Edit: Hạ Nhi Liên Y

Suy đoán của Đường An Phù không sai một chút nào.

Sau khi Tạ thị quay về từ chỗ lão phu nhân thì mang đến một tin tức.

Lâm Tây bá phu nhân nói, ba ngày sau trong phủ bà ta muốn ở một tiệc hoa, mời mấy vị tiểu thư chưa thành hôn đến tham gia.

Đường An Phù biết được sự thật sau tiết mục này, dĩ nhiên là không tình nguyện đến tham gia náo nhiệt, vì thế nàng từ chối. Tạ thị cũng cảm thấy buổi tiệc này rất điên khùng, nếu khuê nữ mình không muốn đi thì bà cũng không ép buộc.

Lúc Tú Chi tiến vào, Đường An Phù đang ngồi trước gương vẽ lông mày.

“Sao thế?” Đường An Phù nhìn Tú Chi thông qua gương soi, nàng hỏi.

Tú Chi nhận lấy cây bút vẽ lông mày từ trong tay ap, vừa vẽ lông mày cho nàng vừa nói:

“Nô tỳ vừa mới đi hỏi thăm, không biết gần đây phía bên Bích Vân Uyển phát tài từ đâu, mọi chuyện đều chọn những thứ đắt tiền, chọn thật tốt, giống như tiền bạc được gió thổi đến vậy.”

“Dường như nô tỳ cũng thấy được.” Tú Chi nói: “Không hỏi thăm cũng biết, thường ngày chỉ nghe nói nhị lão gia cưng chiều Tiên di nương, nhưng không nghĩ là cưng chiều đến như thế, trong ngày thường nhìn dáng vẻ nhị lão gia khóc lóc than nghè, thì ra tiền bạc đều tiêu tốn trên người Tiên di nương.”

Đường An Phù hừ một tiếng: “Chưa chắc.”

Bích Vân Uyển chính là chỗ ở của Đường Bích Như mà mẫu thân nàng ta là Tiên di nương, mẫu thân nàng ta tên là Liễu Vân Tiên, là di nương mà được nhị thúc Đường An Phù cưng chiều nhất.

Các phòng Đường gia tự quản chuyện của mình, sổ sách nhị phòng nằm trong tay nhị thẩm, bà ấy không đụng độ với Bích Vân Uyển là chuyện tốt, tuyệt đối không thể nào hào phóng với Bích Vân Uyển, chẳng qua là nhị thúc bù vào một ít khi không có ai, nhưng trong tay không có tiền thì lấy cái gì mà hào phóng?

Thường ngày nhị thúc cũng lục soát chỗ mình không ít, nghĩ đến coi như là bù vào cho thiếp thất thì cũng có giới hạn, cho nên nhất định trong tay Tiên di nương cũng không có nhiều tiền lắm.

Vậy thì tiền ở Bích Vân Uyển từ đâu mà có?

Là Đường Bích Như.

Vậy Đường Bích Như lấy tiền ở đâu ra?

Tám chín phần là từ chỗ Bùi Cảnh.

Còn về phần tại sao.

Đường Bích Như làm như vậy là vì năm đó nàng ta phong phong quang quang ở bên phu nhân, ăn dùng, chỉ cần há mồm là muốn thứ tốt nhất, nàng ta chưa từng kiếm cho Hầu phủ một lượng bạc, mỗi tháng chi tiêu lại gấp năm sáu lần chủ viện, tựa như đào hết vàng bạc trong Hầu phủ.

Điều này cũng làm cho Đường An Phù nói qua với Bùi Cảnh, có thể là Bùi Cảnh sinh ra là một công tử phú quý, cho đến bây giờ trong tay hắn cũng không thiếu tiền, trong suy nghĩ của hắn, nữ nhân khuê phòng tiêu tiền nhiều hơn một chút cũng là chuyện rất bình thường, chẳng lẽ cả một Hầu phủ rộng lớn như thế là không thể nuôi nổi một nữ nhân ở khuê phòng sao?

Thật đúng là không thể nuôi nổi.

Nếu không phải năm đó Đường An Phù dùng đồ cưới của mình để kinh doanh thì những người tham ăn tham uống, lãng phí xa hoa ở trong Bùi gia sẽ trải qua những ngày tốt đẹp như thế nào?

Có câu nói rằng, bởi vì tằn tiện cho nên dễ dàng xa xỉ, bởi vì xa xỉ cho nên lâm vào khó khăn.

Đường Bích Như trải qua cuộc sống làm phu nhân an nhàn giàu sang như thế, đột nhiên quay trở lại cuộc sống ăn nhờ ở đậu lúc còn trẻ, nhất định là dùng mọi cách không thuận theo. Có thể mẫu thân thân sinh của nàng ta chỉ là thiếp, trong tay không có nghề kiếm sống, không có tiền tích góp, nếu như Đường Bích Như muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, thì lấy tiền ở nơi nào?

Người ngu như Bùi thế tử đương nhiên là một lựa chọn tốt cho nàng ta.

“Nô tỳ còn nghe nói, gần đây lục tiểu thư thường xuyên đưa chút đồ tốt đến cho nhị phu nhân, hôm nay mang một chén yến huyết đến, ngày mai lại đưa linh chi, thường xuyên phục vụ bên người nhịu phu nhân, hôm nay nhị phu nhân còn rất yêu thích lục tiểu thư đó.” Tú Chi còn nói: “Vì lục tiểu thư mà bà ấy cũng làm rối loạn những quy củ trước đây.”

Đường An Phù nhìn đôi lông mày đã được vẽ xong ở trong gương, giơ ngón cái với Tú Chi rồi nói:
“Rối loạn quy củ gì?”

“Trước đây nhị phu nhân quy định, tiểu thư và công tử nhị phòng không được phép tùy tiện ra khỏi cửa, nhưng hôm nay lại đối xử với lục tiểu thư không giống nhau. Vừa rồi nô tỳ còn thấy lục tiểu thư đã ra khỏi cửa.” Tú Chi nói.

“Lục tiểu thư ra khỏi cửa?” Đường An Phù hỏi.

Tú Chi gật đầu: “Chỉ một mình nàng ấy, ngay cả nha hoàn cũng không mang theo, dáng vẻ còn rất vui mừng.”

Một mình, lúc này lại ra ngoài…

Dường như Đường An Phù có chút suy nghĩ, sau khi suy nghĩ một lát thì vội vàng thay đổi y phục đi ra ngoài.

**

Đường An Phù mang theo mũ che đi một vòng trên đường Chu Tước, quả nhiên nhìn thấy gã sai vặt của Bùi Cảnh đang ngủ gà ngủ gật trên xe ngựa dừng trước cửa hàng chuyên bán đồ trang sức châu báu.

Đường An Phù chậm rãi ngồi uống trà ở một cửa tiệm đối diện, ước chừng tầm hai khắc đồng hồ thì nhìn thấy Đường Bích Như vẻ mặt đầy gió xuân cùng với Bùi Cảnh từ bên trong Trân Bảo các đi ra, trong tay hai người không mang theo gì, chưởng quầy Trân Bảo các cùng tiểu nhị rối rít đưa tiễn đến cửa, cúi người gật đầu, hết sức khách khí.

Bùi Cảnh dẫn Đường Bích Như đi ở trước, sau khi nói vài câu với tên sai vặt thì hai người cùng sánh vai đi, xem ra là muốn đi bộ đến một cửa hàng khác. Mà gã sai vặt của Bùi Cảnh lại đánh ngựa quay trở về, xem ra tình huống này đối với hắn ta không phải là lần đầu.

Lúc trước nghe Tú Chi nói Đường Bích Như ra ngoài, Đường An Phù liền đoán rằng nhất định nàng ra có hẹn với Bùi Cảnh.

Buổi tiệc vào ba ngày sau ở Tây Lâm bá hẳn ra một kế hoạch cùng nhau bộc lộ quan điểm đầu tiên của hai người bọn họ, Đường Bích Như muốn xinh đẹp xuất hiện nên đương nhiên trang sức và y phục cũng phải chuẩn bị đầy đủ, mà Bùi Cảnh vẫn luôn ủng hộ tất cả những điều này. Dù sau hắn muốn thú Đường Bích Như làm chính thế, tất cả mọi mặt của Đường Bích Như xuất sắc một chút, có một thanh danh tốt cũng là điều rất quan trọng.

Đường An Phù đi theo sau bọn họ, nàng âm thầm ghi nhớ những cửa tiệm mà hai người bọn họ đi vào, cho đến khi hai người vào một khách điếm thì Đường An Phù mới dừng theo dõi.

Không trách rằng lại muốn để gã sai vặt quay về trước, thì ra sau khi dạo phố còn có ‘chính sự’ muốn làm.

Bọn họ có chính sự muốn làm thì Đường An Phù cũng có.

Nàng nhanh chóng quay lại những cửa tiệm trang sức mà Bùi Cảnh và Đường Bích Như ghé vào, Đường An Phù mang theo mũ che đi vào Trân Bảo các, đi đến trước quầy, nàng dùng giọng nói vênh váo hỏi chưởng quầy:

“Đồ trang sức mà tiểu thư nhà ta mua lúc trước đã chuẩn bị xong chưa?”

Chưởng quầy giương mắt nhìn nàng một chút, không đếm xỉa hỏi: “Ngươi hỏi vị tiểu thư nào?”

Mỗi ngày Trân Bảo các đều tiếp đãi rất nhiều thiên kim tiểu thư đến mua đồ trang sức, nhìn đồ trang sức cho nên nhất thời ông ta không biết Đường An Phù đang nói đến ai.

Đường An Phù không nhịn được thuật lại:

“Ngươi làm chưởng quầy sao lại thế này. Tiểu thư nhà ta vừa mới rời đi mà ngươi đã quên, chính là vị tiểu thư bảo các ngươi mang đồ đến bá phủ Thừa Ân.

Nhắc đến bá phủ Thừa Ân, chưởng quầy lập tức hiểu ra.

Ông ta cuống cuồng từ sau quầy đi ra: “A a a, thì ra là tiểu thư Bá phủ, đồ đã được chuẩn bị, có thể đưa ngay lập tức. Nhưng tiểu thư có gì phân phó hay không.”

“Cũng không có phân phó gì, nhưng tiểu thư nhà chúng ta không yên tâm để các ngươi làm việc cho nên đặc biệt phái ta đến đây xem thử, cũng ngàn vạn lần đừng mất thứ gì.” Đường An Phù nói giống như là thật sự có chuyện như thế.

“Không có không có, chúng ta làm cái này, tuyệt đối sẽ không bị lỗi.” Chưởng quầy nói xong thì quay sang gọi tiểu nhị một tiếng: “Đến đây, đem những đồ giao đến bá phủ Thừa Ân cho cô nương này xem… Cô nương có thể nhìn qua một chút.”

Nói xong, sau một lát, tiểu nhị Trân Bảo các đã đem những đồ trang sức mà Bùi Cảnh và Đường Bích Như đặt mua để ở trước mặt Đường An Phù.

Là một bộ trang sức trân châu và hoàng kim, ngoài ra còn có bốn cây trâm, bốn đôi bông tai cùng với một bộ vòng tay ngọc bích màu sắc như sóng nước, nhìn một cái cũng biết cái vòng tay này cũng không phải là kiểu dáng mà các cô nương trẻ tuổi thường mang, hẳn là thuận tiện mua cho mẫu thân Liễu Vân Tiên của Đường Bích Như.

“Ừ, đồ cũng rất tốt.” Đường An Ph nói: “Vậy gói cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng làm hỏng. Cẩn phải đưa đến tận tay phu nhân trong phủ mới được.”

Đầu tiên chưởng quầy liên tục gật đầu, sau đó nghe nói phải đến đưa tận tay phu nhân trong phủ thì cảm thấy hơi nghi ngờ:

“A, lúc trước tiểu thư có căn dặn rằng đưa đến cửa bá phủ Thừa Ân và nói với người canh cửa đưa đồ đến Bích Vân Uyển ở trong phủ là được rồi.”
Đường An Phù không nhịn được chép miệng một cái: “Ai nha, tại sao ngươi lại không nghe rõ chứ! Đúng là đưa đến cửa! Nhưng sao ngươi lại nói đưa đến Bích Vân Uyển chứ? Nghe giống như là tên của thanh lâu vậy, chỉ cần nói đưa cho phu nhân và tiểu thư nhị phòng là được. Những chuyện khác thì không cần nhiều lời.”

Chưởng quầy nghe xong hiểu ý gật gật đầu: “À à, vâng vâng vâng.”

Ông ta thầm nghĩ, nói đưa đến Bích Vân Uyển cũng không phải là tiểu như nhà ngươi tự nói mà. Còn thanh lâu… Tiểu thư nhà ngươi biết ngươi ở sau lưng sắp đặt chuyện này hay không?

Nhưng mà chưởng quầy không nói ra những lời này, dù sao tiểu quỷ cũng khó dây dưa với Diêm Vương, từ lâu những tên sai vặt của những thương hộ giàu có đã lớn hơn rất nhiều công tử tiểu thư nghiêm chỉnh, tùy tiện không thể đắc tội được.

“Nha hoàn’ Đường An Phù hài lòng “Ừ” một tiếng, lại hỏi chưởng quầy giấy và bút mực, dùng tay trái viết ra một danh sách, đặt trong hộp quà đưa đến bá phủ Thừa Ân.

“Như vậy là được rồi. Đặt danh sách vào trong hộp đồ thế này cũng để cho tiểu thư và phu nhân kiểm tra dễ dàng hơn.” Đường An Phù nói.

Chưởng quầy cũng có ý kiến: “Được được. Vẫn là cô nương suy nghĩ chu đáo, có danh sách thì liếc qua cũng nhìn thấy được.”

Người của phủ đệ giàu có đúng là có chút biện pháp, không chỉ có danh sách mà còn ký tên, viết ra cái này thì phu nhân có thể biết ai là người tặng.

Phải, người ta bảo làm thế nào thì cứ làm như thế đó đi.

Sau khi Đường An Phù an bài xong thì thản nhiên từ Trân Bảo các đi ra ngoài, sau đó nàng đi đến một cửa tiệm tiếp theo.

Cứ như vậy, Đường An Phù ‘Thông báo’ cho từng nhà, tất cả cửa tiệm cũng nhanh chóng gói đồ đạc xong rồi sai người đưa đến bá phủ Thừa Ân, hơn nữa còn dựa theo yêu cầu: Những thứ này đều đưa đến cho phu nhân và tiểu thư nhị phòng.

**

Nhị phu nhân Diệp thị cùng với nhị tiểu thư Đường Bích Văn nhìn đống quà chất cao như núi ở trước mặt, hai người mắt nhìn nhau, bối rối.

Quản gia tự mình mang đồ đến, Diệp thị không hiểu hỏi:

“Những thứ này là gì vậy? Ai đưa đến?”

“Nhị phu nhân, ngài cũng không biết ai đưa đến sao? Chính là tiểu nhị cửa mấy cửa hàng đưa đến, nói là có người mua đồ ở chỗ bọn họ rồi bảo bọn họ mang đến đây.” Quản gia nói.

“Đưa đến cho chúng ta?” Diệp thị không dám tin tưởng.

“Cũng không phải. Nhưng nói là phu nhân và tiểu thư nhị phòng, không phải là ngài sao.” Quản gia nói.

“Đúng vậy, nhưng ta cũng không mua đồ.” Diệp thị rất nghi ngờ.

Đống đồ này có trị giá không ít, rốt cuộc thì ai là người đưa đến cho bọn họ chứ.

Lúc Diệp thị đang nghi ngờ thì Đường Bích Văn đã đến mở hộp trang sức của Trân Bảo các, đồ trang sức trân châu lấp lánh ở bên trong hấp dẫn ánh mắt của nàng ấy, mà đè ở dưới còn có một tấm giấy, Đường Bích Văn cầm tờ giấy kia lên, Diệp thị cũng lại nhìn nội dung với nữ nhi mình.

Phía trên chính là danh sách những món đồ như bình thường, nhưng chỗ ký tên lại có chút tế nhị.

“Bùi… Tứ.” Đường Bích Văn đọc hai từ kia lên, trong đầu đang suy nghĩ xem mình có quen biết với ai có cái tên này không, Bùi Tứ.

Diệp thị mở tất cả các hộp quà ra, lấy từng ‘Danh sách’ ở bên trong, mỗi một danh sách đều có hai chữ ký tên ‘Bùi Tứ’.

Trong đầu Diệp thị có một câu nói mà Tây Lâm bá phu nhân nhắc nhở hiện thoáng qua:

Tiệc hoa ba ngày sau, nói cho cùng cũng là ta làm thay các ngươi. Nhị phòng Đường gia các ngươi sắp có hỷ sự rồi.

Hỷ sự… Quà… Bùi Tứ…

Theo như bà ấy biết, nơi có thể hào phóng như thế, người có số tiền lớn như vậy, ngoại trừ Bùi gia Hầu phủ thì không còn ai.

Diệp thị đem những chuyện mấu chốt này liên hệ với nhau rồi cho ra một kết luận ở trong đầu.

Bà ấy nhìn khuê nữ đang vui mừng nhìn trang sức trân châu ở bên cạnh, nhìn Đường Bích Văn mà không thể giải thích được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play