Ngồi trên xe bố lái nhưng Trương Lệ Hà cứ lờ đờ như một con cá nằm ngửa bụng trên sông Tô Lịch, thấy vậy, Trương Ngoạ Phàm nhíu nhíu mày hỏi con.
“Tối qua không ngủ hay sao mà giờ ngủ gà ngủ gật vậy? Thế chốc nữa học hành kiểu gì hả?”
“Blu blu blu… Ú ờ ơ ớ.
”
“???”
Trương Lệ Hà mặc kệ ánh mắt kì quái của Trương Ngoạ Phàm mà dựa đầu ở bên cạnh cửa kính xe, đang ngồi không thì đột ngột, nó cảm thấy… sao trên vai mình không nặng như mọi khi nhỉ?
Trương Lệ Hà nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn lên vai mình, nhìn sang cả chỗ ghế ngồi cạnh mình.
Không có.
Đầu nó toát mồ hôi.
Nó để quên cặp sách ở nhà rồi!!!.
||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Chiếc xe con đang phi trên đường quốc lộ bỗng nhiên vang lên một tiếng hét thất thanh của một đứa trẻ, kèm theo sau đó là tiếng mắng của người đàn ông.
Ngay sau đó, con xe quay ngược lại đi về nhà.
“Có mỗi cái cặp sách thôi cũng để quên! Sáng dậy rốt cuộc con đã làm cái gì hả?!”
Trương Ngoạ Phàm tức giận mắng Trương Lệ Hà, thằng bé cảm thấy oan ức vô cùng.
Tại hôm qua Hiểu Phù doạ cho nó sợ đến mất hết sức sống làm cho không ngủ nổi, khi sáng dậy vì kiệt sức quá nên đầu óc lú lẫn.
Bố nó phải hiểu cho nó một chút chứ!
Hiện tại, ở căn biệt thự, Nhã Á ngơ ngác nhìn Hiểu Phù đã đứng dậy rời khỏi ghế sô pha, với ánh mắt đen thẳm lạnh lẽo.
“Tôi và anh ta là mối tình đầu, chúng tôi là người yêu, sắp cưới đấy rồi có sao không? Anh ta quan tâm tôi đấy rồi có sao không? Làm ơn đừng có lải nhải quanh tai tôi nữa, phiền phức.
”
Nhã Á không ngờ Hiểu Phù sẽ có phản ứng lại, mà lời nói đầu tiên cô nói với cô ta lại là lời khẳng định cho mối quan hệ của bọn họ.
Khoan đã… Trong quá khứ, Trương Ngoạ Phàm còn định cưới Hiểu Phù?!
Đã qua thời lượng bản tin về Vương Đề Hiền, người phát thanh viên đã chuyển qua một tin tức mới trong ngày.
Hiểu Phù đã bỏ lỡ mất thông tin quan trọng nhất nên hiện tại tâm trạng cô đang rất ức chế.
Cô hừ lạnh một tiếng rồi đi lên trên tầng, đột ngột tay bị Nhã Á kéo mạnh trở lại.
“Khoan đã! Cô không được đi đâu cả!”
Nhã Á dù bình thường có hiền lành đến đâu thì đến khi tức điên, cô ta cũng không khoan nhượng một chút nào.
Cánh tay của Hiểu Phù bị Nhã Á siết mạnh, vết thương chỉ vừa mới khâu lại đêm qua liền bị bung một số chỉ, bắt đầu rớm máu.
Nhưng Hiểu Phù dù bị đau cũng không kêu lấy một chút, gằn giọng đáp lại Nhã Á.
“Tôi xin lỗi vì đã phá hoại tổ ấm của hai người, hiện tại tôi đang muốn rời đi mà cô giữ tôi lại là sao? Tiền ở nhờ nhà và tiền áo quần tôi sẽ gửi trả lại cho hai người.
”
“Không! Thứ tôi muốn nói với cô là chuyện khác!”
Nhã Á muốn kéo mạnh Hiểu Phù xuống dưới tầng, nhưng cô đã vịn lấy lang can.
“Này, cô đừng có kéo!”
Nhã Á không nhận ra nét mặt trắng bệch vì đau đớn của Hiểu Phù, chỉ nghiến răng cầm lấy cổ áo cô kéo mạnh xuống dưới tầng.
Sức của Hiểu Phù ốm yếu không thể đọ lại được với Nhã Á khoẻ mạnh, liền bị cô ta kéo xuống, vấp ngã va vào kệ để ti vi.
Lưng của Hiểu Phù bị đập mạnh vào thành tủ, vết thương sau lưng chưa lành hẳn nay lại tiếp tục rỉ máu tươi.
“Cô…”
Hiểu Phù trừng mắt nhìn Nhã Á, cô ta sau khi định thần lại mình vừa làm gì thì hớt hải vội vàng đến đỡ cô dậy.
Nhưng chân còn chưa kịp nhấc lên thì cửa nhà đột ngột mở ra, là Trương Ngoạ Phàm cùng với Trương Lệ Hà quay trở về.
Trương Ngoạ Phàm ngờ nghệch nhìn Hiểu Phù đang chật vật ngồi bên dưới sàn nhà, còn Nhã Á đứng ở ngay canh đó, trong lòng bàn tay của cô ta còn đang dính chút máu đỏ.
Trong đầu của Trương Ngoạ Phàm đột nhiên hiện lên đáp án cho cảnh tượng đang xảy ra trước mắt anh ta.
Cả hai người trong cùng một gia đình đờ đẫn đứng nhìn nhau, Hiểu Phù bắt đầu cảm thấy không muốn ở lại đây chút nào.
Khi cô đang định tự đứng lên để bước ra bên ngoài khỏi căn nhà, đột nhiên ánh mắt cô va phải một mảnh giấy được gấp gọn nhét ở giữa khe hở hẹp của kệ ti vi và thành tường.
Hiểu Phù móc lấy tờ giấy đó ra, là một tờ xét nhiệm ADN.
Nhã Á đang sững người bất chợt hét lên một tiếng kinh hãi, chạy đến định giật lấy tờ kết quả xét nhiệm từ trên tay Hiểu Phù, nhưng Trương Ngoạ Phàm đã nhanh hơn một bước, anh ta đã giành lấy tờ giấy ấy từ tay của Hiểu Phù trước cả khi Nhã Á kịp chạy đến.
Cả không gian bỗng chốc như đông cứng cả lại, hai vai của Trương Ngoạ Phàm bỗng run rẩy kịch liệt.
Nhã Á kinh sợ, lắp bắp.
“Ngoạ Phàm… Ngoạ Phàm à…”
Nhưng anh ta đã không thể nghe thêm được bất cứ âm thanh nào khác nữa, hàm răng siết chặt vào nhau.
Anh ta đi đến trước mặt của Nhã Á, đôi mắt hằn máu giơ mảnh giấy ấy đến trước mặt của cô ta.
“Cái này… là sao?”
“Em… em…”
“Nói! Cái này là sao hả?!”
Đây là tờ xét nhiệm ADN, trong đó, kết quả chỉ rằng, Trương Lệ Hà hoàn toàn không hề có máu mủ gì với Trương Ngoạ Phàm, thay vào đó, nó lại là con trai của một người đàn ông có tên Vương Chí Nguyên!.