Hai tròng mắt của Trương Ngoạ Phàm đã đỏ hoe lên như anh ta đã sắp khóc ra cả máu, tay vò nát cả tờ xét nghiệm ADN, áp sát lại gần Nhã Á.
“Nói đi Nhã Á, tôi đang cần một lời giải thích.
Tại sao trong này ghi Lệ Hà không phải là con tôi, còn Vương Chí Nguyên là ai hả?!”
Nhã Á dã run rẩy đến bật khóc, nước mắt lưng tròng.
Từ khi yêu nhau cho đến hiện tại, chưa từng có lần nào Trương Ngoạ Phàm gọi hẳn tên của cô ta ra, càng chưa có lần nào anh xưng “tôi” với cô ta cả.
Bây giờ anh đang rất tức giận.
“Ngoạ Phàm, anh bình tĩnh đã…”
“Hiện tại cô còn bắt tôi phải bình tĩnh ư? Tôi cũng muốn bình tĩnh lắm nhưng mà không thể! Nói mau lên!”
Nước mắt của Nhã Á đã tuôn xuống như mưa, trong cơn nấc nghẹn ngào, Nhã Á mấp máy môi đau khổ.
“Vương Chí Nguyên là bạn trai cũ của em… Trước khi em chia tay anh ta, anh ta đã ép em lên tường, và…”
“Con trai… của Vương Chí Nguyên?”
Hiểu Phù lẩm bẩm câu nói ấy ở trong miệng, cô trong vô thức tiến tới gần Trương Lệ Hà trong khi cả hai người đằng sau không hề chú ý tới.
Đứng trước mặt của thằng bé nãy giờ vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu bố mẹ nó đang nói cái gì, trong đôi mắt đen láy của Hiểu Phù đã ánh lên những tia sát khí đỏ rực.
Vương Chí Nguyên là kẻ đã giết con cô… là kẻ đã suýt nữa cướp đi mạng sống của chồng cô…
Còn thằng nhóc đang đứng ở trước mặt cô đây, lại là con của con quỷ khốn kiếp đó.
Cô muốn giết nó… Cô muốn giết nó… Cô muốn giết nó!!!
Đôi tay của Hiểu Phù giơ lên giữa không trung, hướng đến cổ của Trương Lệ Hà.
Đột ngột, Trương Ngoạ Phàm ở đằng sau cô cầm lấy một chiếc bình hoa ném vào trong góc nhà.
Tiếng của đồ vật vỡ choang khiến cho tâm thức cô bất chợt quay trở về.
Mồ hôi của cô nhỏ ra thành dòng, vội vã lùi ra sau cách xa Trương Lệ Hà.
Hai tay cô ôm chặt lấy ngực mình như muốn trấn an lấy trái tim đang đập mạnh đến nhói đau ở trong lồng ngực.
Không được.
Thằng bé không hề có tội gì cả.
Chỉ chút nữa thôi, cô đã không thể khống chế được bản thân mình mà muốn giết chết nó.
Trẻ con không có tội, người lớn mới có tội.
Nó chỉ là một đứa trẻ được sinh ra bởi hắn.
“Chết tiệt! Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa!”
Trương Ngoạ Phàm dường như đã phát điên lên rồi, anh nghiến răng đến chảy cả máu lợi, xoay lưng kéo theo tay Hiểu Phù rời khỏi căn nhà đó.
Mặc kệ cho tiếng gọi thảm thiết của Nhã Á sau lưng, Trương Ngoạ Phàm vẫn không hề quay đầu lại.
Anh ta đưa Hiểu Phù lên xe rồi ngồi vào ghế lái, đạp ga đi thẳng.
Trong cơn điên cuồng, anh ta lái không cần biết đến mình đã đi vượt quá tốc độ quy định, trong đầu óc của anh ta hiện giờ chỉ đang có một dòng suy nghĩ.
Phải đi thật xa, đi thật xa để không phải đối mặt với hiện thực này!
Hiểu Phù nhìn những cột đèn giao thông đã loé đỏ mà Trương Ngoạ Phàm vẫn cứ thế rồ ga đi thẳng cũng không có thái độ ngăn cản gì.
Cô ngồi bần thần ở băng ghế sau, kiệt sức dựa lưng ở trên lớp ghế bọc da.
Cô… muốn chết đi cho rồi.
Mọi thứ càng ngày càng vượt xa khỏi tầm tay của cô.
Kể từ khi trọng sinh cho đến bây giờ, mọi thứ xung quanh cô đều thay đổi một cách không thể tưởng tượng được.
Cô muốn trở về những ngày tháng trước đó.
Cô nhớ Vương Đề Hiền.
Hiểu Phù không biết Trương Ngoạ Phàm đưa cô đi đâu, chỉ biết rằng anh ta đưa cô đến một nơi cách rất xa trung tâm thành phố, đến khi cô tỉnh lại sau một giấc ngủ nông, trời đã chạng vạng tối.
“Chúng ta xuống đây thôi.”
Trương Ngoạ Phàm dừng xe tại một căn biệt thự ven bờ biển, anh ta vẫn phong soái và tuấn tú như hồi sáng mới rời khỏi nhà, nhưng trên hai con mắt đã hiện lên vẻ tiều tuỵ.
Hình như anh ta cũng đã bình tĩnh hơn được một chút rồi.
Hiểu Phù không hỏi tại sao anh ta muốn bỏ đi mà kéo theo cả cô để làm gì, chỉ mở cửa xe đi xuống, theo sau lưng anh ta bước vào trong căn nhà.
“Đây là căn nhà trước đó anh từng ở cùng với bố mẹ, giờ họ đã chuyển sang Mỹ, căn nhà này hiện tại thuộc toàn quyền sở hữu của anh.”
Qua giọng nói của anh ta, Hiểu Phù đoán đây là nơi ra vào bí mật mà anh ta chỉ tiết lộ cho một mình cô biết.
Trương Ngoạ Phàm lấy chìa khoá bằng đồng cổ tra vào ổ, ổ khoá nặng nề kêu cạch một tiếng rồi rơi cộp xuống đất.
Trương Ngoạ Phàm mở cửa ra, có một tầng bụi mỏng bay lên không trung, anh ta xua xua tay xuẩy nó đi rồi đánh mắt ra hiệu cho Hiểu Phù bước vào.
Cô lặng lẽ heo sau lưng anh ta bước vào bên trong, sau khi chỉ các phòng ở quanh ngôi nhà, Trương Ngoạ Phàm lại ra ngoài đi mua nguyên liệu nấu ăn rồi quay về phòng bếp, chẳng một lời tự nấu cơm.
Một lúc sau, trên bàn ăn xếp gọn một vào món đơn giản.
“Xin lỗi em, lâu rồi anh chưa vào bếp nên có thể vị sẽ không vừa ý một chút.”
Hiểu Phù nhìn anh ta rồi đưa lên miệng một muôi canh nếm thử.
Đúng là… mặn thật đấy.
Thực ra, mấy năm nay cô cũng chưa vào bếp lần nào cả nên cô không dám mở miệng chê bai anh ta.
Tối đến, Trương Ngoạ Phàm ngồi ở ngoài ban công tầng hai đưa mắt nhìn ra ngoài vịnh biển, ở phía xa xa là một ngọn hải đăng đang mở đèn.
Anh ta trầm ngâm, trong ánh mắt chỉ bao chứa sự tuyệt vọng và buồn bã.
Bỗng từ phía sau anh ta có những tiếng bước chân đang tiến lại gần.
“Hiểu Phù, em tìm gì sao?”
Trương Ngoạ Phàm hơi ngạc nhiên khi Hiểu Phù bước vào phòng anh ta, chỉ nghe thấy cô đáp lại một cách rất ngắn gọn.
“Chăn.”
“À, để anh lấy cho em.”
Trương Ngoạ Phàm đứng dậy đi đến tủ quần áo cũ lấy ra một tấm chăn đủ vừa đưa cho Hiểu Phù.
Cô đưa tay nhận lấy, lại chợt nhận ra Trương Ngoạ Phàm không buông tấm chăn ra mà vẫn cứ giữ chặt không cho cô lấy đi.
“Hiểu Phù.” Trương Ngoạ Phàm mím môi: “Em ngủ lại với anh được không?”.