Triệu Ngôn Quy không giỏi ăn nói, là một người của Vạn La Tông mô tả quá trình truy lùng của bọn họ.
Sau khi tách khỏi đám người Cát Vũ, Triệu Ngôn Quy dẫn theo ba người đuổi theo hạ lưu, trong khi mười thành viên khác của Vạn La Tông thì đuổi theo ngược dòng.
Lão già Hồng Minh kia bị thương rất nặng, bị mười cao thủ của Vạn La Tông đuổi kịp trước khi chạy đi được xa.
Nhưng không phải chỉ có mình ông ta trốn thoát, mà còn có hơn hai mươi thuộc hạ của Luyện Quỷ Đường.
Chạm trán với nhau không thể tránh khỏi lại là một trận chiến khốc liệt khác, mà lão già Hồng Minh kia thì được bốn người hộ tống đi mất.
Sau khi xử lý xong tất cả những người của Luyện Quỷ Đường, lại đuổi theo ông ta thì cũng chỉ nhìn thấy mông của ông ta.
Hóa ra lão già Hồng Minh này giấu một chiếc xe giữa rừng núi, dù tốc độ của người có nhanh đến đâu cũng không đuổi kịp xe, chỉ có thể đứng nhìn ông ta chạy thoát thân.
Vấn đề này, Cát Vũ cũng có dự đoán trước trong lòng, hắn đã lên kế hoạch cho điều tồi tệ nhất.
Vốn tưởng rằng Triệu Ngôn Quy và mười ba cao thủ của Vạn La Tông có thể dễ dàng giết lão già Hồng Minh, nhưng kết quả vẫn để ông ta chạy thoát.
Người này vô cùng giả dối âm hiểm, giữ lại ông ta ắt sẽ hậu hoạn vô cùng.
Nhưng người cũng chạy rồi, có nói gì cũng vô ích.
Chuyện này vẫn cần người của Vạn La Tông tiếp tục theo dõi. Một khi lão già kia ló đầu ra, thì phải truy lùng ông ta thêm một lần nữa.
"Xin lỗi Vũ gia, bọn ta đã làm rối tung chuyện này. Về sau nếu có chuyện gì nữa, mấy người bọn ta sẽ giúp ngài làm việc miễn phí." Một người của Vạn La Tông nói.
Cát Vũ xua tay nói: "Không có vấn đề gì, bất luận như thế nào, hang ổ của Luyện Quỷ Đường cũng đã bị phá hủy, còn cứu được rất nhiều người nữa. Hiện tại lão già Hồng Minh chỉ là một con hổ bị nhổ răng, không có gì phải sợ, về sau cứ từ từ giải quyết ông ta là được."
Hắc Tiểu Sắc cũng đi theo Cát Vũ và những người khác trở lại thị trấn.
Trên đường đi, Cát Vũ hỏi Hắc Tiểu Sáp kế hoạch của hắn ta cho bước tiếp theo là gì, thì Hắc Tiểu Sắc nói không có. Hắn ta chỉ đi ra lăn lộn chốn giang hồ thôi, đi đến đâu tính đến đó, chỗ nào vui thì đi.
Sau đó, Hắc Tiểu Sắc bèn hỏi Cát Vũ đang ở đâu, Cát Vũ cũng không đề phòng hắn ta mà nói rằng mình đang làm bảo vệ trong một trường đại học.
Nghe được những lời của Cát Vũ, đôi mắt của Hắc Tiểu Sắc sáng lên, phấn khích nói: "Đại học ư? Lại còn làm bảo vệ!"
Nhìn thấy Hắc Tiểu Sắc kích động như vậy, Cát Vũ có chút khó hiểu nhìn hắn ta nói: "Sao vậy?"
"Trường đại học là nơi mỹ nữ như mây. Huynh đệ à, ngươi khá lắm đấy. Không được, ta muốn đến chơi ở chỗ ngươi vài ngày. Hẳn là rất náo nhiệt." Hắc Tiểu Sắc xoa xoa tay hào hứng.
Cát Vũ thót tim, tự hỏi làm cách nào mà mình lại dính phải anh chàng này chứ. Nhưng dù sao thì hắn ta cũng là đệ tử của Võ Đang, danh môn đại phái. Vừa rồi khi đối phó với lão tặc Hồng Minh kia, người ta cũng bỏ ra không ít sức lực, hắn cũng không tiện từ chối, đành phải nói: "Ngươi muốn đến chỗ ta chơi vài ngày thì cứ đi, nhưng ngươi không được có ý đồ với sinh viên trong trường."
“Ngươi yên tâm đi, dù thế nào đi nữa, ta cũng là danh môn chính phái, sẽ không làm chuyện trái đạo đức. Ta chỉ trở về với ngươi để ngắm mỹ nhân thôi.” Hắc Tiểu Sắc cười khà khà nói.
“Tiểu Vũ, ngươi phải đề phòng hắn, hắn là đồ biến thái, đừng để hắn hủy hoại thanh danh của ngươi.” Dương Phàm ở một bên chế nhạo.
"Ồ, cô gái nói kiểu gì thế, Hắc ca ta là người đàng hoàng đấy..."
“Người đàng hoàng mà còn ngủ với vợ người khác, vậy ai mà tin được?” Dương Phàm trợn mắt xem thường.
Nói qua nói lại, cả hai bắt đầu tranh cãi, nếu Cát Vũ không ngăn bọn họ thì cả hai đã bắt đầu động thủ ở trong xe rồi.
Cát Vũ cũng phải đau đầu khi nhìn thấy hai người này, không biết là đúng hay sai khi đưa Hắc Tiểu Sắc này trở về nữa.
Nhóm người đã dành một thời gian dài để tu chỉnh tại địa phương, sau đó thức dậy vào buổi trưa và quay trở lại Vạn La Tông ở Tân Môn.
Lý do quay lại đó là vì Cát Vũ có chuyện muốn nói với đại quản gia Kim của Vạn La Tông.
Khi bọn họ trở về Vạn La Tông thì đã là sáng hôm sau. Đại quản gia Kim nghe tin bọn họ đã trở lại thì đích thân chào đón ở cửa.
Lúc đại quản gia Kim biết tin Luyện Quỷ Đường của Hồng Minh chân nhân bị phá hủy, lão tặc Hồng Minh đó đã trốn thoát, sắc mặt lão ta không được dễ nhìn cho lắm.
Sau khi cân nhắc một lúc, đại quản gia Kim mới nói: "Cát Vũ huynh đệ, chuyện này ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ loan tin này ra ngoài và cho người của Vạn La Tông để mắt tới. Một khi phát hiện tin tức của Hồng Minh chân nhân, người của Vạn La Tông sẽ đích thân đến kết liễu ông ta."
“Có những lời này của đại quản gia Kim thì ta an tâm rồi.” Cát Vũ chắp tay nói.
Sau khi mấy người tán gẫu một lúc, đại quản gia Kim mới phát hiện Hắc Tiểu Sắc đang đứng bên cạnh Cát Vũ, liền lịch sự hỏi hắn ta là ai.
Sau khi Hắc Tiểu Sắc tự giới thiệu, đại quản gia Kim lập tức cảm thấy kính nể. Tuy rằng người này nhìn có vẻ xấu xí, nhưng không ngờ lại là đại đệ tử của trưởng lão truyền công Võ Đang, đây đã xem như là một nhân vật khó lường rồi.
Đại quản gia Kim sắp xếp cho mười mấy cao thủ của Vạn La Tông nghỉ ngơi, bao gồm cả Triệu Ngôn Quy.
Sau khi mọi người rời đi, đại quản gia Kim mới hỏi Cát Vũ: "Thế nào? Những người mà ta đề cử cho Vũ gia dùng tốt chứ?"
“Rất tốt, đặc biệt là phi đao của Triệu huynh, vô cùng kì diệu, ta khâm phục không thôi.” Cát Vũ hết lời khen ngợi.
"Phi đao Triệu gia đều là truyền thừa trăm năm, chiêu thức này tất nhiên không thể kém được. Lão Kim ta sẽ không lừa dối bạn bè đâu. Nếu sau này có chuyện gì, có thể tìm tới Vạn La Tông, chúng ta đều là người nhà... ” Đại quản gia Kim ân cần.
Nói đến đây, khuôn mặt Cát Vũ đột nhiên trầm xuống, nắm lấy cánh tay của Đại quản gia Kim, nghiêm nghị nói: "Đại quản gia Kim, ta thực sự cần ông giúp một việc, chúng ta mượn bước nói chuyện."
Đại quản gia Kim thấy Cát Vũ nói rất trịnh trọng nên liền gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua Dương Phàm và Hắc Tiểu Sắc ở phía sau, bảo bọn họ đợi một lát, tiếp đó đưa Cát Vũ đến một nơi vắng vẻ, trầm giọng nói: "Cát Vũ huynh đệ, không biết lão Kim ta có thể làm gì khác để giúp ngươi?"
Cát Vũ hít một hơi thật sâu và nói: "Sư phụ của ta, Trần Duyên Chân Nhân, đã biến mất. Không biết đại quản gia Kim có thể giúp ta tìm ông ấy không?"
Nghe vậy, đại quản gia Kim sững sờ một lúc, nói: "Chưởng giáo tiền nhiệm của Mao Sơn, Trần Duyên Chân Nhân, đã biến mất ư... Chuyện này xảy ra khi nào thế?"
“Vài tháng trước, sau khi ta trở về Mao Sơn, sư phụ đã biến mất, chỉ để lại một mảnh giấy nhắn rằng ông ấy đi làm một việc rất quan trọng, đến hiện tại cũng chưa có tin tức gì.” Cát Vũ trầm giọng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT