Đôi mắt lạnh lùng của Tề Thần lộ ra tia nghi ngờ, chỉ thấy Đường An Phù đưa cổ tay trắng nõn ra, vô tội lại nhu nhược nói:

“Vương gia dắt thiếp đi có được không vậy ~~”

Đường An Phù mềm mại nói, giọng nói nũng nịu kia vừa phát ra, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng phải mềm nhũn nửa người.

Nhưng mà người trước mặt nàng là Thần vương đó!

Cung tỳ lúc trước giảng đạo cho Đường An Phù cũng mặc niệm ở trong lòng, bởi vì mấy năm trước nàng ta từng ở bên cạnh Hoàng hậu và thấy một thiên kim thê gia, nàng ta ủ vào gia thế hiển hách và dung mạo tuyệt lệ nên gan lớn bằng trời dám khiêu khích Thần vương, sau đó thiên kim thế gia kai bị Thần vương cho một chưởng đánh bay ra ngoài khi ở trước mặt Hoàng hậu.

Thiên kim thế gia kia bị đánh ngã xuống đất, vì ngã vào nền đất nên nàng ta bị gãy hai cái răng cửa, máu mũi chảy giàn giụa.

Khi đó Thần vương mới mười bảy tuổi, ở trong cung đánh một trận mà thành danh, từ sau đó, trong cung hay bên ngoài đều không có một nữ nhân nào dám đến trước mặt hắn khiêu khích, cho dù xinh đẹp cũng không dám.

Tình cảnh yên lặng ngắn ngủi khiến cho tất cả cung tỳ đều khẩn trương nuots nước miếng.

Xong rồi xong rồi xong rồi.

Vương gia cau mày…

Vương gia thay đổi sắc mặt…

Vương gia giơ tay lên…

Vương gia muốn đánh người…

Hả???

Vương gia nắm tay Thần vương phi…

Vương gia nắm tay Thần vương phi, đi.

Tất cả đám cung tỳ trố mắt nhìn nhau, nói gì mà lãnh khốc vô tình, không gần nữ sắc chứ!

**

Hoàng hậu tổ chức tiệc ở trong cung của mình, chiêu đãi phu thê Thần vương, ngoại trừ Hoàng đế, còn có các phi tần trong cung, phàm là những người có tước hiệu và phẩm cấp đều tham gia, như vậy cũng có thể thấy bệ hạ coi trọng Tề Thần đến nhường nào.

Đường An Phù đi theo Tề Thần, nửa bước cũng không rời, hoàn toàn giống như một nữ nhi tiểu hộ chưa từng thấy qua việc đời, ngoại trừ xinh đẹp ra thì không biết thứ gì.

Hoàng hậu đã không dưới bảy tám, đưa mắt dừng trên người Đường An Phù, mang sự tìm tòi nghiên cứu, phỏng đoán bà ta đang nghĩ rằng tại sao Tề Thần lại vừa ý Đường An Phù.

“Xem ra Thần vương phi vẫn còn nhỏ tuổi, năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?” Hoàng hậu tỉnh bơ nói.

Đường An Phù đột nhiên bị gọi tên nên nhanh chóng quay sang nhìn Tề Thần, sau đó nàng mới nhỏ giọng trả lời: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, năm nay thiếp mười bảy.”

“Nhắc đến mới nhớ, bổn cung và mẫu thân ngươi cũng coi như là quen biết, mẫu thân ngươi lúc còn trẻ chính là nữ nhi nhà tướng, trong kinh nổi danh là tiểu bá vương, ai cũng không dám chọc, không nghĩ đến sau khi gả cho Đường Ích, sinh ra nữ nhi cũng không giống với nàng ấy lắm, lịch sự nhu nhược.” Hoàng hậu nói.

Tạm thời Đường An Phù nghe nhưng không hiểu ý trong lời nói của bà ta, ngây thơ cười nói:

“Hoàng hậu nương nương, thiếp cũng học qua một chút võ công, chẳng qua là không lợi hại được như mẫu thân, phụ thân thiếp từng nói, sớm muộn gì nữ nhi của người phải xuất giá, học võ công giỏi không bằng gả cho một phu quân tốt.”

Hoàng hậu nói: “Vậy ngươi thì sao, ngươi cũng nghĩ như thế ư?”

Đường AN Phù nghiêm túc gật đầu: “Vâng, thiếp cũng nghĩ như thế. Nữ nhân vô tài chính là đức, hầu hạ phu quân cho thật tốt, xử lý hậu viện ổn thỏa, chăm sóc kỹ cho tương lai của hài tử là được rồi.”

Hoàng hậu cười: “Ngược lại là một người không tính toán.” Sau đó bà ta quay người nói với Đức Minh đế:

“Bệ hạ, Thần vương phi đơn thuần như thế, cũng không biết có thể giúp Thần vương xử lý hậu viện thật tốt hay không, không bằng tìm hai người giúp đỡ nàng, đều là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, đoan trang hiền huệ, nhất định là sẽ giúp đỡ cho Thần vương phi thật tốt.”

Đức Minh đế nhìn về phía Hoàng hậu, không biết bà ta nói thật hay giả, hừ một tiếng, vừa định mở miệng thì nghe Đường An Phù ở dưới hỏi:

“Hoàng hậu nương nương muốn cho Thần vương phủ thêm người sao?”

Trong đôi mắt Hoàng hậu lộ ra ánh sáng, âm thanh mang theo nguy hiểm: “Ngươi không muốn sao?”

Đường An Phù vui vẻ nói: “Nguyện ý. Thiếp nguyện ý.’

Câu trả lời này khiến cho tất cả mọi người trong điện đều bất ngờ, phi tần thì ghé lại gần nhau rối rít nghĩ: Chẳng lẽ Thần vương phi là người ngu ngốc.

Hoàng hậu cho phu thê bọn họ thêm người mới, nàng không phản đối thì thôi đi, ngược lại còn vui vẻ nói nguyện ý!

Hoàng hậu lại không nghĩ tới Đường An Phù nói như thế, trực tiếp nghi ngờ có phải nàng hiểu sai ý của mình hay không. Chẳng qua cho dù nàng nghe không hiểu thì đối với Hoàng hậu cũng không có gì khác biệt.

“Bệ hạ, nếu Thần vương phi đồng ý…” Hoàng hậu chưa dứt lời thì lại nghe Đường An Phù nói tiếp:

“Hoàng hậu nương nương, lúc ngài chọn người vào phủ thì có thể chọn người nào đó biết nói chuyện và làm việc hay không. Tỳ nữ hầu hạ ở trong phủ không đủ, ngài có thể cho thêm nhiều một chút, thiếp sẽ không chê đâu.”

Những âm thanh bàn luận của mọi người đều ngừng lại, phía bên Đức phi truyền đến một tiếng cười khẽ, phá vỡ sự lúng túng:

“Thì ra Vương phi có ý này.”

Vẻ mặt Hoàng hậu cứng lại: “Thần vương phi ở chỗ bổn cung nói đùa sao?”

“Hoàng hậu nương nương, thiếp cũng không nói đùa, đúng là trong Vương phủ rất ít người, nếu ngài không tin thì hỏi Vương gia. Vương gia ~ Chàng nói gì đi ~ Có phải trong phủ chúng ta thiếu người hay không ~”

Đường An Phù nũng nịu uốn éo nhìn về phía Tề Thần, đôi mắt to nháy nháy, nghịch ngợm lih động.

Tất cả mọi người nhìn Tề Thần đặt ly trà xuống, nhớ đến xưa nay Thần vương đều lãnh đạm với tất cả mọi người, Thần vương phi như thế hẳn là muốn tự mình tiến lên mũi đao.

Ai ngờ Tề Thần lại gật đầu một cái, nghiêm nghị đáp lại:

“Ừ. Nhưng ta thích yên tĩnh, nội viện không cần thêm người, muốn thêm thì đưa đến tạp phòng đi.”

Bầu không khí trong điện lại lúng túng lần nữa, lần này Đức phi cũng không biết nên cứu vãn cục diện này như thế nào.”

Đôi phu thê còn sợ Hoàng hậu không thể thở nổi, ngay trước mặt bà ta dám nói đem những thiếp thất mà mình ban cho đến tạp phòng.

Đường An Phù nhịn cười, mềm mại nhận lời: “Vâng ~ Thiếp nhớ kỹ.”

Đoạn nói chuyện ngắn ngủi của hai người khiến cho đại đa số mọi người đều nổi da gà.

Thì ra Thần vương gia lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết lại thích nữ nhân như thế này, cả người nũng nịu, giọng nói mềm mại, ngoại trừ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thì cả người lộ ra một khí chất đê tiện diêm dúa làm cho người ta cưng chiều.

“Các ngươi…” Hoàng hậu bị chọc tức không nói nên lời, sắc mặt ngày càng tái đi, ngón tay chỉ vào Đường An Phù cũng run rẩy.

“Ha ha ha.”

Bỗng nhiên trong điện vang lên một trận tiếng cười cởi mở, Đức Minh đế ngồi ở đế vị cười to.

Ông cười, bầu không khí trong điện cũng thay đổi.

“Nhìn đi, Tiểu Thập Lục đúng là đã thông suốt, biết thương người. Ha ha ha. Được, được.” Điểm chú ý của Đức Minh đế đương nhiên là khác với mọi người.

Mọi người đang lo lắng lúc này Thần vương và Hoàng hậu có kết thù hay không, nhưng bệ hạ ở bên kia lại vui vẻ bảo Thần vương biết đau xót cho thê tử.

“Bệ hạ, sao người có thể hùa theo bọn họ, thần thiếp còn chưa nói hết lời, chẳng qua là thần thiếp thấy Thần vương phủ thưa thớt…” Hoàng hậu vội vàng biện giải cho mình.

Đức Minh đế không nghĩ sẽ nghe nên khoát khoát tay cắt đứt:

“Được rồi được rồi, Thần vương phủ của đệ ấy có thiếu người hay không thì tự phu thê bọn họ có tính toán, hậu viện của Tiểu Thập Lục, tẩu tử như nàng cũng quản quá nhiều rồi, hậu viện của Tiểu Thập Lục ít người hay không thì liên quan gì đến tẩu tử như nàng đâu. Nếu như nàng có sức lực kia, chi bằng quản tốt nhi tử của nàng đi.”

Đức Minh đế bình tĩnh chặt đứt suy nghĩ muốn nhét thêm người vào Thần vương phủ của Hoàng hậu.

Chuyện cho đến bây giờ, cuối cùng trái tim Đức Minh đế cũng hướng về bên này.

Đường An Phù âm thầm chặc lưỡi hít hà, chẳng lẽ Hoàng đế xem Tề Thần như nhi tử mình mà cưng chiều.

Không đúng.

Hoàng đế cũng không tốt với nhi tử của mình giống như vậy.

Hoàng hậu bị Hoàng đế khiển trách ngay trước mặt mấy câu, lại nghe ông nói đến Thái tử, nhất thời bà ta cũng không nhiều lời nữa.

Yến tiệc rất nhanh đã dùng xong, Đường An Phù cũng nhận không ít lễ vật của Hoàng hậu. Chuyến đi vào cung lần này, có thể nói là kiếm được rất nhiều, nàng âm thầm cảm khái xuất giá khác nhau, cảnh ngộ cũng hoàn toàn khác nhau.

Dĩ nhiên Đường An Phù không cho rằng những người này lấy lòng nàng vì nàng đủ ưu tú, trong xã hội nam quyền này, thân phận và năng lực của nam nhân quyết định địa vị của nữ nhân.

So với khi gả cho Bùi Cảnh, đúng là khác nhau một trời một vực. ( app truyện TᎽT )

Sau buổi tiệc, Đường An Phù và Tề Thần rời khỏi cung, ai ngờ chưa rời đi thì Tề Thần bị Đức Minh đế gọi đến thư phòng nói chuyện, Đường An Phù không nghĩ sẽ quay về cung điện của Hoàng hậu đợi nên chờ ở trong ngự hoa viên cách cung điện Hoàng hậu không xa.

Đường An Phù bảo cung nhân cầm chút đồ ăn cho cá đến, nàng ngồi ở lan can trong đình xem cá, nhìn cá chờ Tề Thần.

Nàng vung thức ăn cá xuống hồ, nhìn các loại cá trong hồ nổi lên tranh đoạt thức ăn, lúc nàng đang cảm thấy thú vị và nhìn đến nhập thần thì nghe một tiếng vang lên ở ngoài đình:

“Là mỹ nhân nhà nào ở lại đây?”

Đường An Phù xoay người thì thấy Thái tử Tề Hiền đi lên đình xem cá, hai người đối mặt với nhau, đều sửng sốt một lát.

Bởi vì gần đây Thái tử vì chuyện phủ Lương Quốc công nên sợ là bị quấy quầy và dính líu nên tìm một lý do, đến bên ngoài thành lánh nạn một thời gian, ngược lại hắn ta nghe nói An Nam vương thành hôn, nhưng An Nam vương cô độc cao ngạo lại lãnh đạm, thành thân cũng không mời những tiểu bối như bọn họ qua phủ dự tiệc, người phủ Thái tử sẽ tự chuẩn bị quà, vì vậy Thái tử không biết người mà An Nam vương cưới là ai.

Hắn từ ngoài thành quay về, chuyện đầu tiên dĩ nhiên là vào cung bái kiến mẫu thân hắn nhưng nhìn thấy trong đình xem cá có một bóng lưng của nữ nhân vô cùng xinh đẹp đang ngắm cảnh, cho là nữ quyến của phủ nào đó vào cung, bởi vì bóng lưng kia thật sự câu dẫn người khác cho nên hắn không nhịn được tiến lên thử dò hỏi một chút.

Không nghĩ đến lại là mỹ nhân đã từ trong tay hắn chạy thoát vào lần trước, Thái tử cảm thấy rất ngạc nhiên và mừng rỡ.

“Đường tiểu thư. Hôm nay sao tiểu thư lại rảnh rỗi vào cung thế? Một mình tiểu thư đến đây sao?”

Ánh mắt Thái tử dừng trên khuôn mặt kiều diễm của Đường An Phù, cảm khái trên cõi đời này lại có một mỹ nhân như nàng, lại cảm khái một mỹ nhân như thế mà vẫn không bị hắn thu vào hậu viện, rất tiếc nuối.

Đường An Phù nhìn xung quanh một vòng, lúc trước nàng đã cho cung nhân mang thức ăn cho cá đến lui về, nàng ở đây đợi tề thần nhưng không nghĩ rằng mình sẽ gặp Thái tử.

Trong lúc nàng đang lo lắng không biết nên ứng phó thế nào thì sau lưng Thái tử có một lão thái giám tiến lên nhắc nhở:

“Điện hạ, nương nương vẫn còn đang đợi, nếu đến trễ thì nương nương sẽ trách tội.”

Sau khi Thái tử được nhắc nhở thì có chút không nhịn được, nhưng sau khi Dương Thao xảy ra chuyện, phủ Lương Quốc công cho mẫu hậu không ít lời ong tiếng ve khiến cho mẫu hậu quở trách hắn không ít, gần đây quả thật Thái tử không nên trêu chọc mẫu hậu tức giận.

Cuối cùng liếc mắt nhìn vẻ đẹp của Đường An Phù, Thái tử vừa mới hứng thú đã phải rời đi, trong đầu đã bắt đầu tính toán, nhất định phải đem mỹ nhân khiến cho lòng hắn ngứa ngáy này vào hậu viện.

Đường An Phù nhìn bóng lưng Thái tử rời đi, lần đầu tiên cảnh thấy chế độ trưởng thừa (*) không được tốt, giống như đức hạnh của Thái tử như thế chính là tầm thường không đứng đắn, coi như tương lai có lên ngôi cũng sẽ chỉ là một tên hôn quân ham mê tửu sắc tin vào lời sàm ngôn, đúng là không có chỗ tốt nào đối với đất nước hay dân chúng.

Lại đợi ở đình xem cá một lát, Tề Thần nói chuyện xong với bệ hạ cũng quay trở lại, Đường An Phù cho số thức ăn còn lại ở trong tay ném vào hồ, vỗ tay cho sạch rồi cười chạy xuống đình, đáng yêu đứng trước mặt Tề Thần.

“Chúng ta đi thôi.”

Nhưng Tề Thần lại đứng bất động tại chỗ, Đường An Phù đi hai bước phát hiện ra hắn không đuổi theo thì quay lại hỏi:

“Sao thế?”

Tề Thần nâng tay về phía nàng: “Tại sao không dắt?”

Đường An Phù ngẩn người, đi hai bên nhìn một chút, xung quanh cũng không có ai nhìn, dắt tay cũng không có ý nghĩa gì cả.

Chỉ thấy trong đôi mắt Tề Thân lộ vẻ nghi ngờ, nàng nói: “Ta chỉ là sợ chàng không thích.”

“Sao ta lại không thích.” Tề Thần nói xong thì chủ động đem tay mình đưa đến trước mặt Đường An Phù.

Đường An Phù nhìn tay của hắn, trái tim khó hiểu, cúi đầu, thẹn thùng dắt tay hắn.

Buổi sáng nàng ở trước mặt mọi người chủ động dây dưa với Tề Thần chẳng qua chỉ là ứng phó với những mắt chó coi thường người khác kia, bây giờ nếu như âm thầm dây dưa thì có chút ngượng ngùng.

Tề Thần nắm lấy tay nàng, bàn tay khô ráo nóng hổi bao phủ lấy bàn tay mềm mại lạnh như băng của Đường An Phù, không nói ra được chỗ nào phù hợp.

“Đi thôi.” Đường An Phù cúi đầu, đỏ mặt nói.

Tề Thần vẫn bất động, đợi đến lúc Đường An Phù không hiểu ngẩng đầu lên nhìn hắn thì Tề Thần mới nói:

“Buổi sáng nàng không dắt ta như thế này.”

“Hả?” Sau khi Đường An Phù nhớ lại, nàng thử dùng hau cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Tề Thần rồi hỏi: “Dắt như thế này sao?”

Tề Thần cúi đầu nhìn thân thể nàng và cánh tay mình được kẹp ở giữa, hắn lắc đầu nói: “Gần một chút.”

“Gần nữa sao… Hả?” Đường An Phù nói xong mới hiểu được ý của Tề Thần.

Hắn chính là muốn nàng, dán vào hắn đi!

Đại im lìm này!

Sau khi hiểu được ý đồ của Tề Thần, Đường An Phù hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình buông ra một chút, hai cánh tay ôm chặt lấy cánh tay Tề Thần, còn cố ý dùng thứ mềm mại ở trước ngực mình cà lên hắn một chút, Tề Thần cảm giác đúng rồi, lúc này mới hài lòng.

Hai người cứ như lúc tới, gần gũi thân mật rời khỏi cung.

Trên đường rời khỏi cung gặp không ít cung nhân, rối rít dùng ánh mắt ‘An Nam vương bị hồ ly tinh quấy rầy’ ‘Hồ ly tinh không biết xấu hổ không bị ảnh hưởng một chút nào’ nhìn đến mức khiến cho Đường An Phù xấu hổ muốn chui vào trong lồng ngực Tề Thần.

Đường An Phù bị người ta hiểu lầm, khóc không ra nước mắt.

Một đường đi ‘Nhẫn nhục gánh vác trọng trách’, dường như chứng thực danh tiếng nàng dựa vào sắc đẹp để lên chức.

\

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play