“Tiểu Phù, em ngủ lại với anh được không?”
Hiểu Phù nghêng đầu nhìn Trương Ngoạ Phàm, đôi mắt đanh lại.
“Anh chưa tỉnh táo lại sao?”
“Không, anh hiện tại đang vô cùng tỉnh táo.
Chưa bao giờ anh cảm thấy mình tỉnh táo như vậy đâu.”
Trương Ngoạ Phàm từ từ luồn tay qua lớp chăn bông, ôm lấy bàn tay của Hiểu Phù.
Thân người của anh ta càng lúc càng ép sát lấy Hiểu Phù.
Thấy vậy, cô lùi chân về phía sau, không để ý va vào thành tường.
Khuôn mặt của Trương Ngoạ Phàm đã ngay sát gần kề với cô, hơi thở nóng bỏng của Trương Ngoạ Phàm cũng in lên khuôn mặt của Hiểu Phù.
Anh ta muốn hôn cô, nhưng trong một giây phút bỗng lưỡng lự.
Hiểu Phù cũng không thích bị một người lạ đột ngột tiếp xúc gần như vậy thì đẩy người của anh ta ra, một bên lông mày thanh tú khẽ nhíu lại.
“Tôi đã có chồng, anh còn chưa li hôn.
Chúng ta căn bẳn không thể động chạm đến nhau.”
Trương Ngoạ Phàm bị cô cự tuyệt như vậy thì cười khổ, ngồi lại trên chiếc giường lớn mà ôm trán, lắc lắc đầu.
Cả hai cô gái mà anh đem lòng nguyện sống chết chung thuỷ đều lần lượt đẩy anh ra xa.
Nếu như những năm trước đó là Hiểu Phù đi theo Vương Đề Hiền, thì đến hiện tại, chính là người vợ của anh phát hiện mang thai con của kẻ khác.
Tại sao ông trời luôn đối xử bất công với anh như vậy chứ?
“Tiểu Phù, xin lỗi em vì hành động bộc phát vừa rồi nhé.
Có khi anh chưa đủ tỉnh táo thật.
Ha ha…”
Hiểu Phù không đáp lại lời mà anh ta nói, chỉ lặng lẽ đứng dựa người lên tường.
“Anh nên về lại nhà đi.”
“Hả?”
Trương Ngoạ Phàm không ngờ Hiểu Phù sẽ nói vậy với anh ta, rất kinh ngạc mà ngẩng đầu lên nhìn cô.
Trong chất giọng của anh ta giờ đây đã pha thêm vài phần phẫn nộ.
“Trở về đó? Trở về với người phụ nữ đã lừa dối mình và tiếp tục xem như không có chuyện gì mà đi nuôi con của một kẻ khác sao? Anh không phải là người tốt đến vậy.”
“Nhưng với Nhã Á, anh là người tốt.”
Hiểu Phù ôm chăn đi ra khỏi phòng của Trương Ngoạ Phàm, trước khi đóng cửa lại, cô còn để lại cho anh ta một lời khuyên nhủ.
“Nhã Á giờ đây chính là vợ anh, anh và cô ấy chưa li hôn thì vẫn là vợ chồng hợp pháp.
Lệ Hà là đứa trẻ do một tay anh nuôi nấng từ nhỏ, đối với đứa bé, anh chính là bố của nó, còn người đàn ông tên là Vương Chí Nguyên kia cơ bản không hề tồn tại trong kí ức của nó.”
“Nó chỉ có duy nhất một người bố là anh mà thôi.
Đừng bỏ nó ở lại một mình.”
“Trẻ con không có tội.” Hiểu Phù nghiến răng: “Người lớn mới có tội.”
Và cô sẽ giết chết kẻ có tội đó.
Hiểu Phù quay trở lại phòng ngủ của mình, Trương Ngoạ Phàm cũng từ từ mà ngả người nằm xuống dưới giường.
Hiểu Phù nói đúng, hiện tại Nhã Á đang là vợ anh, đã không còn có bất cứ mối quan hệ nào đến tên đàn ông kia cả.
Từ xưa đến nay, Trương Lệ Hà chỉ duy nhất gọi một mình anh ta là “bố”.
Trương Ngoạ Phàm mệt mỏi nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, nền trời đã hửng sáng.
Anh ta thử xem giờ ở trên điện thoại, bất ngờ khi thấy trên màn hình hiện đến rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Nhã Á.
Bờ môi của anh ta mím lại, vẫn quyết định không gọi lại cho cô ta.
Trương Ngoạ Phàm bước ra khỏi giường, đi đến trước cửa phòng ngủ của Hiểu Phù.
“Tiểu Phù, em đã dậy chưa?”
Không có ai bên trong trả lời cả.
Trương Ngoạ Phàm gõ cửa, gọi thêm một hồi nữa cũng không thu lại kết quả gì.
Thấy lạ, anh ta bèn tự ý vặn nắm tay cửa bước vào bên trong.
Bên trong căn phòng rộng rãi hoàn toàn trống không không một bóng người.
Anh ta bước vào trong phòng, thấy kẹp bên dưới một lọ cắm hoa là một mảnh giấy nhắn để lại.
“Tôi có việc phải về trước.
Hiểu Phù”
Trương Ngoạ Phàm ôm trán, đổ người dựa vào thành cửa.
Hiểu Phù bỏ anh lại mà tự ý ra về rồi.
Đúng lúc anh ta đang thở dài chán nản, đột nhiên chiếc điện thoại trong tay anh ta rung lên.
Là Nhã Á gọi đến.
“Có chuyện gì?” Trương Ngoạ Phàm ấn tiếp nhận điện thoại rồi đưa lên tai nghe, trong chất giọng hiện lên rất rõ sự không vui.
Nhưng thật kì lạ là người từ đầu dây bên kia đã kiên nhẫn bấm điện thoại gọi anh ta suốt nửa đêm, nay anh ta đã nhận cuộc gọi rồi nhưng đến cả một lời cũng chẳng nói.
Trong khi Trương Ngoạ Phàm đang cảm thấy hết sức khó hiểu, thì cuộc gọi đột ngột bị dập tắt.
“…” Trương Ngoạ Phàm bóp trán: “Cái quái quỷ gì vậy?”
Tâm trạng vốn đã không tốt, nay lại nhận được cuộc điện thoại cứ như là trêu chọc này khiến cho anh ta chịu không nổi mà phát cáu cả lên.
Biết mình rốt cuộc vẫn phải về để có một cuộc nói chuyện rõ ràng với Nhã Á, Trương Ngoạ Phàm thay lại quần áo rồi lên xe chạy về lại trung tâm thành phố.
Lại mất thêm cả nửa ngày nữa, anh mới có thể dừng xe lại được đến trước cổng nhà.
Vừa mới bước lên thềm nhà, vặn khoá tay nắm cửa, một bóng hình nhỏ bé đã lao ra bên ngoài nhào vào trong lòng anh ta.
Trương Lệ Hà khóc lên thảm thiết.
“Bố ơi! Mẹ không xong rồi! Có bọn người xấu đến nhà mình định bắt con đi!”
Trong khi Trương Ngoạ Phàm còn chưa kịp phản ứng, một gã đàn ông cao lớn mặc vest bước ra khỏi cửa giật phắt lấy Trương Lệ Hà kéo lê đi.
“Thằng đó không phải là bố của mày, bây giờ bọn tao sẽ cho mày biết ai mới là bố ruột thực sự của mày!”
Những tên này là tay sai của Vương Chí Nguyên!
“Không! Bỏ tôi ra! Đây mới là bố tôi! Tôi không có ai khác nữa là bố cả! Tôi chỉ là con trai của Trương Ngoạ Phàm thôi! Bố ơi! Bố!”
Trương Lệ Hà cắn mạnh vào cánh tay của tên vệ sĩ, bị tên đó tức giận đánh mạnh vào đầu, nó càng khóc lóc đau đớn hơn.
Chứng kiến cảnh đứa con trai nhỏ mà mình đã chăm bẵm suốt từ lúc nó vừa mới lọt lòng, trong lồng ngực của Trương Ngoạ Phàm đột ngột chướng đau đến tức thở.
Đôi mắt anh ta hằn lên những đường tơ máu.
“Bọn điên này, thả con tao ra!!!”
Trương Ngoạ Phàm nhanh như một ngọn gió lao đến tên đàn ông đó mà vung nắm đấm.
Hắn ta bị tấn công mạnh liền ngã ngửa ra đằng sau, mấy tên còn lại thấy đồng bọn bị đánh đến bật cả răng liền đi ra ứng cứu.
Trương Ngoạ Phàm liền chống trả lũ chúng nó, nhưng sức lực của người bác sĩ chỉ biết cứu người thì làm sao đấu lại được với những người đàn ông cao to vạm vỡ đã được rèn luyện bài bản?
Anh ta mau chóng bị thất thủ rồi bị một tên trong số chúng quật ngã xuống dưới sàn nhà.
“Chết tiệt.
Nó trông gầy yếu vậy mà đánh đau phết đấy.”
Tên đang bẻ tay anh ta giữ ở sau lưng nhổ ra một ngụm máu, hắn thản nhiên lấy từ trong túi áo ra một con dao, kề ngay cổ của Trương Ngoạ Phàm.
Chẳng cần nói, cũng biết ngay hành động tiếp theo của hắn ta là gì..