Gần đây chiến sự biên ải lần lượt xảy ra chuyện, hội nghị trong nội các diễn ra không ngừng vào mỗi ngày, tuy Tề Thần tân hôn nhưng chính sự quan trọng hơn, mấy ngày liên tiếp cũng nghị sự ở trong cung, cho dù quay về cũng phải đến rất khuya.

Đường An Phù ở Vương phủ nhàn rỗi nên quay về phủ Thừa Ân bá.

Nàng từ chối xe ngựa long trọng mà Vương bá đưa cho, Đường An Phù chỉ mang theo tỳ nữ Phong Linh, hành lý đơn giản.

Đường An Phù ngồi trong xe ngựa, vén rèm xe lên rồi nhìn ra bên ngoài, thuận miệng hỏi người đang ôm kiếm ngồi ngay ngắn ở phía bên kia xe ngựa, mặt không cảm giác, lạnh lùng.

“Tiểu Linh, ngươi…” Đường An Phù vừa mới mở miệng thì bị Phong Linh cắt đứt.

“Vương phi, ta không phải là nha hoàn, mong Vương phi gọi ta là ‘Phong hộ vệ’.”

Đường An Phù quay đầu nhìn Phong Linh rất nghiêm túc, chắc chắn nàng ấy không phải nói đùa, hơn nữa nàng ấy còn hơi chau mày, Đường An Phù có thể cảm nhận được đối phương cũng không thân thiện với mình lắm.

“À, được.” Đường An Phù tôn trọng ý kiến của nàng ấy: “Phong hộ vệ, ngươi có biết ngày thường Vương gia thích ăn và dùng gì không.”

“Không biết.”

Âm thanh Phong Linh lãnh khốc khiến cho Đường An Phù không khỏi cảm thấy kỳ quái, nàng hỏi:

“Phong hộ vệ, ta… trước kia đã đắc tội với ngươi sao?”

“Chưa từng.” Phong Linh nói.

Đường An Phù thả rèm cửa xe xuống, học dáng vẻ của nàng ấy, hai tay ôm ngực: “Vậy sao ngươi giống như có địch ý đối với ta như thế?”

“Vương phi hiểu lầm, trước nay Phong Linh đều đối xử với mọi người như thế.”

Vẫn là nói năng thận trọng mang chút khinh miệt,

Phong Linh không muốn nhiều lời, Đường An Phù hỏi lại cũng vô ích, mỗi một người đều có cá tính riêng, thế gian này giữa người và người chung sống với nhau đều cần có thời gian để thích ứng, bất kể là ai cũng không thể khiến cho tất cả mọi người cảm thấy thích được.

Đường An Phù tôn trọng sở thích và cá tính của Phong Linh.

**

Đường An Phù đột nhiên quay về Bá phủ nên Tạ thị rất ngạc nhiên và mừng rỡ.

Hai người nói chuyện một lúc, Tạ thị lặng lẽ hỏi Đường An Phù ở trong phòng, Đường An Phù nào dám có ý nói nhiều với bà, chỉ một câu ‘Thành’ cũng khiến cho Tạ thị thả tâm trạng treo lơ lửng mấy ngày qua xuống.

Đường An Phủ hỏi Nguyên Nhụy Nương, Tạ thị nói từ sau khi Đường An Phù thành thân thì Nhụy Nương cũng không đến Đường gia nữa, Đường An Phù cảm thấy kỳ lạ cho nên đi đến cách vách hỏi.

Người Nguyên gia nói với Đường An Phù rằng Nguyên Nhụy Nương đã đến một điền trang nhỏ để ở, mấy ngày nay cũng không quay về phủ.

Không trách được nàng ấy không đến Đường gia, thì ra là không ở phủ, lúc này Đường An Phù mới yên tâm.

Từ Nguyên gia quay về, đúng lúc nàng gặp được Đường An Kiệt ở bên ngoài trở về, Đường An Kiệt thấy nàng từ phía Nguyên gia về, vẻ mặt dường như căng thẳng hỏi:

“Tại sao muội lại quay về?”

Đường An Phù bất mãn: “Lời này là sao, muội không thể quay về à?”

“Không phải không thể.” Đường An Kiệt liếc mắt nhìn Nguyên gia, hỏi Đường An Phù: “Muội đi tìm Nguyên Nhụy Nương sao?”

“Đúng thế. Nhưng Nhụy Nương không có ở nhà, nói là đến ở một điền trang nhỏ. Thật là kỳ lạ, ngày trước tỷ ấy nói nông thôn muỗi rất nhiều nên không thích ở. Chắc là muội gả đi nên tỷ ấy ở một mình nhàm chán.” Đường An Phù cảm khái.

Đường An Kiệt cúi đầu không nói, hình như trong lòng không được bình tĩnh.

“Ôi, dù sao ban ngày muội cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm, hai ta ra khỏi thành tìm Nhụy Nương đi.” Đường An Phù đề nghị.

Đường An Kiệt ngây ngô sững sờ nhìn chằm chằm Đường An Phù một lúc, sau đó mới nhăn nhó nói:

“Ta, ta không đi. Mẫu thân bảo ta có thời gian rảnh thì chăm chỉ tập võ.”

“Thôi đi, có lúc nào ca ca chăm chỉ luyện võ chứ?” Đường An Phù nhìn biểu tình của Đường An Kiệt, nghi ngờ hỏi: “Sao muội cứ thấy ca là lạ.”

Đường An Kiệt nghe thế thì đột nhiên dựng lông, thẹn quá hóa giận nói:

“Muội mới là lạ! Vừa thành thân lại không ở trong phu gia chờ đợi, muội không sợ phu quân muội tức giận sao?”

Nghe thế, Đường An Phù bật ngược lại:

“Hắn không có ở nhà, tức giận muội làm gì?”

Đường An Kiệt nghẹn lại, không phục đáp trả:

“Chẳng lẽ phía bên kia không có trưởng bối thân thích nào phải đến thăm hay sao? Vừa mới thành thân đã chạy về nhà mẫu thân, không biết là dạng gì.”

Đường An Phù lơ đễnh:

“Xin lỗi, thật đúng là không có trưởng bối nào phải đến thăm.”

Không có cách nào, ai bảo Tề Thần có thân phận rất cao chứ. Nếu đi thăm thì cũng phải là những tiểu bối kia qua thăm hắn, nhưng tính tình Tề Thần cô độc lạnh lùng, cho dù bọn tiểu bối có lòng ghé qua thì chắc là cũng không có lá gan đó.

Lần này Đường An Kiệt không có lời nào để nói nữa, trực tiếp phất tay áo quay về phủ, Đường An Phù nhìn bóng lưng hắn giống như là đang chạy trốn, vì thế trong lòng nàng càng hoài nghi.

Nàng muốn ra ngoại thành đến điền trang để tìm Nguyên Nhụy Nương nhưng hôm nay lại hơi trễ, cũng không chuẩn bị cái gì, hơn nữa nhìn phương hướng của bầu trời, có lẽ buổi chiều sẽ mưa, ra khỏi thành bất tiện nên ngày khác lại đi.

**

Ở bên trong đợi nửa ngày, Tề Thần lại đến nha môn bộ binh.

Nghị sự mấy giờ liên tiếp khiến cho bầu không khí trong phòng nghị sự của bộ binh nóng nảy không dứt, mọi người ồn ào cũng ồn ào xong rồi, nói cũng nói đủ rồi nhưng chiến sự vẫn chưa thể bàn bạc ra một kết quả thích hợp nhất.

Thái úy Triệu Dân là một lão già rất thích hút thuốc, trừ khi vào triều thì ngày thường đều mang một cái tẩu hút thuốc ở bên hông, đi đến chỗ nào thì lấy ra hút ở chỗ đó, nội các, lúc nghị sự bộ binh, khắp phòng đều là mùi thuốc lá, tướng lĩnh thủ hạ và triều thần khi ra về đều bị choáng váng đầu óc, nhưng ngại vì thân phận của Thái úy đại nhân nên không dám nói gì cả, bọn họ sợ nhất là ngồi nghị sự với Thái úy ở trong một căn phòng

Nhưng có một loại tình huống ngoại lệ — lúc An Nam vương có mặt.

Chỉ cần nơi có An Nam vương, Thái úy đại nhân luôn phải kiềm chế rất nhiều, lúc nhịn không được thì ông ta sẽ tìm một cơ hội chạy ra bên ngoài hút, tuyệt đối không dám hút trước mặt An Nam vương gia, còn về phần nguyên nhân.

Thứ nhất địa vị quyền cao chức trọng của An Nam vương đã thắng được ông ta, thứ hai… tẩu hút của ông ta đều bị An Nam vương bẻ ngay trước mặt.

Một tẩu hút bằng cây đàn vàng, một tẩu hút bằng cây sồi, một tẩu hút bằng vàng, căn bản đều là thịt trong lòng ông ta, một tẩu lại một tẩu, tất cả để bị bẻ gãy.

Thái úy đại nhân khóc không ra nước mắt, tìm An Nam vương để lý luận nhưng An Nam vương rất khó hiểu, ông ta ở đó nói văng cả nước miếng nhưng An Nam vương chỉ dùng mắt lạnh để đối đãi, không có chút gợn sóng nào, muốn động thủ với An Nam vương nhưng tay chân của Thái úy đại nhân lại không phải là đối thủ cúa hắn… Cái gì? An Nam vương không dám động thủ với ông ta?

A a, chắc là các ngươi vẫn chưa thấy có một năm An Nam Vương ở trên điện đạp một Ngự sử kể chuyện gây thị phi đến nỗi gãy eo.

Thế nhân đều biết, trong từ điển An Nam vương chưa từng có hai chữ ‘Không dám’!

Cái gì cái gì?

Vẫn có thể tìm bệ hạ lý luận?

A a a, lại không nói vì chuyện tẩu thuốc gây ầm ĩ trước mặt bệ hạ có mất thể thống hay không, coi như Thái úy đại nhân mặt dày gây náo loạn thì có thể thế nào chứ?

Ai cũng biết bệ hạ cưng chiều An Nam vương còn hơn cả nhi tử của mình, biết An Nam vương động thủ với tẩu thuốc của Thái úy, nói không chừng sẽ đau lòng cho cái tay của An Nam vương, trực tiếp hạ chỉ từ nay về sau cấm Thái úy hút thuốc đó.

Dựa vào lịch sự bệ hạ dung túng sủng ái cho An Nam vương trong quá khứ, tỷ lệ chuyện đó xảy ra là rất cao, Thái úy cũng không dám mạo hiểm như thế.

Cho nên không đánh lại cũng không chọc nổi, Thái úy đại nhân bị thua thiệt cuối cùng cũng học được cách ngoan ngoan, không dám hút thuốc lá ở trước mặt An Nam vương nữa.

Phòng bếp nha môn đưa ít thức ăn cho các quan viên nghị sự, cũng là một ít trà và điểm tâm như mấy ngày trước, khô khan, nhàn nhạt khiến cho mọi người nhìn cũng không có khẩu vị. ( app truyện T Y T )

Cho nên phần lớn quan viên cũng không mong đợi vào đồ ăn của nha môn, ngoại trừ vào lúc rất đói không thể nhịn được, dưới tình huống như thế, dường như có người không nguyện ý ngồi vào bàn và ăn.

Lúc này có người đến phòng nhỏ uống trà và nói chuyện phiếm, có người lại chọn đi ra sân ngắm nhìn hoa cỏ để dưỡng ánh mắt một lát.

Trong phòng nghị sự cũng chỉ còn sót lại mấy người, Tề Thần ngồi ở vị trí chủ vị nhắm mắt dưỡng thần.

Sau khi Thái úy Triệu Dân hút thuốc ở bên ngoài và quay trở lại, ngồi ở vị trí đầu tiên ở phía hàng quan viên, ông liếc nhìn Tề Thần hai tay khoanh ngực, mặt như sương lạnh, ông ta cứng rắn đem những lời nói đến bên miệng nuốt trở về, người đang uống trà và ngồi đối diện Bùi Thành An Định hầu cũng trao đổi một ánh mắt bất đắc dĩ.

Cửa phòng nghị sự có một đám người tràn vào, đều là những đám quan chuyên làm thủ tục giấy tờ trong phòng nghị sự, bọn họ đang vây quanh một người trẻ tuổi mặt mày hớn hở.

Người trẻ tuổi kia chính là thị lang Lý Thanh phò tá cho bộ binh vừa mới được cân nhắc vào đầu năm nay, trong tay Lý Thanh cầm hai hộp đựng thức ăn lớn, hắn đặt hai hộp thức ăn lên bàn trong phòng nghị sự, trong hộp đựng thức ăn có đặt một chén sành lớn, trong chén sành chính là mùi cháo gà thơm nức xông vào mũi.

Những người theo hắn vào cửa đều ba chân bốn cẳng giúp đỡ, Lý Thanh tự mình múc cháo từ trong chén sành kia ra, một chén một chén bưng đến trước mặt những quan nghị sự.

“Thê tử hạ quan có tài nấu nướng, hôm nay để hạ quan mang một ít cháo gà đến đây, có rất nhiều, mới các vị cùng thưởng thức một ít.” Lý Thanh khách khí nói.

Chén thứ nhất đương nhiên được bưng đến trước mặt Tề Thần, sau đó mới phân phát theo thứ tự, Thái úy đại nhân đang cảm thấy đói bụng, lại không muốn ăn điểm tâm mà bộ binh đưa tới, cháo gà này đúng là tới rất đúng lúc.

“Ôi, ngươi mới thành thân, phu nhân tân hôn đúng là rất hiền huệ.” Thái úy bưng chén húp liên tục, gật gù nói: “Mùi vị không tệ, thơm ngon.”

Lý thị lang giống như một tiểu tử cười ngây ngô hai tiếng, sau đó lại phát cháo gà cho những đồng liêu.

Phía bên Thái úy múc ăn, những quan viên khác cũng không khách khí, trong chốc lát phòng nghị sự vang lên những tiếng khen không ngớt.

Tề Thần mở mắt ra, thấy đám quan viên trong phòng nghị sự đều cầm một chén cháo, trước mặt hắn cũng có một chén.

Thái úy thấy hắn tỉnh lại, giơ giơ chén giải thích:

“Phu nhân của Lý thị lang nấu cháo gà đưa đến, mùi vị không tệ, Vương gia nếm thử một chút đi.”

Tề Thần vừa mới ngồi xuống nhìn Lý thị lang và mọi người đang ăn cháo, Lý thị lang vội vàng đứng dậy chắp tay với Tề Thần: “Nếu như Vương gia không chê thì mời nếm thử tay nghề của thê tử hạ quan một chút.”

Tề Thần bưng chén cháo gà trước mặt lên, múc một muỗng đưa vào trong miệng, thấu Lý thị lang vẫn đứng nơi đó nhìn hắn, dường như đang chờ đợi hắn đánh giá, Tề Thần ngước mắt lên gật đầu với Lý thị lang một cái:

“Ừ.”

Mặc dù chỉ có một chữ nhưng nhận được sự khẳng định của An Nam vương cũng là điều hiếm thấy, Lý thị lang hài lòng ngồi xuống.

Không thể không nói, hôm nay chỉ vì một chén cháo của phu nhân mà Lý thị lang được nở mặt trước đồng liêu, Lý thị lang mừng rỡ không thể nói nên lời.

Thái úy ăn cháo gà, đột nhiên hỏi một câu:

“Lý thị lang mới thành hôn à.”

Lý thị lang vừa mới ngồi xuống lại đứng dậy lần nữa, trả lời câu hỏi của Thái úy: “Vâng.”

Thái úy gật đầu, nói tiếp: “Nghe nói phu nhân ngươi cũng là tiểu thư xuất thân từ cao môn đại hộ.”

“Vâng, là Thanh Hà Thôi thị.” Lý thị lang vẫn rất hài lòng với thân phận của phu nhân mình.

“Đúng là danh môn thế gia, dạy dỗ nữ nhi thành người hiền lương thục đúc, Lý thị lang đúng là rất có phúc.” Thái úy ăn xong cháo gà rồi làm một động tác tay với Lý thị lang, để cho hắn ngồi xuống nói chuyện không cần cẩn trọng, quay lại thì thấy Tề Thần đang ngồi ở ghế chủ vị ăn cháo.

“Nhắc mới nhớ, Vương gia chúng ta cũng mới thành thân. Thần vương phi là nữ nhi nhà ai?”

Có người ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Nghe nói là bá phủ Thừa Ân.”

Thái úy híp mắt một lúc lâu rồi mới làm ra dáng vẻ như bừng tình hiểu ra:

“A ~ Bá phủ Thừa Ân. Chính là mẫu thân của Vinh An Quận vương đã mất. Ôi, ta chỉ nhớ rằng năm đó Vương phi Vinh An quận vương đột nhiên bị bệnh điên rồi qua đời, cô nãi nãi nhà mình chết không rõ ràng, năm đó người Đường gia đi hỏi thăm cũng không dám liên tục hỏi thăm và tùy tiện vạch trần. Vương gia ngàn chọn vạn chọn, lại chọn trúng cô nương Đường gia làm Vương phi, đúng thật là khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.”

Thái úy ỷ vào thân phận của mình cao nên những lời mà người khác không dám nói nhưng ông ta lại dám nói trước mặt Tề Thần. Chuyện cũ của Đường gia đã lâu lắm rồi không có ai còn đề cập đến, hôm nay Tề Thần lấy nữ nhi Đường gia làm thê tử, điều này cũng không một ai dám nói trước mặt hắn.

Tề Thần thả chén cháo xuống, lạnh lùng đáp lại:

“Bổn vương cưới ai làm Vương phi thì có liên quan gì đến ngươi?”

Thái úy bị nghẹn lại, bỉ đuổi mà mắc cỡ thở dài, cuối cùng cũng không dám nổi lên va chạm ngay trước mặt Tề Thần.

Ăn xong chén cháo gà, hội nghị lại được tiếp tục, từ giờ thân đến giờ dậu mới kết thúc.

Đám người đi ra khỏi phòng nghị sự,ba người kết thành đoàn nói chuyện rồi đi ra khỏi cửa nha môn bộ binh, lúc bọn họ ra khỏi phòng nghị sự thì trời vẫn chưa mưa, ai ngờ vừa đến cửa nha môn thì bỗng nhiên trời mưa như trút nước.

Các đại nhân đều cưỡi ngựa đến bộ binh cho nên mưa một chút cũng không thấy đường, nếu như không muốn trở thành con chuột lột thì cũng chỉ có thể ở lại nha môn bộ binh chờ đợi, hoặc là để cho tùy tùng quay về chuẩn bị xe kiệu, tóm lại là sẽ trễ thời gian.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, bầu trời tối mù mịt, không biết phải đợi đến bao lâu, người người đứng dưới màn đêm buồn sầu.

Đương nhiên Tề Thần cũng cưỡi ngựa đến, hắn ngẩng đầu nhìn mưa rơi nặng hạt, trước khi ra khỏi cửa đã nói tầm này sẽ quay về, nếu chậm trễ thì sợ nàng lại chờ đợi nóng lòng.

Đang do dự không biết có nên đội mưa chạy về hay không, một giọng nói thanh thúy ôn nhu từ trong mưa truyền đến.

“Vương gia, thiếp đến đón ngài về nhà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play