Sau vụ bắt cóc, Tạ Vãn Nguyệt bị hạn chế tự do, mỗi cuối tuần, nhà họ Vạn sẽ cho người đón cô qua.
Đi và nửa đêm và đến vào buổi sáng sớm.
Hai lần đầu tiên là Chu Chí tới đón cô, lần này lại là Vạn Ngọc Xuyên.
Tạ Vãn Nguyệt chỉ gặp Vạn Ngọc Xuyên một lần vào đêm giao thừa, ấn tượng của cô về anh ấy rất sâu sắc.
Ngũ quan của người đàn ông này thanh tú, không thích cười, cũng không thích nói chuyện, khóe mắt bên trái có một chút nốt ruồi, rất nhạt, càng làm tăng thêm một chút ôn nhu cho sự lạnh lùng của anh ấy.
Cô nhớ kỹ anh ấy, cũng không phải vì diện mạo của anh ấy, mà là vì thân thế của anh ấy, còn có chuyện mà anh ấy làm.
Cha của Vạn Ngọc Xuyên vốn là con trai người bạn cũ của ông cụ Vạn, nghe nói năm đó người bạn cũ của ông ấy bị nguyền rủa mà chết, một mình để lại một đứa con phó thác cho ông cụ Vạn, nói là hy vọng rằng con trai mình sẽ không kế thừa dòng máu gốc và thay đổi họ của anh ấy là Vạn.
Lúc đó bà cụ Vạn đã sinh hai con trai hai con gái, con trai cả là Vạn Tử Phong, con trai thứ là Vạn Tử Hoa, cha của Vạn Ngọc Xuyên sau khi được đón vào nhà họ Vạn, ông cụ Vạn đã đổi tên con trai thứ thành Vạn Tử Thanh, mà đổi tên con trai của người bạn cũ thành Vạn Tử Hoa, cũng mở từ đường tế bái tổ tông, một lần nữa được ghi tên vào gia phả, từ đó về sau thì ông ấy đã trở thành con trai thứ của ông cụ Vạn.
Vạn Tử Hoa sau khi lớn lên, trợ giúp ông cụ Vạn mở rộng doanh nghiệp Vạn thị, sau đó thì kết hôn cùng cô em gái học việc với ông ấy, sinh ra hai anh em Vạn Ngọc Xuyên và Vạn Ngọc Nhiếp, cuộc sống một nhà mỹ mãn, nhưng mà cảnh đẹp không dài, Vạn Tử Hoa cùng với vợ một lần nào đó ra ngoài bị người khác bắt cóc, kẻ bắt cóc đang thương lượng tiền chuộc với gia đình nhà họ Vạn thì tin tức bị rò rỉ, và các phương tiện truyền thông vội vã đưa tin, điều này đã đánh động đến cảnh sát, bọn cướp nhất thời tức giận, xé vé bỏ chạy, đợi đến khi tìm được hai vợ chồng Vạn Tử Hoa thì bọn họ đã qua đời.
Vạn Ngọc Xuyên bị việc này anh hưởng rất lớn, trở nên vô cùng suy sụp, về sau, Vạn Ngọc Sơn đưa anh ấy đến trường võ thuật, năm anh ấy hai mươi tuổi, Vạn Ngọc Nhiếp đột nhiên mất tích, cho tới bây giờ sống cũng không thấy người mà chết cũng không thấy xác. Sau đó, anh ấy vì cưới một người phụ nữ quyến rũ làm vợ mà cùng rất nhiều người trong nhà náo loạn không mấy vui vẻ, ông cụ Vạn đuổi bọn họ ra khỏi nhà, không cho bọn họ ở lại, nên anh ấy đã tìm một nơi ở khác ở bên ngoài, đáng tiếc cảnh đẹp không dài, vợ của anh ấy khi sinh con khó sinh mà qua đời, chỉ để lại một đứa con cho anh ấy, tất cả mọi người đều truyền tai nhau rằng anh có số sát người. Chỉ cần người thân cận với anh ấy thì đều sẽ bị khắc mà chết, bởi vậy có hơn phân nửa gia tộc không dám qua lại với anh ấy, hết lần này tới lần khác Vạn Ngọc Sơn giao chức vụ chấp hành viên của Vạn thị giao cho anh ấy, người trong Vạn Thị so với sợ Vạn Ngọc Sơn thì còn sợ anh ấy hơn, càng biết tự kiềm chế và tôn trọng anh ấy, bản thân Vạn Ngọc Xuyên thích yên tĩnh, cho nên không thường xuyên lộ diện, chỉ vào dịp tết hoặc lễ tế thì mọi người mới có thể nhìn thấy anh ấy thôi.
Đứa con của anh ấy cũng tỏ ra rất xa lạ, cho nên, đêm giao thừa, Vạn Ngọc Xuyên trở về ăn tết, gần như là không có ai nói chuyện với anh ấy.
Trong bữa tiệc ngày hôm đó, Vạn Ngọc Xuyên ngồi ở bên phải Vạn Ngọc Sơn, trong tiếng cười nói vui vẻ của người bên ngoài, anh ấy yên lặng ăn thức ăn, ngẫu nhiên cùng Vạn Ngọc Sơn thấp giọng tán gẫu vài câu.
Những đứa trẻ nhanh chóng ăn no nê, và trong khi người lớn vẫn đang đẩy cốc để chúc nhau thì chúng đã chạy đi đốt pháo hoa.
Tạ Vãn Nguyệt sau khi ăn no, bị Vạn Ngọc Lâm kéo đi xem pháo hoa, nhìn thấy hứng khởi, có hai đứa trẻ bởi vì cướp một cây pháo hoa mà gây náo loạn, ai cũng không chịu nhường ai, mọi người nhao nhao khuyên đứa lớn nhường đứa nhỏ, đứa lớn không chịu, giằng co, một người từ bên trong đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này, bước tới, đoạt lấy cây pháo hoa trên tay hai đứa trẻ, gấp lại, ném xuống đất rồi rời đi.
Hai đứa trẻ nhìn nhau và bật khóc.
Người lớn nghe tiếng đi ra hỏi nguyên nhân, có đứa nhỏ nói: “Là chú Hai làm cháu khóc.”
“Thôi kệ đi, một cây pháo hoa mà thôi, không phải còn có rất nhiều sao, đi lấy ra chơi đi.”
“Cái mẫu hoa kia chỉ còn lại một cây này thôi.”
“Vậy có thể làm sao bây giờ, nó bị hỏng rồi.”
“Chú Hai thật đáng ghét!”
Tạ Vãn Nguyệt nhìn Vạn Ngọc Xuyên biến mất trong bóng đêm, bóng lưng cô đơn, anh ấy làm mấy chuyện nhỏ này, ở trong mắt người khác, có lẽ là làm cho người ta không thích, nhưng Tạ Vãn Nguyệt lại cảm thấy, anh ấy tuy không nói gì, nhưng lại quyết định chấm dứt hai đứa nhỏ đang níu níu kéo kéo, cũng thành công làm cho hai đứa đem lửa giận và bất bình đổ lên người cùng một kẻ thù, quên đi không sự vui giữa hai người.
Sau đêm giao thừa, Tạ Vãn Nguyệt cũng chưa từng gặp qua anh ấy nữa, thỉnh thoảng nghe Từ Tố Phương nhắc tới chuyện cũ của nhà họ Vạn gia. Biết chuyện của anh ấy, lại có cảm giác thương cảm cho số phận của anh ấy, đồng thời cũng biết là Vạn Ngọc Sơn giáo dục người em trai này lớn lên, anh ấy lại được giao một trách nhiệm nặng nề, và anh ấy đã hỗ trợ Vạn Ngọc Sơn tạo nên một Vạn thị thịnh vượng như hiện nay.
Xe vạn ngọc xuyên dừng ở phía sau ký túc xá, trong xe tối đen như mực, ngoại trừ một đôi mắt sắc bén, không có ánh sáng gì khác, Tạ Vãn Nguyệt lên xe, thắt dây an toàn, Vạn Ngọc Xuyên khởi động xe, chậm rãi chạy ra khỏi khuôn viên trường.
Sau khi xe đi xa, một người từ phía sau bụi cây đi ra, chọn mấy bức ảnh chụp được trong điện thoại di động gửi cho Mân Tử Hiên: “Chiếc xe này giá trị không nhỏ, chiếc kia của anh cũng không thể so được đâu.”
Mân Tử Hiên nhận được ảnh mím môi, trả lời đối phương: “Có nhìn thấy là ai không?”
“Người không ra ngoài nên chụp không được.”
“Cám ơn.”
“Chiếc xe lần trước kém hơn chiếc này một chút, nhưng nó cũng đắt hơn chiếc của anh đấy.”
“Biết rồi.”
“Kiểu phụ nữ này độc ác vô tình, anh phải cẩn thận, đừng để bị sắc đẹp mê hoặc, che giấu dưới sự trong sáng chính là sự xấu xí đó.”
Mân Tử Hiên không trả lời anh ta, trong lòng cảm thấy không thoải mái, vì thế gọi điện thoại cho Ô Đan: “Em đang ở trường sao?”
“Vâng, anh có chuyện gì à?”
“Ngày mai rảnh không, đi leo núi đi.”
“Anh à, nếu anh muốn hỏi chuyện của Vãn Nguyệt thì em không thể nói cho anh biết được đâu.”
“Vậy em có đi không?”
“A, vậy thì đi chứ.”
Mân Tử Hiên cười khẽ: “Sao lại không tình nguyện thế, không vui à?”
“Không phải, anh đừng hiểu lầm, em lo lắng Vãn Nguyệt biết chuyện lại nói là em tiết lộ bí mật của cậu ấy.”
“À.” Mân Tử Hiên nghe vậy, vẫn cười, nói: “Mỗi lần anh tìm em, đều là vì nói chuyện về cô ấy sao, ngốc quá.”
Ô Đan cất điện thoại xong, vui mừng nhảy dựng lên từ trên giường, đầu thiếu chút nữa đụng vào nóc nhà, sau đó nằm sấp trên giường, cắn chăn thét chói tai.
***
Xe chạy được một đoạn, Tạ Vãn Nguyệt mở miệng hỏi: “Tôi phải như vậy trong bao lâu nữa?”
Vạn Ngọc Xuyên nói: “Sau hôn lễ phải xem thử tình hình thế nào nữa.”
Tạ Vãn Nguyệt nói: “Cám ơn anh đã giúp tôi báo thù.”
Vạn Ngọc Xuyên nói: “Đừng có khách sáo, tôi cũng không phải là cố ý báo thù cho cô đâu, cô không cần cảm kích tôi nhiều, khi dễ cô chính là khi dễ anh trai của tôi thôi.”
Tạ Vãn Nguyệt nói: “Tôi cũng chỉ là muốn cảm ơn thôi chứ không cảm kích đến rơi nước mắt đâu.” Dứt lời, cô quay đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe.
Vốn dĩ còn muốn nói thêm là đã làm phiền anh ấy nhưng lúc này cô cũng không cần nói nữa, sẽ đỡ phiền phức hơn.
Vạn Ngọc Xuyên nhìn cô một cái, trên khuôn mặt trắng như sứ của cô gái này bình tĩnh không chút gợn sóng.
Nửa đường sau, hai người cũng chẳng nói gì, Tạ Vãn Nguyệt vẫn tự ngây ngốc một lát, còn nửa tháng nữa, chính là ngày mà cô và Vạn Ngọc Sơn kết hôn.
Nghĩ đến người kia, cho dù có đủ loại năng lực nhưng cũng phải dựa theo ước định của cha mẹ hai bên mà thành hôn, toàn bộ lòng hiếu thuận của anh là đều dành cho bà nội của anh hết.
Đi tới nhà họ Vạn, Vạn Ngọc Xuyên xuống xe mở cửa xe cho cô, phục vụ vô cùng chu đáo, Tạ Vãn Nguyệt cảm ơn, anh ấy lại đưa cô đến cửa hiên nhà, sau đó xoay người rời đi.
Tính tình người này thật sự là quá lạnh lùng, Tạ Vãn Nguyệt ngược lại càng thích cậu nhóc nhà của anh ấy hơn, cậu nhóc của anh ấy tên là Hoài Sinh, bộ dạng ngốc nghếch tinh ranh, vô cùng đáng yêu, là một cậu nhóc có mười phần ấm áp, tính tình của cha cậu ấy hoàn toàn là hai thái cực khác biệt, cũng không biết tại sao anh ấy lại có thể có một đứa con đáng yêu như thế.
Tạ Vãn Nguyệt vào cửa, thấy Từ Tố Phương đang đứng ở hành lang nhìn về phía này, sau khi nhìn thấy cô, bước nhanh tới đón túi xách trong tay cô.
Từ Tố Phương nhỏ giọng nói: “Ngọc Sơn ở trong phòng làm việc đấy.”
Tạ Vãn Nguyệt gật đầu, mấy lần này, mỗi lần cô tới đây, thì người đàn ông này đều ở đây, ban đêm cũng không đến viện bên cạnh ở, mà ngủ ở căn phòng phía đông, cô rất biết ơn anh, ban đêm gặp ác mộng đánh thức, cảm thấy cách vách có anh, trong lòng cô lại yên ổn hơn rất nhiều.
Từ Tố Phương như thường lệ bưng cho cô một ly sữa, Tạ Vãn Nguyệt vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi có thể không uống cái này không, uống vào thì buổi tối tôi lại tỉnh giấc.”
“Sữa rất tốt cho sức khỏe, lần này uống nửa ly thôi.” Từ Tố Phương đổi cái cốc khác, đổ một nửa qua. Bà ấy phải nuôi dưỡng thân thể nhỏ bé này của Tạ Vãn Nguyệt. Không bao nhiêu ngày nữa sẽ thành hôn rồi. Sau hôn lễ phải chuẩn bị cho việc mang thai, nếu sức khỏe không tốt, làm sao có thể sinh ra một thế hệ ưu tú tiếp theo đây.
Tạ Vãn Nguyệt uống nửa ly sữa kia, ngủ xuống, ban đêm lại bị ác mộng đánh thức, sau khi tỉnh giấc thì lại cảm thấy ngột ngạt đến hoảng hốt, muốn nhịn xuống nhưung thật sự nhịn không được, đành phải đứng lên đi vệ sinh.
Đã hơn một giờ sáng, đèn trong phòng làm việc vẫn còn sáng, anh thật sự rất cần cù, lúc này rồi mà vẫn còn chưa ngủ.
Đang chuẩn bị trở về phòng để tiếp tục ngủ, cô lại nghe được giọng của Vạn Ngọc Sơn: “Em lại đây.”
Tạ Vãn Nguyệt quay đầu lại, thấy Vạn Ngọc Sơn đứng ở cửa phòng làm việc, hôm nay anh ăn mặc có chút kỳ lạ, anh mặc một chiếc áo choàng màu xám khói và đeo một cặp kính gọng vàng, dáng vẻ nho nhã, giống như một thư sinh xuyên không đến đây, nhưng miệng anh lại đang cắn một điếu thuốc, tay áo xắn lên cánh tay, lại có vẻ phóng đãng không kiềm chế được.
“Làm gì?” Tạ Vãn Nguyệt đứng yên, hỏi anh.
Vạn Ngọc Sơn nói: “Em biết đánh đàn không?”
“Biết chứ.”
“Đánh cho tôi nghe một bài đi.”
Hả? Hơn nửa đêm, Tạ Vãn Nguyệt vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Vạn Ngọc Sơn híp mắt, nhìn cô hai lần, xoay người đi vào phòng làm việc.
Tạ Vãn Nguyệt đứng ở cửa, trở về cũng không được, đi tiếp cũng không được, người đàn ông này thật là!
Cô do dự một lúc rồi cuối cùng cũng đi vào phòng làm việc.
Vạn Ngọc Sơn ngồi ở trước bàn làm việc, mười ngón tay tung bay trên bàn phím máy tính, thỉnh thoảng lấy điếu thuốc trong miệng ra và búng tàn thuốc.
“Anh muốn nghe bài nào?” Tạ Vãn Nguyệt hỏi.
“Tùy em.”
“Không biết bài nào cả.”
Vạn Ngọc Sơn cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Không muốn đàn thì đi ngủ đi.”
Tạ Vãn Nguyệt nhìn anh một chút, anh nói tùy tiện đàn thì cô tùy tiện đàn thôi, vì thế cô tùy ý đàn hết bài này đến bài khác, cuối cùng cô lại bắt đầu đàn tấu khúc nhạc do mình sáng tác, dù sao anh cũng bận việc của anh, cũng không bận tâm đến giai điệu cô đàn là gì.
Khoảng đâu hơn ba giờ sáng, Vạn Ngọc Sơn duỗi lưng, mới chợt nhận ra giai điệu tuyệt mỹ kia đã bị người đang ngủ bên cây đàn piano đưa vào giấc mộng, anh bước tới lay lay cô, cô đột nhiên đứng dậy, trong mắt cô tất cả đều là hoảng sợ, đợi đến khi nhìn thấy rõ là anh, cô trực tiếp nhào vào trong ngực anh, hai tay siết chặt lấy eo của anh.
Vạn Ngọc Sơn sờ sờ đầu cô, sau đó bế cô lên đưa về căn phòng phía Tây.
Tạ Vãn Nguyệt cứ túm vạt áo của anh mà không chịu buông tay, Vạn Ngọc Sơn đành phải cùng cô nằm xuống và ngủ cùng cô cả đêm.
Tạ Vãn Nguyệt nửa đêm trong mộng, tiếp tục xuất hiện một người, người đó có khuôn mặt của Vạn Ngọc Sơn, đeo kính, rất đẹp trai, người này ngồi đối diện cô và xem cô đánh đàn, đánh đến nỗi tay cô đã bị chuột rút cả nhưng vẫn cứ nhìn mãi.
***
Buổi sáng, Từ Tố Phương bày xong bữa sáng, chỉ có Một mình Vạn Ngọc Sơn ăn. Trong phòng Tạ Vãn Nguyệt không có chút động tĩnh gì. Bà ấy đứng ở cửa nghe, chuẩn bị gõ cửa gọi Tạ Vãn Nguyệt rời giường.
“Để cho cô ấy ngủ thêm một chút đi, đêm qua tôi muốn lấy lại tinh thần mà đã bảo cô ấy đánh đàn vào nửa đêm.”
“Cậu lại thức khuya sao?”
“Tôi đã ngủ được ba tiếng.”
“Vậy cũng gọi là ngủ hả, Ngọc Sơn à, thức đêm đối với thân thể không tốt, làm sao có thể lãnh đạo người khác tốt được?” Từ Tố Phương quay đầu giáo huấn anh: “Trong công ty có nhiều người như vậy, chỉ có cậu là có năng lực nhất, người bên ngoài cũng không làm việc sao, phân phó cho bọn họ làm không được à? Cậu sắp thành hôn rồi, phải dưỡng sức để năm sau sinh ra một bé trai mập mạp chứ.”
“Tôi biết rồi.” Vạn Ngọc Sơn nhét một miếng bánh mì vào miệng, đứng lên rời đi.
Từ Tố Phương thở dài, đột nhiên chợt lóe lên một điều gì đó, chạy tới cửa, hướng về phía Vạn Ngọc Sơn nói: “Ngọc Sơn, cậu đừng quên đi đón ba mẹ cậu đấy nhé.”
“Đã kêu người đi đón rồi.”
Người khác đi đâu có bằng tự mình đi được, đứa nhỏ này, từ nhỏ đã như vậy, không muốn thân cận với cha mẹ, Từ Tố Phương lại thở dài.
Vạn Ngọc Sơn kết hôn là một ngày rất quan trọng, cả gia tộc nhao nhao chuẩn bị, ngay cả “Tam kiểm lâm” của nhà họ Vạn cũng rất ít trở về trong năm mới cũng vội vã trở về.
Người đầu tiên trở về là cha mẹ Vạn Ngọc Sơn, hai người này say mê y học, quanh năm đi đến các nơi làm viện trợ, thậm chí năm mới cũng rất ít trở về, năm đó sinh Vạn Ngọc Sơn, cảm thấy có gánh nặng nên đưa về nhà họ Vạn cho ông bà Vạn Ngọc Sơn nuôi dưỡng, bọn họ thì nỗ lực hết mình để cứu sống và chữa lành những người bị thương.
Danh tiếng của hai người vang vọng quốc tế, nhưng mà ở Vạn Ngọc Sơn, cũng không liên quan, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng được cha mẹ yêu thương, cho nên bọn họ có tham gia hôn lễ của anh hay không, anh cũng không thèm để ý.
Tạ Vãn Nguyệt ngủ đến hơn mười giờ mới rời giường, buổi sáng nghe thấy Từ Tố Phương và Vạn Ngọc Sơn ở bên ngoài nói chuyện, rõ ràng là cô đã muốn xuống giường nhưng thân thể lại không nhúc nhích, vừa trì hoãn xong thì lại ngủ thiếp đi.
Từ Tố Phương lại dạy cô không được thức khuya. Tạ Vãn Nguyệt buồn bực đáp lại. Ý chí của cô không kiên định, bị người ta mê hoặc đàn lúc nửa đêm, mệt đến ngón tay mỏi nhừ hết cả, có thể oán được ai đây mà còn bị Từ Tố Phương cằn nhằn.
“Cha mẹ Ngọc Sơn buổi trưa sẽ về nhà, cô ăn chút gì đó lót bụng trước đi, lát nữa đến chỗ bà cụ Vạn đang chờ.”
Tạ Vãn Nguyệt trong lòng không hiểu sao có chút khẩn trương, muốn gặp “Cha mẹ chồng”, nghe nói hai người này và Vạn Ngọc Sơn quan hệ không thân thiết mấy, không biết gặp mặt cô thì họ sẽ như thế nào.
Vạn Ngọc Sơn tuần trước mới đến nhà họ Tạ để gặp cha mẹ cô, Tạ Vãn Dương đem toàn bộ câu chuyện kể lại cho cô nghe, Tạ Vãn Nguyệt cho rằng anh chỉ làm qua loa mà thôi, ngược lại không ngờ anh lại đem lễ tiết làm cẩn thận tỉ mỉ, hoàn toàn không giống như tương lai muốn cùng cô lạnh nhạt chút nào.
Mang theo tâm tình thấp thỏm đi đến trước sân nhà bà cụ Vạn, ước chừng mười một giờ rưỡi, Thu Mạn dẫn theo một đôi vợ chồng phong trần mệt mỏi tiến vào, Tạ Vãn Nguyệt cùng hai người chào hỏi.
Trầm Đại lấy một cái vòng tay đeo ở trên cổ tay của bà ấy đeo vào tay cho Tạ Vãn Nguyệt, nói: “Đây là vòng tay bà ngoại của mẹ giữ lại cho mẹ, mẹ sẽ tặng cho con.”
Tạ Vãn Nguyệt cảm giác cổ tay mình xuống, vội vàng nâng cánh tay lên, nhìn “mẹ chồng” rồi nói lời cảm ơn.
Trầm Đại là một người mạnh mẽ và hoạt bát, lời nói của bà ấy vang dội và mạnh mẽ, hoàn toàn không phù hợp với dáng người nhỏ nhắn và khuôn mặt xinh đẹp của bà ấy.
Vạn Tử Phong thì thuộc kiểu đàn ông khiêm tốn, ít nói, lại vô cùng ôn hòa, sau khi tiến vào chỉ cùng Tạ Vãn Nguyệt nói một câu “Sau này vất vả cho con rồi”, rồi ngồi ở một bên nghe vợ và mẹ ông kể lại thành tựu mấy năm nay cùng với phong tục ở các nơi, ánh mắt thủy chung nhìn theo người vợ của mình, thỉnh thoảng phụ họa gật đầu, có thể nhìn ra được tình cảm của hai người này rất hòa thuận.
Tạ Vãn Nguyệt nghe Trầm Đại miêu tả đến nỗi bị mê hoặc, cũng không chú ý tới Vạn Ngọc Sơn.
Là Vạn Tử Phong phát hiện Vạn Ngọc Sơn, nói: “Con tới rồi sao.”
Mọi người lúc này mới nhìn thấy Vạn Ngọc Sơn đứng ở cửa.
Vạn Ngọc Sơn nói: “Nói chuyện phiếm cũng phải chú ý một chút thời gian chứ, bà nội nên ăn cơm trưa rồi, bà không thấy đói sao?”
“Ai da, bà cũng quên chưa ăn cơm trưa này, Đại Đại nói chuyện xưa quá hấp dẫn đó mà.” Bà cụ Vạn đứng dậy, kéo tay Tạ Vãn Nguyệt đi về phía phòng ăn.
Những người còn lại theo sát phía sau, Trầm Đại ngồi xuống bên cạnh Tạ Vãn Nguyệt, nhỏ giọng nói với cô: “Con dâu, chồng của con tuy rằng tính tình có chút cứng rắn, nhưng nó rất tốt, về sau các con ở cùng một chỗ sống qua ngày, nếu con cảm thấy uất ức hay gì đó thì cứ tới tìm mẹ, mẹ sẽ đưa ra quyết định giúp con.”
Tạ Vãn Nguyệt đỏ mặt, gật đầu đồng ý, mắt nhìn Vạn Ngọc Sơn, người kia thì đang múc canh cho bà cụ Vạn, vẻ mặt bình thản.
“Múc cho cha mẹ của con một chén đi, canh này là cố ý nấu cho bọn họ đó.” Bà cụ Vạn dùng khuỷu tay đẩy Vạn Ngọc Sơn.
Vạn Ngọc Sơn nói: “Bộ cháu là bồi bàn à?”
Trầm Đại nói: “Để mẹ tự làm.”
Tạ Vãn Nguyệt thấy thế, vội vàng đứng dậy múc cho Vạn Tử Phong và Trầm Đại một chén, sau khi ngồi xuống trong lòng cô đột nhiên tim đập rất nhanh.
Một bữa cơm ăn cực kỳ mệt mỏi, tất cả mọi người đều cố gắng tạo cơ hội thân cận với Vạn Tử Phong và Trầm Đại, nhưng người kia lại thủy chung với dáng vẻ bình tĩnh, đợi đến khi ăn cơm xong, anh mới chậm rãi nói: “Ông nội từng dạy con nhớ kỹ câu nói một giọt máu đào còn hơn ao nước lã, con cũng vẫn nhớ rất kỹ, không dám quên, hai người là cha mẹ con, mối quan hệ này không thể đoạn tuyệt được, nhưng hai người không cần lần lượt trở về rồi đối xử với con ân cần như thế, tình cảm thì đâu phải một sớm một chiều mà xây đắp được, không phải chuyện nhất thời mấy ngày, nếu muốn con thân thiết với hai người thì con cũng có thể làm được mà không cần diễn xuất, làm vậy thì mọi người sẽ mệt mỏi lắm.”
Vạn Tử Phong trầm mặt xuống: “Vạn Ngọc Sơn.”
Vạn Ngọc Sơn nhìn ông ấy, nói: “Sao vậy, con nói không đúng sao?”
“Con trai mẹ nói đúng lắm.” Trầm Đại cầm tay Vạn Tử Phong, nói: “Em và anh đã không làm tròn trách nhiệm làm cha mẹ, thằng nhóc được nuôi dưỡng tốt như vậy, có tiền đồ như vậy, hiện tại lại cưới con dâu nhu thuận hiểu chuyện như vậy, chúng ta còn có cầu mong gì nữa đây?”
Sắc mặt Vạn Tử Phong hơi trầm xuống, nói với Vạn Ngọc Sơn: “Sau này tính tình của con cũng đừng cứng rắn như vậy, nếu người bên ngoài sợ con là bởi vì quyền thế trong tay con, mà không phải năng lực thì như vậy có một ngày con sẽ từ trên đỉnh mà rơi xuống, sẽ không có ai trợ giúp con nữa đâu.”
Vạn Ngọc Sơn nói: “Cha à, thương trường như chiến trường, cuộc sống cũng vậy, tính tình của con có thể cho con sống sót, để Vạn thị tiếp tục phát triển, hơn nữa con từ nhỏ đã được dạy giáo dục rất tốt, nếu cha cảm thấy con làm không tốt, con có thể nhường vị trí này lại cho cha, con cũng muốn làm chuyện mình thích mà.”
Vạn Tử Phong bị anh làm cho nổi giận, Vạn Ngọc Sơn lại thêm một câu: “Trong lòng cha mang vạn dân, mặc dù so ra thì con kém chí hướng của cha rất nhiều, nhưng cũng không đến mức vô dụng như vậy, vĩnh viễn con sẽ là người đánh bại người khác, tuyệt đối sẽ không để người khác đánh bại.”
Vạn Tử Phong tức giận nói: “Cái đồ thự phụ! Tự cao tự đại!”
Vạn Ngọc Sơn lại rất thản nhiên: “Đúng! Con vẫn luôn như vậy mà.”
Thẩm Đại giữ Vạn Tử Phong sắp nổi giận, nói: “Em cảm thấy Ngọc Sơn làm rất tốt, anh cũng không cần khoa tay múa chân, anh nói là thằng bé không chịu nghe, thì thằng bé sẽ không nghe đâu, ngược lại lại khiến anh mất hứng, tội gì phải nói những lời này chứ.”
Vạn Tử Phong nói: “Quá độc đoán.”
Trầm Đại nói: “Trên vai thằng bé gánh vác trách nhiệm lớn, không độc đoán một chút làm sao thành sự được, được rồi, không cần giáo huấn con lại đâu, thật lâu mới trở về một chuyến, thời gian và công sức đều lãng phí như vậy làm gì, còn ở trước mặt bà nội làm ầm ĩ cả lên.”
Bà cụ Vạn vẫn chậm rãi ăn cơm theo lời đặt đũa xuống, nói với Vạn Tử Phong: “Con muốn chỉ trích chúng ta không giáo dục Ngọc Sơn tốt hay sao?”
Vạn Tử Phong: “Con không có ý đó.”
“Vậy con quan tâm đến nó làm cái gì, thằng bé chính là thổ phỉ, cũng là chúng ta dạy ra, mỗi lần trở về là nói cái này cái kia không vừa ý, phiền hết sức.”
“Mẹ.”
“Con không hài lòng thì không cần trở về đâu, luôn chọc chúng ta mất hứng thôi.”
Vạn Tử Phong thở dài, đứng dậy rời đi, ai nấy đều thiên vị Vạn Ngọc Sơn nếu ở lại thì chỉ sợ sẽ bị bọn họ đánh, như vậy không dễ nhìn lắm.
Tạ Vãn Nguyệt luôn đứng bên ngoài cuộc cãi vã đột nhiên có chút đồng tình với Vạn Ngọc Sơn, cảm thấy rằng anh cũng rất đáng thương.
Những chuyện trên đời, luôn có chuyện không vừa ý, cô có thì anh cũng có, cô lại cảm thấy mình so với anh thì vẫn còn tốt hơn một chút.