Tất cả mọi người ở cửa nha môn nhìn theo âm thanh mềm mại dễ nghe kia, chỉ thấy có một nữ nhân che ô đi dưới mưa bước về phía này, giống như là mỹ nhân trong tranh mưa bụi Giang Nam đi ra từ dưới nét vẽ, ngũ quan thân mình không có chỗ nào là không tinh xảo tỷ mĩ, khí chất xa xưa, thanh tú xuất trần.

Đường An Phù che ô đi đến trước nha môn rồi mềm mại đưa tay về phía Tề Thần đang đứng trên thềm đá, nước mưa dính trên cổ tay trắng nõn nhỏ bé của nàng, giống như hoa lan trên hòn đảo nhỏ, châu ngọc quý giá, đẹp không thể tả.

Tề Thần đưa tay nắm lấy tay nàng rồi đi vào dưới ô cùng nàng, hai người ôm nhau rời đi.

Xe ngựa Vương phủ chạy qua cửa nha môn bộ binh kéo theo ánh mắt của đám người, tạm thời không thể nói được trong lòng có cảm nhận gì, cho đến khi một người trẻ tuổi dùng âm thanh yếu ớt nói:

“Hình như ta biết tại sao Vương gia lại lấy cô nương này làm Vương phi.”

Đúng vậy, không chỉ mình hắn biết nguyên nhân tại sao, hôm nay Đường An Phù xuất hiện trước mặt mọi người, cơ bản mọi người cũng biết được.

Xinh đẹp như thế, thanh tú như thế, quan tâm như thế… Không thành thân thì không phải là người!

“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.”

Binh bộ Thượng thư đứng bên cạnh Thái úy thấy thế thì cảm khái, khiên cho Thái úy tức giận liếc nhìn ông ta một cái, lớn tiếng hỏi tùy tùng chờ trong cơn mưa:

“Lúc nào xe ngựa đến?”

Bọn hạ nhân giật mình, vâng vâng dạ dạ lên tiếng đáp lại.

“Thái úy đại nhân, mưa càng ngày càng lớn, hay là chúng ta vào bên trong đợi đi.” Lý thị lang đề nghị: “Chư vị đại nhân, chúng ta đi vào trong thôi.”

Thái úy đại nhân tính khí cáu kỉnh, ông ta gõ tẩu thuốc vào cột cửa nha môn bộ binh một cái rồi đốt một gói thuốc lá, vừa rút vừa nói:

“Quay về gì mà quay về? Đại lão gia mà còn sợ chút mưa như thế này sao?”

Ông ta vừa mở miệng nói như thế, các quan viên khác muốn quay vào trong cũng không tiện cho lắm.

Tất cả mọi người đều đứng dưới mái hiên, từng người từng người đều nói chuyện với nhau, mà đề tài của bọn họ chính là chuyện cũ của Vương phi xinh đẹp như hoa thần và Đường gia.

Bỗng nhiên có người nhớ đến một chuyện, nói với An Định hầu Bùi Thành:

“A đúng rồi, có phải Hầu phủ gần đây cũng muốn làm hỉ sự hay không, ta nghe nói thế tử cũng muốn cưới nữ nhi Đường gia, cũng là tỷ muội với Thần vương phi sao?”

Gần đây An Định hầu Bùi Thành vì chuyện thành thân của nhi tử mà khiêm tốn không ít, mắt thấy phải thành thân, ông ta cũng chưa chính thức nói với các đồng liêu, cũng chỉ có mấy người thân quen mới biết được.

Không nghĩ đến bọn họ lại nhắc đến chuyện này ở trước mặt, An Định hầu cũng chỉ có thể lúng túng cười cười, cũng không tính là nói quá nhiều.

Có thể ông ta không muốn nói nhưng những người khác không nhịn được hỏi, đám người rối rít ngạc nhiên:

“Hầu phủ muốn làm tổ chức hỉ sự?”

“Thế tử cũng muốn thú cô nương Đường gia ư?”

“Thế tử phu nhân có xinh đẹp giống như Thần vương phi không?”

An Định hầu bị các câu hỏi làm cho đau đầu, trong lúc không biết nên trả lời thế nào thì thấy xe ngựa của An Định hầu phủ chạy đến, cũng không để ý xe ngựa chưa dừng lại, An Định hầu chào hỏi với đồng liêu rồi chạy vào cơn mưa, kéo khung cửa xe ngựa rồi nhảy lên xe.

Sau khi ông ta rời đi, đề tài vẫn đang được tiếp tục, có người đưa ra câu trả lời:

“Thần vương phi là nữ nhi Thừa Ân bá. Bùi thế tử muốn thú thứ tiểu thư của nhị phòng Đường gia.”

“Thứ tiểu thư nhị phòng? Thân phận này có sự chênh lệch rất lớn, sao Bùi Hầu có thể chịu được?”

“Đúng thế, Bùi Hầu không chịu. Ngươi không nhìn thấy hắn cũng không muốn nói hay sao? Nếu như không phải thế tử muốn thú, tiền trảm hậu tấu, tự mình đi cầu thân rồi quyết định hôn sự với Đường gia, truyền ra ngoài, Bùi Hầu không muốn đồng ý cũng không được!”

“Còn có chuyện này ư! Thế vì sao thế tử lại kiên quyết muốn thú vị thứ tiểu thư kia? Chẳng lẽ thứ tiểu thư kia còn đẹp hơn Thần vương phi sao?”

“Người đó ư? Chẳng qua là lúc Bùi thế tử thành thân, dù sao Bùi gia cũng phải mời rượu, nếu Bùi Hầu mời chúng ta, đến khi đó nhìn một chút thì sẽ biết được thôi.”

Mưa vẫn còn nặng hạt, ở cửa nha môn bộ binh vẫn còn tiếng nói chuyện tán gẫu…

**

Đường An Phù ở trên xe ngựa lau nước mưa dính trên người Tề Thần, từ mặt lau qua tay, rồi lau áo khoác cho hắn, ánh mắt Tề Thần nhìn chằm chằm Đường An Phù, đi theo động tác xê dịch của nàng.

Sau khi nhìn thấy, Đường An Phù không chịu nổi, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Chàng nhìn đủ chưa?”

Tề Thần lắc đầu không nói.

Đường An Phù bật cười: “Chàng đúng là…”

Nếu trước kia không thành hôn, có người nói cho nàng An Nam vương Tề Thần giết người như ngóe, lãnh khốc vô tình lại có tính người như thế, chắc chắn nàng sẽ không tin.

“Ta cố ý đến đón chàng, hình như chàng không vui lắm?” Đường An Phù hỏi.

Tề Thần gật đầu: “Ừ.”

“Bao nhiêu?”

Đường An Phù tiến đến trước mặt Tề Thần, hai cánh tay tự nhiên phủ lên vai hắn, đầu mũi chống lại hắn.

Thông qua những ngày đoán mò, Đường An Phù phát hiện tính tình thật sự của Tề Thần không chỉ có nóng mà còn rất dính người, nhất là thích được tiếp xúc tay chân, cho dù thân thiết thế nào thì hắn cũng không cảm thấy chán ghét.

Tề Thần nhẹ nhàng chạm vào trên môi Đường An Phù một cái thay cho câu trả lời.

Đường An Phù cố ý mím môi liếm liếm, còn sờ hai cái: “Giống như là… cũng không vui vẻ lắm.”

Tề Thần hiểu ý của nàng vì thế hắn tiến đến nhiệt liệt khiến cho nàng không thở nổi.

Nháo qua một trận, trước khi bóp cò, Đường An Phù khôi phục lại lý trí, lau lại khóe miệng rồi sửa soạn lại y phục, sau đó nàng dựa vào người Tề Thần nói chuyện.

“Vốn dĩ hôm nay định ra ngoại thành, ta có một bằng hữu tên là Nhụy Nương, nàng đã đến ở tại điền trang ngoại thành, ta muốn đi thăm nàng ấy.” Đường An Phù nói.

Tề Thần an tĩnh sửa sang lại tóc mai đen nhánh của nàng: “Tại sao không đi?”

“Nhìn bầu trời chắc là sắp mưa, nghĩ đến hôm nay chàng cưỡi ngựa, sợ chàng dính mưa.”

Khóe miệng Tề Thần nhàn nhạt cười: “Tại sao nàng biết sẽ mưa?”

“Ta nhìn mây đoán mưa nha.” Đường An Phù đắc ý nói, năm đó nàng ở trên chiến trường nhưng lại có danh xưng là ‘Thần dự đoán’, nàng đoán thời tiết chưa bao giờ sai.

Thay đổi lối suy nghĩ một chút, Đường An Phù sợ Tề Thần nghi ngờ nên bổ sung thêm một câu:

“Ta được ngoại tổ phụ dạy cho. Ông ấy nói lúc đánh giặc thì khí hậu rất quan trọng, sau đó ta bảo ông ấy dạy cho ta.”

Dù sao Tề Thần cũng không thể đi hỏi có phải ngoại tổ phụ nàng đã dạy cho nàng hay không, vì thế Đường An Phù cũng yên tâm nói dối.

Tề Thần nhìn chằm chằm nàng một lúc mới gật đầu bày tỏ:

“Lúc đánh giặc, quả thật thời tiết rất quan trọng.”

Đường An Phù muốn thoát khỏi cái đề tài này, nàng nói: “Ngày mai chàng phải tiếp tục vào cung nghị sự à?”

“Ừ. Chưa có kết luận nên vẫn phải tiếp tục.” Tề Thần nói.

“Vậy ngày mai ta có thể ra khỏi thành tìm Nhụy Nương không?” Đường An Phù hỏi.

“Nàng muốn đi thì cứ đi, mang theo Phong Linh.”

Nhắc đến Phong Linh, Đường An Phù hỏi: “Trước đây Phong Linh là hộ vệ của chàng sao?”

Tề Thần: “Không phải. Là ca ca nàng ấy, nàng đã gặp rồi, Phong Ảnh.”

Nàng đã gặp?

“Chính là lần đầu tiên hai chúng ta gặp mặt, người dùng kiếm kề lên cổ ta sao?” Đường An Phù hỏi.

“Ừ.”

Đường An Phù cũng không nghĩ đến, Phong Linh là muội muội của người xuất quỷ nhập thần kia.

“Thân thủ của Phong Linh so với ca ca nàng ấy như thế nào?” Đường An Phù hỏi.

Tề Thần suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Cũng giống như nàng.”

Đó chính là không bằng Phong Ảnh, Đường An Phủ vẫn có nhận biết tương đối khách quan và chính xác về bản thân mình.

“Vốn dĩ bọn họ cũng xuất thân từ hào tộc nhưng phụ thân lại sủng ái thiếp thất mà diệt trừ thê tử, tin vào lời sàm ngôn của tiểu thiếp khiến cho mẫu thân bọn họ phải bỏ mạng, cũng làm cho bọn họ đã lưu lạc tha hương từ khi còn nhỏ. Vì thế tính tình bọn họ hơi khăng khăng cô độc nhưng làm việc có trách nhiệm, có thể tin tưởng được.’ ( app truyện T Y T )

Tề Thần đại khái đoán được ý đồ của Đường An Phù khi hỏi về tình huống của Phong Linh, Đường An Phù cũng không chối, đem những lời giải thích của Tề Thần đặt vào tai.

**

Rất nhanh xe ngựa đã quay về Vương phủ, Vương bá đã phái người cầm cái ô bằng da trâu đứng đợi từ lâu, bọn họ đang ở bên ngoài chờ xe ngựa về. Tề Thần xuống xe trước, vùi đầu đi về phía trước hai bước thì bỗng dưng dừng lại rồi xoay người quay lại, một tay ôm Đường An Phù đang giẫm làn váy ở trên băng gỗ, dùng tư thế giống như đang ôm hài tử để cho Đường An Phù nằm trên vai của hắn, không để chân nàng bị dính nước một chút nào.

Mọi người Vương phủ để bị tình cảnh trước mắt này làm cho trợn trong đôi mắt mang theo vẻ khiếp sợ, vẫn là Vương bá có nhiều kiến thức, tâm tính ổn định, hắng giọng một tiếng kéo mọi người từ trong khiếp sợ quay trở lại.

Đường An Phù nằm ở trong vòng tay Tề Thần cũng không nghĩ rằng hắn sẽ quay lại ôm nàng, đây là một loại cảm giác chưa bao giờ được cảm nhận, cảm giác được người ta yêu chiều. Mặc dù cảm giác này xa lạ đối với nàng nhưng không cảm thấy kỳ lạ, dường như nàng cảm thấy Tề Thần nên đối xử với nàng như thế, hắn yêu nàng, hoặc là nói, hắn học yêu nàng như thế, không lo được lo mất, chính là tự tin như thế!

Mặc dù Đường An phù không biết loại cảm giác tự tin vô hình này từ đâu truyền đến nhưng nàng chính là cảm thấy như thế!

Tề Thần cứ như thế ôm nàng quay về chủ viện, ai ngờ vừa mới đi qua ngưỡng cửa thì nghe thấy ôm âm thanh gào to gọi hắn:

“Hoàng thúc, hoàng thúc!”

Tề Thần nghe được âm thanh này thì chân mày lập tức nhíu lại, hoàn toàn không để ý đến âm thanh kêu gào kia, ôm Đường An Phù nhanh chóng đi vào cửa, xoay người đi lên hành lang.

Đường An Phù nằm trên vai hắn đúng lúc nhìn thấy một thiếu niên từ trong xe ngựa sang trọng nhảy xuống, một đường đuổi theo đến đây.

Nàng biết thiếu niên kia, chính là Khang vương Tề Chiêu.

Sau khi hắn nhảy từ xe ngựa xuống, nhìn thấy Tề Thần căn bản là không phản ứng với hắn, ngay cả mưa như thác đổ cũng không thèm để ý đến, còn đẩy tùy tùng đang luống cuống che ô cho hắn ở trước mặt, hắn đội mưa chạy đến trước cửa Thần vương phủ.

Đường An Phù cảm giác bước chân Tề Thần hơi tăng nhanh, lại nhìn bóng người Khang vương đang truy đuổi ở phía sau lưng, không nhịn được hỏi một câu:

“Có phải hắn có chuyện gấp gì hay không?”

Tề Thần vẫn lãnh khốc như cũ: “Hắn là như thế, không cần để ý.”

Mặc dù giọng nói chê bai nhưng Đường An Phù nghe được Tề Thần đối xử với Khang vương không giống như khi hắn đối xử với người ngoài.

Người tới là Khang vương, Tề Thần không hạ lệnh không được để hắn vào cửa, người Vương phủ tự nhiên không dám ngăn cản, vì thế Khang vương rất nhanh đuổi kịp, ngăn trước người Tề Thần và Đường An Phù.

“Hoàng thúc, ta gọi người nhiều tiếng như thế mà người lại không phản ứng gì cả.” Khang vương vừa lau nước mưa trên mặt vừa thở hổn hển nói.

Tề Thần bị hắn cản trước mặt nên chỉ có thể dừng lại.

Đường An Phù đỡ bả vai Tề Thần xoay người lại, thấy Khang vương đang nhìn nàng, lúc này nàng mới phản ứng được mình còn đang được Tề Thần ôm, nàng vội vàng vỗ hai cái vào vai Tề Thần để cho hắn thả mình xuống, ai ngờ Tề Thần cũng không để ý đến, chỉ lãnh đạm nói với Khang vương đang tò mò:

“Ngươi tới đây làm gì?”

Khang vương thu hồi lại ánh mắt tò mò, làm ra dáng vẻ lòng mang bi thương:

“Hoàng thúc, sao người lại nói như thế? Ta có hảo tâm hảo ý đến thăm người…”

“Không cần, quay về đi.”

Tề Thần không cho Khang vương tiếp tục có cơ hội, Khang vương còn chưa biểu diễn đến hồi kết thì bị Tề Thần cắt đứt lời nói.

Khang vương giống như đã hình thành thói quen, đi nhìn Đường An Phù nhu nhu nhược nhược:

“Ta còn chưa nói xong. Ta đến thăm hoàng thẩm.”

Vốn dĩ muốn mượn tên Đường An Phù để nói chuyện, không nghĩ đến Khang vương vừa nói ra, sắc mặt Tề Thần càng thêm lạnh lùng, hàng lông mày nhíu lại”

“Nàng ấy không cần, quay về đi.”

Dáng vẻ Khang vương nổi đóa và bỏ đi, nhìn giống như là tức giận.

Ai ngờ chẳng qua hắn đi đến cửa Vương phủ rồi hét một tiếng rất lớn với bên ngoài.

“Nhanh, đem những lễ vật mà ta đã chuẩn bị cho hoàng thẩm vào đây.”

Đường An Phù: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play