Trời mới vừa tờ mờ sáng,
toàn bộ núi xanh còn bị sương mù lượn lờ bao quanh, các đệ tử thực tập ở Linh
Dược Viên một người tiếp một người đi tới. Bọn họ tốp năm tốp ba đi, trong
miệng còn thảo luận những thứ đối với Lục Tinh Lan mà nói đều là thuật ngữ tối
nghĩa khó hiểu về phương diện Linh dược.
Trên thân những đệ tử
này tản ra tinh thần phấn chấn, sức sống của bọn họ khiến cho thực lực Linh Vân
Tông càng ngày càng cường đại, địa vị trong Tu Tiên Đại Lục cũng càng ngày
càng cao.
Trong một mảnh rừng, một
bóng người màu trắng càng bắt mắt. Nam tử áo trắng đứng bên cạnh một đám hoa đã
nát, hai tay để phía sau, sợi tóc đen theo theo hai bên tóc mai rủ xuống, trong
sương mù mông lung giống như tiên nhân hạ phàm, trầm mặc lại thần bí.
Các đệ tử nhìn lại xem
xét, "Tiên nhân" kia đột nhiên ho mấy tiếng, thân thể khẽ run, phảng
phất một giây sau sẽ ngã xuống.
"Đại sư huynh, hôm
nay thân thể huynh thế nào?" Mấy người đệ tử lập tức tiến lên lo lắng mà
hỏi thăm.
Lục Tinh Lan ở Linh Dược
Viên có chút rảnh rỗi, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài đi dạo một chút, trong lúc đó
sẽ thuận tiện kết bạn với một ít đệ tử thực tập ở Linh Dược Viên.
Những đệ tử này đều đã
nghe nói qua đại danh của Lục Tinh Lan và "Thành tựu vĩ đại" của y
cho nên họ đối với y cực kì sùng bái.
Lục Tinh Lan tĩnh dưỡng
ở Linh Dược Viên, các đệ tử thực tập ban đầu trông thấy Lục Tinh Lan còn có
chút thấp thỏm. Bởi vì Lục Tinh Lan là thủ tịch đệ tử có thực lực cao nhất Linh
Vân Tông, so với những đệ tử bình thường như bọn họ là hoàn toàn không cùng một
đẳng cấp, có thể nhìn thấy mặt y một lần đã cảm thấy rất hưng phấn, chớ nói
chi là đáp lời.
Nhưng mà ngoài dự đoán
chính là, Lục Tinh Lan tính cách rất tốt, không chỉ chủ động nói chuyện cùng
bọn họ, thái độ ôn hòa, ngẫu nhiên còn biết đùa, hoàn toàn không cao lãnh như
một vị đại sư huynh bình thường.
Trải qua mấy ngày ở
chung vui vẻ, các đệ tử thực tập và Lục Tinh Lan hoàn toàn không có ngăn cách ở
giữa.
Lục Tinh Lan lại nhẹ
nhàng ho mấy lần, lắc đầu, biểu thị mình không có việc gì.
Mặc dù có « Huyết Hoán
Quyết », Lục Tinh Lan có thể sử dụng linh lực, nhưng không có nghĩa là thân thể
sẽ lập tức khôi phục. Cũng may có Thanh Mộc một mực vì thân thể của y điều dưỡng,
Lục Tinh Lan không còn thấy chỗ nào khó chịu.
Bình thường Lục Tinh Lan
luôn nằm trên giường thẳng đến khi mặt trời lên cao ba sào mới bằng lòng ra
khỏi giường, nhưng hôm nay y và những đệ tử này ước hẹn, cho nên không chờ được
mà ra cửa từ sớm.
"Đại sư huynh là
lần đầu tiên bắt linh trùng sao?"
Đệ tử nói chuyện gọi là
Vương Miễn, trước đó không lâu mới lên làm ngoại môn đệ tử, tiến vào Linh Dược
Viên. Tính cách hắn sáng sủa hướng ngoại, với ai cũng có thể trò chuyện, bởi
vậy ở đây rất nhiều người biết hắn.
Để Lục Tinh Lan cảm thán
chính là, trên thực tế Vương Miễn chỉ là một tiểu nhân vật không được nhắc tới
trong nguyên tác. Mỗi khi Lục Tinh Lan tiếp xúc với những người có tình cảm
phong phú như này, bản thân y sẽ cảm giác tiểu thuyết biến thành một thế giới
chân thực. Mà người như nam chính Thẩm Tức Chu, bởi vì Lục Tinh Lan đối với hắn
hiểu rất rõ, nhìn gương mặt của hắn ngược lại có chút mộng ảo không chân thực.
"Trước kia ta chưa
từng tới Linh Dược Viên."
"Vậy để ta dạy đại
sư huynh bắt trùng!"
Có thể trợ giúp cho đại
sư huynh, Vương Miễn nghĩ cũng không dám nghĩ, lúc này nội tâm hắn hết sức kích
động.
"Linh trùng và
trùng bình thường khác nhau ngay ở một chữ 'Linh', chớ xem thường những linh
trùng này, có linh trùng thực lực có thể so với Trúc Cơ kỳ. Mặc dù một con linh
trùng uy lực không đủ để tạo thành uy hiếp với chúng ta, nhưng chúng đối với
Linh Thực gây ra tổn thương rất lớn. Một con linh trùng có thể trong vòng mấy
ngày nuốt hoàn toàn một gốc Linh Thực. Cho nên Linh Thực đẳng cấp thấp nếu như
không có người chăm sóc, không chờ được đến lúc thành thục sẽ bị ăn sạch."
"Ừm." Lục Tinh
Lan lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
"Một trong những
nhiệm vụ chính của đệ tử thực tập chúng ta là loại bỏ linh trùng, cái này nhìn
thì như một nhiệm vụ phiền phức, kỳ thật chỉ cần nắm được kỹ xảo trong đó, liền
rất nhẹ nhàng."
" Kỹ xảo gì?"
"Bình thường Linh
trùng sẽ ẩn nấp thân hình, mắt thường của chúng ta không dễ dàng nhìn thấy.
Nhưng vào lúc sáng sớm, linh trùng bị sương mù ảnh hưởng sẽ hiện hình. Chỉ cần
lúc này bắt bọn chúng là được. Linh trùng cũng có giá trị dược dụng, một con
có thể đổi lấy mười điểm tích lũy cho nên mọi người bắt trùng cũng tương đối
tích cực."
Nói xong Vương Miễn đưa
cho Lục Tinh Lan một cái hộp nhỏ nhắn tinh xảo. Đây là hộp chuyên môn dùng để
thả linh trùng, phía trên có Linh khí gia trì, có thể ngăn cản linh trùng
chạy trốn. Lục Tinh Lan nhìn đệ tử xung quanh, bọn họ đã bắt đầu bắt linh
trùng.
Linh trùng ở đây không
giống trong thế giới ban đầu của Lục Tinh Lan, trùng nhìn vừa buồn nôn lại khó
coi, trên người linh trùng tản ra huỳnh quang nhàn nhạt, mềm mềm nhìn còn có
chút đáng yêu. Lục Tinh Lan rất mau đã tìm được một con Tiểu Linh trùng, bọn
chúng chưa khai linh trí, bằng vào bản năng sinh tồn còn cho là mình vẫn đang
ẩn nấp. Nó không cảm nhận được linh lực của Lục Tinh Lan, cho là y không có uy
hiếp, liền như không có việc gì đem đầu nhìn lướt qua y một lần rồi thôi, bên
trong miệng còn ngậm một khối lá nát.
Y lại bị một con côn
trùng khinh bỉ. . .
Lục Tinh Lan không chút
nào mềm lòng mà rung lá cây Linh Thực, linh trùng không bám chắc vào lá cây,
lập tức bị rơi vào trong hộp. Con sâu nhỏ này kinh ngạc đến ngây người, lộ ra
một bộ răng nanh không hề đáng yêu, hướng Lục Tinh Lan nhe răng trợn mắt.
"Mười điểm tích lũy
đến tay." Lục Tinh Lan loay hoay bắt tiểu côn trùng, nghĩ thầm, đây có
phải là cảm giác làm ruộng hay không. Trước kia y vẫn muốn trải nghiệm một chút
công việc ở ruộng đồng, chỉ là vẫn không có cơ hội. Bây giờ ở một thế giới khác
tâm nguyện ngược lại đã thực hiện được.
Trước đó y có nghe một
vài đệ tử nói, muốn hái thuốc cần phải đi tới Tàng Bảo Các dùng điểm tích lũy
đổi một số công cụ. Lục Tinh Lan vốn cho rằng nguyên chủ thân là đại sư huynh
của tông môn, dù gì cũng phải có không ít điểm tích lũy, kết quả lúc nhìn thẻ
bài đại diện cho thân phận đệ tử tông môn, phát hiện bên trong vậy mà một
điểm tích lũy cũng không có!
Có một vài người nhìn
qua dáng vẻ rất có tiền, trên thực tế túi so với mặt bên ngoài còn sạch sẽ hơn.
Nguyên chủ không có điểm
tích lũy, một mặt là do nguyên chủ trầm mê trong tu luyện, rất ít đi ra ngoài
làm nhiệm vụ, tự nhiên không kiếm được điểm tích lũy. Một mặt khác là nguyên
chủ thuộc nguyệt quang tộc, chỉ cần có chút điểm tích lũy thì sẽ đi tới Tàng
Bảo Các đổi một vài thứ, hoặc là tiến vào tụ linh tháp tu hành. Bởi vì nguyên
chủ có thói quen cất giữ, đồ vật của Lục Tinh Lan đang có cũng không ít.
Nguyên chủ có một cái túi Càn Khôn, bên trong có rất nhiều đồ tốt, ví dụ như
một ít linh thạch Linh đan pháp bảo, dù là Lục Tinh Lan không biết công dụng
của chúng, cũng biết những vật phẩm này có giá trị không nhỏ.
Nhưng mà bên trong cũng
không có dụng cụ hái thuốc mà Lục Tinh Lan cần, y vẫn phải đi Tàng Bảo Các đổi
đồ. Rơi vào đường cùng, Lục Tinh Lan bắt đầu đi theo đệ tử thực tập Linh Dược
Viên làm một ít nhiệm vụ đổi lấy điểm tích lũy. Trước mắt Lục Tinh Lan tích
lũy được năm trăm điểm, không biết có đủ hay không.
Theo tay của Lục Tinh
Lan, lại có thêm mấy con linh trùng bị bắt tới. Hiện tại ở trong hộp của y có
tất cả mười con linh trùng, cũng chính là một trăm điểm tích lũy. Chờ lúc Lục
Tinh Lan muốn bắt tiếp một con, linh trùng trên phiến lá đột nhiên trở nên
trong suốt rồi biến mất. Lục Tinh Lan ngắm nhìn bốn phía, hóa ra là sương mù
tán đi, một tia nắng từ phương đông trút xuống, chiếu sáng cả cái Linh Dược
Viên, lá Linh Thực nhọn đọng giọt sương lóng lánh phản chiếu tia sáng kim sắc.
Hoạt động bắt linh trùng
tạm thời kết thúc, các đệ tử thực tập làm nhiệm vụ không chỉ có một việc này.
Lục Tinh Lan cũng không tiện tiếp tục quấy rầy bọn họ, liền đơn giản lên tiếng
chào hỏi, cầm thu hoạch từ sáng sớm của mình về nơi ở tại Linh Dược Viên. Thời
gian vừa vặn, Lục Tinh Lan đi nửa đường đã nhìn thấy Bạch Nhân bưng thuốc hướng
gian phòng của y đi đến, hai người nửa đường bắt gặp phải nhau.
"Đại sư huynh, mặc
dù bây giờ ngươi đã có thể đi đường, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi nhiều hơn một
chút." Bạch Nhân líu lo nói không ngừng.
Lục Tinh Lan phối hợp
nghe, tiện tay cầm luôn bát thuốc uống một hơi cạn sạch, Bạch Nhân nhìn bộ dạng
này của y liền biết đối phương căn bản không đem lời mình nói để trong lòng.
Tính cách Lục Tinh Lan
tùy ý, thích làm gì thì làm, những ngày này Bạch Nhân ở cùng y cũng trở nên
hoạt bát hơn.
"Đúng rồi, ta dự
định đi đến Tàng Bảo Các đổi chút đồ vật dùng để hái thuốc."
Bạch Nhân vội vàng nói:
"Vậy ta cũng đi với đại sư huynh, ta biết những đồ cần dùng đến. Hơn nữa
còn có thể chiếu cố một chút cho đại sư huynh."
Lục Tinh Lan nhẹ nhàng
cười một tiếng.
Kỳ thật y cũng muốn để
Bạch Nhân đi với y, bởi vì y không biết Tàng Bảo Các ở đâu.
Nhưng câu nói tiếp theo
của Bạch Nhân khiến nụ cười của Lục Tinh Lan cứng đờ: "Có điều, đại sư
huynh, Tàng Bảo Các ở hướng nào?"
Lục Tinh Lan: ". .
. Mặc dù ngươi là đệ tử làm việc vặt, nhưng đới với bố cục của tông môn phải có
hiểu biết chứ?"
"Ta mới vừa vào
tông không lâu đã đến Linh Dược Viên, sau đó chưa từng đi ra ngoài."
"Vậy à." Lục
Tinh Lan khó xử vuốt vuốt đầu, còn phải giả trang ra một dáng vẻ hiểu rất rõ
về tông môn. Thân là đại sư huynh làm sao có thể không biết Tàng Bảo Các ở nơi
nào đúng không? Y cũng không thể lộ tẩy.
Lục Tinh Lan và Bạch
Nhân rời khỏi Linh Dược Viên, hai người tới chủ phong Linh Vân Tông.
Đây là lần đầu Lục Tinh
Lan trực diện nhìn thấy sự phồn hoa của Linh Vân Tông.
Linh Vân Tông là tông
môn số một số hai trên Tu Tiên Đại Lục, không chỉ có vị trí địa lý ưu việt, vài
tòa núi cao bên cạnh nó, dễ thủ khó công, dưới mặt đất còn có một linh mạch
đỉnh cấp, Linh khí dư giả không dễ khuếch tán, cũng bởi vì hoàn cảnh này, cao
thủ Linh Vân Tông nhiều như mây. Tuy nói Linh Vân Tông thành lập không quá trăm
năm, so với những đại môn phái động một tí là hơn mấy ngàn vạn năm vẫn thiếu
chút nội tình. Nhưng những năm này Linh Vân Tông phát triển với tốc độ kinh
người là việc toàn bộ đại lục rõ như ban ngày.
Hơn mười năm trước còn
có người ở những tông môn khác cười trào phúng Linh Vân Tông là môn phái cặn
bã, bây giờ lại ngay cả gây chuyện cũng không dám.
Cũng không phải Linh Vân
Tông sẽ trả thù cái gì, chỉ là thêm một bằng hữu cường đại dù sao cũng tốt hơn
so với nhiều thêm một tên kình địch.
Toàn bộ thay đổi đều là
nhờ Tông Chủ hiện tại của Linh Vân Tông, cũng chính là sư phụ của Lục Tinh Lan.
Bình thường mà nói, quyền lợi Tông Chủ trong tông môn đều bị hạn chế, trưởng
lão càng có bối phận trong tông môn thì khi xử lý sự vụ càng có quyền lên
tiếng, ngoài ra còn có một số chức vị khác cũng có chút quyền hạn.
Chỉ là nói đi cũng phải
nói lại, Lục Tinh Lan ở bên trong thế giới Tu Tiên đợi không hơn một tháng,
ngay cả một sợi râu của sư phụ y cũng không thấy. Theo lý thuyết, Lục Tinh Lan
là đệ tử đắc ý nhất của hắn, bị thương nặng như vậy dù không tự mình đến nhìn
một cái cũng sẽ tìm người khác truyền đạt thăm hỏi một chút. Bởi vì ở trong
nguyên tác, tính cách Tông Chủ rất hòa ái, đối với Thẩm Tức Chu rất tốt, dạng
người này không có khả năng xem nhẹ đại đệ tử của hắn?
Chẳng lẽ muốn mình tự
tới chào hỏi?
Lục Tinh Lan lập tức nản
chí vì ý nghĩ này, có thể không cùng Tông Chủ gặp mặt thì không gặp, dù sao
thực lực của Tông Chủ rất cường đại, nếu như hắn nhìn ra thay đổi của Lục Tinh
Lan, bị ngộ nhận là đoạt xá thì không xong.
Ở thế giới này, đoạt xá
là một trong những cấm pháp không được thừa nhận.
-----------------
Chủ phong Linh Vân Tông
gọi là Linh Vân Sơn, cao chót vót, là nơi các đệ tử hoạt động chủ yếu. Phía
trên đỉnh phong, công trình kiến trúc cao lớn nhất là tụ linh tháp, phía trên
treo chuông cổ báo thời gian. Mức độ nồng đậm của linh khí trong Tụ linh tháp
là thứ mà bên ngoài không so sánh được, bên trong tháp trực tiếp kết nối với
một đầu của linh mạch dưới lòng đất, làm Linh khí trong tháp sung túc, là địa
điểm chủ yếu để các đệ tử tu hành, chỉ là nơi này có thời gian sử dụng, phải
dùng điểm tích lũy để đổi.
Nguyên chủ thường xuyên
đến nơi này tu luyện, còn có một gian phòng chuyên dụng, phí tổn so với những
gian phòng bình thường khác thấp hơn không ít.
Mỹ danh gọi là đặc quyền
của đệ tử chân truyền.
Chỉ là bây giờ Lục Tinh
Lan không dùng đến.
Không thể không nói,
diện tích Linh Vân Sơn rất lớn, công trình kiến trúc cũng rất nhiều, kiến trúc
thuần một sắc nâu xanh, thanh lịch lại giản dị. Nơi này đệ tử lui tới cũng rất
nhiều, đệ tử có chút quen biết với Lục Tinh Lan còn có thể chào hỏi với y.
"Đại sư huynh, tại
sao vẫn chưa tới Tàng Bảo Các?"
Lục Tinh Lan xấu hổ:
"Chúng ta đi dạo trước đi, rất lâu ta không có ra bên ngoài."
Kỳ thật y chính là nghĩ
thử một chút thời vận của mình xem có thể tìm tới Tàng Bảo Các hay không
Chỉ là Bạch Nhân cũng
không có chút hoài nghi nào, gật gật đầu nói: "Cũng tốt!"
Bạch Nhân lần đầu tiên
tới nơi này, đối với sự vật lạ lẫm lại mới mẻ hết sức tò mò. Vội vàng nắm lấy
tay Lục Tinh Lan hỏi cái này hỏi cái kia. Lục Tinh Lan làm sao biết những cái
hắn hỏi là cái gì, chỉ có thể dựa vào những thứ được miêu tả trong tiểu thuyết
nói hàm hồ.
"Đại sư
huynh!"
Lúc này, một tiếng gọi
thanh thúy khiến thân thể Lục Tinh Lan run lên, phía sau y cách đó không xa,
một nữ tử xinh đẹp mặc váy xanh nhạt đang vấy gọi với y, tóc đen dài mềm mại mà
thả ở sau ót, trong tóc cài một bông hoa nhỏ lục sắc, tươi mát thoát tục, con
mắt của nam đệ tử xung quanh đều nhìn qua nàng.
"Đây không phải là
Liễu Tô sư tỷ sao?"
"Liễu Tô sư tỷ? Là
Liễu Tô mà ta nghe nói sao? Nàng không phải đã ra ngoài làm nhiệm vụ à."
"Đương nhiên, chỉ
nhìn bề ngoài và khí chất của nàng đã biết nàng không giống nữ tử bình thường.
Mỹ mạo của Liễu Tô sư tỷ rất vang dội ở Linh Vân Tông của chúng ta!"
"Thực lực của nàng
cũng rất mạnh, gần như chỉ dưới đại sư huynh và Nhị Sư Huynh thôi!"
Nhờ phúc những đệ tử nói
nhỏ, Lục Tinh Lan mới nhận ra thân phận của nữ tử trước mắt này.
Liễu Tô, đệ tử quan môn
thứ ba của Tông Chủ Linh Vân Tông, theo thứ tự, Lục Tinh Lan nên gọi nàng một
tiếng Tam sư muội. Bên trong nguyên tác miêu tả Liễu Tô rất nhiều, ví dụ như
tướng mạo xinh đẹp, thực lực cao siêu, bối cảnh thâm hậu, thỏa mãn tiêu chuẩn
bạch phú mỹ ở thế giới Tu Tiên. Chỉ là những điều này đều không phải quan trọng
nhất, quan trọng nhất chính là muội tử này là một người trong hậu cung của nam
chính Thẩm Tức Chu.
Kỳ thật đây cũng không
phải là trọng điểm, trọng điểm là trước khi Liễu Tô gặp Thẩm Tức Chu, người
nàng cảm mến chính là Lục Tinh Lan.
Nhìn ánh mắt Liễu Tô bắn về phía y, Lục Tinh Lan ngốc nguyên tại chỗ.
Trương hợp này thật xấu
hổ.