Đại quản gia Kim gật đầu, cân nhắc một lúc rồi nói: "Con người Trần Duyên Chân Nhân thần bí lắm. Hơn hai mươi năm trước ông ấy đột nhiên mai danh ẩn tích khỏi giang hồ, lại đi nhận ngươi làm đệ tử quan môn, đúng là ngoài dự đoán của mọi người. Lần này ông ấy lại đột nhiên biến mất, khẳng định có dụng ý của bản thân. Hành tung ông cụ mơ hồ, muốn thăm dò tung tích của ông ấy cũng khó, phỏng chừng chuyện không dễ xử lý."
"Ta cũng không có nhiều hy vọng trong chuyện tìm được sư phụ. Ta chỉ muốn đại quản gia Kim giúp ta để mắt đến. Có hy vọng còn hơn không." Cát Vũ nói trong bất lực.
"Được rồi, hiện tại chuyện này ta có thể tạm thời hạ lệnh, để người bên dưới chú ý. Một khi có tin tức của Trần Duyên Chân Nhân, ta sẽ liên lạc với ngươi."
Cát Vũ liên tục cảm ơn, sau đó nói: "Còn có một chuyện, ta muốn nhờ đại quản gia Kim giúp."
"Cát Vũ huynh đệ có chuyện cứ nói đừng ngại."
“Ta muốn điều tra thân thế của mình.” Cát Vũ trầm giọng nói.
“Cát Vũ huynh đệ, ngươi không biết gì về thân thế của mình à?” Đại quản gia Kim tò mò hỏi.
"Khi ta còn rất nhỏ đã được sư phụ đưa lên núi tu hành, lúc đó ta hoàn toàn không biết gì, sư phụ nói là ta được nhặt về, còn nhặt ở đâu, cha mẹ là ai thì ta không biết. Vì vậy, ta thực sự rất muốn biết.” Một tia buồn bã thoáng qua trong mắt Cát Vũ.
“Vậy Trần Duyên Chân Nhân không tiết lộ tin tức gì cho ngươi sao?” Đại quản gia Kim lại nói.
"Không có, mỗi lần ta hỏi ông ấy, ông ấy đều trả lời cho qua mà thôi."
"Cát Vũ huynh đệ, ta đoán là ta không giúp ngươi được rồi, việc này hoàn toàn không có chút dấu vết gì để có thể điều tra. Ngươi không cung cấp cho bọn ta bất kỳ manh mối nào, bọn ta đi đâu điều tra đây? Hay là cứ đợi cho đến khi bọn ta tìm được Trần Duyên Chân Nhân, tự ngươi đi hỏi thôi.” Đại quản gia Kim dang hai tay ra.
Cát Vũ vừa nghe ông ta nói như vậy thì bản thân cũng không còn hy vọng gì nữa.
Đến đây, mọi chuyện không còn gì để nói, bên Vạn La Tông đã chuẩn bị rượu và thức ăn, mọi người quây quần bên bàn ăn uống. Có điều vừa ăn được nửa bữa, Cát Vũ đột nhiên nhận được một cuộc gọi của Đàm Xung.
Trước khi đi, Cát Vũ nói với Đàm Xung rằng mình sẽ đi vài ngày, bây giờ cũng không lâu lắm, có lẽ nào Đàm Xung lại xảy ra chuyện?
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong lòng, Cát Vũ nghe điện thoại ngay lập tức.
"Vũ gia... đã xảy ra chuyện lớn... Con trai ta bị người của Tạ Dược Chí hạ giáng đầu. Bây giờ tình hình hơi nghiêm trọng. Ta đã mời một vị giáng đầu sư của Đông Nam Á đến để giải giáng đầu cho con trai ta, nhưng đến giờ vẫn chưa giải quyết được. Trong thân thể của con trai ta cứ có nhện bò ra không ngừng... Bây giờ cả nhà chỉ toàn nhện... Ta không biết phải làm sao cả..." Đàm gia vô cùng lo lắng nói.
Không ngờ, tên nhóc này lại bị người ta hạ giáng đầu.
Giang hồ tính chuyện giang hồ, cho dù là tình huống nào cũng không thể mang hại cho gia đình. Tạ Dược Chí, ông trùm của thành phố Bành Thành, xem ra thật sự không đáng nể mặt. Không thể xử lý Đàm Xung lại đi xuống tay với con của ông ta.
Nghe vậy, lông mày của Cát Vũ nhíu lại, thật sự là sóng này chưa dứt thì sóng khác đã nổi lên, chuyện ở đây còn chưa giải quyết xong thì lại xảy ra chuyện bên phía Đàm gia.
"Vũ gia... ngài nói chuyện đi chứ, phải làm sao bây giờ đây... Giáng đầu sư kia nói con trai ta bị trúng trùng giáng, sẽ sống không quá hai ngày... Ngài mau tới đây cứu con trai ta đi, ta chỉ có một đứa con trai này thôi..." Đàm Xung kích động nói.
"Ông khoan hãy vội, hôm nay ta sẽ gấp rút trở về, cho con trai ông uống một ít giấm để trì hoãn sự phát tác của trùng giáng đi." Cát Vũ nhắc nhở.
Bình thường, trùng giáng đều có trứng trùng sinh sản bên trong thân thể, và mặc dù axit axetic không thể giết chết những trứng trùng đó, nhưng nó có thể đóng một vai trò trì hoãn nhất định.
Khi nghe tin Cát Vũ sẽ đến ngay lập tức, Đàm gia cảm kích không thôi, chỉ là vẫn không ngừng thúc giục Cát Vũ nhanh lên.
Cát Vũ nói chuyện điện thoại, những người còn lại đều đang nhìn, Dương Phàm hỏi: "Tiểu Vũ, tình huống gì thế?"
“Không sao đâu, một người bạn của ta ở Giang Thành gặp chút chuyện, ta muốn quay lại giúp giải quyết.” Cát Vũ trầm giọng nói.
“Có cần ta giúp không?” Dương Phàm quan tâm hỏi.
“Không cần, ta có thể tự xử lý được.” Cát Vũ nói.
"Ồ, ta vừa nghe ngươi nói cái gì mà trùng giáng. Có phải có người bị hạ giáng đầu không? Thật thú vị, ta cùng ngươi trở về, rất kích thích đó." Hắc Tiểu Sắc hào hứng nói.
"Được rồi, nếu Cát Vũ huynh đệ có việc phải làm, ta sẽ không giữ ngươi lại nữa. Ta vốn dĩ muốn giữ ngươi ở lại Vạn La Tông thêm vài ngày đấy." Đại quản gia Kim đứng dậy nói.
“Không cần, ngày khác ta còn có chuyện muốn làm phiền Vạn La Tông, ta sẽ lại đến thăm.” Cát Vũ chắp tay nói.
Mọi người đứng dậy chào tạm biệt, sau đó đại quản gia Kim đặt vé máy bay cho đám người Cát Vũ. Dương Phàm nói rằng cô sẽ trở về Lỗ Địa, trong khi Cát Vũ và Hắc Tiểu Sắc trở về Giang Thành.
Đại quản gia Kim đưa mấy người bọn họ tới cửa, ở đó có một chiếc xe đã chuẩn bị từ lâu, trực tiếp đưa bọn họ đến sân bay Tân Môn.
Khi ở sân bay, Cát Vũ chào tạm biệt Dương Phàm, Dương Phàm nói rằng cô về nhà có một số việc phải giải quyết, không thể đến Giang Thành cùng với hắn. Mỗi lần chia tay với Dương Phàm, Cát Vũ đều vô cùng không nỡ, thật lâu sau hắn mới nói: "Chị Tiểu Phàm, lần sau chúng ta sẽ gặp lại, cho dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng có thể đến tìm ta."
Dương Phàm cười gật đầu, nói: "Được, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể tìm ta."