Sau khi đi ra khỏi phòng trà, Đường An Phù buông Nguyên Nhụy Nương ra, linh hoạt duỗi eo, Nguyên Nhụy Nương sững sờ nhìn.
“Chân của muội không sao chứ?”
“Đương nhiên là không sao rồi!” Đường An Phù nhảy hai lần tại chỗ, chứng minh cho Nguyên Nhụy Nương thấy.
Nguyên Nhụy Nương chỉ về phòng trà: “Vậy lúc nãy muội…”
Đường An Phù tiếp tục ôm nàng ấy nói: "Cái này gọi là chiến tranh không ngại dối lừa, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Rõ ràng là hôm nay chúng ta bị người ta tính kế, chúng ta có toác hết cả miệng cũng không nói lại được các nàng, càng không thể ra tay với mấy người đó được cho nên đây chính là cách thoát thân tốt nhất."
Nguyên Nhụy Nương suy nghĩ, gật đầu nói:
“Đạo lý này không sai.” Dừng một chút lại nói: “Nhưng vừa rồi muội cũng quá, quá yếu đuối. Một chút đều không giống nữ anh hùng.”
“Nữ anh hùng…”
Đường An Phù nhớ tới, mình sở dĩ trở thành bằng hữu với Nhụy Nương, nguyên nhân là do hai người có cùng một mục tiêu — muốn đánh phá thành kiến của mọi người về nữ nhân, trở thành nữ anh hùng được mọi người ca ngợi vì đất nước và dân chúng.
Ở kiếp trước đã lao đầu vào giấc mơ viển vông này, cuối cùng phải trả một cái giá vô cùng bi thảm mới miễn cưỡng trở thành được xem như là nửa nữ anh hùng.
Nhưng kết cục cuối cùng của nữ anh hùng là gì?
Trong thế giới này không cho phép nữ nhân có tài năng, nữ anh hùng giống như phù dung sớm nở tối tàn, giống pháo hoa bắn về phía phía chân trời, cảnh tượng lộng lẫy qua đi, cuối cùng vẫn là muốn quay về trong nhà, phải chịu cảnh nam nhân khống chế.
Xã hội gia trưởng này không cần nữ anh hùng.
Tất cả những gì họ cần là một nữ nhân mù quáng, nghe lời, không tranh giành, trông coi nhà cửa, vĩnh viễn không cần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rộng lớn.
Đương nhiên, cũng có trường hợp đặc biệt duy trì nữ tử có tài học, nhưng dù sao cũng là số ít.
“Gặp chuyện cùng người đánh nhau, dũng mãnh vô địch đã là nữ anh hùng sao? Ta không chiến mà cũng có thể khuất phục được người! Quan trọng nhất là kết quả, quá trình không quan trọng.” Đường An Phù nói.
Nguyên Nhụy Nương lắc đầu: “Ta không hiểu.”
Đường An Phù cười rạng rỡ: “Có nghĩa là sau khi mình bị từ chối, rút kinh nghiệm xương máu, quyết định từ nay về sau, muốn đổi cách trở thành nữ anh hùng.”
“Đổi thành cách gì?” Nguyên Nhụy Nương hỏi.
Đường An Phù khẽ cười nói: "Đương nhiên là biện pháp hữu hiệu hơn."
Nhìn thấy nụ cười của nàng, trong lòng Nguyên Nhụy Nương cảm thấy sợ hãi, thầm mắng Bùi Cảnh đáng chết, quả nhiên để lại bóng ma cho A Phù, không chỉ khiến thần kinh bị rối loạn mà có vẻ còn đang phát triển thành yêu phi hại nước hại dân.
Nghĩ vậy, Nguyên Nhụy Nương nổi da gà, xua tay: “Thôi, tùy muội. Dù sao hai ta cũng là bằng hữu, muội muốn làm gì ta đều sẽ ủng hộ!”
Đường An Phù cảm động ôm cánh tay Nguyên Nhụy Nương, Nguyên Nhụy Nương nhìn Đường An Phù càng ngày càng quyến rũ, bất đắc dĩ hỏi: “Bây giờ chúng ta còn đi dạo không?”
“Không đi nữa!” Đường An Phù trả lời.
“Vậy chúng ta đi đâu? Về nhà sao?”
“Chúng ta đến cửa hàng bán hương của nhà tỷ đi, tỷ nói với mẫu thân ta phải cho bà ấy hương, bà ấy nói với ta nên mua một ít.”
“Được.”
**
Đường An Phù đi theo Nguyên Nhụy Nương tới cửa hàng bán hương lớn nhất của Nguyên gia ở Kinh Thành.
Nguyên gia là gia tộc thương nhân, rất giàu có, trong nhà kinh doanh đủ loại cửa hàng, trong đó cửa hàng bán hương là nổi danh nhất, không phải bởi vì việc kinh doanh lớn mà bởi vì Nguyên gia có một nữ quan ở Đại nội nhậm chức Ngự dụng(*) điều hương, quan hàm tam phẩm, là quan phẩm nữ tử cao nhất trong cung.
*đồ vua dùng
Có một vị nữ quan Ngự dụng điều hương tam phẩm đương nhiệm như vậy, việc kinh doanh trong cửa hàng bán hương của Nguyên gia ở Kinh Thành rất phát triển.
Cửa hàng bán hương nằm ở ven bờ sông, hai bên có mười tám cửa, bởi vì ở đây bán các loại hương được điều chế ra, nếu không thông gió thì rất dễ bị lẫn mùi, khó hiện ra mùi hương đặc trưng của hương nhà họ Nguyên.
Sau khi Đường An Phù vào cửa, dạo qua một vòng, Nguyên Nhụy Nương là tiểu thư Nguyên gia, nàng ấy tự mình mang khách đến, chưởng quầy cũng ở một bên tận tâm hầu hạ, Đường An Phù cảm thấy việc kinh doanh trong cửa hàng bán hương của Nguyên gia kém hơn trong trí nhớ một ít, nhỏ giọng hỏi Nguyên Nhụy Nương:
“Việc kinh doanh trong cửa hàng gần đây thế nào?”
Nguyên Nhụy Nương thở dài, bảo chưởng quầy đi làm việc, nàng ấy đưa Đường An Phù đến cửa sổ phía đông, chỉ vào một tòa nhà ba tầng, tường ngoài sơn rất sáng, nói:
“Trước khi quán Ba Tư kia mở, việc kinh doanh của nhà ta còn khá tốt.”
Đường An Phù hỏi: “Quán đó cũng bán hương sao?”
“Đúng vậy. Bán loại hương tràn ngập phong tình dị vực, đặc biệt nhà bọn họ đẩy ra một loại hương tên ‘Nguyệt lai’, hương đầu, hương giữa và hương cuối đều giống như loại ‘Vân thường’ bán chạy nhất trong phường hương của ta, có thể nói hoàn toàn giống nhau, nhưng giá cả của bọn họ rẻ hơn nhà chúng ta và nhiều khách quen trong cửa hàng bắt đầu mua của bọn họ."
Mẫu thân của Nguyên Nhụy Nương là trưởng phu nhân của Nguyên gia, việc của cửa hàng đều do mẫu thân nàng ấy quản lý, cho nên Nguyên Nhụy Nương hiểu rõ việc trong tiệm.
Đường An Phù không hiểu việc làm hương, nghe vậy hỏi:
“Sao lại giống nhau hoàn toàn, công thức bị lộ sao?”
Nguyên Nhụy Nương thở dài:
“Phải. Lúc trước có một sư phụ điều hương cho nhà ta bị bọn họ dùng số tiền lớn cướp đi. Nhưng bất hạnh, bọn họ biết được nguyên liệu chính của hương nhà ta là hoa lăng tiêu, có người lẻn vào thôn trang nhà của ta chuyên môn dùng để gieo trồng hoa lăng tiêu, đốt sạch tất cả hoa lăng tiêu vừa nở.”
“Không có thôn trang cung cấp, nương ta đành phải dùng giá cao thu mua trên thị trường, nhưng ai biết tất cả địa phương trồng hoa lăng tiêu đều lũng đoạn, bây giờ là vụ chính của hoa lăng tiêu, chúng ta tìm toàn bộ Kinh Thành không thấy một đóa hoa lăng tiêu, cũng sắp cạn nguyên liệu.”
“Đã đi chỗ khác tìm thử chưa?” Đường An Phù hỏi.
“Đi rồi, địa phương xung quanh cũng như vậy, tất cả đều không có, bây giờ nương đã phái người đi xuống phía nam tìm. Không biết khi nào mới có kết quả.” Nguyên Nhụy Nương bất đắc dĩ cuốn dải lụa trên áo:
“Mấy ngày nay, nương ta vì chuyện này đều gầy đi. Cô cô bên kia lập tức đẩy ra hương mới trong cung đình, nếu khách cũ của cửa hàng không trở lại, đến lúc đó tân hương đẩy ra không có hiệu quả như mong muốn, cũng là chuyện phiền phức.”
Đường An Phù thở dài, ánh mắt Nguyên Nhụy Nương khẽ nhúc nhích, do dự trong chốc lát mới tiến đến trước mặt Đường An Phù nhỏ giọng nói:
“Thật ra ta biết chỗ nào có hoa lăng tiêu. Ngoài thành ba dặm có một Quỷ Trang xây ở giữa sườn núi, Quỷ Trang có một mảnh lớn hoa lăng tiêu, giống như lửa, cách một núi đều có thể nhìn thấy.”
Đường An Phù hỏi: “Nếu như thế, sao không có ai đi hái?”
Bỏ qua Nguyên gia, đám người Ba Tư kia nếu lũng đoạn tất cả hoa lăng tiêu trong và ngoài Kinh Thành, sao có thể làm lơ không thấy một lượng lớn hoa lăng tiêu ở ngoại thành?
“Không phải ta nói với muội là Quỷ Trang sao. Nên không ai dám đi.” Nguyên Nhụy Nương nói.
Đường An Phù không cho là đúng: “Thiên hạ nhốn nháo toàn vì lợi nhuận, mà vì ích lợi, đi Quỷ Trang thì sao chứ?”
“Muội không biết! Quỷ Trang… Thật sự có quỷ. Nguyên gia ta cũng từng phái vài người đi, nhưng ai nghĩ tới chưa vào Quỷ Trang đã gặp quỷ đánh tường, đi lang thang ở bên ngoài suốt đêm, đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh. Còn có đám người Ba Tư kia, nghe nói cũng đi nhưng bọn họ thảm hơn nhà chúng ta nhiều, tất cả những người được phái đi đều bị bẻ gãy tay chân, ném trước cửa Quỷ Trang.” Nguyên Nhụy Nương nói.
“Thật kì lạ.” Đường An Phù kinh ngạc cảm thán.
Nguyên Nhụy Nương gật đầu, lại do dự một lát, vẫn quyết định nói với Đường An Phù:
“Nhưng mặc kệ ra sao, ta muốn đi thăm dò Quỷ Trang kia.”
Đường An Phù đang uống trà, ngay từ đầu không nghe rõ, khi nghe rõ ngẩng đầu nhìn nàng: “Tỷ nói cái gì?”
Giọng nói hơi lớn, làm Nguyên Nhụy Nương khẩn trương, cuống quít che miệng Đường An Phù: “Đừng lớn tiếng như vậy, không thể để nương ta biết.”
Đường An Phù kéo tay nàng, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ muốn đi Quỷ Trang?”
“Ừ, ta muốn đi! Ta không thể mỗi ngày nhìn nương ta lo lắng, chỉ cần ta hái một ít hoa lăng tiêu trở về, nói không chừng là có thể giải quyết khó khăn trong nhà…”
Đường An Phù không nghe rõ câu nói kế tiếp của Nguyên Nhụy Nương, bởi vì nàng nhớ tới chút việc, đời trước giống như trong khoảng thời gian này, Nguyên Nhụy Nương từng bị gãy tay chân, ở nhà dưỡng bệnh.
Nhưng khi đó Đường An Phù một lòng một dạ trên người Bùi Cảnh, không chú ý đến bằng hữu tốt, khi đó Nhụy Nương nói với nàng là đi đường không cẩn thận bị ngã, nhưng bây giờ nghĩ lại, đi đường không cẩn thận như thế nào mới ngã gãy tay chân, người bình thường sẽ không, huống chi Nhụy Nương còn học võ, càng thêm không có khả năng.
Xem ra, đời trước Nhụy Nương đi Quỷ Trang kia, chịu chung số phận với đám người Ba Tư bị gãy tay chân.
“A Phù, muội nghe ta nói không?” Nguyên Nhụy Nương hỏi.
Đường An Phù thầm mắng mình không quan tâm, si mê nam nhân, thậm chí không để ý bằng hữu giấu giếm vết thương mà chưa nhìn ra tới, thuận miệng đáp:
“A, ta nghe được.”
“Thật sao? Muội đồng ý rồi.” Nguyên Nhụy Nương vui vẻ nhìn Đường An Phù.
Đường An Phù ngơ ngác: “Ta đồng ý cái gì?” Vừa rồi Nhụy Nương nói phần sau, Đường An Phù cũng không để ý nghe.
Nguyên Nhụy Nương vỗ vai nàng:
“Ta biết A Phù nhất định sẽ ủng hộ ta. Tỷ muội chúng ta đồng lòng, có thể kiếm được lợi nhuận! Đêm nay chúng ta thăm dò Quỷ Trang!”
Đường An Phù: "… Cái gì??"
**
Bởi vì Nguyên Nhụy Nương kiên trì, Đường An Phù không thể mặc kệ nàng ấy, đã không thể ngăn cản, vậy chỉ có thể đi cùng, dù thật sự có quỷ, hai người cũng mạnh hơn một người.
Đường An Phù mang theo chút hương từ phường hương Nguyên gia về nhà, xin phép Tạ thị, buổi tối muốn đến Nguyên gia ngủ một đêm.
Hai nhà Đường, Nguyên ở cách vách, Đường An Phù và Nguyên Nhụy Nương từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hai người ngủ chung là chuyện thường, Tạ thị cũng biết phẩm hạnh Nguyên Nhụy Nương thuần lương, là đứa trẻ tốt, chưa bao giờ ngăn cản nữ nhi kết bằng hữu, tất nhiên là đồng ý.
Mà trước khi Đường An Phù muốn tới Nguyên gia ngủ, mấu chốt ở chỗ, hộ vệ của bá phủ Thừa Ân khác Nguyên gia, hộ vệ trong bá phủ Thừa Ân là do Tạ thị huấn luyện ra, gió thổi cỏ lay đều có thể bừng tỉnh, tới ban đêm, đừng nói người chuồn ra ngoài, dù là ruồi bọ muỗi đều khó ra vào bá phủ Thừa Ân.
Nhưng hộ vệ Nguyên gia quản lý khá rời rạc, chỉ cần biết đường tuần tra hộ vệ, giống Đường An Phù cùng Nguyên Nhụy Nương có chút võ công có thể tránh đi hộ vệ đều có thể nhẹ nhàng ra vào, tuyệt đối không bị phát hiện, thuận tiện cho họ lẻn ra ngoài vào ban đêm.
Đại Tề là triều đại có bốn dân tộc, có muôn vạn đại quốc đến đây nên Kinh Thành không có lệnh giới nghiêm vào ban đêm, ban đêm vẫn thắp đèn dầu, trên đường phố náo nhiệt ồn ào.
Nguyên Nhụy Nương cùng Đường An Phù thay đổi y phục nam, Nguyên Nhụy Nương tự mình đánh một chiếc xe ngựa nhỏ có nhiều màn xanh xung quanh.
Dưới ánh trăng, đi tới Quỷ Trang dưới chân núi mà Nguyên Nhụy Nương nói.
Đứng dưới chân núi, quả thực có thể nhìn thấy một mảnh hoa đỏ rực trên sườn núi, bây giờ là mùa hoa lăng tiêu, hoa nở rộ, hương thơm ngào ngạt.
Nguyên Nhụy Nương đưa cho Đường An Phù hai chiếc túi lụa lớn, có thể trùm được nửa người. Nàng mang theo sáu cái.
“Tỷ muốn hái sạch núi sao?” Đường An Phù hỏi.
“Ai nha, càng nhiều càng tốt chứ sao.” Nguyên Nhụy Nương nói, lại đưa cho Đường An Phù hai cái khăn che mặt, Đường An Phù nhìn xung quanh hoang vu vắng vẻ, kéo khăn che mặt cũ kỹ của Nguyên Nhụy Nương xuống:
“Tỷ sợ quỷ thấy sao?”
Nguyên Nhụy Nương nghĩ lại cũng đúng, cầm túi to đi theo sau Đường An Phù đã lên trên núi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT