Câu nói đầu tiên đã khiến tâm tư của Nhụy Nương phơi bày, Đường An Phù không kìm được nở nụ cười. Nguyên Nhụy Nương cũng không phải người dễ bắt nạt, thấy Đường An Phù trêu ghẹo tiến lên đánh nàng.
Đường An Phù vừa cười vừa tránh, hai người họ vui đùa suốt cả đoạn đường đến cầu Thanh Tước.
Vào thời điểm này kiếp trước, Đường An Phù bắt đầu thích Bùi Cảnh, thường viết thư cho hắn để biểu đạt tình ý, nhưng Bùi Cảnh chẳng những không xem còn đem thư ra xé trước mặt Đường An Phù.
Đường An Phù chưa từng bị cự tuyệt, phản ứng đầu tiên là nổi giận, giận đến mức hẹn Bùi Cảnh ra quyết chiến một trận, nên lập tức lén phái người đi truyền lời cho Bùi Cảnh, hẹn hắn hôm nay gặp ở cầu Thanh Tước.
Đường An Phù trùng sinh quay về, nàng ước mình có thể tránh mớ hỗn độn này càng xa càng tốt, nàng không muốn gặp Đường Bích Như, lại càng không muốn nhìn thấy Bùi Cảnh.
Nhưng vì sao nàng lại đi theo Nguyên Nhụy Nương đến cầu Thanh Tước?
Nguyên nhân chính là vì Đường An Phù biết chắc chắn Bùi Cảnh sẽ không đến!
Lúc trước Đường An Phù hẹn Bùi Cảnh quyết đấu ở cầu Thanh Tước, nàng cùng với Nguyên Nhụy Nương đã ở đây đợi từ sớm, nhưng bọn họ đợi từ sáng đến tối nhưng Bùi Cảnh cũng chưa từng xuất hiện.
Điều này khiến cho Đường An Phù về sau càng nghĩ càng giận, mà càng tức giận, nàng lại càng chú ý Bùi Cảnh, càng chú ý lại càng thích hắn, cuối cùng khó lòng kìm chế được, không phải hắn thì sẽ không lấy.
Trên cầu Thanh Tước quả nhiên không có bóng dáng Bùi Cảnh, Đường An Phù và Nguyên Nhụy Nương đi đến chỗ cao nhất của cầu.
Đường An Phù thảnh thơi tựa vào trên lan can, nhìn dòng nước chảy dưới chân cầu cùng cây cỏ xum xuê ở hai bên bờ sông, kéo dài đến tận nơi xa, hít vào một hơi sâu không khí tươi mát, đem những tích tụ đọng lại trong lòng nhiều năm mà thở ra một hơi.
“Họ Bùi kia sao còn chưa đến?”
Nguyên Nhụy Nương không có hứng thú thưởng thức cảnh đẹp như Đường An Phù, đợi được một lát thì hơi mất kiên nhẫn.
Đường An Phù tựa người lên lan can cầu, chỉ vào một quán trà dưới chân cầu nói:
“Chắc là sợ ta nên không đến đâu. Chúng ta uống trà đi.”
Nói xong, Đường An Phù kéo Nguyên Nhụy Nương nhanh chóng chạy xuống cầu Thanh Tước, hướng về quán trà bên cạnh cầu kia.
Quán trà tên là ‘Khúc Thủy’, xây dựng ở trên sông, phòng trà được bố trí ở hai bên bờ sông.
Bọn Đường An Phù đi đến phòng trà phía nam, được phục vụ dẫn vào trong, phòng trà buổi sáng có phần vắng vẻ, trong đại sảnh chỉ có khoảng hai ba bàn có người ngồi.
Gian phòng bên phải của Đường An Phù, dường như là để ăn mừng, trên bàn đầy ắp trà bánh, Nguyên Nhụy Nương không khỏi líu lưỡi:
“Bà cô của ta ơi, gọi nhiều như vậy có ăn nổi không?”
“Ăn không nổi.” Đường An Phù cười đáp.
Nguyên Nhụy Nương đẩy chén trà đến trước mặt Đường An Phù: “Vậy sao muội còn gọi?”
“Ta hơi phấn khích thôi.” Đường An Phù cầm một miếng bánh táo tàu chua, cắn một cái nửa khối, hương vị quen thuộc tản ra trong miệng, sóng mũi Đường An Phù lại có chút cay cay: “Ngon!”
Trước khi chết ở kiếp trước, Đường An Phù đã muốn được ăn một miếng bánh táo tàu chua thêm lần nữa, đáng tiếc không có bánh táo chua, chỉ có cây táo chua. Cảm giác nuốt miếng táo xuống rất đau, cuối cùng nghẹt thở mà chết, nhưng ngược lại được giải thoát.
Đường An Phù trong lúc hồi tưởng, cánh tay bị Nguyên Nhụy Nương vỗ một cái, Đường An Phù khó hiểu nhìn nàng ấy, chỉ thấy Nguyên Nhụy Nương hất cằm chỉ về bên ngoài phòng trà.
Gian bọn họ ngồi vừa vặn có thể nhìn thấy cầu Thanh Tước, theo hướng chỉ của Nguyên Nhụy Nương, Đường An Phù nhìn thấy ở đầu cầu Thanh Tước xuất hiện một người mà cả kiếp trước lẫn kiếp này nàng không một lần muốn gặp lại.
Bùi Cảnh.
Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Ở kiếp trước Đường An Phù cùng Nguyên Nhụy Nương đứng trên cầu Thanh Tước chờ hắn cả ngày, ngay cả ăn cũng là Nguyên Nhụy Nương đi mua hai cái bánh trung thu đem lên cầu ăn, không rời khỏi cầu Thanh Tước nửa bước cho nên chỉ cần Bùi Cảnh từng xuất hiện, nàng tuyệt đối không có khả năng bỏ lỡ.
Nhưng bây giờ người đứng ở trên cầu kia rõ ràng chính là Bùi Cảnh hồi còn trẻ.
“A Phù, muội còn thất thần làm gì? Nhanh đi chứ.” Nguyên Nhụy Nương đẩy Đường An Phù hai cái.
Đường An Phù lấy lại tinh thần, bị Nhụy Nương kéo đứng dậy, gần như là đẩy nàng ra khỏi phòng trà, lên cầu Thanh Tước, đến trước mặt Bùi Cảnh.
Hai người ngước mắt nhìn lên, Đường An Phù còn chưa tránh đi, Bùi Cảnh đã tránh né trước, bộ dạng cúi đầu chẳng biết nên nói gì.
Đường An Phù cũng không biết nói gì, nàng còn chưa hoàn toàn hồi phục sau cú sốc nhìn thấy Bùi Cảnh.
Nhụy Nương điệu bộ hận rèn sắt không thành thép, đứng sóng vai cùng Đường An Phù, đối diện với Bùi Cảnh mà nói:
“Bùi thế tử tới muộn, bọn ta ở trong phòng trà đã uống trà được một hồi lâu rồi.”
Bùi Cảnh hiện giờ còn là thế tử của phủ An Định, sau khi hắn xuất chinh, năm thứ hai lão Hầu gia qua đời, đến khi hắn chiến thắng trở về, vừa khéo lĩnh công lập tước vị.
“À.”
Bùi Cảnh sau khi do dự rất lâu, à một tiếng.
Nguyên Nhụy Nương cảm giác không khí có phần ngại ngùng, dùng cánh tay hất hất Đường An Phù, muốn bảo nàng ít nhiều gì cũng mở miệng nói đôi ba câu, người là nàng hẹn tới, trước khi hẹn miệng còn rất hung hăng, bảo là đánh hắn đến răng rơi đầy đất, bảo là khiến hắn quỳ xuống nhận lỗi! Hiện giờ thấy người, ngay cả một câu cũng nói không được.
Rõ ràng chính là thích người ta.
“Ta thấy các ngươi chính là đánh không nổi.” Nguyên Nhụy Nương nói: “Nếu không rõ ràng được thì vào phòng trà ngồi đi, Bùi thế tử, ngươi cảm thấy thế nào?”
Bùi Cảnh nhanh chóng liếc sang Đường An Phù thời thiếu nữ kia, chỉ cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp tươi sáng của Đường An Phù so với trong trí nhớ của hắn càng đẹp động lòng người hơn ba phần, cho dù không trang điểm vẫn chói lọi như thế.
Hắn tuy rằng không thích nữ tử có dung mạo quá mức diễm lệ nhưng cũng không thể không thừa nhận, Đường An Phù khi không bị hủy dung trên chiến trường quả thật xinh đẹp. Điều này cũng khiến cho Bùi Cảnh không khỏi nhớ đến năm đó chủ soái phu nhân theo chồng ra trận bởi vì quá mức xinh đẹp mà sinh ra nhiều tin đồn thất thiệt.
Đúng vậy, năm đó. Bùi Cảnh nhớ rõ những chuyện của kiếp trước, bởi vì hắn vào nửa năm trước… trùng sinh.
Ở kiếp trước, sau khi hắn sắp xếp tang sự cho hai thê tử của mình, bởi vì Thần vương lỡ tay giết người trong phủ hắn, bệ hạ vì bù đắp nên đã cho Bùi Cảnh một nguyện vọng, Bùi Cảnh bỏ qua cơ hội để cho hầu phủ An Định biến thành công phủ An Định, bởi vì hắn cảm thấy cho dù Hầu phủ nâng lên thành Công phủ, chẳng qua cũng chỉ là khác danh hàm, hơn cả loại bồi thường này, hắn càng kỳ vọng vào sự thực tế hơn, vì thế hắn đưa ra ý muốn vào nội các để tham gia chính trị, bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh, cho phép hắn.
Bùi Cảnh ở bên trong nội các như diều gặp gió, lúc khoảng cách với các lão thần chẳng còn xa, lại vào thời khắc mấu chốt bị người khác tính kế dính vào án tham ô của hộ bộ, trong chốc lát không chống trả kịp, thân bại danh liệt, khi bị chém đầu vẫn oán giận trời cao bất công.
Không nghĩ ông trời thương xót, để cho hắn vừa mở mắt đã trở lại thời còn trẻ.
Mà càng khiến hắn vui mừng hơn chính là, người hắn yêu kiếp trước, nữ nhân bị người khác giết chết vô tội vạ kia – Đường Bích Như cũng đã trùng sinh.
Điều đầu tiên Đường Bích Như làm sau khi trùng sinh chính là tìm Bùi Cảnh, hai người sau khi nói chuyện với nhau rồi ôm nhau đầy xúc động.
Bùi Cảnh cảm thán: Ông trời đối với bọn họ thật sự quá tốt!
Đừng nói để hắn trùng sinh, ngay cả nữ nhân hắn yêu cũng được trùng sinh.
Một đời này, hắn sẽ không lại để cho Bích Như chịu nhiều khổ cực như vậy nữa, hắn phải bảo vệ nàng ngay từ đầu, yêu thương nàng, không để cho bất kỳ kẻ nào tổn thương nàng, hắn muốn Bích Như là chính thê của hắn, giống như kiếp trước, phu thê hòa hợp, sinh con đẻ cái, nam cáng đáng bên ngoài, nữ làm chủ bên trong, hạnh phúc an khang sống qua cả đời này.
Mà giữa việc cả đời bình yên của bọn họ, còn có một người cản trở cực kỳ quan trọng phải giải quyết.
Chính là Đường An Phù quấn quýt si mê Bùi Cảnh ở kiếp trước.
Đường Bích Như nói với Bùi Cảnh, chỉ cần Đường An Phù không từ bỏ hắn, bọn họ vĩnh viễn cũng không thể có cơ hội sống cuộc sống như mong ước.
Đây là nguyên nhân Bùi Cảnh xuất hiện ở đây hôm nay.
Hắn muốn giáp mặt với Đường An Phù để nói rõ, khiến nàng đời này hoàn toàn chặt đứt tâm tư với hắn.
**
Trong phòng trà.
Đường An Phù cùng Nguyên Nhụy Nương ngồi chung một bên, phía đối diện là Bùi Cảnh đang cắm đầu uống trà.
Hắn dường như đang lo lắng vấn đề gì đó.
Đường An Phù dần dần hồi phục tinh thần sau cơn khiếp sợ, bưng chén trà, vẻ mặt lặng lẽ quan sát Bùi Cảnh thông qua làn hơi nước, cảm thấy Bùi Cảnh này có chút khác thường.
Bùi Cảnh khi còn trẻ nho nhã thanh tú, nhưng bẩm sinh có tính kiêu ngạo, không khéo trong việc đối nhân xử thế.
Mãi sau này, ở trong quân doanh và quan trường lăn lộn nhiều năm, học được cách lãnh đạm, khiến người ta ở giữa sự lạnh lùng và xa cách mà hoài nghi, tự mình bỏ qua, nhưng rồi lại không hiểu được rốt cuộc chỗ nào không đúng.
Kiếp trước, thời điểm Đường An Phù rơi vào mối tình đầu, chính là bị loại thái độ đối xử như gần như xa với người khác này của Bùi Cảnh hấp dẫn, cảm thấy hắn và người khác không giống nhau, rất biết cách tiết chế, hiện tại ngẫm lại, nàng chịu nhiều đau khổ như vậy cũng là đáng đời.
Nguyên Nhụy Nương thật sự cũng bị không khí im lặng trong phòng làm cho ngại ngùng muốn chết, nàng ấy đã liên tục nốc hết ba chén trà mà người bên cạnh nàng ấy cùng với người đối diện đều cúi đầu không nói lời nào.
“Cái đó… Nếu do có ta ở đây nên các ngươi không tiện nói thì ta có thể ra ngoài chờ.” Nguyên Nhụy Nương khẩn thiết nói.
“Không cần.”
Nguyên Nhụy Nương vừa dứt lời, Đường An Phù câm điếc hơn nửa ngày liền lập tức mở miệng, hơn nữa dường như sợ Nguyên Nhụy Nương thật sự rời đi, Đường An Phù còn không yên tâm mà giữ ống tay áo của nàng ấy lại.
Không cần… không cần thì muội nói chuyện đi chứ.
Bùi Cảnh ở đối diện dường như nghe thấy được tiếng lòng rít gào của Nguyên Nhụy Nương, đặt chén trà trong tay xuống, giống như cố lấy dũng khí, mở miệng:
“Đường tứ tiểu thư, hôm nay ta đến chủ yếu là muốn nói rõ với ngươi.”
Hắn mở miệng, Đường An Phù càng thấy khó hiểu: “Bùi thế tử muốn cùng ta nói rõ cái gì?” Bức thư ngày đó nàng đưa cho Bùi Cảnh, là chính Bùi Cảnh trực tiếp xé nó đi.
Bùi Cảnh sửng sốt, lập tức nói:
“Người quang minh chính đại không nói chuyện dài dòng. Ta biết nói thế này có chút mạo muội đường đột, nhưng… tuy bảo là bức thư Đường tứ tiểu thư viết cho ta bị ta xé nhưng sau đó ngươi lại phái người hẹn ta gặp mặt ở cầu Thanh Tước, tâm tư của Đường tứ tiểu thư đối với ta, ta dĩ nhiên hiểu rõ. Thật đáng tiếc, Đường tứ tiểu thư không phải là người trong lòng của ta, mong rằng sau này không phải quấy rầy nhau thêm nữa.”
Ánh mắt Đường An Phù đông cứng nhìn chằm chằm Bùi Cảnh, tự hỏi rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Vì sao Bùi Cảnh lại đột nhiên xuất hiện ở cầu Thanh Tước, hơn nữa còn vội vã muốn phủi bỏ quan hệ với Đường An Phù, thật giống như.... Hắn đã đoán được tương lai Đường An Phù sẽ sống chết theo đuổi hắn vậy.
Đường An Phù bên này còn chưa mở miệng, Nguyện Nhụy Nương đã nhịn không được đập bàn, nổi giận nói:
“Này! Mấy lời này của Bùi thế tử là có ý gì? Cũng quá, quá, quá mức cuồng vọng rồi. Ai muốn quấy rầy ngươi?”
Nguyên Ngụy Nương tuy rằng biết Đường An Phù thích Bùi Cảnh nhưng Bùi Cảnh cũng không nên trực tiếp vạch trần, cự tuyệt trước mặt như vậy, điều này khiến cô nương người ta khó xử lắm đó. Còn một mực chắc chắn người ta sẽ quấy rầy hắn! Mặt dày thật sự!
Đường An Phù nhìn chằm chằm Bùi Cảnh, ngậm miệng không nói.
Mà Bùi Cảnh dường như có chút lo lắng, hắn như đứng đống lửa, ngồi đống than chờ Đường An Phù cho hắn một chút phản ứng.
Thật ra, hắn cũng không biết cảm giác hiện tại là gì, tình cảm đối với với Đường An Phù vẫn luôn rối như tơ vò.
Tuy bảo Đường An Phù không thể thay Bùi gia khai chi tán diệp nhưng cũng làm phu thê với hắn vài năm, cứ như thế buông bỏ nàng, sau này chẳng còn gì liên quan, trong lòng Bùi Cảnh ít nhiều có chút áy náy.
Nhưng lại nghĩ đến, kiếp trước trong cuộc sống một đời trôi chảy mà hắn lên kế hoạch đều vì người phụ nữ đanh đá Đường An Phù này tham gia mới bị hủy hoại, tồn tại của nàng khiến tất cả mọi người xem nhẹ năng lực cùng cố gắng của Bùi Cảnh, còn làm cho hắn vô duyên vô cớ chịu rất nhiều chỉ trích.
Hiện giờ trùng sinh quay về, hắn thật sự không muốn lại bị nàng hủy hoại lần hai, không muốn sống trong bóng ma của nàng. Hơn nữa đối với Đường An Phù mà nói, một đời này nếu không gả cho một nam nhân không yêu thương nàng, hẳn là cũng sẽ không trở nên khổ cực như vậy nữa.
Cho nên, khi Bích Như đưa ra ý kiến muốn Bùi Cảnh kiếp này sớm cắt đứt liên hệ với Đường An Phù, tránh cho nàng lại phá vỡ nhân duyên của hai người họ, Bùi Cảnh đã chấp nhận.
Hắn cảm thấy, đây là cách tốt nhất đối với cả ba người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT