*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Dalia

_________________________________

Cho dù Hạ Dương sớm đã có dự cảm từ trước, chú Okkas khả năng cao sẽ không giống như trong quá khứ mà yêu thích cậu, thậm chí có khi là chán ghét cậu. Nhưng khi đến lúc nhận thức rõ được điều này, Hạ Dương vẫn không tự chủ được mà cảm thấy khó chịu.

"A dương, làm sao vậy?" Okkas ôn nhu dò hỏi Hạ Dương, trên mặt không lộ ra bất cứ điểm bất thường nào. Bây giờ Hạ Dương là bùa hộ mệnh của hắn, cho dù tâm trạng của hắn có buồn bực không vui cũng phải cưỡng chế tạo ra bộ dạng tỉ mỉ chu đáo làm ra vẻ vui mừng trước mặt Hạ Dương.

Hạ Dương mở to cặp mắt hắc bạch phân minh, bình tĩnh nhìn Okkas, không tự chủ hỏi ra miệng: "Chú Okkas..... có phải, có phải thật ra rất chán ghét em?" Có mấy lời không thừa dịp lúc bây giờ không cố kỵ gì hỏi ra thì về sau khả năng sẽ vĩnh viễn không có được đáp án.

"Làm sao vậy?" Sắc mặt Okkas bất biến, bình tĩnh nhìn Hạ Dương, mở ra đầu tay Hạ Dương lại không tự chủ nắm lấy, âm thanh cũng lơ đãng tăng thêm một phần: "A Dương nghe ai nói thế? Chú Okkas thích A Dương nhất."

Hắn không biết đến tột cùng Hạ Dương từ chỗ nào mà suy ra ý nghĩ như vậy.

Hạ Dương là bùa hộ mệnh của hắn, cho dù không thích thì hắn cũng muốn cưỡng ép bản thân phải thích.

"Không có nghe ai nói, em tự mình cảm nhận được....." Hạ Dương đưa lên khuôn mặt bánh bao, nói từng chữ không rõ ràng lắm nhưng mang lại cảm giác khổ sở thương tâm: "Không chỉ có chú Okkas...... mà có rất nhiều người cũng đều không thích em."

Tuy cậu đúng thật là một người không đáng giá để người khác yêu thích.

Mà khoảng thời gian sống một đời lại không một ai thích cậu, thật sự đem cậu để trong lòng lại mang đến cho cậu cảm giác thương tâm khổ sở. Đời trước khả năng không có người nào vì cái chết của cậu mà cảm thấy đau lòng, kể cả cha mẹ cậu, chú Okkas nuôi lớn cậu...... cũng đều như vậy.

Okkas nghe cậu dùng âm thanh của trẻ con oan ức nói, tâm trạng không khỏi run lên, đột nhiên cảm thấy thương xót đối phương dù sao cũng chỉ là đứa bé năm, sáu tuổi răng còn chưa mọc đầy đủ, chưa hiểu chuyện, rất cần được cha mẹ yêu thương, bảo bọc.

Nhưng mà Hạ Dương cố tình lại bị cha mẹ bỏ rơi........

Những đứa trẻ rất kì lạ, người lớn thường cho rằng chúng nó không hiểu chuyện nhưng thật ra trong lòng chúng nó đều hiểu hết. Đặc biệt là, những đứa bé còn nhỏ tuổi thậm chí có thể nhìn ra một số việc mà người lớn không thấy được, có nhiều người lớn không có năng lực cảm nhận nhạy bén, chính bản thân hắn cũng vậy.

"Chú Okkas không thích em, có phải là do em chưa đủ ngoan, chọc cho chú tức giận, cho nên chú mới chán ghét em như vậy....... Chú nói cho em, em nên làm sao thì chú mới thích em? Chỉ cần chú nói, em đều sẽ nghe lời, đều nghe chú, chỉ cần....... Chỉ cần chú không chán ghét em nữa." Hạ Dương biết chỉ bằng việc Hạ Côn và Hạ gia đối xử với hoàng thất, với Okkas cũng đủ khiến Okkas chán ghét cậu, thậm chí là hận cậu đều là hợp tình hợp lý, chuyện đó là đương nhiên nhưng cậu vẫn cảm thấy oan ức.

Bởi vì Hạ Dương xưa nay không xem mình là người nhà Hạ gia, cậu luôn lấy thân phận là thành viên hoàng thất Dias mà đối xử.

Nhưng hoàng thất Dias lại không muốn cậu. Hạ Dương không tìm được nơi chính mình thuộc về, không biết phải đi con đường nào.

"Làm sao có chuyện đấy chứ? Tất cả mọi người đều rất thích A Dương......" Okkas bị cậu nói đến mức mềm nhũn, cũng không biết làm sao để động viên cậu.

Hạ Dương bình tĩnh nhìn hắn: "Em không muốn tất cả mọi người đều yêu thích em, em chỉ muốn một mình chú Okkas thích em là được rồi."

Dù cho chỉ xem cậu là cháu trai....... Cũng tốt.

Okkas bị ánh mắt của cậu cảm hoá, lúc này tâm trạng dịu xuống, khó giải thích được loại cảm xúc cảm động và thương hại dành cho Hạ Dương: "Chú Okkas tất nhiên là thích em rồi."

"Có thật không ạ?" Đôi mắt đứa nhỏ dễ dàng rơi lệ, trên mi mắt Hạ Dương bất tri bất giác phủ lên một tầng hơi nước.

"Thật sự!" Okkas cười ôn nhu, đưa ra ngón út dự định theo thói quen sử dụng kĩ năng dỗ trẻ con mà dỗ Hạ Dương: "Nào, lại đây, chú Okkas ngoéo tay với em nào."

... Ngoéo tay.

Hạ Dương vẫn là bị ác ý bán manh* của chú Okkas làm kinh ngạc, không ngờ trong lúc sinh thời lại có một ngày nhìn thấy chú hoàng đế như vậy.

Hạ Dương thẫn thờ nhìn hắn một hồi, luôn cảm giác bên trong chính mình là một người sắp bốn mươi lại đi chơi loại trò chơi ngoéo tay này của tụi con nít, nghĩ cứ cảm thấy quái thế nào ấy, cho dù bây giờ thân thể cậu cũng chỉ mới năm tuổi.

"A dương..." Okkas giật giật ngón út, dụ dỗ. Hạ Dương ngẩn ra, lập tức đem ngón út câu lên, theo bản năng hô lên phía dưới một câu: "Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không cho biến!"

Nếu muốn ấu trĩ, liền ấu trĩ hoàn toàn thôi.

Okkas cảm thụ được xúc cảm ấm áp trên ngón út, yên lặng ở trong lòng quyết định, về sau cho dù tâm lý không cách nào yêu thích Hạ Dương nhưng ở trước mặt cậu vẫn nguỵ trang hoàn hảo hơn chút. Tuy mỗi khi nhìn thấy Hạ Dương liền sẽ nghĩ đến cha mẹ bị Hạ Côn hại chết, em trai và mình bị mất đi một chân.......

Mà trẻ con vô tội, Hạ Dương lại nhạy cảm như vậy, Okkas cũng không muốn tổn thương cậu. Dù sao ân oán của hắn và Hạ Côn cũng không liên quan đến Hạ Dương.

Thân thể trẻ con dễ buồn ngủ, cùng Okkas hàn huyên một hồi, Hạ Dương liền ngủ lúc nào không hay, lúc tỉnh lại đã là chạng vạng đến giờ ăn cơm.

Hạ Dương mới vừa ngồi dậy liền thấy Okkas ngồi ở xe lăn đem muỗng cháo đã được thổi nguội đút tên miệng cậu. Hạ Dương ngẩn người, lúc này theo phản xạ có điều kiện định há mồm đem cháo nuốt xuống. Mọi chuyện hồi con bé cậu không nhớ rõ lắm chỉ là vẫn luôn nghe nói, chú Okkas hay chăm sóc cậu hồi còn bé, việc lớn nhỏ đều tự thân làm, so với con ruột còn tốt hơn. Hạ Dương vốn chỉ là nghe rồi nhớ kỹ chú Okkas đối xử rất tốt với cậu, nhưng lại không bị loại chuyện này làm cho cảm động...... Không nghĩ tới, là thật.

Okkas đút cho Hạ Dương đến vô cùng tỉ mỉ, không chỉ thận trọng thổi từng miếng cháo mà trên khoé miệng Hạ Dương tình cờ dính chút chất lỏng chảy xuống, hắn còn dùng muỗng lau một chút lần sau đưa đến miệng cậu liền không cho cháo đổ ra ngoài. Mặc dù hắn dốc lòng như thế thì đối với Hạ Dương là người trưởng thành lại bị người ta xem như là trẻ con mà đút cơm thì khó tránh khỏi cảm giác không thoải mái và bất tiện.

Sau khi lại bị đút cho một muỗng cháo, Hạ Dương lúc này lên tiếng: "Chú Okkas, em có thể tự mình ăn."

"Được....." Okkas đáp một tiếng.

Khi Hạ Dương cho rằng hắn sẽ đem bát cùng muỗng đưa đến cho cậu ăn thì Okkas lại thổi nguội một miếng cháo rồi lại nhét vào miệng Hạ Dương, như là căn bản không xem lời nói của cậu là chuyện đáng kể.

Hạ Duonge một lần nữa mở miệng nói: "Chú Okk......" Hoàng đế căn bản không để ý cậu, lại một lần thừa dịp cậu mở miệng liền đem cháo đã thổi nguội nhét vào miệng cậu. Lúc Hạ Dương sinh bệnh làm thế nào cũng không chịu uống thuốc, thái y không biết làm cách nào liền đem thuốc trộn vào trong cháo cho cậu ăn, nhưng mùi vị cháo không đúng, Hạ Dương không chịu ăn. Okkas không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là sau mỗi lần Hạ Dương bệnh đều tự mình đút cháo cho cậu, nhưng cậu lại không chịu thành thật mà có vài lần nói với hắn là bản thân muốn tự mình ăn cháo sau đó lén lút làm đổ bát cháo thuốc.

Từ đó, Okkas cũng không chịu tin cậu.

Hạ Dương mấy lần tưởng há mồm nói mình có thể tự ăn, nhưng Okkas căn bản không thèm để ý, nhân lúc miệng cậu trống lại đang mở liền miễn cưỡng nhét một muỗng cháo có trộn thuốc cho cậu.

Hạ Dương: "..."

Mẹ nhà anh, ai nói với cậu hồi còn bé chú hoàng đế rất thương yêu cậu chứ, muốn sao cho sao, muốn trăng cho trăng, đối với cậu muốn gì được nấy, so với con ruột càng như con ruột hơn?

Đi ra, cậu bảo đảm không đánh chết hắn.

Trời ạ, chú Okkas rõ ràng chán ghét cậu, chán ghét vô cùng, nhịp điệu đút cháo này là muốn đút chết cậu luôn. Hạ Dương khóc không ra nước mắt. Đặc biệt muốn hỏi một câu, chú ơi, yêu thương đâu rồi? Chiều chuồng đâu rồi? Tình yêu đều bị chó ăn rồi sao?

Chén cháo thứ hai rất nhanh liền thấy đáy, Hạ Dương tuổi còn nhỏ, lượng ăn cũng nhỏ liên tục bị đút hai bát cháo quả thật cảm thấy bụng mình no đến mức muốn nứt ra, lúc cậu còn lớn tiếng kháng nghị bản thân thật sự không ăn nỗi nữa thì Okkas rốt cuộc rũ lòng từ bi, tay dừng đút cháo cho Hạ Dương. Hắn đem bát cùng muỗng đưa đến bàn tay nhỏ ú nu của cậu nói: "Tốt lắm, A Dương, em tự mình ăn đi nha."

Hạ Dương nhận lấy bát và muỗng do dự một chút, nhìn trong bát còn lại không đến hai muỗng cháo, trước ánh mắt mong chờ của chú Okkas, bị bức ép bắt đắc dĩ đem miếng cuối cùng nhét vào miệng, đem hai bát cháo ăn sạch sành sanh.

"Hết rồi." Hạ Dương ợ một tiếng no nê, tội nghiệp nhìn về phía Okkas.

Okkas tiếp nhận cái chén trong tay của hắn đưa vào tay của nữ người hầu Beta, cực kỳ ôn nhu sờ lên đầu tóc mềm mại màu nâu đậm giống như vuốt ve chó con, không chút keo kiệt tán thưởng: "A Dương thật ngoan, tự mình ăn sạch cháo, ăn hết sạch sẽ luôn nha. A Dương đúng là một đứa bé ngoan!"

Hạ Dương không có gì để nói.

Cực kỳ đặc biệt muốn hỏi hắn một câu, chú à, xin hỏi là chú đây là đang chơi với khỉ sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play