Sau nửa giờ, Đường An Phù nhìn Khang vương điện hạ ăn như hổ đói, thật hoài nghi hắn đã nhịn ăn ba ngày và đánh đến đây, ăn rất ngon miệng.
“Từ khi phụ hoàng ban ngự trù từ hoàng cung đến cho hoàng thúc thì ta chưa bao giờ nếm được món ăn ngon như thế này.”
Khang vương nhét một miệng thức ăn giống như con cá nóc, làm cho hắn nói chuyện đứt quãng.
Hắn nhỏ hơn Đường An Phù hai tuổi, năm nay mười lăm, là nhi tử của Đức phi. Trước đây Đường An Phù theo Tề Thần vào cùng có gặp Đức phi, lúc Hoàng hậu kiếm chuyện với Đường An Phù, Đức phi còn nói giúp cho nàng.
Tề Thần khoanh tay trước ngực ngồi ở một bên bàn tròn, hàng lông mày nhíu lại nhìn lối ăn của Khang vương có một không hai và chê bai, nhưng cho dù thế nào thì cuối cùng Tề Thần cũng không đuổi người đi, còn dung túng Khang vương phân phó trù nương của Thần vương phủ giống như hắn đang phân phó trù nương của Khang vương phủ.
Đường An Phù ngồi bên cạnh Tề Thần, cũng ngồi đối diện với Khang vương, nàng chống cằm, nhìn Khang vương giống như con cá nóc không ngừng đưa thức ăn vào trong miệng, thấy cổ hắn căng ra, giống như là sắp nghẹn, nàng quan tâm rót cho hắn một ly trà.
Khang vương nhận lấy ly trà, tựa như thân quen nói tiếng cảm ơn với Đường An Phù:
“Đa tạ hoàng thẩm, vẫn là hoàng thẩm thương ta.”
Nói xong muốn uống trà, cái ly trong tay hắn lại bị Tề Thần lấy đi: “Tự rót.”
Khang vương trơ mắt nhìn ly trà trong tay mình bị Tề Thần cướp đi, mà Tề Thần lại đang ngang nhiên uống ly trà mà hoàng thẩm đưa cho hắn.
Hừ, hẹp hỏi!
Khang vương âm thầm oán thầm một câu rồi cũng chỉ chấp nhận tự mình rót nước uống.
“Hoàng thẩm, người đẹp như thế, làm sao vừa ý hoàng thúc của ta?” Khang vương uống một hớp, đem đồ ăn trong bụng được thuận thuận rồi bắt đầu tò mò nói chuyện.
Đường An Phù bị hắn hỏi như thế, sắc mặt hơi đen nhìn Tề Thần, đang muốn trả lời thì nghe giọng nói lạnh lùng của Tề Thần vang lên:
“Ăn xong chưa?”
Khang vương ôm chặt chén cơm: “Chưa xong chưa xong.”
Nói xong hắn lại quay sang Đường An Phù làm mặt quỷ: “Nhìn thấy chưa? Người lớn tuổi, tính khí cũng không được tốt lắm.”
Đường An Phù bị lời nói tìm vào con đường chết của hắn làm cho bật cười.
Khang vương thấy nàng cười, cũng cười theo, chẳng qua hắn vừa cười vừa lén nhìn biểu tình của Tề Thần, thấy Tề Thần ‘Ba’ một tiếng đặt ly trà trong tay lên bàn, bước kế tiếp là hắn nhìn thấy dáng vẻ như muốn động thủ đánh người của Tề Thần, Khang vương không nói hai lời, ôm chén cơm đứng lên rồi lui về phía sau hai bước thật lớn.
Động tác chạy trốn này thuần thục như nước chảy mây trôi, có thể thấy trong ngày thường luyện tập không ít.
Nhưng mà sau khi hắn chạy trốn thì mới phát hiện ra Tề Thần cũng không định đứng lên đánh hắn.
Sau khoảng thời gian lúng túng, Khang vương hử dò xét ôm chén cơm quay về chỗ ngồi, sau khi thấy Tề Thần vẫn không động đậy, còn táo bạo gắp thức ăn, hắn lại vùi đầu ăn uống, thỉnh thoảng vẫn chú ý đến cử động của Tề Thần.
Rõ ràng hắn hơi sợ Tề Thần nhưng lại không ngừng tìm chỗ chết mà đụng chạm vào ranh giới cuối cùng của Tề Thần, điều này khiến cho Đường An Phù nghxi đến tiểu hồ ly và đại sư tử, sau khi đặt lên hai người ngày, Đường An Phù không nhịn được cười rộ lên.
Có thể Tề Thần có nhiều chiêu hù dọa nhưng đối với Đường An Phù lại không thể làm gì, sau khi hít vào một hơi, hợp tình hợp lý hỏi:
“Vậy tóm lại ngươi tới đây làm gì?”
Khang vương nhanh chóng liếc hắn, gạt phần cơm, vẻ mặt vẫn như bình thường: “Thì… đến thăm trưởng bối.”
Tề Thần gật đầu: “Được, vậy ngươi ăn xong thì có thể đi được rồi.”
Dứt lời, Tề Thần kéo tay Đường An Phù muốn rời khỏi, Khang vương vội vàng ngăn cản:
“Đừng.”
Cuối cùng Khang vương cũng chịu thả chén cơm xuống, sau khi nuốt thức ăn ở trong miệng xuống mới nói ra mục đích hắn đến Thần vương phủ vào hôm nay.
“Là có những chuyện khác.”
Khang vương ngượng ngùng cúi đầu xuống, định nhăn nhó một cái nhưng ai ngờ Tề Thần lại hoàn toàn không công nhận, kéo Đường An Phù đi ra ngoài, Khang vương thấy thế thì nhanh chóng đuổi kịp, giang hai tay ra, ngăn cản ở cửa chính phòng ăn, không để cho hai người họ rời đi.
“Đừng đi đừng đi. Ta nói là được đúng không?” Khang vương ho khan một tiếng, không dám vòng vo với Tề thần, nói: “Hôm nay ta đến đây thực sự là vì chuyện quan trọng, liên quan đến tính mạng, quả thực ta không nghĩ ra cách nào nên chỉ có thể đến quấy rầy hoàng thúc và hoàng thẩm.”
Hắn nói rất đáng thương nhưng không thể lay động trái tim sắt đá của Thần hoàng thúc, không hề đồng tình với hắn, ngược lại còn nhíu chân mày, làm ra biểu tình ‘Nếu ngươi lại nói dối thì lão tử sẽ đi ngay lập tức, mười con ngựa cũng không kéo lại được’.
“Ai da, được rồi được rồi. Hôm nay ta tới là muốn hoàng thúc cho ta mượn một ít binh lính, ta muốn bao vây trại Man Ngưu.” Khang vương chắp hai tay và nói ra mục đích chính của mình.
Xưa nay Tề Thần mặt không đổi sắc dù trước mặt là Thái sơn, tin tức khiếp sợ hơn nữa cũng không khiến hắn kinh ngạc một chút nào, chẳng qua Đường An Phù cũng chưa từng có sự bình tĩnh tốt như hắn.
“Ngươi nói gì… trại Man Ngưu?”
Cho dù Đường An Phù suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ đến lần này Khang vương đến phủ là vì chuyện mượn binh quan trọng như thế, hắn mới bao nhiêu tuổi, lại là một vị vương nhàn rỗi chưa từng làm việc gì.
Nếu như hắn mượn binh đi sửa tường cũng được, nhưng đây hắn mượn binh để đi tấn công ổ thổ phỉ trại Man Ngưu.
Chỗ trại Man Ngưu này, đời trước Đường An Phù cũng nghe qua, là một đám thổ phỉ trên núi Ngũ Tuyệt ở ngoại ô, không cướp quan, chỉ cướp dân chúng và thương nhân, không gây ra án mạng gì lớn, cũng không trêu chọc trên đầu quan phủ. Bời vì chuyện bọn họ cướp bốc không quá lớn, số tiền cướp bốc lại không nhiều cho nên mặc dù có mấy thương hộ cùng trăm họ cáo quan, quan phủ cũng chỉ phái một ít binh lính tượng trưng, hù dọa nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Cho nên kế cận núi Ngũ Tuyệt cũng không có đội thương nhân nào dám đi, thôn dân trăm họ người bản xứ biết cũng đều đi đường vòng, trừ khi thương nhân nơi khác đến đây, bởi vì không có thông tin mà rơi vào khu của kẻ gian, kia cũng nhận được kết quả xui xẻo gọi trời trời không đáp.
Nhưng một cái ổ thổ phỉ như thế thì sao lại khiến cho một Khang vương điện hạ muốn xuất binh tiêu diệt chứ?
“Đúng vậy.” Khang vương đầy căm phẫn nói: “Ta có một huynh đệ lăn lộn ở bến tàu, là người Triệu thôn ở ngoại ô, gần đây phụ thân hắn bị trại Man Ngưu bắt lại, sau khi hắn biết được tin tức thì mang theo mười mấy huynh đệ đến trại Man Ngưu cứu người. Ai ngờ trại Man Ngưu không thả người mà còn muốn giết người diệt khẩu, thật vất vả lắm hắn mới thoát ra ngoài nhưng vẫn bị đánh gãy một chân, chết hai huynh đệ.” Khang vương nói đến đây thì tức giận, vẻ mặt đầy giận dữ. ( app truyện TᎽT )
Đường An Phù không hiểu: “Điện hạ vì việc này mà muốn mang binh đi tiêu diệt sao?”
“Dĩ nhiên không chỉ việc này. Sau đó ta để cho người đi nghe ngóng, nói lúc này trại Man Ngưu không chỉ bắt một mình huynh đệ ta và phụ thân hắn ở Triệu thôn, trong ngoài tổng cộng bắt hai mươi bảy hai mươi tám người, đều là người Triệu thôn, trong thôn gồm mấy cô nương xinh đẹp nhất cũng bị bọn họ bắt lên núi. Bây giờ ta không biết những người đó còn sống hay đã chết, nếu như ta không đem binh đi dẹp yên, nói không chừng bọn họ sẽ mất mạng.” Khang vương tức giận nói.
Chuyện liên quan đến nhiều mạng người như thế, quả thực tương đối khẩn cấp.
Đường An Phù lại hỏi: “Vậy tại sao trại Man Ngưu kia lại muốn bắt người?”
“Bởi vì mảnh đất trong thôn của bọn họ. Triệu thôn là nơi địa linh nhân kiệt, suối nước nóng bao quanh, phong cảnh còn rất đẹp. Mấy năm trước có một phú thương muốn mua cái thôn của bọn họ để xây sơn trang, đồng ý cho người Triệu thôn đời đời cũng sống nơi đó, không phải đưa tiền là có thể dời toàn bộ thôn đi. Cho nên dù những thương nhân kia trả bao nhiêu tiền thì cho đến bây giờ bọn họ cũng chưa từng nghĩ sẽ bán thôn đi.”
“Năm trước từ chối thì cũng chỉ từ chối, nhưng ai biết năm nay lại có người tới muốn mua thôn bọn họ, bọn họ theo lẽ thường cũng từ chối. Hai người đoán thế nào, có một bá vương từ nơi khác không chịu nói lý lẽ, không cho bọn họ từ chối. Nếu như nhà ai không chịu bán thì bọn họ bắt người của nhà đó, già, trẻ, xinh đẹp… Phụ thân của huynh đệ ta bị bắt đi như thế.”
Đại khái Đường An Phù cũng hiểu được ý của Khang vương.
Nàng lại hỏi: “Vậy mảnh đất cuối cùng của Triệu thôn đã bị bán rồi sao?”
“Bán.” Khang vương tiếc nuối nói: “Người nhà nằm trong tay bọn họ, không bán thì bọn họ giết con tin, ai không dám bán chứ!”
“Nếu tất cả đất đã được bán, đám người kia lại không chịu thả người ra sao?” Đường An Phù hỏi.
“Đó chính là điểm mấu chốt nha! Nếu bọn họ thả người ra thì huynh đệ ta cũng chỉ nhận xui xẻo. Hết lần này đến lần khác bọn họ bán đất, đám thổ phỉ kia không trả tiền, không thả người, ngoài ra còn buộc nhà nhà đi đóng năm trăm lượng để chuộc người. Năm trăm đó, nông hộ bình thường, các loại điền trang, nuôi một ít gà, cả đời cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như thế.”
“Đám người trại Man Ngưu nói, nếu như không có tiền thì chờ nhặt xác!” Khang vương tức giận vuốt ngực, hơi thở cũng không được đều.
“Sao ngươi không báo chuyện này cho quan phủ?” Người im lặng đã lâu không lên tiếng, cuối cùng Tề Thần cũng phản ứng lại
“Hoàng thúc, nếu báo quan có tác dụng thì ta còn tới tìm người làm cái gì.” Khang vương ủ rũ cúi đầu nói: “Người Triệu thôn tụ tập đến phủ Đại Hưng cáo quan, nhưng Tri huyện phủ Đại Hưng nghe nói phải phái binh đi trại Man Ngưu cứu người, ngay cả vụ án cũng không thèm nhận mà đuổi bọn họ đi, còn nói người dân Triệu thôn không hài lòng về giá cả mua bán đất đai, cố ý vạch lá tìm sâu, nói đây là mâu thuẫn trong việc mua bán, cho dù quan phủ…”
“Cái này cũng cần hai ba tháng, cũng không biết những người đó có còn sống hay không. Nhưng sống thì phải thấy người, chết phải thấy thi thể, dù sao cũng phải cho dân chúng Triệu thôn một câu trả lời.”
Đường An Phù nghe xong ngọn nguồn, trong lòng rất cảm khái.
Nếu như những lời này của Khang vương là thật, vậy đối với Triệu thôn mà nói, đúng là tai ương vô vọng lại thêm oan tình giăng đầy.
Không trách Khang vương sẽ không để ý đến thân phận mà chạy đến đây mượn binh, nếu như trong tay Đường An Phù có binh thì cũng sẽ muốn tiêu diệt đám hại người ở trại Man Ngưu kia.
“Hoàng thúc, người cho ta mượn ít binh lính đi.” Khang vương năn nỉ Tề Thần.
Tề Thần rút tay áo từ trong tay Khang vương ra, thái độ vẫn lạnh lùng như cũ:
“Trên tay ta là quân vũ uy và thần vũ doanh, ngươi cảm thấy binh lính chỗ nào sẽ hợp cho ngươi mượn?”
Vũ uy quân trấn thủ biên cương và giết địch, bảo vệ Kinh Thành. Thần vũ doanh lại lửa súng đại pháo, bảo vệ quốc gia, chỉ tiêu diệt một trại thổ phỉ nhỏ bé, quả thật không cần binh lính của hai nơi này.
“Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ nhìn người Triệu thôn chết dần sao?” Khang vương có chút mất mát.
Tề Thần nhìn chằm chằm hắn một lúc, để cho Vương bá lấy bút mực đến, viết một lệnh điều binh cho Khang vương.
“Ta để cho Lưu phó tướng cầm cái này đến phủ nha Đại Hưng điều tám trăm binh lính. Chuyện này ngươi đừng để ý đến.”
Khang vương ngạc nhiên cùng mừng rỡ đan xen nhau, vui chính là Tề Thần nguyện ý điều binh, hoảng sợ là không để cho hắn tham gia vào.
Đây chính là chuyện theo hắn từ đầu đến cuối, sao có thể bỏ qua không quan tâm chứ.
“Hoàng thúc… Ta muốn tham gia, cho dù là làm phụ tá cho Lưu phó tướng…”
“Không cần bàn lại. Ngươi quay về đi.”
Sau khi Tề Thần quyết định thì kéo tay Đường An Phù, thái độ kiên quyết quya về nội viện, cho dù Khang vương ở phía sau thỉnh cầu như thế nào thì hắn cũng xem như không nghe thấy.
Đường An Phù biết ý của Tề Thần, dù sao Khang vương cũng là hoàng tử, bản thân cũng chỉ là một vị vương an nhàn, nếu như tay dính vào chuyện binh mã, đối với hắn cũng không có lợi gì. Huống hồ năm nay Khang vương mới mười lăm tuổi, là hài tử lớn lên ở trong Kinh Thành, vạn nhất bị thương ở trại Man Ngưu cũng không tốt lắm.
Cho nên cách giải quyết tốt nhất đó chính là nhận chuyện này và không để cho hắn quản nữa.