"Tiểu Tinh Lan, ngươi nhận nhiệm vụ hái thuốc sao?"

Thanh Mộc cầm danh sách đệ tử báo danh nhận nhiệm vụ hái thuốc, phía trên thình lình xuất hiện cái tên Lục Tinh Lan. Nếu là lúc trước, lấy thực lực của Lục Tinh Lan căn bản không cần nhận loại nhiệm vụ đẳng cấp thấp này, nhiệm vụ đẳng cấp cao, với y mà nói cũng dễ như trở bàn tay.

Nhưng bây giờ Lục Tinh Lan còn đang dưỡng bệnh, không thể ngưng tụ Linh khí. Thanh Mộc sợ y sẽ gặp nguy hiểm.

Mấy ngày trước Thanh Mộc kiểm tra lại cho Lục Tinh Lan, tình huống bị thương của thân thể y so với lần đầu kiểm tra không khác là bao, chỉ là Thanh Mộc vẫn đổi cho y một phương thuốc khác, đồng thời ra lệnh cưỡng chế không cho y làm ra những vận động kịch liệt. Thật không nghĩ tới Lục Tinh Lan thành thành thật thật đợi được nhiều ngày như vậy lại đột nhiên cho hắn một "Kinh hỉ ''.

Kẻ đề xuất chuyện này là ai không cần nhiều lời cũng biết. Thanh Mộc hung tợn nhìn sang Thẩm Tức Chu, đem y kéo sang một bên.

Đây là lần đầu Lục Tinh Lan lần trông thấy Thanh Mộc tức giận như vậy.

Làm một linh dược sư, tính tình Thanh Mộc bình thản ôn nhuận, rất ít phát cáu, đối với người bị thương luôn rất lo lắng, đồng thời cũng mang theo một loại tinh thần trách nhiệm mãnh liệt. Cho nên hắn cảm thấy do Thẩm Tức Chu xúi bậy mới khiến Lục Tinh Lan hồ nháo.

"Tiểu Tinh Lan còn bị thương, đến Linh khí cũng không thể sử dụng, ngươi làm sao còn giật dây y đi nhận nhiệm vụ?" Thanh Mộc chất vấn.

Thẩm Tức Chu bị trưởng lão trách cứ, biểu lộ không một chút biến hóa, nói: "Đến lúc đó Ta chỉ để cho đại sư huynh trông coi việc hái Linh Thực, không có cái gì nguy hiểm. Cho dù có tình huống bất ngờ, ta cũng có thể ứng phó. Đặc biệt là đại sư huynh rất muốn đi."

Thanh Mộc lầm bầm: "Muốn đi thì có thể nuông chiều y sao? Haizz!"

Thanh Mộc cẩn thận nghĩ nghĩ lợi và hại trong đó, ừ. . . Quả nhiên là hại lớn hơn lợi, chỉ là hắn vẫn thỏa hiệp. Dù sao nhiệm vụ này ở bên trong Linh Dược Viên của hắn, còn có nhiều đệ tử Linh Vân Tông như vậy, hẳn là không có chuyện gì. Thanh Mộc nhắc nhở Thẩm Tức Chu nhất định nhất định phải chiếu cố tốt cho Lục Tinh Lan, xảy ra chuyện gì, đều do Thẩm Tức Chu phụ trách.

"Vâng." Thẩm Tức Chu không chút do dự nhẹ gật đầu.

Thanh Mộc thở dài, năm đó thứ hắn thiếu chính là sự tự tin như Thẩm Tức Chu. Không đúng không đúng, cái từ "năm đó" này giống như tuổi hiện tại của hắn rất lớn vậy, về sau không thể dùng, hắn vẫn còn trẻ.

Hai người bàn bạc xong liền đi vào trong phòng, Lục Tinh Lan xem xét vẻ mặt của Thanh Mộc liền biết hắn đã đồng ý, lập tức thở ra một hơi. Rồi lại vui sướng nhìn về phía Thẩm Tức Chu: Không nghĩ tới ngươi còn rất có năng khiếu thuyết phục người khác.

"Cái kia, " Bạch Nhân yếu ớt giơ tay lên, "Trưởng lão, ta cũng muốn đi, có thể không?"

Bạch Nhân thấp thỏm nhìn Thanh Mộc, mặc dù hắn nói như vậy, nhưng Thanh Mộc đại khái sẽ không đồng ý. Quả nhiên, Thanh Mộc nói: "Ngươi còn chưa tới Trúc Cơ kỳ, không đối phó được những Linh Thực kia, đi không phải là tạo thêm phiền toái sao?"

"Nhưng mà. . ." Bạch Nhân vụng trộm nhìn thoáng qua Lục Tinh Lan, vô lực buông ra nắm tay đã nắm chặt để lấy hết dũng khí.

Lục Tinh Lan đương nhiên phát hiện dị thường của Bạch Nhân.

Y trêu ghẹo nói: "Ta hiện tại không có cách nào sử dụng được linh lực, thân thể suy yếu, so với một người bình thường còn không bằng. Ta có thể đi, Bạch Nhân cũng có thể đi."

Thanh Mộc bất đắc dĩ: "Ngươi có thể đi là bởi vì có tiểu Tức Chu đảm bảo cho ngươi."

"Vậy ta đảm bảo cho Bạch Nhân là có thể đi." Lục Tinh Lan đem bàn tay hướng về phía Thẩm Tức Chu, Thẩm Tức Chu lập tức có một loại dự cảm xấu, "Thẩm sư đệ thực lực cao siêu, bảo hộ hai người tuyệt đối là dư sức."

Thẩm Tức Chu: ". . . Đúng vậy."

"Mặt khác, ta có dự cảm, Bạch Nhân đối với việc hái thuốc của chúng ta có trợ giúp rất lớn."

"Có sao?"

"Ta ở chung với Bạch Nhân mấy ngày nay, thường xuyên nhìn thấy hắn đọc Linh Thực phổ, ta có hỏi qua Bạch Nhân, hắn nói đã đem Linh Thực phổ học thuộc nằm lòng. Điểm ấy khiến ta rất bội phục."

Tu tiên giả có thực lực càng cao, trí nhớ lại càng tốt. Đối với Lục Tinh Lan mà nói, nhớ một thứ gì đó không thành vấn đề, quan trọng là lý giải được nội dung đã thuộc. Nhưng Bạch Nhân là Luyện Khí kỳ, thân thể vừa mới bắt đầu dẫn Linh khí vào, trí nhớ so với người bình thường không khác biệt mấy, có thể học thuộc một bản Linh Thực phổ dày như vậy nói rõ hắn đã cố gắng rất nhiều .

Lục Tinh Lan tiếp tục nói: "Phải biết hái thuốc ở Linh Dược Viên cũng không phải có thể tùy tiện hái, hái Linh Thực đẳng cấp càng cao, đổi lấy điểm tích lũy càng nhiều, không chỉ có như thế, chúng ta còn phải phân rõ những cây đã thành thục, những cây đang sinh trưởng, nộp lên Linh Thực chưa thành thục còn bị trừ điểm tích lũy. Ta và Thẩm Tức Chu ở phương diện Linh Thực đều là người mới, không hiểu rõ những cái này, nhưng có Bạch Nhân, chúng ta hành động sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."

Thanh âm Lục Tinh Lan không nhanh không chậm, nói có chứng có cứ, rất có lực thuyết phục. Sau khi nói xong, Lục Tinh Lan liếc qua Thẩm Tức Chu, Thẩm Tức Chu lập tức hiểu ý, phụ họa nói: "Bạch Nhân ở phương diện Linh dược này rất có thiên phú, dẫn hắn đi hái thuốc có lẽ sẽ giúp hắn có thu hoạch không tưởng được."

Lục Tinh Lan ở trong lòng dựng thẳng ngón tay cái lên cho Thẩm Tức Chu.

". . . Vậy được rồi, ta liền, " Thanh Mộc, thở dài, dường như bị thuyết phục, "Ta liền có thể tin các ngươi mới là lạ!"

Trong lòng Lục Tinh Lan hơi hồi hộp một chút. Chẳng lẽ bị phát hiện rồi?

"Ngươi chính là muốn để tiểu Bạch Nhân giúp các ngươi hái thuốc?"

Quả nhiên cấp bậc trưởng lão vẫn là không dễ lừa gạt.

Bạch Nhân thất vọng cúi thấp đầu xuống. Ngay cả đại sư huynh thuyết phục Thanh Mộc trưởng lão cũng không nghe, vậy hắn thật sự không được đi rồi. Nhưng hắn rất muốn tiếp xúc gần gũi với những cây Linh Thực kia. . .

"Có điều, " Lời nói của Thanh Mộc xoay chuyển, thanh âm ôn hòa xuống, "Cũng không phải là không được."

Lục Tinh Lan kinh ngạc, Bạch Nhân bỗng nhiên ngẩng đầu.

Chẳng lẽ việc này còn có chuyển cơ?

"Đầu tiên, bảo hộ an nguy của Lục Tinh Lan và Bạch Nhân là trọng yếu nhất." Thanh Mộc nghiêm túc nói. Lục Tinh Lan là thủ tịch đệ tử của Linh Vân Tông, đại diện cho các đệ tử, là đệ tử chân truyền của Tông Chủ, y tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ suất nào. Mà Bạch Nhân. . . Thanh Mộc mắt nhìn người đang đứng ở một bên, đáy mắt Thanh Mộc hiện lên một mảnh nhu sắc. Bạch Nhân nói thế nào, cũng đã ở bên cạnh hắn mấy năm, một trợ thủ đắc lực chịu biết bao mệt nhọc.

Lời này rõ ràng là nói với Thẩm Tức Chu, Thẩm Tức Chu đành phải cam đoan lần nữa.

Thanh Mộc tiếp tục nói: " Các người mang theo Bạch Nhân là một loại hành vi gian lận, ta làm trưởng lão sao có thể bỏ mặc. Chỉ là ta có thể đem việc trừng phạt các ngươi đổi thành một loại phương thức khác, đó chính là Linh Thực mà các ngươi thu thập để đổi điểm tích lũy nhất định phải lớn hơn một vạn điểm. Điều kiện này thế nào?"

"Một vạn điểm?" Lục Tinh Lan không rõ phương thức chuyển đổi điểm tích lũy lắm.

Bạch Nhân giải thích: "Linh Thực cũng như công pháp, chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng bốn đẳng cấp. Một gốc Hoàng cấp Linh Thực tương đương một trăm điểm tích lũy, Huyền cấp là năm trăm điểm tích lũy, Địa cấp là một ngàn điểm tích lũy, Thiên cấp là. . ."

"Năm ngàn điểm tích lũy?"

"Không, là một vạn điểm tích lũy."

Thanh Mộc cau mày, bất mãn nói: "Tiểu Tinh Lan, mặc dù ngươi không phải người ở Linh Dược Viên bên này, nhưng những kiến thức căn bản của tông môn này chẳng lẽ ngươi không biết?"

Khóe môi Lục Tinh Lan nhếch lên tạo thành một tia mỉm cười chột dạ.

"Tiểu Tức Chu nhất định sẽ biết, đúng không?"

"Ta cũng không biết." Thẩm Tức Chu nói như thật.

". . ."

Ở trong nguyên tác, Thẩm Tức Chu không nhận qua nhiệm vụ này, bên trong tự nhiên cũng không miêu tả ở phương diện này. Lục Tinh Lan là thật sự không biết, Thẩm Tức Chu có lẽ không biết thật hoặc là hắn đang giả bộ không biết. Xem ra y phải học lại một vài các quy tắc thường thức của tông môn, nếu không ngày nào đó bởi vì không biết mà phạm phải thì không tốt lắm.

"Thiên cấp Linh Thực thì các người không cần nghĩ, bọn chúng ở chỗ sâu trong Linh Dược Viên, chỉ có mấy linh dược sư chúng ta mới có thể thu thập, các người căn bản không có thực lực đi hái Thiên cấp Linh Thực. Thẩm Tức Chu, thực lực của ngươi hái địa cấp Linh Thực có chút miễn cưỡng, nhưng có thể thử một chút, hoặc là đúng quy đúng củ thu thập Hoàng cấp hoặc Huyền cấp Linh Thực, chỉ là đừng tưởng rằng những đệ tử cùng làm nhiệm vụ một chỗ gọi ngươi một tiếng sư huynh thì sẽ nhường cho ngươi. Ai mà không muốn lấy được càng nhiều điểm tích lũy?" Thanh Mộc hảo tâm nhắc nhở.

"Tạ trưởng lão nhắc nhở, tóm lại điều kiện này chúng ta đồng ý." Lục Tinh Lan nhìn về phía Bạch Nhân, bày ra một nụ cười ấm áp, "Đến lúc đó nhờ ngươi chỉ giáo nhiều hơn."

"Đại sư huynh. . ." Bạch Nhân cảm động ào ào. Hắn hoàn toàn quên, người quyết định hắn có thể đi hay không trong chuyện này, Thẩm Tức Chu cam đoan mới là quan trọng nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play