Đường An Phù phải hủy bỏ ý định nấu canh cho Tề Thần vào mỗi đêm, nàng tự mình làm mấy món ăn sáng. Chẳng qua vào lúc chạng vạng, người canh cửa quay lại bẩm, nói là trong cung truyền tin cấp báo, Tề Thần bị bệ hạ giữ lại ở nội các nghị sự, buổi tối không thể quay lại dùng cơm, bảo Đường An Phù không cần chờ hắn.
Trong tin cấp báo bảo là biên ải có chiến sự, Đường An Phù biết được tầm quan trọng cho nên cũng hiểu được.
Giữ lại một ít đồ canh nóng cho Tề Thần cũng không có vấn đề dì, Đường An Phù tự mình dùng xong bữa tối và nằm trên giường nghỉ ngơi rất sớm. Hai ngày nay thật sự mệt nhọc, cho nên dù nàng thức dậy vào buổi chiều nhưng nằm trên giường cũng buồn ngủ rất nhanh.
Không biết ngủ bao lâu, nàng nghe thấy trong phòng có tiếng động nhẹ, Đường An Phù mở mắt ra thì thấy một bóng người cao lớn đứng dưới ngọn đèn, uống từng ngụm canh nóng mà nàng đã cất phần cho Tề Thần.
Đường An Phù ngồi dậy, giọng nói khàn khàn:
“Chàng về rồi sao.”
“Ừ.”
Tề Thần đáp lại một tiếng, thả cái thìa vào trong chén canh rồi thuận tay rót ly trà, một tay bưng chén một tay cầm ly trà đi vào phòng trong, hắn đưa nước trà cho Đường An Phù, còn mình thì ngồi ở cạnh giường uống canh.
“Chàng dùng cơm trong cung rồi sao?” Đường An Phù hỏi.
Tề Thần gật đầu: “Ừ.”
Đường An Phù thấy hắn uống một hớp, dường như rất thích mùi vị của món canh này, nàng không nhịn được hỏi: “Ăn ngon không?”
\Tề Thần lại gật đầu: “Ừ.”
Đường An Phù vui vẻ chỉ vào bản thân mình: “Ta làm.”
“Ta biết.”
Tề Thần giương mắt nhìn nàng, múc một thìa đưa đến miệng Đường An Phù, Đường An Phù há miệng uống một hớp, không tính là ngọt nhưng giờ phút này nàng cảm thấy trong lòng mình rất ngọt ngào.
Hai người cứ từng người từng ngưởi một hớp, Tề Thần nói: “Ăn nhiều một chút, đợi lát nữa còn làm việc.”
Đường An Phù nghe ra giọng hắn không được đúng lắm, canh ngọt trong miệng cũng chẳng ngon miệng chút nào.
Nàng đè thìa canh mà Tề Thần đưa đến, chân thành nói:
“Vương gia, ta có thể thương lượng với chàng được không?”
Tề Thần không hiểu: “Cái gì?”
Đường An Phù uyển chuyển nói:
“Chính là… Tối nay hai chúng ta có thể ‘thay đổi’ cách thức một chút được không?”
Tề Thần nhìn Đường An Phù và sửng sốt một lúc, sau đó thì hình như suy nghĩ gì đó nên uống sạch chén canh, trịnh trọng gật đầu với Đường An Phù:
“Được.”
Đường An Phù thấy vậy, trong lòng thầm vui mừng nhưng lại nghe Tề Thần nói tiếp:
“Nàng muốn ở đâu cũng được.”
Tôm khô?
Đường An Phù cảm thấy suy nghĩ này của hắn hình như đã bị lệch hướng, mặc dù nhìn Tề Thần vẫn lãnh đạm như bình thường nhưng trong đôi mắt lại dâng lên vẻ hứng thú, điều này khiến cho Đường An Phù thầm khẳng định suy đoán của bản thân mình.
Quả nhiên chỉ thấy Tề Thần chỉ vào phòng ngoài rồi nói:
“Thư phòng nhỏ, án thư…”
Bỗng nhiên Đường An Phù nghiêng người lên phía trước, quả quyết che cái miệng ăn nói bậy bạ kia của Tề Thần, nàng hy vọng có thể dùng điều này cắt đứt đi mong đợi ở trong đầu hắn.
“Ta không có ý này.” Đường An Phù nói.
Tề Thần cau mày không hiểu, nắm lấy tay Đường An phù hỏi: “Nàng không thích thư phòng nhỏ và án thư, thế thì nàng thích chỗ nào?”
“Ta thích…” Đường An Phù hận đến mức không thể tự cắn lưỡi mình: “Không đúng không đúng, ta không thích. Cũng không phải, ta thích… A da, ý ta là tối nay có thể… đình chiến hay không.”
“Vì sao?” Tề Thần hỏi.
Chàng còn hỏi tại sao? Nàng cũng không muốn ngày mai vào giờ ngọ mới rời giường nữa đâu. Đường An phù nghĩ thầm.
Nhìn Tề Thần hơi nhíu mày lại, Đường An Phù biết rằng mình không nên nhưng vẫn sinh ra một cảm giác bất lợi và đau lòng, cuối cùng thái độ vẫn không thể kiên định được, giơ ngón tay Tề Thần lên:
“Vậy thì một lần, không thể nhiều hơn được nữa. Chàng có biết mỗi ngày ta thức dậy vào lúc nào hay không? Tối nay chỉ một lần, còn dư thì sau này lại bổ sung, có được không?”
Tề Thần nhìn một ngón tay kia, dường như không lo lắng gì nhiều, hắn cầm lấy bàn tay của nàng rồi nhận lời nói:
“Được. Sau này bổ sung.”
Đường An Phù không nghĩ đến hắn sẽ sảng khoái đáp ứng như thế: “Cái này, đáp ứng rồi?”
Tề Thần nghiêm túc gật đầu: “Ừ. Ngày mai trong hoàng cung có thiết yến, còn bào nàng vào cung nên không thể dậy trễ được.”
Đường An Phù: “...”
“Hoàng hậu muốn gọi ta vào cung, tại sao chàng lại không nói sớm?” Đường An Phù tức giận.
Tề Thần lại thả cái muỗng vào trong chén canh, vô tội đứng dậy: “Ta đi rửa mặt. Nàng chuẩn bị một chút đi.”
Chuẩn bị cái đầu chàng!
Quả nhiên rất khó để học những ẩn dụ tốt nhưng rất dễ học những ẩn dụ xấu.
Người này học thói xấu chỉ trong chớp mắt.
Ai có thể nghĩ mới mấy ngày trước hắn chỉ là một người cái gì cũng không biết cơ chứ.
Đường An Phù mệt mỏi nghĩ thầm.
**
Hoàng hậu tổ chức tiệc ở trong cung, mời phu thê Thần vương vào cung.
Bởi vì tối hôm qua Đường An Phù phán đoán sai lầm nên mới không thể giải thích được và kéo theo một khoản ‘nợ’, chẳng qua tối hôm qua cũng ung dung không ít, yên tĩnh ngủ một đêm nên tinh thần cũng khá hơn nhiều.
Thần vương phủ cách Hoàng thành không xa, ngồi xe ngựa một lát đã đến cửa cung.
Sau khi vào cung, mấy cung tỳ dẫn đường đã đứng đợi một lúc lâu, khi nhìn thấy Tề Thần thì rối rít nhường đường và đứng sang hai bên hành lễ, sau khi Tề Thần không cảm xúc đi qua mặt các nàng thì mới dám đứng dậy, từng người như trút được gánh nặng đi đến trước mặt Đường An Phù hành lễ.
“Tham kiến Thần vương phi, Hoàng hậu nương nương phái nô tỳ đến cửa đón tiếp.” Mặc dù cung tỳ dẫn đầu nói năng có vẻ kính cẩn nhưng vẻ mặt lại rất lãnh đạm.
“Tạ ơn ý tốt của nương nương. Làm phiền mọi người rồi.”
Đường An Phù nói chuyện với bọn họ nhưng ánh mắt lại đuổi theo bóng lưng của Tề Thần ở phía trước.
Trong lòng nàng âm thầm thở dài.
Người này đúng là khúc gỗ, đá một cái động một cái, không đá thì cũng bất động.
Hôm nay là lần đầu tiên bọn họ vào cung sau khi thành thân, ngược lại hắn như một thói quen, cứ đi thẳng về phía trước, cũng không suy nghĩ xem người ngoài sẽ cảm thấy thế nào khi trong thời kỳ tân hôn mà tân nương đã bị phu quân ném lại ở sau lưng.
Cung tỳ dẫn đầu cũng tự nhiên chú ý đến những thứ này, khóe miệng khẽ nhúc nhích, vừa dẫn đường cho Đường An Phù vừa nói:
“Có lẽ đây là lần đầu tiên Vương phi vào cung nhỉ.”
Đường An Phù nhìn chằm chằm bóng lưng Tề Thần, không yên lòng đáp: “Đúng vậy. Lần đầu tiên.”
“Không trách được nô tỳ cảm thấy Vương phi nhìn không quen lắm.” Cung tỳ kia ám chỉ.
“Phải không?” Đường An Phù chưa phát giác gia, thuận miệng đáp lại.
Cung tỳ kia quay đầu nhìn một dung mạo diễm lệ và dáng người diêm dúa lòe loẹt của Đường An Phù nói:
“Thần vương phi có điều không biết, phàm là tiểu thư và phu nhân của các thế gia có chút địa vị ở trong cung đều từng vào cung bái kiến Hoàng hậu nương nương, nô tỳ lại may mắn được hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu, tự nhận ánh mắt và trí nhớ cũng không tệ, chỉ cần là tiểu thư và phu nhân từng vào cung thì nô tỳ đều nhớ rõ. Nhưng hôm nay lần đầu tiên gặp Vương phi, nô tỳ lại không có một chút ấn tượng nào, vì thế nô tỳ mới đoán Thần vương phi mới vào cung lần đầu tiên.”
Nói nhiều như thế, nếu Đường An Phù nghe không hiểu thì đúng là ngu xuẩn.
Vòng cả nửa ngày, ý cung tỳ này muốn nói là xuất thân của nàng không cao quý.
Nàng vừa vào cung đã bị cung tỳ nói năng như thế, nói bóng nói gió giống như vậy là có ai đó xúi giục, dùng đầu gối nghĩ cũng biết.
Hoàng hậu muốn dùng cái miệng của cùng tỳ để cảnh cáo nàng nên nhớ thân phận của mình, xem ra mặc dù bệ hạ ban hôn nhưng Hoàng hậu không đồng ý hoặc là bà ta không thích Tề Thần cưới một nữ nhi xuất thân từ Bá phủ tam phẩm ở trong kinh làm thê tử.
Nhưng Hoàng hậu không thể làm gì Tề Thần nên muốn thuần phục Đường An Phù trước, nói không chừng sau này còn muốn mượn tay Đường An Phù để kiềm chế Tề Thần.
Cung tỳ kia không thấy Đường An Phù không nói lời nào thì cho rằng nàng bị giật mình nên lại đổi giọng điệu, cười nói:
“Vương phi xinh đẹp như thế cũng thật hiếm thấy, nô tỳ thấy trong cung có rất nhiều mỹ nhân nhưng đều không bằng Vương phi. Chẳng qua Hoàng hậu nương nương thường xuyên nói với mỹ nhân đến cử rằng lấy sắc để hầu quân cũng không được lâu dài, nam nhân trong thiên hạ đều mê nữ nhân, người càng có quyền có thế thì đều như vậy, lúc muốn cưng chiều thì phải suy nghĩ đến tương lai không tốt đẹp nên phải bắt lấy lòng phu quân như thế nào.” ( app TYT - tytnovel )
“Hôm nay Vương phi xinh đẹp hơn người, gả cho Thần vương gia, cho dù lúc trước có thế nào thì dựa vào thân phận Thần vương phi, tương lai có thể thường xuyên vào cung, nếu có thể vì thế mà được Hoàng hậu nương nương coi trọng, lúc đó Vương phi mới thật sự không cần lo âu.”
Đường An Phù nhẫn nại nghe cung tỳ kia nói, chờ sau khi nàng ta nói xong thì nàng mới mở miệng:
“Ta cảm thấy câu nói kia của Hoàng hậu nương nương rất đúng, chẳng qua ngươi lại nói với ta không đúng lắm.”
Cung tỳ nghe thế thì không hiểu: “Nô tỳ nói sai chỗ nào, mong Thần vương phi chỉ bảo.”
“Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, khuyên bảo với đám mỹ nhân hầu hạ trong cung như thế là tận tình chính xác, nhưng ngươi nói với ta những lời này lại không đúng chút nào. Ta được Thánh thượng ban hôn cho Vương gia, là Thần vương phi được cưới hỏi đàng hoàng, sao có thể so sánh với đám mỹ nhân lấy sắc hầu quân ở trong cung?” Đường An Phù nói.
Cung tỳ kia ngẩn người, có lẽ là không ngờ Đường An Phù sẽ cãi lại mình như thế, một nữ nhân xuất thân từ Bá phủ tam phẩm, dám ở trong cung cãi lại với cung tỳ hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu nương nương, ỷ vào cái gì?
Xem ra suy đoán của Hoàng hậu nương nương không sai, đây chính là một người ngu ngốc ỷ vào nhan sắc của mình mà không để ai vào mắt, cho rằng một thánh chỉ ban hôn cho nàng và Thần vương thì có thể trở thành phượng hoàng bay lên cành cao.
Bị nàng tùy tiện nói như thế thì không nén được tức giận, nàng ta nghĩ rằng không có lòng dạ và tính toán, chỉ là một bình hoa xinh đẹp mà thôi.
“Thần vương phi nói đúng. Quả thật nô tỳ không nên ví dụ như thế. Chẳng qua nô tỳ cũng là gặp Vương phi lần đầu mà giống như đã quen từ lâu nên không nhịn được nói nhiều hơn mấy câu. Thần vương điện hạ đã lớn lên bên cạnh bệ hạ từ khi còn nhỏ, tính tình lạnh lùng lãnh đạm, xưa nay cũng không thân cận với người nào. Vốn dĩ tưởng rằng sau khi thành thân thì tốt hơn một chút nhưng không nghĩ đến Thần vương cũng lãnh đạm với Vương phi, lúc này mới tân hôn mà đã như thế, sau này chỉ sợ… Vương phi phải để mắt lâu dài… A?”
Cung tỳ kia lại chuẩn bị một tràng dài thật dài, chợt Đường An Phù đứng tại chỗ không đi.
“Vương phi sao thế?” Cung tỳ hỏi.
Đường An Phù không nói gì, chỉ cúi đầu sửa lại y phục bị rối của mình, cung tỳ kia thấy nàng như thế thì không khỏi cảnh cáo nói:
“Vương phi đang nổi giận vì những lời nói của nô tỳ sao? Hoàng hậu nương nương còn đang chờ người đấy, nếu đến trễ và bị nương nương trách tội, Vương phi cảm thấy người sẽ được tha thứ sao?”
Đường An Phù liếc nàng ta một cái: “Ta không đảm đương nổi, tự có người có thể tha thứ vì ta.”
Cung tỳ cao ngạo hừ lạnh: “Hừ, Vương phi không biết rồi, thứ tội cho nô tỳ nói thẳng, dựa vào thái độ của Vương gia đối với Vương phi sau khi vào cung, chỉ sợ nếu như thật sự Vương phi đắc tội với Hoàng hậu nương nương, Vương gia cũng sẽ không vì người mà tha thứ…”
Cung tỳ kia chưa nói xong thì đã bị một cung tỳ khác ở sau lưng kéo tay áo, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía trước, vốn dĩ Tề Thần đang đi ở trước thì đột nhiên vòng lại, đi đến trước mặt Đường An Phù rồi lạnh giọng hỏi:
“Không đi sao?”
Đôi mắt giống như tranh vẽ của Đường An Phù nổi lên tia giảo hoạt, bỗng nhiên nàng uốn éo giậm chân, nhu nhu nhược nhược, yêu kiều nói với Tề Thần:
“Vương gia, chân thiếp đau, rất đau, đi không được mà ~~~”
Nếu như tất cả mọi người đều nói nàng dùng sắc đẹp để leo lên vị trí này thì Đường An Phù cần gì phải khách khí nữa, chưa ăn qua thịt heo chẳng lẽ còn chưa từng thấy heo chạy sao?
Muốn đoan trang cũng không dễ dàng gì nhưng nàng có một khuôn mặt này, muốn kiều mỹ lòe loẹt chẳng phải rất đơn giản hay sao?