Nguyên Nhụy Nương bị mùi hoa lăng tiêu nồng đậm làm cho tỉnh lại, tứ chi đau xót mở mắt ra, đầu tiên chỉ nhìn thấy sáu cái túi chất đầy đỉnh xe ngựa, mùi hương hoa lăng tiêu đều từ đó phát ra.
Bên tai truyền đến âm thanh đánh xe lốc cốc, Nguyên Nhụy Nương vén rèm xe lến thì thấy Đường An Phù đang đánh xe.
Đầu óc Nguyên Nhụy Nương choáng váng bò từ trong xe ra, ngồi trước xe ngựa với Đường An Phù, xoa đầu hỏi:
“A Phù, ta sao thế?”
Đường An Phù liếc nhìn nàng ấy một cái: “Ta còn muốn hỏi tỷ bị làm sao đó. Nói cùng nhau vào hai hoa, tại sao tỷ lại đi ra ngoài trước? Hại ta làm việc đến khuya.”
Chuyện gặp Tề Thần ở ‘Quỷ Trang’, Đường An Phù cảm thấy không nên nói cho Nhụy Nương biết thì tốt hơn.
Quả nhiên Nguyên Nhụy Nương mơ hồ:
“A, ta cũng không biết! Ta giống như là… đi vào trong. Đúng vậy, ta đi vào trong. Sau đó…” Nguyên Nhụy Nương giống như nhớ ra cái gì đó, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ: “A Phù, thôn trang kia thật sự có quỷ.”
Đường An Phù liếc nhìn nàng ấy một cái: “Trên cõi đời này không có quỷ!”
Nguyên Nhụy Nương nói: “Có! Hình như ta mới gặp được.”
Đường An Phù hỏi: “Vậy tại sao ta lại không gặp?”
Nguyên Nhụy Nương bị câu hỏi của nàng làm cho hồ đồ, vén rèm xe lên nhìn Lăng Tiêu Hoa đầy xe, đầu óc nàng ấy mơ hồ.
Đúng vậy, nếu như có quỷ thì tại sao A Phù lại có thể hái được hoa?
“A, vậy thì có lẽ ta nhớ nhầm.” Nguyên Nhụy Nương tìm cho bản thân một lý do, lại hỏi Đường An Phù: “A Phù, tại sao muội lại hái hoa được? Còn… hái nhiều như thế.”
Đường An Phù nhớ lại chuyện trước đó, âm thầm thở dài.
Nếu như nàng nói nàng chỉ làm một chén bánh sữa thì không biết Nhụy Nương có tin lời nàng hay không.
**
Ban ngày.
Lúc Tạ thị đi đến trước phòng Đường An Phù, Đường An Phù đang thử một cái áo khoác ngắn cổ tròn từ sau bình phong đi ra, sau khi nhìn thấy Tạ thị, Đường An Phù thuận thế xoay một vòng rồi hỏi:
“Mẫu thân, con mang cái này có đẹp không?”
Tạ thị nhìn nữ nhi từ đầu đến chân, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này sinh ra không có chỗ nào là không tốt, chỉ là tính tình mạnh mẽ hơn, so với người mẫu thân này còn giỏi hơn nhiều.
“Đẹp, A Phù nhà chúng ta mang cái gì cũng đẹp.” Tạ thị nói xong thì kéo tay nữu nhi ngồi xuống bàn tròng, nhìn thấy đống quà được chất ở trên bàn, đều là vải vóc, dầu hương, phấn và các loại trang sức.
“Đây đều là Nguyên gia đưa đến sao?” Tạ thị hỏi.
“Đúng vậy.” Đường An Phù gật đầu, sau khi ngồi xuống thì lấy phấn của cửa hàng Nguyên gia ra ngửi một cái.
Tạ thị biết Đường An Phù bận rộn giúp Nguyên gia nói: “Thi ân nhớ báo. Tuy người ta giúp con nhưng cũng không thể không khách khí nhận quà của người ta như thế.”
Giống như là đã đoán được Tạ thị nói như thế từ sớm, Đường An Phù cười đáp: “Mẫu thân yên tâm đi, con đã chuẩn bị quà đáp lễ từ sớm.”
Tạ thị gật đầu nói tiếp: “Lúc này lễ đáp lại cũng cần phải chú trọng, tránh để cho người ta cảm thấy chúng ta không coi trọng, hơn nữa lại để cho người ta cảm thấy chúng ta không thể sống chung được với nhau, cho nên con đã gửi cái gì vậy?”
Dù sao nữ nhi vẫn còn nhỏ, nếu qua lại chưa quá mức thì Tạ thị thân làm mẫu thân cũng nên vì nàng chuẩn bị một chút.
“Lão phu nhân Nguyên gia có bệnh ở chân, Nguyên phu nhân vẫn luôn châm cứu vì bà ấy, chỗ con có một bộ châm cứu bằng vàng ròng, mặc dù thêm vàng đã nặng chưa đến hai lượng nhưng công phu mài châm cũng coi như là đáng tiền.”
“Một bộ kim châm cứu vàng ròng, lại thêm một bộ lưu ly, cộng thêm một bộ sách vẽ các kiểu cung trang, bên trong còn có phối hợp màu sắc. Cuốn sách kia đặt ở chỗ con cũng chỉ là nhìn một chút, cho Nguyên phu nhân, nói không chừng từ tay bà ấy cũng có thể làm ra nhiều kiểu mới hơn.”
Đường An Phù có một cô cô làm phi ở trong cung, lúc rảnh rỗi lại vẽ ra nhiều kiểu y phục và cung trang phối hợp đưa ra cung cho các cô nương tham khảo lối ăn mặc.
Tạ thị cảm thấy lúc này đưa lễ vật này cũng rất hợp lý cho nên gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
“Mẫu thân đến tìm con là có chuyện gì cần phân phó sao?” Đường An Phù hỏi.
“Đúng, đúng là có một số việc.” Tạ thị nói: “Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của ngoại tổ mẫu con, đại tỷ của con ở bên ngoài nên không về được, vì thế con lạy ngoại tổ mẫu nhiều hơn một chút.”
“Vâng, chỉ là chuyện nhỏ.” Đường An Phù đáp ứng.
Tạ thị còn có lời muốn nói: “Còn nữa, đó chính là… Nếu nhìn thấy Tinh tỷ tỷ thì hòa khí một chút, tính tình tỷ muội các con đều rất mạnh mẽ, giống như cây kim với lúa mạch, cũng không ai chịu nhường nhịn ai, quay về thì làm náo loạn, cũng làm khó các trưởng bối, khiến cho khách nhân cười nhạo.”
Đường An Phù nhớ lại tình cảnh lúc còn trẻ cùng biểu tỷ Tạ Tinh quay trở về, quả thật đúng là không được hòa hợp.
Sau khi suy nghĩ một chút, nàng nói: “Chỉ cần tỷ ấy không tìm con gây phiền toái thì con cũng không khơi mào.”
“Mẫu thân biết. Tính tình Tinh tỷ của con cũng đã như thế, đời cháu của phủ Tướng quân cũng chỉ có nó là nữ nhi duy nhất, cũng bị người trong phủ chiều cho sinh hư, vì thế nên tránh mọi chuyện. Quay về muốn phân thắng bại, bản lĩnh của con lớn hơn nàng ấy, người sáng suốt đều biết, cần gì phải chấp nhất với nàng ấy.” Tạ thị nói.
Đường An Phù biết ý tứ của Tạ thị.
Thật ra nếu như Tạ thị không nói thì trước đây nàng và Tạ Tinh cũng không đối đầu nhau như con gà chọi như thế.
Tạ Tinh tự cao tự đại bị cưng chiều cho sinh hư, tương lai nàng ấy tự gánh chịu.
“Mỗi khi con quay về cũng không phải nhất định tranh với tỷ ấy. Tỷ ấy nói nữ nhân Đường gia dựa vào sắc đẹp phô trương mà sống, nếu con không thẳng tỷ ấy thì hẳn là nhận lấy lời tỷ ấy nói.” Đường An Phù giải thích.
Dĩ nhiên Tạ thị biết trong lòng nữ nhi có nỗi khổ, rõ ràng không thua kém bất cứ người nào nhưng hết lần này đến lần khác người ta lại mang theo ánh mắt kỳ dị nhìn nàng.
“Nhưng mà bây giờ con đã thông suốt. Người khác bình luận như thế nào thì chính là chuyện của họ, tội gì con phải dùng đánh giá của người khác để cân nhắc bản thân mình. Con sẽ không xảy ra xung đột với biểu tỷ, mẫu thân cứ yên tâm đi.” Đường An Phù nói.
Tạ thị vui vẻ yên tâm, nhìn nữ nhi táy máy đồ trang sức, còn đổi mới y phục, hỏi:
“Xưa nay con không thích chú trọng ăn mặc, tại sao hôm nay lại có hứng thú?”
Đường An Phù đem hai cây trâm đưa đến trước mặt Tạ thị, để cho bà chọn một cái, Tạ thị chọn một cái rồi mang lên cho Đường An Phù, lúc Đường An Phù chạy đến soi gương thì nói:
“Nào có cô nương nào không thích mang đẹp? Trước kia con sợ người ta bảo là cái gối thêu hoa không xinh đẹp, không dám mang thêm một ít đồ trang sức, bây giờ suy nghĩ lại cũng cảm thấy quá ngốc. Vốn dĩ con rất xinh đẹp, tại sao lại phải ăn mặc giống như một ni cô, những người đó cũng không phải bởi vì con có lối ăn mặc mà khen con mấy câu.”
Tạ thị bị những lời nói của nữ nhi chọc cho bật cười, vốn dĩ tới khuyên bảo nhưng ai ngờ nữ nhi của mình đã thông suốt.
“Mẫu thân thích những lời này! Con đang trong độ tuổi thiếu nữ, nên ăn mặc cho tốt. Muốn cái gì hoặc thiếu thứ gì thì cứ nói cho mẫu thân biết, mẫu thân cho người làm.” Tạ thị nói.
Đường An Phù yêu kiều cười một tiếng: “Cảm ơn mẫu thân.”
Nữ nhi hiểu chuyện như thế, Tạ thị phát ra cao hứng từ trong nội tâm, có thể nghĩ đến nhi tử không ra hồn của mình nên ngược lại không khỏi dựng lông lên.
“Ôi.”
Tạ thị khẽ thở dài, Đường An Phù hỏi bà làm sao, bà chỉ lắc đầu: “Nếu như ca ca con hiểu chuyện được một nửa như con thì mẫu thân cũng sẽ không cần bận tâm.”
Đường An Phù suy nghĩ một chút nói: “Ca ca con cũng là nhi tử của mẫu thân, con tốt như thế, tương lai của ca ca cũng sẽ không thua kém chút nào.”
Tạ thị cười: “Hiếm khi nghe thấy con nói thay cho nó. Được rồi, con bận việc đi, ta đi đến chỗ lão phu nhân một chuyến.”
Đường An Phù đưa Tạ thị ra ngoài cửa, thuận miệng hỏi: “Chỗ lão phu nhân có chuyện gì sao?”
Thường ngày vào lúc này cũng không phải thời gian đi thỉnh an, Tạ thị đến chỗ lão phu nhân làm cái gì.
“Không phải lão phu nhân thích nghe đọc sách sao, không biết Lâm Tây bá phu nhân tìm được hai nữ tử biết ăn nói ở đâu đến, lão phu nhân cảm thấy một mình mình nghe cũng không có ý nghĩa gì cho nên phái người đi đến các phòng mời đến cùng nghe. Ta nào có thời gian nghe những chuyện kia, nhưng cũng đành phải qua đó một chuyến mới được.” Tạ thị nói.
“Lâm Tây Bá phu nhân tìm nữ tử cho lão phu nhân sao?” Đường An Phù hỏi.
“Ai biết được. Mấy ngày nay đã đến. Cũng không biết là tốt với lão phu nhân từ lúc nào…” Tạ thị bước ra khỏi cửa phòng Đường An Phù, ra hiệu Đường An Phù không cần tiễn nữa.
Đường An Phù đứng ở cửa nhìn bóng lưng Tạ thị rời đi, trong đầu suy nghĩ Đường gia cùng với Lâm Tây bá phu nhân có chuyện gì xảy ra.
Đời trước Đường An Phù cùng với Lâm Tây bá phu nhân cũng đã đánh nhau qua lại mấy lần, khi đó nàng gả cho Bùi Cảnh chưa đến hai tháng thì đột nhiên đêm đó Bùi Cảnh không quay về, Đường An Phù phái người điều tra thì mới phát hiện ra rằng thì ra Bùi Cảnh có qua lại trên bàn rượu cùng với thế tử Lâm Tây bá, thế tử Lâm Tây bá là một người phong lưu, tìm một người gầy ốm ở Dương Châu cho Bùi Cảnh, ôn nhu làm cho người ta hài lòng, Bùi Cảnh rất thích nên cố ý nuôi ở bên ngoài.
Nhưng mà lúc chuyện chưa thành thì bị Đường An Phù phát hiện ra, thẳng thắn bắn chết bá phủ Tây Lâm, buộc thế tử Tây Lâm bá đưa người kia về mới chịu buông ta. Từ đó về sau cũng không ai dám tìm mỹ nhân cho Bùi Cảnh nữa, nhưng bởi vì chuyện này mà hơn nửa năm Bùi Cảnh không còn để ý đến Đường An Phù nữa, cho đến khi Đường An Phù cùng xuất quân thì quan hệ giữa hai người mới hòa hoãn đi một chút.,
Nhớ tới vấn đề này, bây giờ vì cái gì mà Lâm Tây bá phu nhân kéo quan hệ cùng với lão phu nhân Đường gia lại gần hơn?
Đường An Phù nghĩ đến Bùi Cảnh.
Đời này hắn muốn nhanh chóng trở thành phu thê với Đường Bích Như, có thể do thân phận hai người khác biệt cho nên muốn trở thành một đôi thì nhất định phải trải qua một trận sóng gió.
Xem ra trận này Đường Bích Như tốn không ít tâm tư ở trên người nhị phu nhân, cũng có thể khiến cho nhị phu nhân từ bỏ hiềm khích lúc trước mà mang nàng ta cùng quay về nhà mẫu thân, nhà mẫu thân nhị phu nhân là một phú hộ giàu có, cho đi cũng hào phóng, nếu lúc nàng ta thành thân, phía bên nhị phu nhân cũng không tránh được xe cho nàng ta thêm mấy rương đồ cưới, công sức này cũng đáng giá.
Mà Lâm Tây bá phu nhân lại thường xuyên nịnh hót lão phu nhân Đường gia, ước chừng là muốn tốt cho Bùi Cảnh, muốn đem trên dưới Đường gia phục tùng, hai người lại tìm một cơ hội làm quen một chút.
Có thể sau khi đồng thời xuất hiện ở bên ngoài, chỉ cần phía bên Bùi Cảnh vẫn giữ vững lập trường thú thứ nữ Đường Bích Như này làm phu nhân thì phía bên Đường gia cũng không thể không đồng ý, đến lúc đó gả Đường Bích Như đi cũng coi như là làm thế tử phu nhân hầu phủ An Định, Đường gia vì muốn sau này nàng ta yên tâm dìu dắt mà mẫu thân mình nên nhất định sẽ đối xử tốt với nàng ta. Như vậy thì hôn sự của Bùi Cảnh và Đường Bích Như coi như là rực rỡ lộng lẫy, nước chảy thành sông.
Tính toán nhỏ nhặt, rất tốt.
Thật ra thì ban đầu Đường An Phù cũng không có nhiều địch ý với Đường Bích Như, cảm thấy nàng ta còn trẻ tuổi đã thủ tiết, một người nuôi hai đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì, khi đó Đường An Phù đã từ bỏ ý định với Bùi Cảnh, cũng không để bụng chuyện hai người bọn họ cùng ở chung một chỗ.
Nhưng sau này sự thật đã chứng minh, nữ nhân Đường Bích Như này không phải ôn hòa vô hại như bề ngoài cửa nàng ta.
Đời trước sau khi nàng ta được Bùi Cảnh mang vào phủ, Đường An Phù phái người điều tra chuyện phu quân của nàng ta, biết được phu quân trước kia của nàng ta không phải chết vì bệnh tật, trước kia chết hắn ta thất khiểu chảy máu, rất có thể là bị trúng độc, cho nên thúc tẩu nhà phu quân nàng ta mới không chịu buông ta cho Đường Bích Như, cũng không phải là vô tội và bị ức hiếp giống như lời nàng ta nói với Bùi Cảnh.
Hơn nữa đứa bé mà sau khi nàng ta sinh ra cũng đưa đến chỗ Đường An Phù nuôi nấng.
Đường An Phù nuôi đứa bé này được hai ba năm, Đường An Phù đối với đứa bé này cũng tận tâm tận lực, không mượn tay người khác chăm sóc, duy nhất chỉ có lúc Đường Bích Như sinh con thì nàng mới rời khỏi đến canh giữ, chẳng qua Đường An Phù chỉ rời đi nửa ngày nhưng đứa bé kia lại trúng độc, cũng là chảy máu thất khiểu.
Không nói đến nữ nhân Đường Bích Như này có thông minh hay không, chỉ là lòng dạ tuyệt đối rất ác độc.
Một nữ nhân như thế gả cho Bùi Cảnh, Đường An Phù chỉ mong hai người bọn họ nhanh chóng thành thân, nhưng chẳng qua cũng chỉ là thành thân, còn cái khác thì đừng hòng nghĩ đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT