Từ đầu đến cuối Đường An Phù không nói lời nào, ánh mắt tựa hồ nước trong suốt nhìn chằm chằm Bùi Cảnh, như thể muốn nhìn thấu hắn.
Trông như đã bị đả kích.
Bùi Cảnh thầm nghĩ một câu ‘hữu duyên vô phận’, chột dạ đứng dậy, cúi người thật sâu chào Đường An Phù: “Nói đến đây thôi, Đường tứ tiểu thư bảo trọng, Bùi mỗ cáo từ.”
Nói xong, Bùi Cảnh xoay người rời khỏi phòng, Nguyên Nhụy Nương đứng lên định ngăn cản nhưng cuối cùng cũng không ngăn lại, đứng tại chỗ nhìn một vòng trái phải, sau đó vẫn quyết định quay lại bên cạnh Đường An Phù an ủi nàng:
“A Phù, muội, muội đừng để trong lòng. Bùi Cảnh kia trông bề ngoài thì giống quân tử, ai ngờ lại là kẻ chỉ biết trốn tránh như vậy. Chúng ta đừng giận, chúng ta trở về, mặc kệ hắn, có được không?”
Nguyên Nhụy Nương và Đường An Phù cùng nhau lớn lên, biết rõ nàng xinh đẹp và mạnh mẽ, trên thực tế bề ngoài nàng nhìn có vẻ kiên cường nhưng nội tâm lại rất nhạy cảm, có những việc mặc dù ngoài miệng không nói, sau lưng lại âm thầm rơi nước mắt.
Đường An Phù bỗng nhiên mỉm cười với Nguyên Nhụy Nương, khiến Nguyên Nhụy Nương sợ hãi:
“A Phù, muội đừng như vậy, nếu muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Có thiếu nữ trong tuổi dậy thì rơi vào mối tình đầu nào khi bị người mình thích từ chối mà trong lòng dễ chịu đâu, Nguyên Nhụy Nương sợ Đường An Phù sẽ không xua được ý nghĩ trong lòng.
“Nhụy Nương!”
Đường An Phù hồi phục tinh thần, cười rộ lên vỗ vào bả vai Nguyên Nhụy Nương: “Ta không sao đâu! Ta rất ổn.”
Nguyên Nhụy Nương nhìn thấy Đường An Phù càng cười tươi chói lọi, trong lòng càng sợ hãi, lại không đành lòng vạch trần nàng:
“Ừm, muội bảo ổn thì là ổn. Vậy… chúng ta trở về chứ?”
“Trở về cái gì! Chúng ta đi dạo một lát đi!”
Hiện tại cả người Đường An Phù tràn trề sinh lực, hận không thể trong một ngày ăn hết món ngon, dạo chơi hết tất cả địa điểm thú vị trong Kinh Thành.
“Đi! Muội muốn đi chỗ nào ta đều sẽ đi cùng muội!” Nguyên Nhụy Nương vỗ mạnh ngực bảo.
Hai nữ nhân nhìn nhau cười, kề vai nhau đi ra khỏi phòng trà, ai ngờ mới tới cửa thì gặp một đám oanh oanh yến yến từ phòng trà bên cạnh cũng bước ra.
Nguyên Nhụy Nương sau khi nhìn rõ những người đó, thầm nghĩ một tiếng ‘không ổn’, chỉ thấy sắc mặt nàng ấy thay đổi, không dám nhìn vẻ mặt của Đường An Phù bên cạnh.
Những vị đi ra từ phòng trà cách vách đều là quý nữ nổi danh trong Kinh Thành, tam tiểu thư của phủ Tín quốc công Ngu Mộc Lan, nhị tiểu thư bá phủ Khang Bình Khang Lệ Hương, đại tiểu thư của phủ Tả tướng Tô Mạn Vi, ngoài ra những người khác đi cùng bọn họ cũng đều là những gương mặt quen thuộc.
Bình thường gặp những người này cũng không lạ, đều là quý nữ trong Kinh Thành, nhà nào cũng cố thân thiết với nhau, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp, nhưng hôm nay gặp ở đây lại rất xấu hổ.
Không vì điều gì khác, chỉ đơn giản vì đám Ngu Mộc Lan, Khang Lệ Hương này thường đối đầu với Đường An Phù.
Đều là những đứa trẻ được người khác ca ngợi, cá tính cũng đều rất mạnh. Ngươi làm một bài thơ, ta liền làm hai bài; ngươi viết một bức tranh chữ, ta liền viết hai bức; ngươi mặc một bộ quần áo đẹp, ta sẽ mang hai cây trâm tóc thời thượng…
Lúc đầu, mỗi người đều có cách riêng để thể hiện bản lĩnh của mình, ngang tài ngang sức, thế cục còn có thể cân bằng, nhưng về sau, khi càng trưởng thành, Đường An Phù lại càng xinh đẹp, tựa như hải đường ngày xuân, tử vi ngày hạ, phong đỏ ngày thu, hàn mai ngày đông, tất cả từ ngữ tốt đẹp nhất thế gian dường như đều có thể dùng miêu tả nàng, hấp dẫn phần lớn ánh mắt của các con cháu thế gia.
Thậm chí một thời đồn đại rằng tứ tiểu thư của bá phủ Thừa Ân đang nhắm đến ngôi vị đệ nhất mỹ nhân Kinh Thành.
Khi cán cân tài năng và học thức cân bằng bị sắc đẹp làm cho nghiêng ngả, có thể đoán được, Đường An Phù sẽ trở thành tâm điểm cho mọi người chỉ trích.
Con người chính là như vậy, thị giác của động vật, còn hơn cả phẩm đức và tài năng khó khăn lắm mới tích lũy được qua thời gian, yếu tố sắc đẹp này tựa như pháo ngút trời, sau khi nổ mạnh thì nhanh chóng lan rộng, đánh giá đầu tiên mà người ngoài nói khi nhắc tới tứ tiểu thư Đường gia chính là ‘sắc đẹp’.
Đường An Phù khi đó còn trẻ tuổi, trong lòng cũng không phục, cảm thấy bản thân không phải chỉ có sắc đẹp, nàng còn có tài năng và học vấn, dựa vào cái gì mọi người lại chỉ chú ý đến sắc đẹp của nàng? Có phải vì nàng sinh ra trong bá phủ Thừa Ân luôn mang tiếng dựa vào quan hệ bám váy mà lập nghiệp không?
Sau khi có loại ý tưởng này, Đường An Phù bắt đầu bỏ bê việc ăn mặc, càng trở nên vội vàng, muốn được mọi người công nhận tài năng của mình.
Mà gia tộc truyền thống của Ngu Mộc Lan không hơn được gia tộc Đường An Phù, các phương diện khác của nàng ta cũng không bằng Đường An Phù, trong lòng ấm ức nên luôn mong có thể thấy trò cười của Đường An Phù.
Đoàn người bọn họ từ trong gian phòng bên cạnh đi ra, trên mặt đều mang theo ý cười xấu xa, Nguyên Nhụy Nương lập tức đoán được hẳn là bọn họ vừa rồi đã nghe thấy những lời Bùi Cảnh cự tuyệt Đường An Phù.
Thật sự rất không hay!
Sao lại cố tình chọn nơi như thế này, lại còn để cho bọn họ nghe được những lời kia.
Cũng không biết sau này bọn họ sẽ tính kế A Phù thế nào nữa.
Nghĩ vậy, Nguyên Nhụy Nương thấy sốt ruột không thôi.
Đương An Phù nhìn thấy những người đột nhiên xuất hiện kia, ánh mắt dừng lại ở chỗ Khang Lệ Hương đang đứng cạnh Ngu Mộc Lan, mẫu thân Khang Lệ Hương là Khang Bình bá phu nhân, bà ta cùng với mẫu thân của Đường Bích Như cùng một hoàn cảnh, nghe bảo hai người là “sấu mã”(*) trên cùng thuyền nhập kinh, chẳng qua số phận khác nhau, số phận của mẫu thân Khang Lệ Hương rất tốt, giành được vị trí chính thất phu nhân của Bá phủ, mẫu thân Đường Bích Như lại chỉ là thiếp.
*Sấu mã: những cô bé xinh xắn từ gia đình nghèo khổ được mua về dạy dỗ, dạy ca múa, cầm kì thi họa, khi lớn sẽ bị bán cho những người giàu có làm thiếp hoặc bán vào lầu xanh.
Nhưng việc này cũng không ngăn cản được việc họ tiếp tục gặp nhau, quan hệ của Đường Bích Như và Khang Lệ Hương so với quan hệ của nàng và vị muội muội Đường gia của mình còn tốt hơn rất nhiều.
Nhìn thấy Khang Lệ Hương, Đường An Phù liền đoán được nguyên nhân những người này xuất hiện ở đây, cũng càng chứng thực cho suy đoán trước đó trong lòng nàng.
Thì ra trùng sinh, không phải chỉ có một mình nàng.
Bùi Cảnh, Đường Bích Như cũng đều trùng sinh!
Xem ra, bọn họ còn quay về sớm hơn Đường An Phù, không biết chuyện Đường An Phù cũng quay về, cho nên đã sớm bắt đầu tính kế.
Nhóm quý nữ đó xuất hiện vào đúng thời điểm này, ngay trong quán trà dưới chân cầu Thanh Tước, chắc chắn là do Đường Bích Như ở sau lưng an bày, kiếp trước nàng ta làm tiểu thiếp của Bùi Cảnh rất vừa ý cho nên sống lại một đời, nàng ta vẫn muốn cùng Bùi Cảnh làm phu thê như trước, chẳng qua lần này, hai người bọn họ lại không muốn gặp phải Đường An Phù cản trở ở giữa nữa.
Bùi Cảnh không muốn có người hưởng chung công lao với hắn, dù sao năm đó một nửa thuộc hạ của hắn đều là do Bùi phu nhân Đường An Phù có khả năng chinh chiến nên mới vào dưới trướng Bùi Cảnh, điều này làm cho kẻ thích việc lớn hám công to như Bùi Cảnh cực kỳ khó chịu, trùng sinh trở về, hắn không muốn lại để Đường An Phù đè đầu cưỡi cổ hắn nữa; mà Đường Bích Như lại càng thẳng thắn, nàng ta biết Bùi Cảnh tương lai sẽ có công trạng hiển hách, được phong tước vị, không có Đường An Phù, nàng ta có thể làm chính thất phu nhân của Bùi Cảnh, tương lai xin vua phong làm cáo mệnh phu nhân, con cháu được che chở dưới tước vị, vô cùng mỹ mãn.
Cho nên, Đường Bích Như khiến cho Bùi Cảnh hôm nay đến cuộc hẹn ở cầu Thanh Tước, cự tuyệt thẳng mặt Đường An Phù, ngăn chặn sự quấy rầy sau này của nàng. Hơn nữa, Đường Bích Như còn không muốn chuyện này được giải quyết một cách riêng tư. Nàng ta muốn tiện thể nhìn Đường An Phù bị chê cười, cho nên đã sớm liên hệ với Khang Lệ Hương, nói cho nàng ta việc hôm nay Bùi Cảnh sẽ từ chối Đường An Phù ở cầu Thanh Tước, Khang Lệ Hương và Ngu Mộc Lan có quan hệ tốt, bọn người Ngu Mộc Lan cũng không ưa Đường An Phù, biết có trò vui liên quan đến Đường An Phù, đám bọn họ dĩ nhiên sẽ vội vàng đến xem kịch.
Mà Đường An Phù vừa trùng sinh trở về, cái gì cũng không biết, cứ như thế bị tính kế.
Ha, cẩu nam nữ thật đúng là trời sinh một đôi!
“Ai da, không ngờ Đường tứ tiểu thư tiếng tăm lừng lẫy của chúng ta cũng có ngày bị người khác từ chối, thật là vô cùng đáng tiếc.”
Trong lúc Đường An Phù ở bên đây còn đang cảm khái nghiệt duyên của mình với tiện nhân thật là sâu nặng, bên kia đã vang lên một tràng móc mỉa.
Đường An Phù không suy nghĩ vẩn vơ nữa, khẽ nâng đôi mắt phượng đầy minh bạch lên nhìn:
“Ta cũng không ngờ Ngu tam tiểu thư vậy mà ăn no rửng mỡ rồi chạy tới nghe trộm góc tường nhà người khác đấy.”
Ngu Mộc Lan hơi biến sắc: “Ta, ta chỉ là ngẫu nhiên ngồi đây uống trà, trong lúc vô tình nghe được mà thôi.”
Đường An Phù dù bận vẫn ung dung nhìn móng tay trắng hồng của mình, chẳng chút để ý mà nói:
“Ta cũng không phải giun trong bụng ngươi, ai biết là ngươi cố ý hay vô tình chứ.”
“Ngươi!”
Ngu tam tiểu thư thân phận cao quý, cũng không giỏi ăn nói, Đường An Phù nói dăm ba câu đã khiến nàng ta bại trận, chẳng qua phía sau nàng ta còn có vài người miệng lưỡi sắc bén, chỉ nghe Khang Lệ Hương tiếp lời:
“Tam nương đừng nhiều lời với những kẻ không biết cư xử, bản thân nàng ta làm chuyện bê bối nhưng đi cắn ngược lại người khác, biến thành lỗi của chúng ta.
“Ai làm chuyện bê bối? Ngươi lại nói xằng nói bậy, coi chừng ta xé miệng ngươi ra!”
Nguyên Nhụy Nương thật sự không nghe nổi có người mắng chửi bằng hữu của mình, tay áo đã xắn lên nhưng lại bị Đường An Phù giữ chặt.
Vẻ mặt chanh chua của Khang Lệ Hương khiến Đường An Phù nhớ tới một vài chuyện của nàng ta. Khang Lệ Hương này sau khi xuất giá, còn cùng với biểu ca trong gia tộc mình vấn vương không dứt, bị phu quân mình phát hiện, trực tiếp đuổi người về bá phủ Khang Bình, theo lời người hầu bên nhà kia nói, nàng ta và biểu ca đã dây dưa với nhau trước cả khi kết hôn rồi. Chuyện này năm đó ầm ĩ vô cùng cho nên khắc sâu vào trong ấn tượng của Đường An Phù.
Đường An Phù không nói lời nào, Khang Lệ Hương bị mất tự nhiên khi nàng nhìn như vậy, nói:
“Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì, ta nói sai sao? Đừng tưởng rằng các ngươi học qua một chút quyền cước thì ta sẽ sợ các ngươi! Miệng của ta, ta muốn nói thế nào thì nói thế ấy. Ngươi chính là đã làm ra chuyện không biết xấu hổ!”
Khi Đường An Phù tung đại chiêu, khóe mắt thoáng nhìn qua những thư sinh nói cười rôm rả bước đến cửa quán trà, người phục vụ đang dẫn bọn họ đi tới phòng trà.
Đường An Phù mỉm cười với Khang Lệ Hương, dịu dàng bảo:
“Ta chẳng qua ở trong phòng trà bị mọi người vây xem nói mấy câu lại bị cho là làm chuyện hổ thẹn, vậy Khang tiểu thư cùng với biểu ca nhà mình nguyệt thướng liễu tiêu đầu, nhân ước hoàng hôn hậu(*) thì gọi là cái gì đây?”
*Nguyệt thướng liễu tiêu đầu, nhân ước hoàng hôn hậu: trăng treo trên ngọn liễu, người hẹn sau hoàng hôn - trích trong thơ Sinh tra tử - Nguyên Tịch, ý chỉ đôi nam nữ hẹn hò nhau.
Lúc Khang Lệ Hương nghe được hai chữ ‘biểu ca’, sắc mặt thay đổi rõ rệt, Đường An Phù còn tiếp tục cố gắng châm dầu vào lửa:
“Có phải nó được gọi là – vụng – trộm?”
Âm thanh của hai chữ cuối cùng Đường An Phù nói rất thấp, chỉ có những người trước mặt có thể nghe thấy, Khang Lệ Hương đâu chịu nổi sự sỉ nhục trực diện như vậy, giơ tay đẩy Đường An Phù:
“Ngươi câm miệng!”
Đường An Phù nhướn mày, vẻ mặt bình tĩnh.
Nguyên Nhụy Nương đang muốn ngăn lại thì thấy Đường An Phù nương theo lực đẩy của Khang Lệ Hương lùi hai ba bước, vừa vặn va vào cánh tay của thư sinh đang đi đến lối vào phòng trà, Đường An Phù phát ra một tiếng kêu duyên dáng:
“Ai da, đau quá.”
Sau khi mềm mại kêu lên một tiếng, Đường An Phù lại vội vàng xoay người nhận lỗi với thư sinh nàng vừa đụng phải: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, ta không phải cố ý đụng vào các công tử.”
Vốn dĩ các thư sinh công tử đang có chút không vui vì bị người khác đột nhiên va phải, sau khi nhìn thấy gương mặt sợ hãi của Đường An Phù khi nàng xoay người lại, tất cả khó chịu đều trở thành hư không, tâm tình lập tức tốt lên.
“A, không sao không sao, là ta đã đi quá nhanh không nhìn đường nên mới đụng phải tiểu thư đây.” Thư sinh vội vàng trấn an Đường An Phù
Thư sinh đi phía sau hắn cũng xua tay nói ‘không sao không sao’, còn hỏi nàng có ổn không.
Khang Lệ Hương bực dọc nhìn tay mình, cảm thấy bản thân ngay cả chạm cũng chưa chạm được Đường An Phù, sao Đường An Phù lại có thể bị đẩy đi xa như vậy, còn đụng vào người kẻ khác được.
“Đường An Phù, ngươi đang giở trò gì vậy!” Khang Lệ Hương đang trong cơn giận dữ, không khống chế được cảm xúc, hét lớn với Đường An Phù.
Đường An Phù sợ tới mức cả người run lên, sắc mặt tái nhợt, trông rất đáng thương.
Đường An Phù vẫy tay với Nguyên Nhụy Nương, yếu ớt nói:
“Nhụy Nương, tỷ mau lại đây, hình như chân ta bị trật rồi.”
“Hả? Trật… À, tới ngay đây.” Nguyên Nhụy Nương bị hành vi ‘yểu điệu đột ngột’ của nàng làm cho ngây ra, nhưng nghe Đường An Phù bảo trật chân, lúc này mới hoàn hồn bước nhanh tới đỡ Đường An Phù.
Những thư sinh kia thấy đám người Khang Lệ Hương y phục hoa lệ, vẻ mặt ngạo mạn, tiểu thư xinh đẹp này lại yếu đuối đáng thương, lại nhớ tới vừa nãy vị tiểu thư xinh đẹp này bị người ta hiếp đáp, dùng lực đẩy mạnh như vậy, rõ ràng là ức hiếp người ta, ức hiếp một nữ tử xinh đẹp như hoa thế này, bọn họ thân là đệ tử thánh nhân, gặp phải chuyện như vậy làm sao có thể ngồi yên?
Nhóm thư sinh xung phong tình nguyện bảo vệ Đường An Phù và Nguyên Nhụy Nương ở phía sau, đối diện với nhóm quý nữ của Ngu tam nương và Khang Lệ Hương ngươi một câu ta một câu chỉ trích bọn họ: “Các người sao có thể ức hiếp người khác như vậy? Thánh nhân có nói rằng…”
Sự gia nhập của các thư sinh khiến cho đám quý nữ vốn dĩ đến để xem náo nhiệt vô cùng phẫn nộ và bất lực, ở trong sự chỉ trích nước miếng tung bay của nhóm thư sinh cũng không cam tâm chịu yếu thế mà cãi lại.
Còn người khởi xướng Đường An Phù giờ phút này lại rất thoải mái đi đến cửa quán trà, cuối cùng quay đầu thoáng nhìn ở chỗ hành lang uốn khúc trước phòng trà, hai nhóm người càng ngày càng cãi nhau kịch liệt không ai nhường ai, Đường An Phù hướng về phía Ngu Mộc Lan và Khang Lệ Hương bị kẹp giữa hai nhóm người kia, làm mặt quỷ thè lưỡi như muốn trêu tức bọn họ, sau đó ôm Nguyên Nhụy Nương rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT