Mưa không còn nặng hạt nữa, Đường An Phù đứng dưới mái hiên nhìn đèn lồng ở bên ngoài trời mưa phùn, chờ đợi Tề Thần quay lại.
Trước đó hắn đã đồng ý với Khang vương phái Lưu phó tướng đến phủ nha Đại Hưng điều binh cũng không phải Tề Thần nói dối hắn, sau khi Khang vương rời đi, Tề Thần liền để cho Vương bá đến phủ Lưu phó tướng truyền lời, Tề Thần đang nói chuyện với Lưu phó tướng ở trong thư phòng.
Tô Hà phủ thêm áo khoác ngoài cho Đường An Phù: “Vương phi, ban đêm gió lạnh, chúng ta vào trong phòng đợi thôi.”
“Được.”
Đường An Phù đang muốn quay về phòng thì nhìn thấy cửa thùy hoa có đèn đuốc, lại đứng đó chờ một lát, quả nhiên nhìn thấy Vương bá cầm đèn lồng đi ở trước chiếu đường, Tề Thần đi theo sau.
Sau khi hai người vào phòng, Vương bá mang Tô Hà và Tô Khê đi ra ngoài, vẻ mặt còn mang theo nụ cười, quan tâm đóng cửa lại giúp bọn họ.
Từ sau khi Đường An Phù biết Vương bá lén lút cho Tề Thần uống canh máu hươu thì không còn cách nào nhìn thẳng vào nụ cười trên khuôn mặt Vương bá nữa, không chừng trong đầu lão đầu không đứng đắn này đang suy nghĩ gì nữa.
“Phân phó xong rồi sao?” Đường An phù cởi áo khoác ngoài rồi từ sau tấm bình phong đi đến, vừa đi vừa hỏi.
“Ừ.” Tề Thần ở bên ngoài đáp lại.
Đường An Phù còn nói:
“Vương gia, Khang vương điện hạ nói chuyện này sợ sau lưng còn có chuyện mờ ám.”
Vừa rồi nàng ở bên ngoài suy nghĩ một lát, cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.
“Khang vương điện hạ nói, sở dĩ người của trại Man Ngưu phách lối như thế là bởi vì muốn lấy tiền từ đám thương nhân đến từ nơi khác, những thương nhân vùng khác muốn đất đai nên cấu kết với trại Man Ngưu, bắt người của Triệu thôn, nhưng thương nhân vùng khác sau lại dám to gan như thế, đây là Kinh Thành, dưới chân thiên tử, dù thế nào thì ta cũng không dám tin tưởng, một thương nhân vùng khác có thể dấy lên sóng gió như thế.”
Giống như đám người phiên bang tranh chấp với Nguyên gia vào trước kia, đạo lý cũng giống nhau. Những người phiên bang kia đều là ỷ vào thế lực của thế tử Lương Quốc công Dương Thao mới có thể ở mảnh đất như vàng như bạc tại Kinh Thành này xây dựng một mạng lưới giao thiệp, mở tiệm hương, nếu như không có thế tử Lương Quốc công làm chỗ dựa, chỉ sợ bọn họ không thẻ tự do ra vào ở trại lưu dân chứ đừng nói là làm những việc khác.
“Ừ, quả thật là rất khả nghi. Lúc trước ta cũng từng nói qua với Lưu phó tướng, bảo hắn nhân tiện điều tra bối cảnh của thương nhân đến từ vùng khác.” Tề Thần nói.
Đường An Phù treo áo khoác lên giá rồi lấy y phục mới từ trong tủ ra mang, thuận tiện cũng lấy cho Tề Thần, dọn ra từng cái để lát nữa hắn vào thay y phục.
“Bây giờ đi thăm dò những thương nhân đến từ vùng khác chỉ sợ cũng không tra ra được đầu mối gì, từ đầu đến cuối những thương nhân kia đều mang lớp ngụy trang, trên thực tế người muốn đất ở Triệu thôn khẳng định chính là đại hộ nào đó ở Kinh Thành, mượn danh tiếng của thương nhân vùng khác và trại Man Ngưu để ép dân chúng Triệu thôn tiến hành mua bán, bây giờ việc mua bán thành công, những thương nhân kia cũng không còn giá trị, nhất định là im hơi biệt tích, cho dù tra cũng là mò kim đáy bể.” Đường An Phù nói.
Tề Thần ở bên ngoài hỏi: “Nàng nói có lý. Nhưng cho dù là mò kim đáy bể thì hôm nay cũng chỉ có thể điều tra thông qua những thương nhân này mới có thể tìm ra người đứng đằng sau thao túng.”
Đường An Phù thau xong y phục, cúi đầu buộc vạt áo, nhớ lại chuyện cũ năm xưa.
Năm đó nàng cùng Bùi Cảnh rời kinh ra chiến trường, lúc mới bắt đầu đi, cuộc sống không quen lắm, cấp quan ở trại lính là cao nhất, nhưng bàn về tình huống cũng rất nghiêm trọng. Nếu như muốn các tướng sĩ thật lòng thần phục thì ngoại trừ đánh với bọn họ một trận còn phải cầm ra thực tài, nếu tướng lĩnh dẫn quân là một người ngu ngốc không có tài năng thì đương nhiên các tướng sĩ cũng sẽ không thật lòng nghe hắn điều động.
Lúc ấy có thể nói Bùi Cảnh ở trong quân đội không có một chút lý lịch nào, cho dù người An Định hầu giúp đỡ nhưng cũng rất khó để đặt chân trong quân đội.
Khi đó đúng lúc bên cạnh có vụ sơn phỉ giết người, Đường An Phù quyết định rất nhanh, thay Bùi Cảnh vô tích sự, mười ngày dẹp loạn.
Bên người An Định hầu có một người giỏi mưu kế, nhất là giỏi phân tích địa hình, lúc đánh nhau với sơn phỉ thì nổi lên mấu chốt có tác dụng, lúc ấy hắn đề nghị, nói muốn nhanh chóng dẹp đám sơn phỉ thì phải chiếm lĩnh một nơi cao nhất, nơi thích hợp nhất chính là sau núi của một thôn xóm. Nếu như bọn họ thật sự đánh với đám sơn phỉ thì thôn dân ở phụ cận sẽ gặp tai ương, vì vậy việc đầu tiên đó là dời đám thôn dân đi.
Ai ngờ thôn dân nơi đó rất dũng mãnh, cảm thấy sơn phỉ cũng không phải là giết người của thôn bọn họ cho nên không phối hợp với quân đội.
Cuối cùng không có cách nào, Đường An Phù cho người hóa trang thành dáng vẻ của sơn phỉ, tìm một đêm không trăng gió lớn đến đoạt mấy nhà ở trong thôn, cướp đồ là phụ, mấu chốt chính là gây ra động tĩnh lớn. Quả nhiên ngày hôm sau toàn bộ người trong thôn đều nói là đám người thổ phỉ giết người giết đến thôn bọn họ, xế chiều hôm đó toàn bộ thôn dân đều dời ra bên ngoài.
Khi đó Đường An Phù mới biết, thì ra điêu dân sợ thổ phí thắng được quân đội.
Sau đó bởi vì địa hình mà bọn họ chiếm được có lợi, Đường An Phù nhận nhiệm vụ của Bùi Cảnh đã đánh thắng trong vòng mười ngày, đây mới tính là lập được chút công ở trong quân doanh.
Chẳng biết tại sao lại nghĩ đến chuyện cũ, đại khái bởi vì đó là lần đầu tiên Đường An Phù chân chính cầm binh đi dẹp loạn cho nên có ấn tượng rất sâu sắc.
“Tìm không ra những thương nhân ở vùng khác, có lẽ cúng không gấp.” Đường An Phù cột chặt vạt áo rồi từ sau tấm bình phong đi ra.
Tề Thần đang cắt hoa đèn(*), nghe thế hỏi: “Sao nàng nói thế?”
*khi tắt nến thì sẽ có tro còn lưu lại bên trên, tro ở trạng thái nóng đỏ như lửa nên gọi là hoa đèn.
“Chàng nghĩ xem, có phải người giật dây điều khiển thương nhân vùng khác cấu kết với đám thổ phỉ mua đất có phải không?” Đường An Phù thong dong ngồi xuống bàn tròn, Tề Thần cắt xong hoa đèn cũng đi đến, gật đầu đáp lại nàng.
Đường An Phù cười tiếp tục nói: “Vậy bây giờ đất đã mua xong, chỉ cần đem người thả ra là xong chuyện, như thế chẳng phải là thần không biết quỷ không hay sao. Vậy vì sao đám người trại Man Ngưu lại không thả người, tiếp tục vơ vét tài sản thôn dân mỗi nhà năm trăm lượng chứ?”
Tề Thần suy nghĩ một lát rồi cho nàng câu trả lời: “Bọn họ tranh chấp nội bộ.”
“Đúng!” Đường An Phù rất hài lòng khi Tề Thần ăn ý với mình.
“Mời thần dễ dàng nhưng tiễn thần khó khăn, người sinh ra đã là giặc thì sao lại có thể ngoan ngoãn nghe lời, để cho đám người đó làm một chứ không phải hai? Bọn họ đứng phía sau lấy bạc nhưng còn muốn được voi đòi tiên ăn hai đầu, tay trái tìm người giật dây ép bức thôn dân bán đất, tay phải lại dùng chuyện bắt cóc để vơ vét tài sản của thôn dân, chỉ sợ người giật dây cũng không nghĩ đến trại Man Ngưu sẽ làm như thế.”
“Cho nên chỉ cần tiêu diệt trại thổ phỉ này, thẩm vấn một phen thì có thể hỏi ra dấu vết của kẻ giật dây, so với mò kim đáy bể tìm những thương nhân vùng khác thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Cuối cùng Đường An Phù tổng kết lại.
Tề Thần rất đồng ý với những điều này, thuận tay rót cho Đường An Phù một ly trà, Đường An Phù nhận lấy ly trà trong tay hắn, chợt nàng nhớ đến một chuyện, chỉ vào cái lò ấm áp trên bàn nói:
“Đúng rồi, ta nấu cho chàng trà phục linh, vẫn còn nóng đây.”
Tề Thần nhìn lướt qua nhưng lắc đầu: “Không được, lúc trước ở thu phòng, Vương bá có đưa canh qua, ta phải uống hết.”
Canh?
Trong lòng Đường An Phù đánh một hồi chuông, hai chân thong dong để cái ly trong tay xuống, cảnh giác hỏi:
“Canh gì?”
“Trước kia vẫn thường uống, mấy ngày nay thì không thấy đưa đến.” Tề Thần nói.
Đường An Phù: … Quả nhiên! Nàng vẫn khinh thường rồi!
Kể từ sau khi biết được mỗi đêm Tề Thần không phải uống canh cá thì Đường An Phù cấm phòng bếp đưa canh đến cho Tề Thần, không nghĩ đến Vương bá lại lợi dụng sơ hở cắm châm vào!
“Cái đó, Vương bá… thật sự là quản gia ư?” Đường An Phủ hỏi câu hỏi xuất phát từ linh hồn.
Tề Thần không hiểu nhìn nàng, vừa tháo đai lưng vừa đi đến sau tấm bình phong thay y phục, chỉ chốc lát sau âm thanh từ sau tấm bình phong truyền ra:
“Nàng không biết sao? Trước đây hắn là tổng quản đại nội, sau khi phụ hoàng băng hà thì hắn từ chức tổng quản, theo ta đến Thần vương phủ dưỡng lão.”
Đường An Phù sững sờ, thật sự nàng không biết!
Hơn nữa tin tức này cũng đủ gây rung động và lật đổ, Vương bá là… tổng quản đại nội trước đây… Đây chẳng phải là…
“Không đúng, Vương bá có râu.” Đường An Phù nói.
“Giả. Kéo một cái sẽ rơi.” Tề Thần ở sau bình phong nói.
“Giả…?”
Đường An Phù tưởng tượng ra hình ảnh Vương bá tháo chòm râu giả kia, nín cười nhoài người đến một bên tấm bình phong, thò đầu nhìn vào, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ Tề Thần cởi lớp áo trong.
Đường An Phù sờ không ít lần sau lưng hắn, cũng bắt không ít lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, nàng biết sau lưng Tề Thần không bằng phẳng, cái này cũng rất bình thường. Tướng sĩ đánh giặc nào mà không có vài vết thương ở sau lưng, bản thân nàng trước đây cũng có không ít vết sẹo ở trên người.
Có thể thấy trên lưng Tề Thần phủ đầy vết thương, những vết thương này cũng không giống như là dấu vết lưu lại trên chiến trường, trong đó có hai nơi là gai mắt nhất.
Một nơi là phía bên phải sau vai, một vết thương hình quả đấm lớn, giống như là vết thương bị bỏng, hơn nữa còn có tầng, nói rõ là không phải bị thương chỉ một lần, sao có thể bị bỏng ở cùng một chỗ chứ?
Còn có chỗ sống lưng có mấy dấu vết giống như bị roi có gai quất để lại, Đường An Phù nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra có vũ khí gì sẽ lưu lại vết sẹo này trên lưng hắn, hơn nữa với thân thủ của Tề Thần, cho dù thật sự bị người nào đó dùng vũ khí gây thương tích thì hắn cũng không có khả năng để cho người đó hạ thủ trên cùng một nơi.
Bất tri bất giác, nàng đi đến sau lưng Tề Thần, đưa tay lên vết thương trên sống lưng hắn.
Tề Thần cứng đờ người, bắp thịt giống như là lập tức chuyển sang trạng thái chuẩn bị chiến đấu, ánh mắt liếc thấy Đường An Phù, bắp thịt mới hơi buông lỏng xuống.
“Những vết sẹo này làm sao mà có?” Đường An Phù vừa sờ vừa hỏi, có thể ngay cả bản thân nàng cũng không có phát hiện ra, giọng nói của nàng nhỏ nhẹ lại có chút run rẩy.
“Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt.”
Tề Thần đang nói chuyện, cũng cảm giác được sự mềm mại ôn nhu của khuôn mặt dán vào lưng của hắn, Đường An Phù vòng hai tay qua eo vững chắc và gầy gò của hắn, không biết nói gì, chỉ có thể lẳng lặng ôm hắn như thế.
Đây là lần đầu tiên Tề Thần được người khác ôm từ sau lưng như thế, trái tim hắn cũng vì giọng nói của Đường An Phù mà run rẩy.
Hắn cúi đầu nhìn vòng tay trắng nõn của nàng, mười ngón tay thon dài, bàn tay cũng xinh đẹp như con người nàng vậy, ngược lại chỗ lòng bàn tay nàng có vết chai sạn, biết được nàng có thói quen dùng bạch long thương, vết chai trong lòng bàn tay cũng nói rõ nàng đã luyện tập không ít.
Tề Thần nhìn đôi tay mềm mại trắng nõn, trong đầu chợt nhớ đến nội dung trong quyển sách nào đó…
Đường An Phù ôm Tề Thần, đem bản thân mình hoàn toàn vùi sau lưng Tề Thần, ôm thật chặt, dường như như vậy có thể khiến cho hắn quên đi một chút đau đớn do những vết thương này mang lại.
“Sau này chàng ra chiến trường, có muốn…”
Đường An Phù muốn nói rằng sau này ra chiến trường mang theo nàng, cho dù bản lĩnh của nàng không lớn nhưng thời khắc mấu chốt cũng có thể ngăn cản đao thương cho hắn, nhưng nàng còn chưa nói hết lời thì cảm giác được trong lòng bàn tay bị nhét một cái gì đó mềm nhũn nóng ấm.
Một luồng điện truyền từ trên đầu đến dưới chân, Đường An Phù ý thức được đó là cái gì, lúc muốn xoay tay rút ra thì lại bị một bàn tay khác cưỡng ép đè lại.
Chỉ thấy Tề Thần quay đầu nhìn nàng một cái, dùng âm thanh không khách khí lại bình thường tĩnh tão nói một câu khiến cho Đường An Phù muốn mất giọng:
“Trong sách nói, như vậy… cũng rất thoải mái. Chúng ta thử một lát.”
Thử một lát, thử một lát cái rắm!
Cái ót Đường An Phù nổ tung, trơ mắt nhìn đôi đồng tử không gợn sóng lại mang theo vẻ kỳ lạ của Tề Thần, ai có thể nghĩ đến người cao ngạo đứng đắn này vừa rồi đã làm gì tay nàng, hơn nữa còn vô tội bảo nàng làm tiếp…
Đường An Phù hối hận vô số lần, ban đầu cũng không nên đưa quyển sách mà Bao ma ma cho nàng đưa cho Tề Thần, hắn càng ngày càng tiến bộ, Đường An Phù cũng sắp không theo kịp suy nghĩ của hắn.
Vừa định nói lời tình cảm một chút, tại sao lại bị động tác của hắn làm cho sai lệch hoàn toàn chứ? Có thể đứng đắn một chút được hay không, xem nhiều cũng không dễ dàng.