Đường Bích Như và Bùi Cảnh hẹn hò xong thì quay về nhà, nàng ta cho rằng chiều tối thì đồ sẽ được đưa vào phủ, nhưng về đến nhà đẩy cửa ra thì không thấy thứ gì hết, nàng ta không khỏi hỏi Tiên di nương đang ngồi sơn móng tay:
“Mẫu thân, người canh cửa không mang đồ đến sao?”
Tiên di nương đã hơn ba mươi tuổi nhưng dưỡng da cũng rất tỉ mỉ nên vẫn phong tình như cũ: “Đưa cái gì?”
“Hôm nay con mua đồ ở bên ngoài mà.” Đường Bích Như nhìn thấy dáng vẻ của mẫu thân như không biết gì, trong bụng kỳ quái, nàng ta gọi tỳ nữ đến, bảo nàng ấy đi đến cửa phủ hỏi xem có chuyện gì xảy ra.
Tỳ nữ đi hỏi xong thì quay về bẩm báo:
“Canh cửa nói hôm nay đúng là có cửa tiệm mang đồ đến nhưng bọn họ bảo là đem đến phu nhân nhị phòng, vì thế bọn họ đã mang đồ đến sân của phu nhân.”
Đường Bích Như khiếp sợ, thiếu chút nữa không đứng vững lui về sau hai bước, Tiên di nương nhìn thấy vẻ mặt nữ nhi như thế thì chạy đến đỡ nữ nhi mình hỏi:
“Sao thế?”
Đường Bích Như không nói lời nào, Tiên di nương cho tỳ nữ một bên cạnh một ánh mình, tỳ nữ kia lập tức lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Tiên di nương cùng với Đường Bích Như, Tiên di nương hỏi:
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Đường Bích Như hận không ngừng cắn răng:
“Ba ngày sau phải đi đến bá phủ Tây Lâm, con cũng không có nhiều đồ trang sức cho nên hôm nay hẹn Bùi thế tử ra ngoài, hắn đã mua cho con không ít đồ tốt. Bởi vì đồ rất nhiều cho nên bảo tiểu nhị đem đồ vào phủ giống như thường ngày, ai mà ngờ những người này lại mang đồ đến sân phu nhân, mẫu thân, chuyện này nên làm thế nào cho phải? Những món đồ kia của con có thể quay lại không?”
Tiên di nương cũng biết được tình hình chung: “Ôi, ngươi cùng với Bùi thế tử ra ngoài mua đồ, dù sao cũng phải mang theo nha hoản rồi để nha hoàn mang đồ quay về chứ.”
Đường Bích Như muốn nói nhưng lại thôi, Tiên di nương là người từng trải, nhìn vẻ mặt nữ nhi mình thì biết có chuyện gì xảy ra, vì thế bà ta nói: “Ngươi, cái đó… cho hắn? Ôi khuê nữ ngu ngốc của ta, nam nhân đều là đồ tồi, ngươi cứ tùy tiện giao cho hắn như thế, vạn nhất hắn ta không muốn ngươi nữa thì phải làm sao?”
Tiên di nương chỉ biết nữ nhi muốn bám Bùi thê tử trèo cao nhưng lại không nghĩ nàng ta lại như thế này.
Đường Bích Như cũng không muốn nói quan hệ thực tế giữa mình và Bùi Cảnh cho Tiên di nương nghe, phu thê, ở chung một nơi là chuyện rất bình thường.
Chẳng qua là đời trước hai người kết hợp khi đã xế chiều nên ít nhiều cũng có chút tiếc nuối, hôm nay quay về thời trẻ tuổi, cảm thấy tươi mới nên không nhịn được chăm sóc nhiều hơn, dù sao hai người đã có tâm ý, không phải hắn thì không lấy phu quân, không phải hắn thì không gả đi, nếu như còn cố ý dè dặt thì không khỏi kiểu cách.
“Hắn sẽ muốn con.” Đường Bích Như nói: “Không nói cái này nữa, bây giờ quan trọng nhất đó chính là những đồ vật đã được đưa đến sân phu nhân phải làm sao, con, con phải đi đòi về sao?”
Tiên di nương cắt ngang nàng ta:
“Đòi về? Như thế chẳng phải là chưa đánh đã khai sao? Phu nhân hỏi ai là người mua những món đồ kia cho ngươi, ngươi nói thế nào?”
“Ta đã nói với ngươi từ sớm, cho dù Bùi thế tử đối xử tốt với ngươi, cho ngươi không ít tiền bạc nhưng ngươi cũng không nên đi khắp nơi phô trương ra bên ngoài như thế, ngươi còn chưa trở thành thế tử phu nhân đâu, ở trong căn nhà này vẫn nên cẩn thận một chút.”
Đường Bích Như không phục:
“Cẩn thận là cẩn thận cái gì? Sao con lại không thể phô trương, chẳng qua chỉ là đổi một chút thứ mình thích để ở trong tay mà tiêu dùng. Giường đệm vải thô, làm sao con có thể ngủ được? Ly uống nước cũng không phải là gốm sứ, làm sao con có thể đưa vào miệng? Đồ ăn trong phủ khó nuốt như thế, con lại không thể mua một chút tổ yến bồi bổ hay sao? Nói cho cùng thì mẫu thân cũng cùng ăn, bây giờ mới nói con không phải thì có ý tứ gì?”
Tiên di nương bị mấy lời nói của nữ nhi chặn lại, quả thật những lúc nữ nhi dùng đồ tốt đều nhớ đến mình, luôn trừa một phần cho mình, có thể nói không quá khoe khoang nhưng Tiên di nương sợ tự nhiên bị chen ngang.
“Được rồi được rồi. Tính khí của ngươi ngày càng mạnh mẽ. Mẫu thân cũng chỉ là thuận miệng nói một câu.” Tiên di nương mềm mỏng nói.
Đường Bích Như tức giận khó khăn:
“Vậy những thứ của con…”
Vào thời khắc mấu chốt, Tiên di nương nắm lấy chủ ý: “Đồ vừa mới đưa đến chỗ phu nhân, ngươi cũng đừng nghĩ đến nữa. Tóm lại không thể để cho phu nhân biết chuyện giữa ngươi và Bùi thế tử. Lòng ghen tỵ của bà ta rất nặng, nếu nhìn ngươi có tiền đồ tốt, nhất định sẽ gây cản trở.”
Đường Bích Như cố gắng hít sâu mấy hơi, để cho bản thân bình tĩnh lại.
Nàng ta tức giận nói: “Hừ, chờ con cùng với tứ lang quyết định thì sẽ gọi Bùi gia gây áp lực cho bà ta, để cho bà ta nôn ra nhiều đồ cưới một chút.”
“Đúng vậy. Tổn thất một chút cũng không sao, mấu chốt chính là sau này. Ngươi nịnh hót bà ta lâu như thế, bà ta cũng đã đổi ánh nhìn với ngươi, đến lúc đó phải cho toàn bộ cái phủ này mặt mũi, nhất định bà ta phải lấy ra lượng máu lớn, còn có chỗ lão phu nhân, ngươi cũng đừng xem thường, lão phu nhân và Bá phu nhân bất hòa, coi trọng nhất là nhị phu nhân, đến lúc đó nhị phu nhân đứng về phía ngươi, đương nhiên lão phu nhân cũng sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi.”
“Nhà chúng ta ít nhi tử, phải dựa vào các nàng giúp đỡ. Đến lúc đó ta quấn quýt phụ thân ngươi nhiều một chút, những năm nay ta cũng cất được một ít nên đương nhiên sẽ khiến cho ngươi nở mày nở mặt gả vào Bùi gia làm phu nhân.”
Tiên di nương an ủi nữ nhi, cuối cùng Đường Bích Như cũng hài lòng một chút nhưng vẫn phiền não:
“Ba ngày sau con phải đi đến bá phủ Tây Lâm dự tiệc, không có đồ thì con… làm sao dám nhìn ai.”
Nàng ta làm nhiều thứ như thế để đời này gặp ít trắc trở, thống khoái gả cho Bùi Cảnh dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, khi trở thành thế tử phu nhân của hắn, làm Hầu phu nhân hai năm, chưa đến hai năm thì có thể được làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
Bùi Lang còn đáp ứng nàng ta đời này sẽ cố gắng hơn đời trước, hắn muốn nàng ta trở thành nhất phẩm cáo mệnh phu nhân!
Suy nghĩ đến trải qua một vài năm là có thể sống cuộc sống tốt đẹp hơn, Đường Bích Như đã không thể chờ đợi được nữa.
“Ta ấy mà, bắt lòng nam nhân không nhất định phải dựa vào trang sức mỹ miều, muốn để cho hắn thích ngươi, thích đến mức không trang điểm cũng thích.” Tiên di nương nói.
Đường Bích Như suy nghĩ một chút cũng hiểu được đạo lý này.
Đời trước nàng ta gả cho Bùi Cảnh lúc nàng ta rất chật vật, Bùi Cảnh cũng không chê bai nàng ta, chẳng qua là mang y phục màu trắng mộc mạc một chút, nghĩ đến hắn cũng sẽ không ngại.
“Đúng rồi, trước đây ta không biết ngươi ở chung một chỗ với Bùi thế tử cho nên không để ý.” Tiên di nương nghĩ đến chuyện khác, bà ta tiến đến bên tai Đường Bích Như hỏi nhỏ:
“Ngươi có uống thuốc hay không?”
Đường Bích Như ngượng ngùng, sau đó nàng ta gật đầu một cái: “Có uống.”
Dù sao Đường Bích Như vẫn có kinh nghiệm về phương diện này cho nên đương nhiên cũng sẽ chú ý đến.
Lúc này Tiên di nương mới yên tâm.
**
Nguyên Nhụy Nương cầm một ít hương liệu đến dạy Đường An Phù làm hương dây, hai người ngồi ở trong phòng trước cửa sổ có ánh trăng sáng, giữa bàn có còn một đống công cụ chất đầy.
“Lúc nãy ta mới đến nhìn thấy trước cửa phù nhà muội có ba chiếc xe ngựa dừng ở đó, giống như là có ai đó đi ra ngoài.” Nguyên Nhụy Nương nói.
Đường An Phù học dáng vẻ giơ cái chén đồng mạ vàng nhỏ đè lên hương của Nguyên Nhụy Nương, nghe thế thì nói: “Ừ, bá phủ Tây Lâm mở tiệc hoa cho nên mời các tiểu thư đi đến tham gia.”
“Mời toàn bộ sao? Tại sao muội lại không đi?”
“Ta không muốn đi đi lại lại.” Đường An Phù nói.
Nguyên Nhụy Nương buông chén đồng nhỏ kia xuống, nói: “Lần trước chuyện ở cầu Thanh Tước, muội nói ta bị người ta mưu hại. Đúng là lớn mặt, nếu hôm nay muội không đi dự tiệc, nói không chừng có người lại ở sau lưng sắp xếp chuyện muội ‘Vì yêu mà buồn’.”
Tiểu nương tử bị lang quân từ chối thẳng mặt, thương tâm cho nên không đến tham gia tiệc hoa. Người nào lưỡi dài ở bên ngoài cũng sẽ vì thế mà khua môi múa mép.
“Người nào thích thì cứ việc sắp xếp đi.” Đường An Phù nói: “Chỉ sợ người muốn sắp xếp hiện tại đang sứt đầu mẻ trán rồi.”
“Muội có ý gì?” Nguyên Nhụy Nương hỏi.
Tiếng nói vừa phát ra thì nghe thấy âm thanh có người đi vào phòng, Tú Chi xốc rèm quay trở lại, đến bên cạnh Đường An Phù bẩm báo nói:
“Vừa ra đến trước cửa, nhị phu nhân tìm lý do, bảo là đêm qua ngủ không ngon, lại còn nhức đầu nên hôm nay cần người cùng chép kinh cầu phúc, chữ viết lục tiểu thư và tam tiểu thư rất tốt nên hỏi các nàng ấy có nguyện ý ở nhà chép kinh giúp nhị phu nhân hay không, lục tiểu thư và tam tiểu thư đâu dám nói gì, chỉ có thể nhận lời, cho nên chỉ có nhị tiểu thư và ngũ tiểu thư tam phòng đi đến bá phủ Tây Lâm.”
“Nhị tiểu thư lên xe trước, ma ma thiếp thân bên cạnh nhị phu nhân cũng dặn dò nhị tiểu thư đôi lời, không biết là nói chuyện gì.”
Tú Chi rất có bản lĩnh trong việc thăm dò tin tức trong phù, không cần Đường An Phù nhờ mà nàng ấy đã hỏi thăm tường tận mọi chuyện.
Ma ma thiếp thân của nhị phu nhân có thể dặn dò nhị tiểu thư Đường Bích Văn chuyện gì, đơn giản chính là muốn nàng ấy nổi bật ở trong buổi tiệc.
Xem ra nhị phu nhân đã biết vì sao Tây Lâm bá phu nhân đột nhiên đến thân cận vời bá phủ Thừa Ân, hai ngày nay cũng nghe được đám công tử cũng đến tham gia bữa tiệc tại bá phủ Tây Lâm, hơn nữa mấy hôm trước Đường An Phù dùng “Bùi Tứ Lang” để ký tên trong danh sách những đồ đưa đến cho hai người nhị phu nhân, ám chỉ này cũng khiến cho nhị phu nhân đánh hơi được – Bùi gia Hầu phủ nhất định là chọn trúng nữ nhi của bà ta cho nên mới tìm cơ hội tiến đền gần hơn.
Nhị phu nhân nằm mơ cũng muốn gả nữ nhi đến nơi tốt, đời trước lúc Đường An Phù gả cho Bùi Cảnh, Đường An Phù cũng không thể quên được sức lực chua chát kia của nhị phu nhân.
Đừng nói lấy danh nghĩa của Bùi Cảnh đưa đồ đến phủ các nàng, chính là dù không đưa đồ qua thì chỉ cần để cho nhị phu nhân ngửi được một chút mùi vị rằng Bùi Cảnh cố ý có biến hóa nhỏ đối với Đường Bích Như thì nhị phu nhân cũng sẽ có hành động. Đầu tiên là đề phòng người khác cướp đi mối nhân duyên tốt của nữ nhi mình, vì thế hợp tình hợp lý để cho lục tiểu thư và tam tiểu thư, cũng chính là Đường Bích Như và Đường Bích Phân ở trong nhà, ngũ tiểu thư của tam phòng thì bà ta không xen vào, chỉ bởi vì muốn để cho nhị tiểu thư Đường Bích Văn được đi.
Đường An Phù suy nghĩ, thời gian chuẩn bị cũng rất dài, Đường Bích Như đang định bộc lộ vẻ đẹp vào hôm nay thì lúc này đang bị cưỡng ép chép kinh ở bên người nhị phu nhân, chỉ sợ trong lòng đã thầm rủa nhị phu nhân chết đi,
Đường An Phù lại nhẹ giọng phân phó bên tai Tú Chi mấy câu, Tú Chi làm việc cẩn thận sau khi nghe xong thì đi ra ngoài.
Sau khi Tú Chi rời đi, Nguyên Nhụy Nương mơ hồ không nhịn được hỏi:
“Muội và Tú Chi thần bí cái gì?”
Đường An Phù cười nói: “Lần trước tỷ biết là ai ở sau lưng hai chúng ta hay không?”
Nguyên Nhụy Nương lắc đầu: “Ta chỉ biết là có người làm chuyện xấu chứ không biết người đó là ai.”
“Đường Bích Như.” Đường An Phù nói: “Tỷ biết mẫu thân Tiên di nương của nàng ta hay không, Tiên di nương có quan hệ rất tốt với Khang Bình bá phu nhân, hôm đó đi theo Ngu Mộc Lan còn có Khang Lệ Hương. Nếu không phải trước đó có người nói cho Khang Lệ Hương biết thì chuyện ta cùng Bùi Cảnh âm thầm gặp nhau, có ai biết được?”
Nguyên Nhụy Nương biết mối quan hệ trong đó: “A, ta nói hôm đó Khang Lệ Hương nói ra những lời ác độc, thì ra là có chuyện như thế.”
“Nàng ta âm thầm hại ta một lần, ta cũng âm thầm một lần, như thế có phải là rất công bằng hay không?”
Đường An Phù chỉ có thể nói thẳng như thế, nói cho Nguyên Nhụy Nương biết nhưng ai ngờ nàng ấy lại không đồng ý với lời giải thích của nàng.
“Chỗ nào là công bằng?” Chỉ thấy khuôn mặt Nguyên Nhụy Nương lộ ra vẻ tức giận: “Đường Bích Như là tỷ muội với muội, sao lại sinh ra tâm tư hại muội? Chẳng qua là để nàng ta bị cấm túc, không khỏi để nàng ta chiếm được lợi ích.”
Đường An Phù hừ lạnh một tiếng:
“Yên tâm đi. Chuyện này vừa mới bắt đầu thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT