Thanh âm cách vách càng ngày càng thê lương, nghe được người sởn tóc gáy, Tạ Vãn Nguyệt che lỗ tai rụt vào góc tường, nội tâm bình tĩnh từng chút một phá vỡ.

Cẩn thận tính toán thời gian, khoảng cách cô bị hôn mê đến bây giờ, đã qua gần 18 giờ, cô cũng không ăn không uống, cả người bị trói chặt, nhất thời thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, tinh thần còn bị căng thẳng, cô hít sâu vài hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh cho mình, cô nhất định phải lấy lại mười hai phần tinh thần để ứng phó với cục diện sau này.

Hai người kia ăn no uống đủ, mang cho Tạ Vãn Nguyệt một chén cháo cùng một cái bánh bao, nửa đĩa dưa muối nhỏ, tiến vào thấy Tạ Vãn Nguyệt đã tỉnh, không khỏi vui mừng.

“Ai da, tiểu mỹ nhân, mau tới ăn chút gì đó đi, đừng để bị đói quá.” Đó là giọng nói của người lái xe.

Tạ Vãn Nguyệt ngồi bất động, cả người ngơ ngác.

Người đàn ông đặt cái đĩa trong tay của mình bên giường, nói: “Ăn đi, bữa ăn ngày hôm nay có hơi đơn giản một chút, ngày mai sẽ cho cô ăn ngon hơn.”

Tạ Vãn Nguyệt do dự vài giây, sau đó ngấu nghiến quét sạch đồ ăn trên đĩa, nhìn thấy vậy hai người kia hai mắt lấp lánh, đúng là người đẹp, làm gì cũng đẹp, ngay cả ăn cơm ăn thế này cũng đẹp nữa.

Người đàn ông lái xe thấy cô ăn xong, lấy đĩa đặt lên bàn, thuận thế ôm cô vào lòng: “Xin lỗi, A Thuẫn à, hôm nay tôi không cho cậu được rồi.”

Người đàn ông chơi game chậm nửa nhịp, ảo não không thôi, khó chịu nói: “Lão Lại Tử, kỹ thuật của ông quá kém, một chút tình thú cũng không có, kiểu gì cũng làm cho con gái người ta thành cái xác cho mà xem, thật thú vị khi được làm cùng với nhau, lần này ngươi để cho tôi làm trước, rồi cho ông trải qua tiên cảnh nơi trần gian sau.”

Người đàn ông lái xe ôm Tạ Vãn Nguyệt không buông tay, môi hôn tới hôn lui trên tóc cô, tóc cô thơm như vậy, rốt cuộc là mọc ra như thế nào thế?

Người đàn ông chơi game ở một bên khoanh tay đứng nhìn, mặc dù ngứa ngáy khó chịu, nhưng cũng không tiến lên cứng rắn đoạt lại, vì một con “cá” mà cùng huynh đệ đánh nhau thì không đáng.

Người đàn ông lái xe cuối cùng đã hạ cái tôi xuống và nói với đối thủ của mình: “Nào, lần này tôi sẽ để cậu vậy.”

Hai người cười hì hì, hoàn toàn không nhìn đến cô gái ngồi đó, Tạ Vãn Nguyệt nắm chặt nắm đấm, cực lực nhẫn nại, hiện tại không phải là thời cơ tốt để phản kháng, ngoại trừ nhẫn nhịn, không có đường nào khác ngoài cách này cả.

Người đàn ông chơi game nắm cằm Tạ Vãn Nguyệt, nói với tài xế: “Cùng phụ nữ làm chuyện này, không thể mạnh bạo được, phải ôn nhu, nhất là làm với một người xinh đẹp như vậy, càng phải thương hoa tiếc ngọc, phải hôn sờ sờ xoa liếm liếm, khi nào làm ra mật, vậy mới có thể vui vẻ được, ông nhìn xem, tôi hôn một cái lên miệng trước.”

Người đàn ông lái xe hưng phấn chờ hắn ta chà đạp cô gái này, ánh mắt lơ đãng liếc về phía giường, nhìn thấy một vết máu, vội vàng giữ tay người đàn ông chơi game, chỉ vào ga giường kêu lên: “Chết rồi, A Thuẫn, máu, máu, cô ấy đang chảy máu kìa!”

Người đàn ông chơi game thuận thế nhìn lại, lại giương mắt nhìn Tạ Vãn Nguyệt, hỏi: “Kinh nguyệt à?”

Tạ Vãn Nguyệt không trả lời, cô lại cắn răng đến nỗi sắp nát ra.

Người đàn ông chơi game lập tức ghét bỏ Tạ Vãn Nguyệt, đứng dậy nói: “Đi thôi đi thôi, phụ nữ đến đây thì không may mắn rồi, nam nhân thì như cái rễ thối, tán gia bại sản đấy.”

Người đàn ông lái xe không nỡ đi: “Phía dưới không dùng được thì dùng phía trên cũng tốt mà, cái miệng nhỏ nhắn này đỏ rực, không cần quá chán nản vậy đâu.” Dứt lời, đẩy Tạ Vãn Nguyệt ngã xuống, ông ta cởi hai cái quần ra, lộ ra một cái gì đó xấu xí, đưa đến bên miệng cô gái.

“Là tôi siêu ngốc nghếch, ông muốn tán gia bại sản thì làm đi, tôi muốn phát tài thôi.” Người đàn ông chơi game vỗ vào đầu ông ta: “Nếu ông không đi, sau này đừng hợp tác với tôi nữa, ông sẽ ngăn cản tôi phát tài mất.”

Người đàn ông lái xe bị nói động đến, trong lòng trăm vô cùng rối rắm, chọn phát tài hay chọn khoái lạc lúc này đây?

Đợi người đàn ông chơi game đi tới cửa, ông xách quần đuổi theo: “Chờ tôi nào, mẹ kiếp, thịt đến miệng mà cũng không ăn được, thất vọng mẹ nó đi được.”

Người đàn ông chơi game nói: “Tôi mang về mấy con “cá” cũng không tồi, ông có thể chơi mà.”

Người lái xe nói: “Eo của cô ta không đủ thon, làn da không đủ trắng, tóc cũng vàng, càng không dịu dàng bằng, cậu nhìn cô gái này đi, biết xem xét thời thế, không khóc không ồn ào, lo lắng gì cả.”

“Ông đừng nhớ thương cái này nữa, tối mai phải chuẩn bị lên đường giao hàng, trì hoãn thời gian, tôi và ông bồi thường không nổi đâu.”

Người đàn ông lái xe hùng hổ hổ đi theo hắn ta ra ngoài, Tạ Vãn Nguyệt nằm sấp bên giường nôn hết đồ vừa mới ăn ra.

Nôn xong mới phát hiện cả người run rẩy, hàm răng va vào nhau cầm cập, hoàn toàn không khống chế được, dựa vào tường thật lâu mới trấn định lại, bản thân không khỏi sinh ra vài phần ảo não, vốn dĩ cô ăn không nhiều lắm, lại còn nôn, năng lượng bổ sung không đủ, lấy đâu ra tinh lực tự cứu mình đây?

Hai người kia không bao giờ quay lại gặp cô nữa, cô nằm trên giường suy nghĩ làm thế nào để trốn thoát, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, sáng hôm sau tỉnh lại, trong phòng vẫn rối rắm không yên.

Đêm qua cô dùng hai cái khăn làm băng vệ sinh, lúc này đã thấm ướt sũng, không còn gì khác có thể dùng được, đột nhiên nghe thấy cửa sắt vang lên một tiếng, phía dưới mở ra một cái khe nhỏ, có người đưa một hộp cơm vào, cô vội vàng hô: “Có thể cho tôi một gói băng vệ sinh không?”

Bên ngoài không có tiếng trả lời, có thể nghe được tiếng bước chân di chuyển sang bên cạnh, ngay sau đó, là tiếng cửa sắt cách vách vang lên.

Tạ Vãn Nguyệt từng bước nhỏ di chuyển đến cửa, khom lưng nhặt hộp cơm lên, dòng nước nóng từng luồng từng luồng chảy ra, cô tựa đầu lên cửa, yên lặng ăn điểm tâm.

Không có sự đàng hoàng, không có phẩm giá gì ở đây nữa.

Bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, phía dưới lăn vào một cuộn giấy vệ sinh thô ráp, trong nháy Tạ Vãn Nguyệt cảm thấy mình rốt cục cũng dám hít một hơi thật sâu.

Một lúc sau, cánh cửa sắt được mở ra, đứng bên ngoài là một đứa trẻ và nói với cô: “Đã đến lúc cô được đi vệ sinh.”

Tạ Vãn Nguyệt kinh ngạc khi mà nơi này lại có một đứa bé nhỏ như vậy, nhất thời không nhúc nhích được.

Đứa trẻ kia lại nghiêm mặt, thúc giục nói: “Nhanh lên, nếu cô đi ở trong phòng là cho cô ăn phân của mình đấy.”

Tạ Vãn Nguyệt vội vàng chạy tới, đi ra mới phát hiện nơi này vô cùng lớn, hơn nữa cách một đoạn đường lại có người canh giữ, bọn họ mỗi người ai cũng cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt lười nhác, tràn ngập thú chơi, cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào những người này.

Phòng vệ sinh rất nhỏ, bên trong chỉ có một cái hố xi măng, một bồn rửa tay, trên tường treo một tấm gương, phía trên toàn là những vệt nước, gần như không soi được mặt người, cô đi vệ sinh xong, đem giấy vệ sinh trong phòng vệ sinh nhét vào trong ngực, lại soi gương và vò tóc mình cho nó rối rắm hơn nữa.

Sau khi đi ra, đứa bé đang dựa vào tường chờ cô, cậu bé chắc tầm khoảng mười tuổi, ánh mắt lạnh lùng, căn bản là không giống một đứa trẻ, Tạ Vãn Nguyệt cố gắng nói chuyện với cậu: “Em tên gì?”

“Em bao nhiêu tuổi?”

“Em ở đây bao lâu rồi?”

“Em cũng là bị bán vào đây sao?”

Đứa bé quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô, nói: “Nói nhiều chết nhanh, chuyện này không ai dạy cô biết sao?”

Tạ Vãn Nguyệt bị sự lạnh lùng trong mắt cậu ấy dọa tới nỗi sửng sốt, lập tức ngậm miệng, cô cho rằng có thể moi được vài điều từ miệng đứa nhỏ này, không nghĩ tới cậu ấy lại nói ra những lời như vậy, một đứa nhỏ mà đã như thế, càng không nói đến những người trưởng thành kia, cô không khỏi thêm vài phần sợ hãi, hy vọng chạy trốn khỏi nơi này càng ngày càng xa vời hơn.

Sau khi trở lại phòng, ngoại trừ buổi trưa có người đưa một bữa cơm, không còn ai khác đến, đến buổi tối, nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, giống như là có một đám người đi ra ngoài, qua hồi lâu, lại có một đám người tiến vào, cả nửa đêm trước, Tạ Vãn Nguyệt đều đắm mình trong tiếng khóc cùng tiếng thét chói tai liên tiếp ở đây, đến nửa đêm sau, cửa sắt mới được mở ra, hai người dẫn cô tới đây tiến vào, đưa cô ra ngoài, lên xe, xe giống như một chiếc cúp vàng, bên trong cải trang giống như một phòng giam nhỏ, ở đó đã ngồi bốn người, tính cả cô, tổng cộng có năm người, sắc trời quá tối nên không thấy rõ mặt bọn họ, nhưng mặc dù thấy rõ thì cũng là vẻ mặt thê lương tê dại. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Phía trước có người ra hiệu có thể xuất phát, Tạ Vãn Nguyệt nhìn thoáng qua bên ngoài, cửa sổ xe được xử lý một cách đặc biệt nên cô không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng có thể cảm nhận được những người này đều được huấn luyện nhất định, mỗi khâu đều có quy trình và thời gian cố định, Tạ Vãn Nguyệt nghĩ, hiện tại cô đang từng chút một rời xa đường sống.

Người đàn ông chơi game cầm điện thoại di động xem phim, tài xế nam nói: “Cậu có phát hiện không, lần này trở về, “trong nhà” có gì đó không đúng lắm nhỉ?”

Người đàn ông chơi game nói: “Cảm giác được chứ, là thiếu gia đã lớn lên sao.”

Người đàn ông lái xe cãi nhau: “Tôi nói vị thiếu gia này mới mười tuổi mà đã hung ác như vậy rồi, giống như một con báo nhỏ vậy.”

“Chuyện giữa các lão đại như thế nào cũng sẽ không rơi vào trên đầu tôi và ông đâu, đừng bận tâm, vị thiếu gia này từ nhỏ sinh ra ở chỗ này lớn lên cũng ở chỗ này, được lão đại nuôi nấng như người lãnh đạo tương lai, mấy năm trước cũng không có tiếng nói gì, hai năm nay, lão đại dần dần không lộ diện nữa, mà quyền thế của nhị thiếu gia càng lúc càng lớn, thiếu gia tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng bị đẩy ra làm mấy việc này, còn không phải là vì để cạnh tranh với nhị thiếu gia sao?”

“Cậu biết không ít ha.”

“Tôi nào biết được những chuyện chính trị này, đều là người canh cửa của lão đại nói, tôi là loại người ăn no rồi ngủ, làm sao thấy rõ tâm tư của các lão đại được chứ.”

Người đàn ông lái xe hỏi: “Cậu ở đây trong một thời gian dài, nghe thấy nhiều, vậy cậu nói, vị thiếu gia này rốt cuộc có phải là con của lão đại không?”

Người đàn ông chơi game nói: “Ông có biết vì sao bí mật không thể lộ không?”

“Vì sao?”

“Bởi vì càng biết nhiều, chết càng nhanh.”

Người đàn ông lái xe nói: “Tôi có phải là loại người có cái miệng to không?”

“Ông không phải, nhưng những người phía sau thì tôi không đảm bảo đâu.”

Tài xế nam nói: “Họ đều là những người có số phận một đi không trở lại. Nghe mấy lời đàm tiếu này thì có sao.”

Người đàn ông chơi game cười hắc hắc hai tiếng, nói: “Tôi chọc ông chơi chơi thôi, nếu ông muốn nghe, thì tôi sẽ nói cho ông nghe một chút.”

Người đàn ông lái xe mắng hắn ta: “Ngu ngốc, giở trò chơi khăm tôi sao?”

Người đàn ông chơi game buông điện thoại di động xuống, nói: “Chỉ là nghe đồn thổi thôi, có phải là thật hay không, tôi cũng không biết. Tôi nghe nói là mẹ của thiếu gia năm đó chính là đại mỹ nhân, đã từng sinh con, có con thật rồi, cô ấy có một người anh ruột, nổi tiếng độc ác tàn nhẫn ở Hàng Châu, nghe nói vì tìm cô ấy mà lục lọi hơn phân nửa Trung Quốc, mà lão đại lại biết rõ cô ấy là ai, nhưnng ông ta lại im lặng không cho anh trai của cô ấy viết, chỉ tiếc là mỹ nhân mệnh bạc, sinh thiếu gia chưa được mấy ngày đã qua đời, bỏ lại một đứa nhỏ như vậy, được lão đại nuôi nấng đến nay, tất cả mọi người đều nói Đại đương gia coi trọng người phụ nữ kia, Lúc trước là vì muốn cho cô ấy làm vợ của mình mới mạo hiểm giấu người khác.”

Tài xế nam nói: “Chết tiệt, có một chuyện như vậy sao, mẹ của thiếu gia này coi như là gián tiếp chết trong tay Đại đương gia rồi.”

Người đàn ông nói: “Ai nói không phải đâu.”

Tài xế nam lại nói: “Thấy thiếu gia tàn nhẫn như vậy, tôi có chút hoảng hốt, nếu biết chân tướng, ra ngoài tìm chú của cậu ấy thì liệu chỗ của chúng ta có bị san bằng luôn không.”

“Ừm, nói không chừng là vậy thật đó.”

“Mẹ kiếp, cậu đừng có hù dọa tôi nha, tôi chỉ mới làm vài năm, vừa mới kiếm được chút tiền, còn muốn qua một thời gian ngắn nữa trở về quê hương, cưới Nữu Nữu của tôi nữa.”

Người đàn ông chơi game cười nhạo nói: “Tôi còn nhớ Nữu Nữu của ông đấy, đã sớm không biết gả đến đâu rồi nhỉ.”

Người đàn ông lái xe cũng cười, nói: “Cha tôi bây giờ có tiền, muốn gì cũng có thể mua, lấy vợ thì lấy thế nào chả được, trong xã hội này, có tiền là thành ông nội, không có tiền thì là cháu trai, cậu nhìn mấy người phía sau đi, bị người có tiền chỉnh sửa đã đủ thảm rồi, người nhà báo cảnh sát cũng không tìm thấy, vì cái gì, chỉ vì bị cướp bởi một người đàn ông thôi đó.”

Người đàn ông chơi game quay đầu lại nhìn thoáng qua Tạ Vãn Nguyệt, thấy hai mắt cô trợn tròn, không khỏi giận dữ nói: “Ánh mắt cô trừng to như vậy làm gì, làm tôi giật nảy mình.”

Tạ Vãn Nguyệt một mực cân nhắc rốt cuộc là ai hại mình, lúc trước nghe được lời nói của hai người này, gần như là biết được chút chuyện rồi, người đàn ông chơi game lần này quay đầu lại, dọa cô sợ hãi, cô rụt lại về phía sau, người đàn ông chơi game hỏi: “Cô có biết hát không?”

“Không.”

Người đàn ông chơi game nói: “Lớn lên đẹp như vậy, ngay cả tài nghệ cũng không biết, chỉ dựa vào mặt, sau này cậu không dễ lăn lộn vào đời đâu nha.”

Tạ Vãn Nguyệt nhẹ giọng hỏi hắn ta: “Tôi sẽ được đưa đi đâu vậy?”

“Đương nhiên là nơi tốt rồi, được xuất ngoại đấy, tôi sống lớn như vậy cũng chưa từng ra nước ngoài.”

“Đến đó để làm gì?”

“Làm gì? Ha ha ha, chủ nhân kêu cô làm cái gì thì cô làm cái đó, với sắc đẹp này này của ngươi, rất có thể sẽ làm nô lệ tình dục, ôi trời, mấy người nước ngoài kia còn rẻ tiền hơn nữa kìa.” Người đàn ông chơi game nhổ nước bọt, lại nói: “Cô nhìn tôi như vậy cũng vô dụng, chúng tôi không cứu được cô đâu, đêm dài trằn trọc không ngủ được, tìm người nói chuyện phiếm, giết thời gian thôi.”

Trong xe vang lên một tiếng nức nở đè nén, Tạ Vãn Nguyệt cũng cảm thấy trên mặt ướt sũng, ma động mà cô rơi vào này, kinh khủng hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

Nam tài xế ho một tiếng: “Cũng đừng khóc, lên đường như vậy không may mắn đâu.”

Mọi người làm sao nghe được, cứ khóc đứt quãng cho đến khi ngủ thiếp đi.

Đến gần hừng đông, người đàn ông chơi game ngủ thiếp đi, nam tài xế cũng có chút mệt mỏi, ngáp vài cái, nghĩ lái thêm một lát nữa thì sẽ để cho người đàn ông chơi game đến thay thế.

Tạ Vãn Nguyệt vẫn chưa ngủ, dựa vào đó suy nghĩ một đống chuyện, lúc thì hy vọng Vạn Ngọc Sơn đến cứu cô, lúc thì hy vọng người nhà họ Tạ đến cứu cô, lúc thì lại cảm thấy mình không thể như vậy, phải tự tìm biện pháp chạy trốn, nghĩ ngợi ba lần bảy lượt, đầu óc ong ong, cô thay đổi tư thế, liếc mắt nhìn về phía trước một cái, phát hiện điện thoại di động của người đàn ông chơi game đặt ở trên ghế, hắn ta lại đang dụi dụi mắt, hơn nữa một nửa chiếc điện thoại đang nằm ngang bên ngoài, mắt cô thấy nó sắp rơi xuống, cô từ hàng rào sắt đưa tay ra ngoài, lặng lẽ, từng chút từng chút rút điện thoại di động ra, lại cẩn thận rút cánh tay lại, xoay người, nhấn phím, mở khóa, cô đã sớm lưu ý mật mã khởi động của người đàn ông chơi game, không nghĩ tới sẽ dùng được vào lúc này.

Cô gái đối diện tỉnh lại, thấy cô cầm điện thoại di động đang nhắn tin, kinh hãi mở to hai mắt, Tạ Vãn Nguyệt lắc đầu với cô, sau đó xóa bỏ đã gửi, rời khỏi giao diện tin nhắn, khóa màn hình, xoay người chuẩn bị đưa điện thoại di động trở về, không ngờ người đàn ông chơi game đột nhiên mở miệng: “Mấy giờ rồi?”

Người lái xe nói: “Sao cậu không nhìn vào điện thoại di động đi?”

Người đàn ông chơi game không muốn ngồi thẳng dậy, sờ sờ túi tiền, không có, xoay người lại, nghe thấy một tiếng “cạch”, cúi đầu nhìn, là điện thoại di động của hắn ta đang rơi vào khe hở ghế ngồi, hắn ta thầm mắng một câu, mất nửa ngày mới kéo điện thoại ra, khiến ngón tay như muốn chuột rút, hắn ta nhìn thoáng qua, năm giờ 08 phút sáng, hắn ta duỗi thắt lưng, nói: “Tìm một chỗ dừng một chút đi, đi vệ sinh cái đã, xong rồi tôi sẽ lái thay cho ông.”

Tạ Vãn Nguyệt nhắm mắt lại hít sâu vào để xoa dịu nội tâm đang gợn sóng, hy vọng Vạn Ngọc Sơn có thể nhìn thấy tin tức của cô, có thể tìm được cô trước khi cô bị đưa đi.

***

Vạn Ngọc Sơn đưa ảnh chụp màn hình tin nhắn nhận được từ Tạ Vãn Nguyệt cho Vạn Ngọc Xuyên.

Vạn Ngọc Xuyên bên này cũng tra được một ít manh mối, thông qua tin tức của Tạ Vãn Nguyệt, càng xác định được là cô đã bị đưa đi đâu, trước tiên liên hệ với người trung gian để phối hợp, sau đó ra lệnh cho Chu Chí nhanh chóng đến đó, nếu như đối phương không buông người, thì phải tính cách khác.

Người trung gian mãi đến sáng hôm sau mới trả lời, là một tấm ảnh, chụp được Tạ Vãn Nguyệt, người bị trói ngồi trên mặt đất, tóc rối tung, trên mặt bẩn thỉu, một bên má sưng đỏ, khóe miệng có vết máu khô khốc, ánh mắt vô hồn.

Vạn Ngọc Sơn nhìn, trầm mặc không nói gì, một lúc lâu sau mới hỏi: “Chu Chí đã đến chưa?”

Vạn Ngọc Xuyên nói: “Đã đến rồi, nhưng bên kia nói, bọn họ một mình đưa người tới đây, thời gian và địa điểm sẽ thông báo sau.”

Vạn Ngọc Sơn nói: “Tôi đi một chuyến, gia đình giao cho anh đấy.”

Vạn Ngọc Xuyên lên tiếng, bắt đầu sắp xếp vé máy bay cùng với nhân viên đi cùng Vạn Ngọc Sơn.

Vạn Ngọc Sơn lại nói: “Trông chừng Phương Lam cẩn thận, không nên để sót tin đồn, chờ tôi trở về rồi sẽ cùng đàm phán với Phương Hồng.”

Vạn Ngọc Xuyên rất nhanh đưa thông tin hành trình và nhân viên cho Vạn Ngọc Sơn, đoàn người vội vàng chạy tới sân bay, trên đường, Vạn Ngọc Sơn gọi điện thoại cho Chu Chí, hỏi: “Đối phương cho thời gian và địa điểm chưa?”

Chu Chí trả lời: “Tôi vừa nhận được, thời gian là chiều mai, địa chỉ tương đối hẻo lánh, tôi cần điều tra một chút, sau đó tôi sẽ chạy một chuyến xem địa hình.”

“Người hiện tại không sao chứ?”

“Coi như tốt lắm, tôi đã cùng cô ấy thông qua video, xác nhận cô ấy không có việc gì, ngoại trừ có chút vết thương ngoài da và bị kích ứng thôi.”

Vạn Ngọc Sơn dặn dò anh ta: “Ngày mai mang thêm người đến, tận lực điều tra điểm mấu chốt của đối phương, nhớ kỹ, không nên mạo hiểm.”

Chu chí đồng ý và sai người sắp xếp chỗ ở cho Vạn Ngọc Sơn, nhưng anh ta không nghĩ tới Vạn Ngọc Sơn sẽ đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play