi cái gì?”
Bạch Mộ Tuyết cười cười, nói: “Vạn Ngọc Sơn là ai, thì chắc là anh biết rồi, nếu anh ấy trở thành người của tôi, anh muốn cái gì có cái đó!”
Trần Lý hỏi: “Kế hoạch kế tiếp của cô là gì?”
“Vậy mới đúng chứ.” Bạch Mộ Tuyết ngồi xuống, đem kế hoạch kế tiếp nói cùng với anh ta.”
Trần Lý nghe xong, nói: “Những gì cô muốn, tôi đều có thể làm được, nhưng có thể làm cho anh ấy tin tưởng hay không, phải tùy thuộc vào chính cô nữa.”
“Cái này thì anh cứ yên tâm.”
Thấy cô ta tự tin như vậy, Trần Lý lại có chút đánh trống lảng, Vạn Ngọc Sơn khôn khéo như vậy, có thể dễ lừa gạt như vậy không? Đừng nghĩ là người phụ nữ này tự cho là đúng, đến lúc đó sẽ là tự nhấc đá đập vào chân mình, anh ta cũng phải làm chút chuyện phòng ngừa tai họa chưa xảy ra, cái video rách kia nếu có thể lấy được bản gốc thì tốt rồi.
“Thời gian trị liệu hôm nay cũng sắp tới, lát nữa anh sẽ cứ làm theo kế hoạch.” Bạch Mộ Tuyết nói xong, đi tới trước cửa sổ mở cửa sổ ra.
Không khí ngột ngạt trong phòng bị luồng không khí trong lành ép ra ngoài, tuy lạnh nhưng lại khiến người ta sảng khoái.
Trần Lý sửa sang lại đồ đạc, mở cửa đi ra ngoài, kể cho Vạn Ngọc Sơn những gì mà Bạch Mộ Tuyết đã nói với anh ta.
Vạn Ngọc Sơn hỏi: “Theo những gì anh nhìn thấy, bệnh của cô ấy bao lâu mới tốt được?”
“Nếu cô ấy chịu phối hợp, lại để người mà cô ấy đồng ý thân cận trấn an nhiều hơn, đi ra khỏi tâm lý sương mù, sẽ không tái phát nữa, tôi thấy cô ấy chỉ dịu dàng như vậy khi anh đến thôi, cho nên tôi đề nghị mặc kệ là anh bận rộn bao nhiêu, cũng nhất định phải một tuần dành ra hai ngày đến chăm sóc cô ấy, quan trọng nhất là đừng kích thích cô ấy, đặc biệt là bây giờ cô ấy coi anh như một liều thuốc cứu mạng, anh không nên chống lại cô ấy, anh phải đi cùng nếu anh có thể.”
Vạn Ngọc Sơn nói: “Cám ơn anh.”
“Anh Vạn khách sáo quá rồi, vậy tôi đi trước đây, cuối tuần sau tôi sẽ trở lại.”
Chị Hoa đưa Trần Lý ra ngoài, trở về thấy Vạn Ngọc Sơn đứng trước cửa sổ phòng khách, không thấy bóng dáng Bạch Mộ Tuyết, cô ấy gọi anh một tiếng: “Anh Vạn à, trời đã muộn rồi, tôi sẽ nấu cơm, anh ở lại ăn rồi hẵng về.”
Vạn Ngọc Sơn nói: “Chị dọn cơm đi.” Nói xong, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại về nhà, tiếng chuông vang lên hồi lâu không ai nghe máy, đoán chừng là đến chỗ bà cụ Vạn rồi, vì thế lại gọi đến chỗ bà cụ Vạn, Thu Mạn nghe máy, Vạn Ngọc Sơn nghe được tiếng cười nói vui vẻ.
“A, Ngọc Sơn à, không trở về ăn cơm sao, được rồi, tôi sẽ nói với bà cụ Vạn một tiếng.”
“Bọn họ đang làm cái gì mà ồn ào như vậy?”
“Ngọc Đình tới rồi nên đang chơi trò chơi đấy.” Thu Mạn còn chưa dứt lời, trong ống nghe truyền ra một tiếng thét chói tai, là giọng của Tạ Vãn Nguyệt, ngay sau đó, là một trận cười to.
“Chị dâu, chị tiếp tục sờ đi, còn chưa chạm đất mà!” Vạn Ngọc Đình ở đầu ống nghe vừa cười vừa hô, Vạn Ngọc Sơn nhíu mày, ầm ĩ chết đi được!
“Chị không dám sờ nữa đâu!” Giọng của Tạ Vãn Nguyệt run rẩy.
“Vậy cũng không được, chị thua, thua thì phải chịu phạt, tiếp tục sờ đi, tuyệt đối là thứ khiến chị không thể tưởng tượng được đâu. Lại là giọng ầm ĩ hoảng hốt này của Vạn Ngọc Đình.
“Bà nội~” Tạ Vãn Nguyệt dùng giọng nói nũng nịu cầu xin bà cụ Vạn: “Cái đó rốt cuộc là thả cái gì, có cắn người không, con sợ lắm.”
Vạn Ngọc Đình hét lớn: “Bà nội không được thiên vị đâu nha!”
Đang nghe đến đây, giọng thu mạn vang lên: “Ngọc Sơn à, không có việc gì thì tôi cúp điện thoại nhé.”
Vạn Ngọc Sơn “ùm” một tiếng, bên kia “rầm” một tiếng, cúp điện thoại, trong lỗ tai nhất thời yên tĩnh trở lại.
Bọn họ thật đúng là vui vẻ!
Chị Hoa đã bày cơm xong, vẫn không thấy Bạch Mộ Tuyết đi ra, Vạn Ngọc Sơn ngồi xuống ăn cơm, nói: “Cô ấy làm gì vậy? Còn không đến ăn cơm.”
“Để tôi đi xem một chút.”
Bạch Mộ Tuyết từ trong phòng khám đi ra, ngồi đối diện Vạn Ngọc Sơn: “Vừa rồi quá mệt mỏi nên em nằm một lát.”
Vạn Ngọc Sơn thấy hốc mắt cô ta đỏ lên, dường như đã khóc, nói với cô ta: “Mộ Tuyết à, người còn sống thì cần phải nhìn về phía trước.”
“Em biết.” Bạch Mộ Tuyết nhìn anh ta, hỏi: “Ngọc Sơn, anh ghét em lắm hả?”
“Sao em lại hỏi thế?”
“Em sợ anh ghét em.”
“Không có đâu.”
“Vậy thì tốt rồi.” Bạch Mộ Tuyết chậm rãi ăn cơm: “Tối nay có thể ở lại với em không?”
“Không thể.”
“Sao thế?”
Vạn Ngọc Sơn đặt đũa xuống: “Anh không về nhà ngủ thì ở chỗ này làm gì, còn nữa, anh không thể mỗi tuần lại đến đây, bệnh này của em là bệnh trong tâm, chính em không muốn ra ngoài thì người bên ngoài có giúp em cũng vô ích thôi.”
“Nghe nói cô và chú vì hôn sự của anh mà trở về rồi sao?” Bạch Mộ Tuyết dùng ánh mắt ảm đạm, lại cố gắng nặn ra một nụ cười: “Thật ngưỡng mộ cô ấy quá.”
Vạn Ngọc Sơn không tiếp lời cô ta, chỉ nhìn đồng hồ.
“Anh đi đi.” Bạch Mộ Tuyết nói: “Em sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi, cuộc sống tốt đẹp như thế, em còn chưa hưởng thụ đủ, cảm ơn anh đã niệm tình cũ mà quan tâm đến em nhiều như vậy.”
Vạn Ngọc Sơn nói: “Anh đi đây.”
Bạch Mộ Tuyết không để ý tới anh, cố tự ăn cơm, đợi nghe thấy tiếng anh đóng cửa, cô ta rốt cuộc nhịn không được, quét từng cái bát đĩa trên bàn xuống đất, xong rồi lại ôm mặt khóc.
Trước kia cô ta dịu dàng xinh đẹp, nhưng lại bị vận mệnh trêu chọc, làm cho người ta khi dễ.
Sau này cô vẫn xinh đẹp như trước, nhưng không còn dịu dàng nữa, cô muốn chống lại vận mệnh, ai nợ cô ta thì người đó sẽ trả.
Mà Vạn Ngọc Sơn, là của cô ta, không ai được phép lấy đi cả.