Thái tử vội vàng chạy đến tẩm cung của Hoàng hậu, Hoàng hậu đang để cho cung tỳ bóp vai đấm chân, bà ta duyên dáng sang trọng nhắm đôi mắt, thỉnh thoảng lại nhấn vào huyệt thái dương của mình, dường như dáng vẻ không được tốt lắm.
Thấy mẫu hậu như thế, Thái tử cũng chỉ dám rón rén tiến lên, sợ quấy rầy Hoàng hậu.
Vẫn là cung tỳ nhắc nhở bên tai Hoàng hậu một câu, Hoàng hậu mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy quý tử Thải tử đang quỳ, nhất thời tâm tình càng trở nên thay đổi.
Bà ta ở hậu cung giống như đi trên lớp băng mỏng, tuy ở trên hậu vị nhưng từ bệ hạ cho đến phi tần, không có một ai thật lòng kính trọng bà ta.
Năm gần đây, phủ Lương Quốc công dần dần vào thế yếu, con cháu không ra hồn, lần lượt gây chuyện, đừng nói đến chuyện bà ta muốn mượn khí thế phủ Quốc công để ngồi vững hậu vị, hôm nay còn phải vì hành động của con cháu phủ Quốc công mà phải ầm thầm giải quyết tốt, rất sợ liên lụy đến bản thân và Thái tử.
Nói đến Thái tử, bởi vì là đích tử của bệ hạ, sau khi bệ hạ lên ngồi cũng phong hắn thành Thái tử, một đường trót lọt, từ nhỏ đã tôn vinh, nuôi hắn thành một người có tính tình vô pháp vô thiên, ỷ vào thân phận Thái tử mà làm chuyện xằng bậy, chuyện đứng đắn thì giao cho môn khách của hắn đi làm, còn mình thì làm một vị vương nhàn rỗi sống qua ngày.
Gặp chuyện thì không biết đảm đương, chỉ biết đẩy lên người mẫu hậu là bà tam còn tự hắn thì đến nơi phong lưu hưởng sung sướng, loại hành động trốn tránh này khiến cho Hoàng hậu rất bất mãn. Nhưng nhi tử này là bà ta sinh ra, vinh sủng sau này của bà ta và tương lai của phủ Lương Quốc công đều được buộc trên người hắn, đánh không được, chửi không được, chỉ có thể nỗ lực dạy bảo, trông đợi có một ngày nào đó hắn có thể đột nhiên tỉnh ngộ cũng coi như là cảm tạ trời đất.
“Chịu quay lại rồi?” Hoàng hậu tức giận nói.
Thái tử thấy tình thế không ổn, quả quyết cho đám cung tỳ đang bóp vai đấm chân cho Hoàng hậu, còn hắn thì tự mình đi ra sau lưng Hoàng hậu và chủ động bóp vai cho bà ta:
“Nhiều ngày không gặp, mẫu hậu gầy đi không ít. Mà con ở bên ngoài rất nhớ người, còn cố ý phái người đem đến trà cống phẩm từ phía Đại Hưng, mẫu hậu đã dùng hay chưa?”
Ban đầu Hoàng hậu cũng có hơi không nhịn được khi Thái tử bóp vai cho bà ta, có lẽ Thái tử hoàn toàn không để ý đến nên tay hắn bị đẩy ra, cứ như thế lặp đi lặp lại hai ba lần, Hoàng hậu cũng không có cách nào cầm tay hắn nên xoay người chọc vào trán hắn nói:
“Ngươi nha! Cũng sắp ba mươi rồi, lúc nào có thể khiến cho bổn cung bận tâm đây.”
Thái tử đặt đầu mình trên vai Hoàng Hậu, vẫn giống như thiếu niên nũng nịu trả lời mẫu thân mình:
“Mẫu hậu lao tâm khổ trí, con cảm động, nhớ nhung.”
Cho dù thế nào đi chăng nữa thì cũng là nhi tử mà mình nuôi lớn, Hoàng hậu cũng không đành lòng trách cứ hắn, chẳng qua là hắn có thể bớt đùn đẩy trách nhiệm, khi còn nhỏ có thể thấy chuyện tuổi còn nhỏ để làm lý do nhưng hôm nay hắn cũng đã gần ba mươi, đối với chuyện cứ khuyên can mà không nghe lời, thậm chí có một dáng vẻ nghe không lọt vào tai khi ở trước mặt bà ta như thế này, cứ tiếp tục như thế thì làm sao có thể được.
“Ngươi vừa mới quay lại, tìm thời gian đi đến phủ Quốc công một chuyến, ngoại tổ phụ của ngươi vì chuyện này mà rất tức giận, ngươi cùng ông ấy giải thích cho tốt, không phải chúng ta không cứu Thao Nhi và lúc này Thao Nhi thực sự đã phạm vào chuyện quá lớn, trực tiếp phá nổ trước mặt bệ hạ, nếu cái pháo của hắn đánh xa hơn nửa trượng thì người của phủ Lương Quốc Công sẽ phải gánh vác tội ‘Hành thích vua’.”
Gần đây Hoàng hậu có rất nhiều chuyện nhức đầu, trong đó chuyện thế tử Dương Thao của phủ Lương Quốc công và nữ tế bị giải vào thiên lao là chuyện khó khăn nhất.
Phủ Lương Quốc công và ngoại tổ phụ Dương Thao phủ Tín Quốc công, hai phủ này liên hiệp gây áp lực cho Hoàng hậu, muốn bà ta nhất định phải cứu Dương Thao, chất nữ của bà ta cũng hai ba ngày vào cung khóc lóc kể lể, Hoàng hậu phiền phức đến nỗi đầu sắp nứt ra. Lúc này Thái tử lại hất tay trốn tránh, chạy ra ngoại thành hưởng cuộc sống an nhàn, đem tất cả mọi chuyện ném cho bà ta giải quyết.
Thái tử nghe thế, hắn không nhịn được ở sau lưng Hoàng hậu chép miệng, đợi Hoàng hậu nói xong mới mở miệng đáp:
“Mẫu hậu, chuyện này nhất định ngoại tổ phụ sẽ suy nghĩ thấu đáo. Dương Thao tự mình tìm con đường chết, trách được ai chứ?”
Hoàng hậu tức giận: “Đúng là Dương Thao tự tìm con đường chết, nhưng hắn vẫn luôn trung thành với ngươi, hắn buôn bán ở bên ngoài là vì ai, còn không phải kiếm tiền cho ngươi dùng hay sao. Hôm nay hắn vào đại lao, cho dù ngươi không cứu hắn được thì cũng phải trấn an một chút. Nếu không sau này có ai thật lòng bán mạng cho ngươi?”
Thái tử lơ đễnh: “Ta là Thái tử, con cháu thế gia muốn bán mạng cho ta nhiều như cá diếc qua sông, nếu như Dương Thao không phải là biểu huynh của ta thì dựa vào năng lực của hắn, ta có thể dìu dắt hắn ở bên người tới khi nào?”
“Không nói người khác, ngài cũng biết thế tử Bùi Cảnh An Định hầu đúng không, mẫu thân của hắn là Hầu phu nhân cũng là biểu tỷ của ngài, khi còn bé còn nghe nói để Bùi Cảnh làm bạn đọc sách với ta mấy ngày, chẳng qua khi đó ta còn nhỏ nên có lẽ không nhớ ra hắn, nhưng gần đây ta mới thật sự biết được bản lĩnh của hắn.”
“Đầu năm nay ta ở ngoài thành nhìn trúng một mảnh đất, để cho Dương Thao cầm tiền đi thu đất, hắn lại làm càn thu lấy rồi để một người nhà quê đánh cho mặt mày xám như tro, ném hết mặt mũi. Ngài đoán xem thế nào, ba tháng trước mảnh đất kia giao cho Bùi Cảnh thu, giá cả còn thấp hơn nhiều, Bùi Cảnh thông minh, biết được ta muốn mảnh đất kia nên buổi tối hôm đó đã đem khế đất đưa đến cho ta.” Thái tử hài lòng nói.
Hoàng hậu nghe xong thì nghi ngờ: “Vô duyên vô cớ đưa khế đất đến để làm gì, còn chẳng phải là muốn bám vào Thái tử điện hạ để leo cao hay sao, như thế mà cũng dám lấy ra để nói. Ta thật sự không biết hắn có cái bản lĩnh gì đâu.”
Thái tử cũng không giận, thần bí cười hì hì tiếp tục nói: “Mẫu hậu không biết rồi. Chẳng qua việc Bùi Cảnh đưa đồ cho ta cũng không phải là chuyện lạ, ta nói hắn có bản lĩnh là nói chuyện khác.”
“Năm ngoái ta muốn xây một tòa phập tháp cao trăm thước ở sau núi chùa Vân để cho phụ hoàng dùng cúng tế, công bộ và lễ bộ lại nói tháp cao một trăm thước không làm ra được, bản vẽ của bọn họ không thích hợp với bản vẽ xây dựng, khó khăn chồng lên khó khăn nên phải trì hoãn, không nghĩ đến bản vẽ mà công bộ và lễ bộ không thể vẽ ra lại được Bùi Cảnh vẽ hoàn chỉnh.”
“Ta để cho Công bộ thị lang xem qua bản vẽ của hắn, đều nói hắn là nhân tài chưa xuất thế ở trong nghề kiến tạo, mẫu chốt là tính tình của nhân tài kia lại rất hợp với ta, gần đây ở ngoài thành ta có gặp hắn mấy lần, là một người có thể lập nghiệp cũng là người biết cách ăn nói, so với Dương Thao thì mạnh hơn rất nhiều.”
Thái tử so sánh Bùi Cảnh và Dương Thao, nhìn dáng vẻ này có lẽ là muốn sau này tiếp tục nâng đỡ Bùi Cảnh.
Không phải Hoàng hậu rất thích giọng điệu này của Thái tử, dù sao thì Dương Thao cũng xuất thân từ nhà ngoại của bà ta, những năm này Hoàng hậu đều nhìn thấy những việc làm của Thái tử, đúng là có ngu xuẩn nhưng lại trung thành. Lúc này hắn lại chọc phải bệ hạ, làm nổ cái thôn trang của An Nam vương, tội càng thêm tội, Hoàng hậu muốn bảo vệ cũng không có cách nào, nếu không thì tất nhiên là phải cứu.
Hôm nay bà ta không cứu được đã không thể ăn nói với Dương gia, Thái tử còn có dáng vẻ muốn bỏ rơi hắn ngay lập tức, hơn nữa cũng đã tìm được người thay thế Dương Thao.
Quả thật Bùi gia và Dương gia cũng có chút quan hệ gần gũi, mẫu thân Bùi Cảnh và Hoàng hậu là biểu tỷ muội, có thể nói là thân thiết, nếu như bà ta và Thái tử có chuyện gì thì phủ Lương Quốc công sẽ xông lên đầu tiên.
Nhưng việc Dương Thao bị thế tử vứt bỏ trở thành sự thật, Dương gia phải đợi qua một khoảng thời gian, khi tình thế bình tĩnh trở lại mới có thể phong thứ tử của mình lên làm thế tử, có thể nói là hao tổn nặng nề, hầu phủ An Định chọn đầu hàng Thái tử vào lúc này, có lẽ cũng nhìn trúng cơ hội trời cho này.
Cũng được, coi như là Dương gia tìm được một trợ lực khi ở trong khó khăn đi. Hoàng hậu không bày tỏ chuyện Thái tử kết giao với Bùi Cảnh nữa, coi như là thầm thừa nhận.
Thái tử thấy Hoàng hậu hòa hoãn, trong bụng cũng ổn định, tâm tư thoải mái hơn, hắn từ sau lưng Hoàng hậu đi đến trước người bà ta, ngồi ở chỗ mà cung tỳ vừa mới ngồi để đấm chân cho Hoàng hậu vào lúc nãy, hắn vừa lấy lòng đấm chân cho Hoàng hậu vừa nói:
“Mẫu hậu, gần đây nhi tử nhìn trúng một người, muốn được lấy nàng làm thiếp, ngài có thể ban một ý chỉ gả nàng cho ta được không?”
Hoàng hậu giận trừng mắt: “Ngươi lại nhìn trúng người khác? Trong phủ Thái tử còn chưa đủ sao? Thái tử phi đã đến trước mặt ta khóc lóc kể lễ bao nhiêu lần rồi? Ngươi còn chưa thấy đủ hay sao?”
Thái tử cười hì hì: “Đừng nhắc đến Thái tử phi, ngày ngày khóc sướt mướt làm cho cái phủ Thái tử giống như có tang sự. Cũng vì nàng ấy có dáng vẻ kia nên trong phủ đã không có người vào từ lâu lắm rồi. Chẳng qua lúc này nhi tử đảm bảo, chỉ cần ngài ban ý chỉ cho ta, ít nhất ta… hai… một năm không muốn người mới nữa, có được hay không?”
Hoàng hậu bóp trán, đầu đau như sắp nứt ra.
“Mẫu hậu ~~~” Thái tử thúc giục.
Hoàng hậu không biết phải làm sao: “Vừa ý người nào? Nếu là nữ nhi cao môn đại hộ thì đừng nghĩ đến nữa, người ta sẽ không thèm đồng ý đâu.”
“Không phải là cao môn đại hộ, chỉ là một phủ bá tước nho nhỏ, nếu như tiểu cô nương kia thật sự không câu dẫn người khác thì ta cũng lười liếc mắt đưa nàng nhập phủ.” Thái tử khinh miệt nói.
“Phủ bá tước?” Trong lòng Hoàng hậu có suy đoán không ổn.
“Đúng vậy. Bá phủ Thừa Ân.”
Suy đoán của Hoàng hậu cũng đầy đủ: “Phủ bá tước nào?”
“Tứ tiểu thư Thừa Ân bá, Đường An Phù. Vừa rồi ta nhìn thấy nàng ở ngoài điện, dáng vẻ kia…” Thái tử còn đang nhớ đến dư âm của nét đẹp kia đánh trúng vào buồng tim.
“Ha. Tứ tiểu thư Thừa Ân bá…” Hoàng hậu bật cười trước sự dốt nát của nhi tử mình.
Thái tử không rõ cho nên cứ ở đó tiếp tục tưởng tượng: “Nếu so sánh với nàng, hậu viện của ta chỉ là những con cá dung tục không thể lọt vào mắt.”
Hoàng hậu cố gắng để cho bản thân mình tỉnh táo lại, giọng nói bình thường: “Gần đây ngươi ở ngoại thành có nghe nói chuyện An Nam vương thành thân không?”
Thái tử không hiểu, hắn hỏi mỹ nhân, mẫu hậu nói chuyện An Nam vương làm gì, nhưng vì mỹ nhân cho nên hắn ngoan ngoãn trả lời.
“Nhi thần biết.”
“Vậy ngươi có biết người An Nam vương cưới là ai không?” Hoàng hậu nhẫn nại hỏi.
Đầu óc Thái tử mơ hồ: “Ai? Hình như không phải là cao môn đại hộ gì.”
Thái tử có rất nhiều tai mắt ở trong Kinh Thành, nếu như An Nam vương có dã tâm muốn cưới nữ nhân cao môn đại hộ làm Vương phi thì những khách khanh của phủ Thái tử sẽ báo cho hắn biết.
Nhi tử ngu xuẩn đến cảnh giới nhất định, Hoàng hậu cảm giác lồng ngực khó chịu, ngay cả hô hấp cũng không thể thông thuận.
Bà ta tỉnh táo khoát khoát tay với hắn: “Ngươi quay về đi.”
Thái tử sửng sốt một lát: “Hả? Mẫu hậu còn chưa nhận lời chuyện mỹ nhân với ta mà.” ( app truyện TᎽT )
Hoàng hậu giơ chân lên đạp trước ngực Thái tử khiến cho hắn từ trên đệm thêu ngã xuống:
“Cút —”
Thái tử vô duyên vô cớ bị Hoàng hậu đạp cho một cái nên sợ hãi không hiểu cái gì, hắn cũng nói rất tốt nhưng sao mẫu hậu lại tức giận chứ? Từ nhỏ Thái tử đã biết xem sắc mặt Hoàng hậu, biết mẫu hậu như thế này là đang tức giận nên không dám nhiều lời nữa, hắn bò dậy từ trên đất rồi ảo não lui ra ngoài.
Ma ma hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu nghe được tiếng động nhưng cũng không dám đi vào trong, đợi sau khi Thái tử đi ra thì bà ta mới đưa Thái tử rời cung, Thái tử vẫn không biết có chuyện gì xảy ra nên kể lại chuyện lúc nãy cho ma ma nghe, ma ma nhìn Thái tử kinh ngạc nói:
“Chẳng lẽ Thái tử không biết người mà An Nam vương cưới là ai sao?”
Thái tử cau mày: “Tại sao lại hỏi ta chuyện này, ta nói là nữ nhi Thừa Ân bá, có quan hệ gì với An Nam vương…”
Thái tử không nói câu tiếp theo, bởi vì cuối cùng hắn cũng phản ứng lại được.
Trước khi hắn vào cung đã nghe nói Hoàng hậu tổ chức tiệc trong cung cho phu thê An Nam vương, mà hắn lại thấy Đường An Phù ở bên ngoài tẩm điện của Hoàng hậu, nói như thế…
“Thái tử biết rồi sao?” Ma ma thấy vè mặt Thái tử bừng tình thì biết hắn đã tỉnh ngộ, lại nói:
“Nữ nhân mà An Nam vương cưới chính là Đường An Phù nữ nhi của Thừa Ân bá, ngài nói với Hoàng hậu nương nương rằng mình muốn An Nam vương phi, sao Hoàng hậu nương nương lại không tức giận được chứ?”
Tại sao lại là… nàng? Thái tử nghĩ thầm: Nàng thành An Nam vương phi, chẳng lẽ kiếp này cũng đừng nghĩ dính dáng đến nàng?