Nghe Hắc Tiểu Sáp giải thích, cả Cát Vũ và Dương Phàm đều trợn mắt há hốc mồm, nhìn hắn ta với vẻ khó tin.

Sau một hồi sững sờ, Cát Vũ nói: "Ta nói này Hắc ca, không ngờ ngươi tới Luyện Quỷ Đường là để ngủ với người phụ nữ của lão già Hồng Minh kia đấy?"

"Ta thấy nên gọi ngươi là Hắc Tiểu Sắc đấy, suốt ngày cứ lẳng lơ. Nếu biết sớm hơn thì đã bảo Tiểu Vũ đừng cứu ngươi rồi, cứ để ngươi treo ở đó tám ngày, mười ngày đi. Ngươi bị bắt cũng đáng đời.” Dương Phàm trợn tròn mắt xem thường, tức giận nói.

"Ta nói này em gái, nói như thế nào thì Hắc ca ta đã cứu mạng em gái, sao miệng em gái lại độc thế? Nếu ta bị lão già Hồng Minh kia giết rồi, em gái có được lợi gì à?" Hắc Tiểu Sắc nhìn Dương Phàm nói.

“Ta chỉ chướng mắt ngươi thôi.” Dương Phàm nói xong thì vỗ vỗ vai Tiểu Vũ nói: “Tiểu Vũ, đừng để ý đến hắn ta, hắn ta chỉ là một đồ lưu manh, sẽ hủy hoại ngươi đấy.”

"Uầy... em gái nói ai là đồ lưu manh đấy..." Hắc Tiểu Sắc không phục nói.

Cả ba người bọn họ nói chuyện suốt quãng đường, quay trở lại hang ổ của Luyện Quỷ Đường một lần nữa.

Vẫn là Cát Vũ mở Gương Bát Quái ra và tìm mắt trận, sau đó Dương Phàm và Hắc Tiểu Sắc lần lượt ra tay phá mắt trận, cả ba người bọn họ mới đến được nơi giam giữ các tù nhân của Luyện Quỷ Đường.

Phá trận dễ hơn nhiều so với đi xuyên qua trận. Mỗi khi phá hủy một mắt trận, uy lực của pháp trận này sẽ giảm đi rất nhiều. Không tới mười phút, pháp trận này đã hoàn toàn bị phá hỏng, sương mù màu trắng quay cuồng đều bị sức mạnh địa sát cắn nuốt hết.

Lối vào của sơn động nơi các tù nhân bị giam giữ của Luyện Quỷ Đường rất kinh khủng, có ít nhất một trăm xác chết nằm rải rác khắp nơi, tất cả đều bị mấy người bọn họ cùng với mười ba của Vạn La Tông giết chết.

Hiện tại, mọi người tách ra hành động. Hắc Tiểu Sắc vào trong sơn động và thả tất cả tù nhân ở đó ra, còn Cát Vũ và Dương Phàm thì đi thẳng vào trong để xem còn sót lại thế lực của Luyện Quỷ Đường hay không.

Hai người đi một vòng quanh núi và thấy có hàng chục ngôi nhà nhỏ nằm rải rác trên sườn đồi, ở giữa có một ngôi nhà lớn, có lẽ là nơi lão già Hồng Minh kia sinh sống.

Cả hai trực tiếp xông vào, sau đó nghe thấy tiếng la hét của một số phụ nữ. Cát Vũ quan sát kỹ hơn thì thấy bọn họ đều là những cô gái tầm hai mươi đến ba mươi tuổi, sắc mặt ai nấy đều mặt lộ vẻ kinh hoảng, cuộn mình trong góc phòng, hoảng sợ hô to rằng đừng giết ta.

Những người này hẳn là những cô gái mà lão già kia bắt cóc từ bên ngoài về, không biết bọn họ đã ở đây bao lâu, nhưng có tới bảy tám người. Người ta đồn rằng lão già Hồng Minh này rất dâm đãng, thế nên việc này không có gì lạ.

Dương Phàm không biết nói gì hơn, trực tiếp bảo những cô gái này đứng dậy và nói sẽ đưa bọn họ về nhà. Những cô gái đó có chút khó tin không biết chuyện gì đang xảy ra, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng hỗn loạn bên ngoài, kêu đánh kêu giết, không ngừng có những tiếng la hét, lại càng không biết chuyện lão già Hồng Minh kia bị thương nặng nên đã chạy trốn.

Cát Vũ chỉ đơn giản nói với bọn họ rằng lão già kia đã bị giết, bấy giờ mới xua tan nghi ngờ của những cô gái đó. Có một số người cực kỳ mừng rỡ mà khóc, có người ôm đầu khóc rống, hiển nhiên bọn họ ở đây cũng là bất đắc dĩ.

Sau đó, hai người lại đi vòng quanh sườn đồi, nhưng không thấy ai nữa, những người trong Luyện Quỷ Đường không bị giết thì cũng bị thương nặng. Còn có một số người trốn thoát theo lão già Hồng Minh. Về sau, nơi này của Luyện Quỷ Đường sẽ không còn tồn tại nữa, có thể coi như đã bị mấy người Cát Vũ hoàn toàn phá hủy.

Họ dẫn những người phụ nữ xuống núi, khi đi đến cửa động nơi giam giữ tù nhân, bọn họ thấy có bốn mươi năm mươi người đứng hoặc ngồi ở cửa động, một số người nằm trên mặt đất, không có chỗ nào trên người là không dính máu, dáng vẻ rất khổ sở.

Có một số người đã bị tra tấn đến mức tắt thở rồi, nằm trên mặt đất không thể di chuyển.

Lão già Hồng Minh dùng người sống để luyện quỷ, không biết bao năm qua ông ta đã giết chết bao nhiêu người, mà những người trong sơn động này đều là nạn nhân chịu tra tấn nặng nề, có cả nam cả nữ, tất cả đều rất đáng thương.

Khi Cát Vũ và Dương Phàm đưa những người phụ nữ đến cửa động, bọn họ thấy Hắc Tiểu Sắc đang tranh cãi với một phụ nữ.

"Cầu xin ngươi... đưa ta đi với..."

"Đang nghĩ gì vậy? Một lát nữa ta sẽ đưa các cô ra ngoài, mỗi người về nhà của mình và tìm mẹ mình đi." Hắc Tiểu Sắc sốt ruột nói.

"Lúc trước khi ngươi dỗ dành ta thì không nói như vậy, ngươi đã nói là muốn ở mãi bên cạnh ta mà... hu hu..." Người phụ nữ kia khóc nói.

Trong lúc nói chuyện, hắn ta chợt nhìn thấy Cát Vũ và Dương Phàm đi tới cùng những người phụ nữ khác. Hắc Tiểu Sắc lập tức chào hỏi bọn họ và vui vẻ nói: "Các ngươi về rồi à, có tìm thấy gì trên núi không?"

“Chỉ có vài người phụ nữ này, không tìm thấy gì khác cả, mọi người đều bỏ chạy hết rồi.” Cát Vũ nói.

Hắc Tiểu Sáp liếc nhìn những người phụ nữ ấy, dáng vẻ háo sắc đó khiến Dương Phàm thoáng chán ghét, cô buột miệng: "Đồ đàn ông cặn bã."

“Này, em gái đang nói ai là đồ cặn bã vậy?” Hắc Tiểu Sắc không vui nói.

“Vừa rồi ta cũng nghe nói, ngươi là loại người kéo quần lên không nhận người, cứ thế mặc kệ người ta đúng không?” Dương Phàm tức giận nói.

"Không phải lão Hắc ta vô tình, là người phụ nữ này suýt chút nữa giết chết ta, ta có thể giữ cô ta ở bên cạnh à, đúng là buồn cười. Hắc gia ta hành tẩu giang hồ, thứ hướng tới là đi qua vạn bụi hoa nhưng cỏ không dính người..." Hắc Tiểu Sắc đắc ý nói.

Cát Vũ cũng không nói nên lời với Hắc Tiểu Sắc này, lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa, nhanh chóng dẫn người ra ngoài đi, chúng ta còn phải tụ hợp cùng đám người Triệu Ngôn Quy."

Tức thì, ba người bọn họ dẫn những người chằng chịt vết thương rời khỏi nơi này, đi về phía bờ sông.

Cát Vũ nhìn quanh sông và phát hiện một cái sơn động bên sông, trong động có hơn chục chiếc bè tre, sau đó tất cả những người bị thương được đưa lên bè tre, ba người bọn họ điều khiển bè tre, đưa người xuôi theo hạ du.

Sau khi mỗi người lên bờ, Cát Vũ liên lạc với Triệu Ngôn Quy bằng bùa truyền âm, nói cho hắn ta biết mình đang ở đâu. Không lâu sau, Triệu Ngôn Quy vội vã chạy đến cùng mười ba người của Vạn La Tông và hội hợp với Cát Vũ.

“Đã tìm thấy lão già Hồng Minh kia chưa?” Dương Phàm lo lắng hỏi khi nhìn thấy Triệu Ngôn Quy.

Triệu Ngôn Quy cau mày, khẽ lắc đầu, nói không có.

"Lão già đó quá xảo quyệt. Ông ta cố tình giết một người, nhấn chìm người đó và cho máu xuống hạ lưu để thu hút sự chú ý của chúng ta. Ông ta thì bỏ chạy ngược dòng." Một người của Vạn La Tông cho biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play