Vạn Ngọc Sơn đến khách sạn ở lại, Chu Chí cũng tình cờ trở lại từ địa điểm đã hẹn, theo anh ta lên lầu, vào phòng, nói: “Là một nhà xưởng bỏ hoang, đã lâu không có người dùng, phương viên mười dặm hoang vắng không có người, nói là ngày mai chỉ nhờ một bên thứ ba đến đưa người, người đưa đến là đi ngay.”

“Trước tiên là đón người về, những thứ khác có thể dò thì thăm dò, không dò được cũng đừng đụng vào.”

“Theo tin tức tôi nhận được, tổ chức này vô cùng khổng lồ, mạng lưới ngầm thông suốt, mấy năm gần đây phát triển vô cùng hung mãnh, mua bán người là một trong những tuyến trong đó, những người này bị bán đi các khu vực hoặc quốc gia, có người trở thành nô lệ, có người bị ép đi làm buôn bán da thịt, còn có người sẽ bị ngược đãi và giết chết, mà quá trình lại bị quay thành video hoặc phát sóng trực tiếp, lấy cái này để kiếm lợi nhuận, miễn là họ bị giao dịch ở chỗ này thì sẽ không bao giờ trở về được nữa.”

Vạn Ngọc Sơn sờ một điếu thuốc cắn vào miệng, nói: “Chu Chí, tôi giao cho anh một nhiệm vụ, nhất định phải thăm dò rõ ràng tổ chức này, mặc kệ có gian nan cỡ nào đi nữa.”

Chu Chí nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, tôi hoài nghi việc mười năm trước Ngọc Thiêm mất tích có quan hệ rất lớn tới bọn họ.”

Vạn Ngọc Sơn suy nghĩ một chút, lại nói: “Chuyện này trước đừng nói cho Ngọc Xuyên, điều tra rõ ràng rồi nói sau.”

Chu Chí gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Buổi chiều ngày hôm sau, đám người Vạn Ngọc Sơn và Chu Chí đến địa điểm ước định, đợi khoảng mười phút, trên đường một chiếc xe chậm rãi chuyển vào đường bên này, lại lái vào nhà xưởng, là một chiếc xe tải cũ nát, tài xế dừng xe bước xuống.

Vạn Ngọc Sơn nghênh đón, đưa túi đựng tiền cho người nọ, người nọ mở túi ra nhìn một chút, chỉ chỉ xe tải, nói: “Người ở bên trong.”

Vạn Ngọc Sơn hỏi: “Cô ấy có bị thương không?”

“Có một số vết thương ngoài da, là hai người đưa cô ấy tới đánh cô ấy, nói là cô ấy trộm điện thoại di động của một người rồi gửi tin nhắn ra ngoài, bị cô gái đồng hành nhìn thấy và báo cáo, hai người kia cho rằng cô ấy báo cảnh sát, cho nên đánh cô ấy để trút giận, sau khi người được đưa đến bên này, không chịu bất kỳ sự tổn thương nào cả.”

Vạn Ngọc Sơn trầm trầm nhìn hắn một cái, đi qua mở cửa xe.

Bên trong xe tải đã được cải tạo thành một tù ngục thu nhỏ, Tạ Vãn Nguyệt yên lặng ngồi, mắt bịt kín, miệng bịt kín, tay chân trói chặt, trên người mặc một bộ áo gió màu lạc đà, cúc áo không được cài, lộ ra áo sơ mi màu sáng bên trong cùng một mảnh da thịt, cả người đều bẩn thỉu.

Vạn Ngọc Sơn bước vào và cởi trói buộc cho cô, cô lui về phía sau.

“Là tôi đây.” Vạn Ngọc Sơn nói.

Tạ Vãn Nguyệt nghe được giọng của Vạn Ngọc Sơn, nên ngồi ổn định lại không nhúc nhích, đợi sau khi được cởi trói, cô híp mắt lại để thích ứng ánh sáng chói mắt trong chốc lát, sau đó nhìn Vạn Ngọc Sơn, môi run rẩy nói không nên lời.

Vạn Ngọc Sơn hỏi: “Có bị thương không?”

Tạ Vãn Nguyệt lắc đầu.

Vạn Ngọc Sơn xuống xe, nói: “Xuống đây.”

Tạ Vãn Nguyệt di chuyển, không đứng dậy nổi, Vạn Ngọc Sơn đưa tay kéo cô xuống.

Sau khi người đi xuống, Vạn Ngọc Sơn nhìn thấy phía sau bị nhiễm một mảnh vết máu màu nâu, ánh mắt không khỏi tối sầm lại, hỏi cô: “Em bị bắt nạt sao?”

Tạ Vãn Nguyệt lắc đầu: “Không có.”

Vạn Ngọc Sơn cởi quần áo khoác lên người cô, nói: “Đi thôi.”

Tạ Vãn Nguyệt túm chặt áo khoác sắp phết đất, đi theo phía sau anh, lên xe.

Người đưa Tạ Vãn Nguyệt tới nói với Vạn Ngọc Sơn: “Ông chủ Vạn, khách hàng của tôi bảo tôi nói với ông một lời, bọn họ buôn bán, đối với hàng hóa thì sẽ không điều tra thân thế, lần này động đến người của ông, lại không liên quan đến bọn họ, hiện tại người đã được trả về an toàn, hai bên nước sông không phạm nước giếng, mặt khác, còn có một tin tức cũng muốn nói cho ông biết, cô gái này có ý đồ quyến rũ lính canh của họ, nếu các ông nhận tin tức chậm hơn một chút thì chuyện đã xong rồi.”

Vạn Ngọc Sơn nghe xong, anh nói là anh hiểu rồi, người nọ nhận lời, tiền cũng cầm rồi, lái xe rời đi.

Vạn Ngọc Sơn trở lại xe, thấy Tạ Vãn Nguyệt nằm ở chỗ ngồi ngủ thiếp đi, anh trầm giọng nói: “Đi thôi.”

***

Tạ Vãn Nguyệt ngủ ngon lành, bản thân bị đưa vào đây, cô chưa từng được ngủ ngon, lúc này thấy Vạn Ngọc Sơn, tâm tư đã được buông lỏng, cơn buồn ngủ lấn át đến, mí mắt vừa khép lại thì cô đã ngủ thiếp đi.

Đoàn người trở lại khách sạn, Vạn Ngọc Sơn ôm Tạ Vãn Nguyệt lên lầu, trở về phòng, đặt cô lên giường, kéo chăn đắp lại, đứng ở đó nhìn một hồi, đi rửa khăn mặt, lau sạch mặt cô, gương mặt sưng đỏ của cô cũng đã giảm bớt một chút, chỗ khóe miệng rách da cũng đã đóng vây, tuy anh dùng lực rất nhẹ, nhưng vẫn đụng phải vết thương, trong giấc ngủ cô khẽ nhíu mày, Vạn Ngọc Sơn dừng tay, nín thở nhìn cô, cô lại giãn mày tiếp tục ngủ.

Vạn Ngọc Sơn đặt khăn mặt sang một bên, đứng dậy đi ra cửa.

Tạ Vãn Nguyệt tỉnh lại, trời đã tối, ánh đèn bên ngoài cửa sổ chiếu vào, mê man, khiến người ta bừng tỉnh như đang trong giấc mộng, cô tuy phiền muộn nhưng lại thoải mái thở dài một hơi.

“Đi tắm rửa một chút đi, xong rồi tôi có chuyện hỏi em.” Trong bóng tối, giọng của Vạn Ngọc Sơn bỗng dưng vang lên.

Tạ Vãn Nguyệt hoảng sợ, cô hoảng hồn bật đèn lên, thấy Vạn Ngọc Sơn ngồi trên sô pha, cả người hơi nghiêng, một tay chống đầu, vẻ mặt bình thản, không biết là đang vui hay giận.

“Đây là quần áo để thay.” Vạn Ngọc Sơn chỉ chỉ vào quần áo bên cạnh.

Tạ Vãn Nguyệt đi qua cầm lấy nó rồi đi vào phòng tắm, trên người bẩn đến không thể chịu được, quần và áo khoác bị máu của dì nguyệt nhuộm thấu, chỉ sợ là lần máu tanh nhất trong đời cô, mấy ngày nay trôi qua lo lắng đề phòng, cô đau đến gần như ngất xỉu, rồi lại không thể không cố gắng chống đỡ tinh thần tìm kiếm cơ hội thoát hiểm, vốn tưởng rằng không thể nhìn thấy mặt trời nữa nhưng mà may mắn thay.

Đặt quần áo đặt ở một bên, rửa mặt trước, soi gương phát hiện trên mặt rất sạch sẽ, nhưng vết máu đọng ở khóe miệng khiến cô hơi kinh ngạc, cô dùng nước làm ẩm, sau đó lấy khăn ướt từng chút từng chút cọ xát, vết máu được cọ rửa, lộ ra vết thương đã đóng vảy, lúc ấy chỉ cảm thấy nửa mặt tê dại, lúc này thấy vết thương mới phát hiện vẫn có chút nghiêm trọng, chỉ mong đừng để lại sẹo.

Tắm rửa xong đi ra, thấy trên bàn đã bày xong bữa tối, cô ngồi xuống, bưng bát lên, chậm rãi ăn từng miếng, ăn khoảng nửa giờ, mới cảm thấy no.

Vạn Ngọc Sơn cũng ăn đơn giản vài miếng, thời gian còn lại tất cả đều là nhìn cô ăn.

Đợi cô ăn xong, anh hỏi: “Rốt cuộc là em có bị bắt nạt hay không?”

“Là do tôi đến tháng thôi, bọn họ kiêng dè cái này, nên không thành công.”

“Nếu tôi không đến, em sẽ làm gì?”

“Tự cứu mình thôi.”

“Làm thế nào để tự cứu mình?”

“Dùng sắc để dụ dỗ.” Tạ Vãn Nguyệt lạnh nhạt đáp: “Bọn họ muốn đưa tôi ra ngoài, tôi không thể trốn đi được, tôi biết là ai hại tôi, tôi vẫn muốn sống, muốn trốn thoát, muốn báo thù, trong hoàn cảnh này, tôi không có bản lĩnh khác, chỉ có một khuôn mặt có thể dùng được, tuy rằng không biết có thể thành công hay không, nhưng không thử một lần, trong lòng sẽ không cam tâm.”

Cô bình tĩnh, không sợ hãi, không yếu đuối hay rơi nước mắt.

Vạn Ngọc Sơn nhìn cô, anh thật đúng là đối với cô có chút khác xưa, anh trầm mặc một lát, nói: “Để tôi báo thù cho em.”

Tạ Vãn Nguyệt nhìn anh một chút, đáp: “Được thôi.”

Vạn Ngọc Sơn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Vạn Ngọc Xuyên, bảo Tạ Vãn Nguyệt kể hết sự tình từ đầu đến cuối nói một lần nữa, ba người họ đã trao đổi sâu hơn về một số chi tiết, Tạ Vãn Nguyệt đem chuyện nghe được trên đường cũng nói cho hai người nghe, Vạn Ngọc Sơn hỏi: “Vậy vẻ ngoài của đứa trẻ kia trông như thế nào?”

“Rất xinh đẹp, chỉ là ánh mắt quá hung dữ.”

Đầu dây bên kia đột nhiên không còn âm thanh, không bao lâu sau, Vạn Ngọc Xuyên gửi một tấm ảnh tới: “Nhìn xem có giống người này không?”

Tạ Vãn Nguyệt mở bức ảnh, trên đó là một đứa trẻ tám chín tuổi, dáng vẻ có vài phần giống cậu bé kia, cô trả lời: “Mắt rất giống.”

Vạn Ngọc Xuyên thấp giọng hô một tiếng: “Anh.”

Vạn Ngọc Sơn nói: “Chờ Chu Chí trở về rồi sẽ nói rõ với cậu.”

Vạn Ngọc Xuyên không nói gì nữa, trầm mặc một lát, nói: “Em biết rồi.”

Vạn Ngọc Sơn hỏi Tạ Vãn Nguyệt: “Còn buồn ngủ không?”

Tạ Vãn Nguyệt sớm đã mệt đến mức không mở được mắt, nghe vậy gật đầu mạnh mẽ.

Vạn Ngọc Sơn sờ sờ đầu cô, nói: “Đi ngủ đi, sáng mai sẽ trở về.”

Tạ Vãn Nguyệt bò lên giường nằm xuống, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Vạn Ngọc Sơn tiếp tục nói chuyện với Vạn Ngọc Xuyên: “Thả Phương Lam về đi, sau đó chuyển tin tức cho Phương Hồng.”

“Cô ta bỏ chạy rồi sao?”

“Phương Hồng sẽ không để cho cô ta đi xa đâu.”

“Được.”

“Nói cho Phương Hồng biết, nhà họ Vạn muốn nghe cô ấy giải thích.”

“Vâng.”

***

Phương Hồng nhận được tin tức, tay cầm bút lông run lên, mực nhỏ một bãi trên giấy Tuyên Thành, khiến cô choáng váng. ( truyện trên app T𝕪T )

Cô ấy nhờ người hỏi xem Phương Lam đã đi đâu.

“Nói là có việc đi xa rồi.”

“Không phải bảo các người trông chừng cô ấy sao, ai cho cô ấy đi ra ngoài!”

“Là Lão Phương.”

Phương Hồng tức giận đến đỏ mắt, ném bút lông, chạy đến chỗ cha cô trong khi nổi trận lôi đình, từ nhỏ ông ta đã thiên vị Phương Lam, khiến cô ta trở nên vô cùng ngỗ nghịch, cô ấy dạy cô ta làm người thì ông ta lại hủy kế hoạch của cô ấy, hôm nay gây ra đại họa, bây giờ bảo cô ấy bảo vệ nhà họ Phương thế nào đây.

Lão Phương nghe xong, nói: “Cha sẽ đến nhà họ Vạn cầu xin, Lam Lam tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện đâu.”

Phương Hồng cười lạnh: “Loại chuyện này có thể đi cầu xin sao? Vì vọng tưởng yêu luyến không được, mà bán vị hôn thê của người ta đi, đây là tội ác đó!”

Lão Phương vươn cổ ra bào chữa: “Không phải đã cứu về được rồi sao? Cáo buộc này không có tội.”

“Nếu không cứu trở về được thì sao đây?”

“Sao có chuyện như vậy được, Phương Hồng, con là chị, con đi tìm Vạn Ngọc Sơn nói chuyện đi, bảo cậu ta đừng làm khó em gái của con nữa, đừng làm khó nhà họ Phương, muốn chúng ta bồi thường cái gì, thì chúng ta sẽ cho cậu ta cái đó.”

Phương Hồng nản lòng, nói: “Con không đi, Phương Lam gieo gió gặt bão, lúc này không thành công, cô ấy nhất định sẽ bày mưu tính kế lần sau thôi.”

Lão Phương mắng: “Có người chị nào mà lại như vậy không, thấy em gái của mình chết mà không cứu, cha làm sao lại có con gái như con chứ.”

“Đứa con gái như con thì có gì sai chứ? Con kiếm tiền nuôi gia đình, cha lại có thêm một đứa con ngoài giá thú. Cuối cùng, cha lén lập di chúc, chỉ cho con có một phần mười tài sản, còn lại toàn bộ đều để lại cho hai người bọn họ, bọn họ làm trời làm đất, còn con lại phải ở phía sau bọn họ thu dọn đống hỗn độn, dựa vào cái gì chứ?”

Sắc mặt của Lão Phương đỏ lên, mắng: “Câm miệng! Con ngoài giá thú là cái gì? Mẹ bọn họ là người mà cha đã cưới hỏi đàng hoàng đấy.”

Phương Hồng tức giận đến đỏ mắt: “Đúng vậy, là khiến mẹ con tức giận đến chết, sau đó thì lại đi cưới mẹ của bọn họ.”

Lão Phương nói: “Nếu không phải sức khỏe cha không tốt, Phương Tiêu lại còn nhỏ tuổi, con cho rằng con còn có thể ở chỗ này kêu to sao, con nên nhớ con là con gái của cha, nên cha mới lưu lại cho con một chỗ, cái nhà này, toàn bộ Phương thị này vẫn là của cha, cha bảo con làm gì thì con phải làm cái đó.”

Phương Hồng cười cười, nói: “Cha à, cha bị bệnh quá lâu rồi, không còn biết bên ngoài thế giới như thế nào nữa rồi, đứa con gái ngoan ngoãn mà cha hết mực yêu thương, đã đem tâm huyết của cha đổ sông đổ bể rồi, Vạn Ngọc Sơn đã sớm muốn quân cờ nhà họ Phương này, con vốn còn muốn cùng anh ta chống lại, không bị anh ta kiềm chế nữa, hiện tại là các người tự mình đưa tới cửa, thật tốt quá, thật tốt quá.” Dứt lời, cô xoay người ra cửa, phân phó với người bên ngoài: “Thật nghiêm khắc cho tôi, không cho ông ấy đi ra, cũng không được để lọt tin tức đi ra ngoài.”

Người canh giữ đồng ý, đóng cửa lại, mặc cho bên trong ném cốc ném chén, ánh mắt sắc lạnh, không chút dao động.

Đêm nay, không ai vui mừng cả.

Về sau, bên ngoài vẫn có lời đồn, nói rằng nhị tiểu thư nhà họ Phương mê đắm Vạn Ngọc Sơn không được mà phát điên rồi, bị nhà họ Phương đưa vào bệnh viện tâm thần.

Sau đó, Phương Hồng chính thức đảm nhiệm chức người đứng đầu Phương thị, con trai út Phương Tiêu của nhà họ Phương bị các chú của mình xúc phạm náo loạn hai lần nhưng vô ích, đơn giản là cậu ta cũng mặc kệ, tiếp tục tự do tự tại làm việc của mình, cả ngày ăn uống vui vẻ chọc giận thị phi, các chú tìm Phương Hồng lý luận, nói là cô ấy cố ý phế bỏ Phương Tiêu, Phương Hồng cười nói: “Nuôi dưỡng cậu ấy không phải là cháu, là cha của cháu với các chú nuôi nấng đó chứ, cháu chỉ là phụ trách kiếm tiền mà thôi, nuôi người không phải trách nhiệm của cháu, càng không phải nghĩa vụ của cháu đâu.”

Các chú lại muốn tìm lão Phương ra mặt chủ trì công đạo, phát hiện lão Phương đã bị đưa ra viện dưỡng lão ở nước ngoài, ngay cả địa chỉ cũng không tìm được, lúc này, bọn họ mới tỉnh táo, thì ra Phương Hồng ẩn nhẫn nhiều năm, một mực bày mưu tính kế cho ngày này, chỉ trách bọn họ vẫn cho rằng Phương Hồng là một con rối, bọn họ đã quá sơ suất rồi.

Bọn họ chỉ mong Phương Tiêu lớn lên thêm một chút, đợi cậu ta hiểu chuyện, đoạt lại thứ thuộc về bọn họ từ trong tay Phương Hồng.

***

Tạ Vãn Nguyệt nửa đêm trước ngủ cũng không tệ lắm, đến nửa đêm sau, lại liên tiếp gặp ác mộng, cuối cùng thật sự không ngủ được, đứng lên ngồi xuống, lúc này sắc trời đã sáng, cô xuống giường đến trước cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, bầu trời xa xa nổi lên vài đám mây, nhàn nhạt, lẳng lặng.

Thì ra bầu trời như vậy cũng rất đẹp, cô chống tay lên cửa sổ thủy tinh, trong lòng dâng trào cảm xúc, không khống chế được bản thân.

Cô xoay người ôm chân ngồi xuống trước sô pha, cằm đặt trên đầu gối, nhìn Vạn Ngọc Sơn, Vạn Ngọc Sơn nằm ngửa trên sô pha, mặc một chiếc áo sơ mi, đắp một lớp chăn mỏng, cô nhìn kỹ anh một chút, bộ dáng khi ngủ của anh so với khi tỉnh thoạt nhìn càng đẹp hơn.

Vạn Ngọc Sơn mở mắt ra, nhìn thấy một đôi mắt ướt sũng, bên trong tràn ngập kinh hoảng cầu xin, cô và anh cùng nhìn nhau một lát, bị mê hoặc giang hai tay ra.

Tạ Vãn Nguyệt bò lên, nằm trong khuỷu tay anh, tất cả bất an bỗng nhiên biến mất.

Vạn Ngọc Sơn kéo chăn mỏng từ dưới thân ra, đắp lại cho cô.

Chắc là còn sợ lắm, một cô gái nhỏ bé lại trải qua chuyện như vậy, lẽ nào lại không sợ, còn muốn mạnh, còn không khóc chút nào.

Tạ Vãn Nguyệt dựa vào người anh, ngủ, khi tỉnh lại, sắc trời đã sáng, ánh mặt trời mùa đông chiếu lên người, ấm áp, rất thoải mái, Tạ Vãn Nguyệt duỗi lưng, ngẩng đầu đối diện với gương mặt tuấn tú.

“Đi xuống đi, nóng quá.” Vạn Ngọc Sơn nói.

Tạ Vãn Nguyệt mặt đỏ lên, xoay người ngồi dậy, chiếc chăn mỏng thuận theo cô mà tuột đi theo, cô đắp lại cho anh, kết quả là sờ đến một chỗ nhô lên, cứng rắn, cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn.

Chúa ơi, chúa ơi!

“Tay sờ vào đâu thế?” Vạn Ngọc Sơn nhắm mắt lại, một chân duỗi thẳng, một chân cong lên, cánh tay đặt trên trán, giọng đã không còn rõ ràng nữa.

Tạ Vãn Nguyệt đứng dậy chạy về phía phòng vệ sinh, trong gương phản chiếu một người, đôi mắt đầy nước mùa thu, hai gò má ửng hồng, cô thật đúng là có duyên với chỗ kia của anh!

***

Ăn xong điểm tâm, mọi người lên đường về nhà, đến Hàng Châu đã là chạng vạng, để tránh khiến bà cụ Vạn lo lắng, Tạ Vãn Nguyệt không đi theo về nhà họ Vạn, mà là đi học.

Ô Đan và Hàn Lộ đều ở đây, Bạch Mộ Tuyết cũng ở đó, Ô Đan từ trên giường nhảy xuống ôm cô, thiếu chút nữa là cả hai đã ngã xuống: “Một ngày không gặp như cách ba thu, mình và cậu đều cách mười hai mùa thu rồi đó!”

Hàn Lộ nói: “Bốn ngày nay cậu không đến, ngay cả một cuộc gọi cũng không gọi cho chúng mình, điện thoại di động còn tắt máy nữa chứ.”

Ô Đan nói: “Đúng rồi đó, nếu không có cố vấn nói rằng cậu đã xin nghỉ phép, mình sẽ gọi cảnh sát mất thôi.”

“Trong nhà có chút việc phải xử lý, quên nói với các cậu, lại khiến các cậu lo lắng rồi.”

“Điều đương nhiên phải lo lắng rồi, con gái lớn lên quá xinh đẹp, tóm lại là không an toàn, trái tim này của mình, mỗi ngày đều vì cậu mà đau lòng đấy.” Ô Đan thở dài, buông người ra, phát hiện khóe miệng của cô có vết thương, không khỏi hỏi thăm: “Chỗ này của cậu bị sao thế?”

Ánh mắt Tạ Vãn Nguyệt chợt lóe lên, nói: “Không cẩn thận bị đập trúng thôi.”

“Ai ôi, đau lắm không, sẽ không để lại sẹo chứ?”

Tạ Vãn Nguyệt nhẹ nhàng sờ sờ: “Hy vọng sẽ không để lại sẹo, có sẽ là sẽ rất xấu xí.”

Hàn Lộ đưa ghi chép cho cô, nói: “Mấy ngày nay ghi chép khóa học, là mình đã viết tay, cậu có thể chụp ảnh rồi lưu lại, bản ghi âm mình sẽ gửi lại cho cậu.”

Tạ Vãn Nguyệt lấy điện thoại di động ra chụp ảnh ghi chép.

Ô Đan tinh mắt: “Cậu đã thay điện thoại mới sau? Đây là mẫu mới nhất đó.”

Tạ Vãn Nguyệt trả lời: “Ừm, cái cũ bị rơi nên hỏng mất rồi, nên mình mua cái mới.”

Bạch Mộ Tuyết nằm trên giường nhìn thoáng qua tin nhắn điện thoại di động, không để ý tới, xoay người, đeo tai nghe nghe nhạc.

Tạ Vãn Nguyệt mới sắp xếp lại ghi chép xong, điện thoại di động liền ting ting tới ba tin nhắn, là một số lạ, cô mở ra.

“Nghe nói điện thoại di động của cậu bị rơi, đây là số của mình, lưu vào đi.”

“Anh là Mân Tử Hiên.”

“Cuối tuần đi Tây Hồ chơi đi, anh sẽ lái xe.”

Tạ Vãn Nguyệt liếc mắt nhìn Ô Đan một cái, người bán đứng bạn cùng phòng nhất định là cô ấy.

Ô Đan bị cô nhìn đến mức không được tự nhiên, nhăn nhó một chút, nói: “Anh ấy vẫn tìm mình để hỏi về cậu, mình cũng không có cách nào khác, nhìn không được bộ dáng đáng thương của người si tình.”

Tạ Vãn Nguyệt nói: “Mình không thích anh ấy.”

“Ôi, mình sai rồi.” Ô Đan bĩu môi.

Tạ Vãn Nguyệt trả lời tin nhắn cho Mân Tử Hiên: “Cảm ơn lời mời, cuối tuần tôi có sắp xếp cả rồi.”

Mân Tử Hiên nhíu mày, mỗi lần hẹn đều có việc, là cái cớ hay là quả thật có việc?

Anh ấy gửi tin nhắn cho Ô Đan để hỏi tình hình, Ô Đan đã trả lời bằng một chuỗi dấu chấm lửng.

Ý em là sao?

Hỏi lại, đối phương lại không trả lời tin nhắn nữa.

Mấy tháng trôi qua, anh ấy đã thử rất nhiều biện pháp, nhưng Tạ Vãn Nguyệt vẫn không cắn câu, làm cho anh ấy lại không cam lòng, lại có chút gấp gáp.

Một đóa hoa mềm mại xinh đẹp như vậy, nếu là bị người khác hái đi, vậy thật đúng là muốn ảo não chết mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play