Đường An Phù nhìn gương mặt không có khuyết điểm ở trong gương, mắt hạnh má đào, mũi cao đôi môi đầy đặn, đôi mắt phượng che giấu vẻ đẹp tươi sáng không nói nên lời, nghĩ lại mình mới được mười sáu tuổi, Đường An Phù vui vẻ không muốn làm gì cả, chỉ ngây ngô ngồi nhìn mình trong gương và cười.
Nguyên Nhụy Nương ở sau bình phong chờ một lúc lâu, thật sự không còn kiên nhẫn, đi vào thì nhìn thấy Đường An Phù vẫn chưa thay y phục, còn ngồi nhìn gương cười ngây ngô, không khỏi tự mình ra tay, đổi y phục cho nàng rồi búi kiểu tóc đơn giản, xứng với cây trâm rồi đi ra ngoài cửa.
Dù sao Đường An Phù cũng rất đẹp nên tùy tiện lăn lộn như thế nào cũng đẹp, cho nên nàng cũng không để ý đến trang phục, tùy tiện, hấp tấp giống như mặt trời nhỏ vào tháng bảy.
Nguyên Nhụy kéo Đường An Phù ra khỏi phòng, Đường An Phù giống như tiểu hài tử đi vào nhầm khung cảnh trong mơ nên tò mò nhìn cảnh vật xung quanh mình.
Nơi này là bá phủ Thừa Ân, lại nói tiếp, Đường An Phù cũng không thực sự ở trong viện mấy năm, nhưng lúc này nhìn xung quanh đều cảm thấy quen thuộc, trong lòng tràn đầy sự vui mừng sung sướng.
Chính viện bá phủ Thừa Ân có cấu tạo bốn viện lớn, nhà chính ở phía nam, phía đông bốn gian phòng và phía tây cũng có bốn gian phòng, một vòng hành lang uốn cong gấp khúc, ở giữa có cái sân không lớn cũng không nhỏ, trong viện có hai loại cây ăn quả, một cây đào và một cây táo, đến mùa hoa nở thì sẽ thu hút rất nhiều chim chóc đến đây, vì thế sau khi cây đơm hoa kết trái, mẫu thân Đường An Phù Tạ thị sẽ bọc một cái túi vào từng quả tránh cho chim ăn hết.
Đường An Phù đi ra từ hành lang gấp khúc ở phía tây, sau khi đi qua sân giữa, nhìn thấy một bóng dáng khiến cho đôi mắt nàng nóng lên, chỉ thấy ca ca Đường An Kiệt của nàng giơ một hàng mây tre lên cao, chịu phạt đứng tấn, khuôn mặt hắn đã đỏ lên từ lâu, mồ hôi cũng chảy đầy mặt.
"Nhìn cái gì mà nhìn!"
Cơ thể Đường An Kiệt lắc lư và chật vật, hắn vẫn chú ý đến muội muội đang đứng dưới hành lang nhìn hắn đang chịu phạt, hắn không khỏi cảm thấy mất mặt mà tức giận hét lên với Đường An Phù và Nguyên Nhụy Nương.
Nguyên Nhụy Nương thường xuyên ra vào Đường gia nên đã quá quen với chuyện này, nàng ấy lè lưỡi với Đường An Kiệt và muốn lôi kéo Đường An Phù đi nhưng dưới chân Đường An Phù giống như đã mọc rễ, cho dù Nguyên Nhụy Nương có kéo như thế nào thì nàng cũng đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn Đường An Kiệt đang đứng tấn ở trong sân, còn có phía sau Đường An Kiệt là phu nhân Tạ thị Thừa Ân bá như kim đao đại mã, sắc mặt thâm trầm ngồi ở trước sảnh chính.
Phụ thân Đường An Phù là Đường Ích, hai năm trước được phong tước nên mang theo Tạ thị cùng ba người hài tử đến ở khu nhà chính tại Bá phủ.
Đường gia có tam phòng, Đường Ích là trưởng tử đại phòng, là hài tử của lão bá Thừa Ân và chính thất là lão phu nhân, nhưng khi lão phu nhân hạ sinh trưởng tử thì không may qua đời, sau khi bà chết, lão bá Thừa Ân cưới thêm thê tử rất nhanh, nhị phòng và tam phòng đều là thê tử mà phu nhân an bài.
Hai năm đầu, lão Thừa Ân bá qua đời và truyền tước vị đã giữ vững vàng cho con trai trưởng là Đường Ích.
Mà mọi người đều biết, thế tử Đường Ích bá phủ Thừa Ân là một công tử y phục lụa là hoang đường không năng lực, dường như nói ông giống như là bùn nát.
Cho dù một người trời sinh như thế nhưng vận mệnh lại rất tốt.
Không được mẫu thân thân sinh dạy dỗ đàng hoàng, còn nhỏ tuổi đã được nuôi thành một người ăn chơi vui đùa, có thói xấu chọi gà nuôi chó, lão bá gia cũng không để ý nhưng đã để cho hắn giữ chức thế tử từ sớm.
Sau khi thế tử lớn lên thì muốn nghị hôn, theo lý thuyết với điều kiện của ông như thế, có thể lấy tiểu thư Bích Ngọc có tri thức hiểu lễ nghĩa là sự ưu ái của ông trời, nhưng ai có thể nghĩ đến vị thế tử này dựa vào gương mặt và lời nói ngọt ngào lại cưới được tiểu thư phủ Trấn Quốc Tướng quân làm thế tử phu nhân.
Thế tử phu nhân là nữ nhi nhà tướng, tính khí hung hãn, sau khi cưới thế tử thì đừng nói đến thị thiếp, ngay cả nữ tử ở bên ngoài cũng không dám trêu chọc đến, con nhà hào môn không dính nữ sắc như ông cũng coi như là người đầu tiên trong Kinh Thành.
Cũng may, thế tử phu nhân sinh cho ông ba hài tử, hai nữ nhi và một nhi tử.
Cuộc sống an ổn như thế trôi qua mười mấy năm, lão bá gia bị bệnh nặng, trước khi chết, kế thất lão phu nhân ngày đêm chăm sóc bên người ông, hy vọng lão bá gia có thể thay đổi thế tử, lão bá gia mơ mơ màng màng trót nhận lời, ai biết được khi ánh sáng cuối cùng phản chiếu lại, đem những người thân của các trưởng lão tụ lại một chỗ, kiên định đem tước vị để lại cho thế tử.
Kế thất lão phu nhân tức giận ngất xỉu tại chỗ.
Chỉ như vậy, thế tử thừa kế tước vị thành Thừa Ân bá, nửa đời này của ông có thể thuận buồm xuôi gió khiến cho người người hâm mộ.
Nhưng hơn sự hâm mộ chính là có nhiều âm thanh cười nhạo ông là một bá gia ngu ngốc hơn.
Vì thế Đường bá gia cũng cười một tiếng rồi mặc kệ, căn bản là không để bụng, vẫn như cũ việc ta làm ta cứ làm, phát triển ăn uống sự nghiệp như một nghề nghiệp suốt cả cuộc đời.
Mà có một người phụ thân như thế, tại sao Đường An Phù lại trưởng thành với một tính cách mạnh mẽ như thế?
Nguyên nhân chính là ở chỗ, mẫu thân Tạ thị của Đường An Phù – một nữ tử mạnh mẽ nhà tướng.
Có lẽ ban đầu Tạ thị bị vẻ bề ngoài của Đường Ích mê hoặc, kiên định phải gả cho Đường Ích làm phu nhân, sau khi gả cho ông thì mới phát hiện ra Đường Ích là giả tạo, nhưng gả cũng đã gả rồi, không có cách nào thay đổi được nữa.
Vì vậy Tạ thị muốn thay đổi Đường Ích, nhưng hết lần này đến lần khác Đường Ích lại dầu muối không vào, Tạ thị không biết phải làm sao, không thể làm gì khác hơn ngoài việc thay đổi các hài tử của mình.
Nhưng Tạ thị sinh ra ba hài tử, trưởng nữ Đường An Tú bị bà dạy dỗ có chút đần độn, đã gả cho người khác từ sớm, hài tử thứ hai là Đường An Kiệt lại là bản sao của phụ thân hắn, không thiên phú lại không chịu học hành, chỉ có nữ nhi thứ ba Đường An Phù là kế thừa tính cách của bà, vì vậy Tạ thị bắt đầu chú trọng dạy bảo Đường An Phù, hy vọng nàng có thể thoát khỏi bóng ma y phục lụa là, trở thành một cô nương có kiến thức, có trách nhiệm và có bản lĩnh.
Sự thật chứng minh, công giáo dục của Tạ thị đã thành công, Đường An Phù đã trưởng thành giống như mong muốn của bà, là đóa hoa xuất sắc nhất Đường gia. Ban đầu Đường An Phù thẳng thắn thừa nhận mình thích Bùi Cảnh với gia đình, Tạ thị là người ủng hộ nàng nhất.
Nhưng cho đến nửa năm sau khi Đường An Phù cùng Bùi Cảnh xuất chinh, tin tức Tạ thị qua đời được truyền đến biên ải, nữ nhi Đường An Phù mà bà đắc ý nhất lại không thể gặp mặt bà lần cuối cùng.
Nghĩ đến những chuyện này, nước mắt Đường An Phù lã chã rơi, Nguyên Nhụy Nương nhìn thấy Đường An Phù khóc thì kinh ngạc đẩy nàng một cái, lúc này Đường An Phù mới bừng tỉnh, qua loa lau đi nước mắt.
Vòng qua hành lang đi đến hành lang ở sảnh chính, Đường An Phù hành lễ với Tạ thị: "Mẫu thân."
Nguyên Nhụy Nương cũng hành lễ theo: "Bá mẫu."
Tạ thị gật đầu hỏi: "Hai người muốn đi ra ngoài sao?"
Ánh mắt Đường An Phù nhìn thẳng Tạ thị, không lên tiếng, Nguyên Nhụy Nương vội vàng trả lời: "Vâng, bá mẫu, phường hương phủ ta vừa cho ra loại hương mới nên ta đến gọi A Phù tới ngửi xem, nếu nàng ấy thấy dễ ngửi thì mang về một ít cho ngài."
Vẻ mặt Tạ thị chậm lại: "Đứa nhỏ này đã có lòng rồi. Đi đi."
Sau khi nói xong, Tạ thị nhìn tiểu nữ nhi đang nhìn chằm chằm mình không nhúc nhích, bà hỏi: "A Phù, con còn có chuyện gì sao?"
Đường An Phù ngây ngốc há miệng: "Hả?"
Nguyên Nhụy Nương đụng đụng nàng: "Bá mẫu hỏi muội còn có chuyện gì khác hay không, hôm nay muội làm sao thế, cứ không yên lòng."
Đường An Phù thu lại tâm tình: "Ai nói không yên lòng, chẳng qua là ta cảm thấy hôm nay mẫu thân ta rất xinh đẹp nên ta không nhịn được nhìn thêm nhiều lần mà thôi."
Nguyên Nhụy Nương cười ra tiếng, Tạ thị cũng bị chọc nói: "Đi đi đi, ra cửa nhanh một chút. Không nhìn thấy ta đang huấn ca ca con hay sao."
"Ca ca sao thế?" Đường An Phù hỏi.
"Con đi hỏi hắn xem! Không học giờ học của Văn Vũ tiên sinh thì thôi, hắn lại dám chạy đến tửu lâu uống rượu." Tạ thị không vui.
Đường An Kiệt đang đứng tấn ở trong sân nghe xong thì hô to một tiếng: "Con không uống rượu!"
Tạ thị bốc khối bánh ngọt ở trên bàn uống trà lên rồi ném lên người Đường An Kiệt, cơ thể Đường An Kiệt lệch qua một chút, giống như là muốn ngã xuống, Nguyên Nhụy Nương hoảng sợ hít một hơi, chân mất tự nhiên đi về phái trước hai bước, có lẽ vì Tạ thị hét lớn một tiếng nên nàng ấy sợ hãi không dám cử động nữa.
"Còn dám mạnh miệng? Lại đứng thêm nửa giờ." Tạ thị tức giận nói.
Đường An Kiệt đang ở tuổi đối nghịch, chỉ thấy vẻ mặt hắn không phục: "Thêm nửa giờ nữa là con sẽ chết!"
"Chết thì chết! Chết thì ta sẽ trả hết nợ tình! Sinh ra một người không ra hồn như vậy, nếu ngươi bằng một nửa muội muội ngươi thì sao lại phải đứng chịu phạt ở đây!"
Đường An Kiệt đối với cơn giận của Tạ thị cũng không dám nói gì, hắn chỉ có thể giận dữ trừng mắt với Đường An Phù đang đứng bên cạnh Tạ thị, nếu là Đường An Phù của đời trước, lúc này nhất định sẽ đắc ý bản thân mình lợi hại hơn ca ca nhưng bây giờ nàng nhưng chỉ cảm thấy hối tiếc và đau lòng.
Nàng vẫn cho rằng mình rất ưu tú, cho nên đương nhiên cảm thấy người ngoài sẽ vì vậy mà khâm phục nàng, sự đắc ý đầy cùng với cảm giác ưu việt đánh vào lý trí của nàng, cũng cho nàng có rất nhiều ám chỉ sai lầm.
Lúc này, của thùy hoa sảnh chính có một nha hoàn tiến vào, là người bên cạnh lão phu nhân, chỉ thấy nàng ấy đi tới trước mặt Tạ thị, sau khi hành lễ thì nói:
"Bá phu nhân, đại nương tử nhị phòng cùng với hai vị tiểu thư đã từ Đại Hưng quay về, bọn họ có mang theo đặc sản quê nhà, bây giờ lão phu nhân đang ở nơi đó, lão phu nhân mời bá phu nhân qua bên đó một chuyến, còn đặc biệt mời tứ tiểu thư đi cùng."
Đường An Phù hơi nhíu mày, lúc này trong bá phủ Thừa Ân, lão phu nhân là kế thất phu nhân của lão Thừa Ân công, cũng không phải là tổ mẫu của nàng, từ trước đến nay bà ta một lòng một dạ muốn lão bá gia đổi nhi tử ruột của bà ta làm thế tử, đối với đại phòng cho tới bây giờ cũng không có sắc mặt gì.
"Nhị thẩm cùng với hai vị tiểu thư kia đã tới?" Đường An Phù hỏi.
"Đúng vậy tứ tiểu thư, là nhị tiểu thư và lục tiểu thư trở về." Nha hoàn nói.
"Nhị tiểu thư và lục tiểu thư cũng theo nhị thẩm về nhà ngoại thăm người thân?" Đường An Phù lại hỏi.
Nha hoàn gật đầu: "Vâng. Không chỉ bọn họ trở lại."
Đường An Phù nhạy cảm rũ đôi mắt, nhị thẩm có năm nữ nhi, trong đó chỉ có nhị tiểu thư là nữ nhi ruột thịt của bà, những người khác đều là thiếp của nhị thúc Đường An Phù sinh ra, lục tiểu thư chính là Đường Bích Như, mẫu thân nàng ta là tiểu thiếp mà nhị thúc Đường An Phù thích nhất. Kỳ quái chính là xưa nay nhị thẩm không thích những hài tử mà thiếp thất sinh ra, lúc ở trong phủ cũng chẳng ngó ngàng đến, sao lại đột nhiên đổi tính mang Đường Bích Như cùng trở về nhà ngoại của bà thăm người thân?
"Quay về báo với lão phu nhân, lát nữa ta sẽ đến." Tạ thị quay đầu lại hỏi Đường An Phù: "Con có đi không?"
Đường An Phù suy nghĩ một chút, quả thực không muốn nhìn gương mặt Đường Bích Như lắm, nàng lắc đầu: "Con và Nhụy Nương đã hẹn cùng nhau đi ra ngoài."
Tạ thị cũng không miễn cưỡng, nhất định Đường An Phù phải học cách giao thiệp, nhưng nếu là người mà nàng không muốn gặp thì bà cũng sẽ không cưỡng ép.
"Vậy các ngươi đi đi, đi từ cửa sau." Tạ thị nói.
Nhìn về phía nha hoàn, nha hoàn lập tức hiểu ý, khom người lui về phía sau: "Vâng. Nô tỳ biết phải trả lời như thế nào."
Sau khi Đường An Phù cùng với Nguyên Nhụy Nương từ chủ viện đi ra ngoài, chạy thẳng đến cửa sau bá phủ Thừa Ân, rất nhanh đã đi trên đường.
Bá phủ Thừa Ân ở phía đông Thủy Hạng, vốn dĩ là nhà thương nhân, là hàng xóm với Đường gia cho nên Đường An Phù mới có cơ hội làm quen với Nguyên Nhụy Nương, tính cách hai người tương đồng, lúc chưa xuất giá thì làm gì cũng dính với nhau, lúc nào cũng chung một chỗ. Sau đó Nguyên Nhụy Nương thành hôn, hai người mới mất liên lạc, sau khi thành hôn, Nguyên Nhụy Nương cũng không còn hoạt bát nữa, thỉnh thoảng cũng đưa thông tin báo bình an.
"A Phù, sao ta lại có cảm giác muội không đúng lắm."
Thân là bằng hữu tốt, Nguyên Nhụy Nương nhạy cảm phát giác ra sự thay đổi của Đường An Phù.
Sau khi đi ra ngoài, Đường An Phù vẫn đang suy nghĩ vì sao nhị thẩm lại đột nhiên coi trọng Đường Bích Như, không nghĩ ra, lại nghe thấy lời nói của Nguyên Nhụy Nương, nàng liếc người bên cạnh một cái, chợt ôm lấy bả vai của Nguyên Nhụy Nương, nói vào lỗ tai nàng ấy.
"Tỷ mới không đúng. Hắn ta đẹp mắt như thế, ánh mắt tỷ cũng biết nhìn thẳng."
Nguyên Nhụy Nương cả kinh thất sắc, dưới manh vuốt của Đường An Phù, nàng ấy che tai lại, sợ Đường An Phù nhìn thấy đôi tai nàng ấy đang đỏ lên:
"Nói bậy nói bạ!"
Có thể chột dạ chính là như vậy, càng muốn che giấu thì càng không thể che giấu được, trong chốc lát, Nguyên Nhụy Nương không chỉ đỏ lỗ tai mà ngay cả khuôn mặt cũng giống như con tôm bị luộc chín vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT