Chạng vạng, Tề Thần từ bên ngoài quay lại, hôm nay hắn lại không đến thư phòng đợi giống như mọi ngày mà chạy thẳng đến chủ viện, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Đường An Phù đâu.

Ở trong phòng đợi một lúc, sau khi uống ly trà mà nàng vẫn chưa xuất hiện.

Tề Thần đi ra ngoài cửa, Tô Khê đứng ở bên ngoài tiến lên hỏi:

“Vương gia, ngài có chuyện gì cần phân phó sao?”

Tề Thần lắc đầu rồi im lặng quay về phòng.

Một lát sau, Đường An Phù vẫn không xuất hiện, Tề Thần lại không nhịn được đi ra ngoài, lúc này dường như vẻ mặt hắn hơi nóng nảy, hắn hỏi Tô Khê:

“Vương phi đâu?”

“Bẩm Vương gia. Vương phi không nói nàng đi đâu, nhưng mà hôm nay trong phủ không chuẩn bị xe ngựa, chắc là Vương phi không đi ra ngoài.” Tô Khê đáp.

Tề Thần gật đầu, bày tỏ rằng hắn đã biết rồi quay người vào phòng.

Cũng chưa qua bao lâu lại thấy hắn vội vàng đi ra rồi tìm kiếm ở trong sân.

Tề Thần từ chủ viện tìm được một viện ở gần đó, hắn thầm vui mừng, Vương phủ lớn như thế mà không có người nào, cũng rất yên tĩnh, Tề Thần tìm được Đường An Phù ở cạnh cây đào bên hồ nước.

Nàng dựa lưng vào cành cây đào cao tầm nửa người nàng, hai mũi giày thêu lộ ra dưới làn váy, nhàn nhã lắc lư, lúc này màn đêm đã buông xuống, Vương phủ vẫn chưa treo đèn lồng ở đây cho nên xung quanh cũng đen thui, nhưng bóng tối không thể che đi nét mặt tươi cười của nàng.

Tề Thần đẩy cành hoa đào rồi đi đến trước mặt nàng, hỏi: “Nàng ở đây làm gì?”

“Ngắm hoa.” Đường An Phù tự nhiên đặt hai cánh tay lên bả vai Tề Thần.

Tề Thần đi lên trước một chút để cho nàng được để tay thoải mái hơn, hắn nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Đào cũng nở hết rồi, nàng thưởng hoa gì?”

Đường An Phù tiến lên nói bên tai Tề Thần: “Hoa mỹ nhân.”

Sau khi nói xong, nàng nhanh chóng hôn lên tai Tề Thần một cái, Tề Thần rụt người về sau theo bản năng, đem lỗ tai giấu đi.

Đây là chuyện mà Đường An Phù phát hiện khi đang bận rộn vào tối hôm qua, lỗ tai Tề Thần rất nhạy cảm, đụng một chút cũng không được.

Con người đều có lòng hiếu kỳ, muốn khiêu chiến nơi cấm kỵ, nơi càng không cho đụng thì nàng càng muốn động vào. Vì thế nàng dứt khoát ôm lấy cổ Tề Thần, tiếp tục bám lấy lỗ tai mà hắn không ngừng né tránh đi.

Tề Thần né hai ba lần nhưng không thể thoát được lần thứ tư thứ năm, cuối cùng lúc lỗ tai lọt vào tầm ngắm của Đường An Phù, đôi lông mày của hắn nhíu lại, nhưng hắn không nói gì mà cứ mặc cho nàng ngậm.

“Hả?”

Không có phản kháng, Đường An Phù cảm thấy không còn ý nghĩa nữa, nàng khẽ cắn một cái rồi buông lỗ tai hắn ra, dán vào lỗ tai hắn hỏi: “Tối hôm qua chàng cũng không ngoan như thế này.”

Chỉ cần Đường An Phù vừa đụng đến nơi nhạy cảm của mình thì hắn nóng nảy trấn áp lại ngay, tuyệt đối không có tính khí tốt giống như bây giờ.

Tề Thần thấp giọng nói: “Nhớ.”

Nụ cười Đường An Phù cứng lại, không dám cử động nữa, Tề Thần hỏi nàng:

“Sao lại ở chỗ này?” Lúc này đã gần tháng sáu, cây đào đều đã kết trái, vì thế lý do ngắm hoa cũng không hợp lý lắm.

Đường An Phù nói:

“Vì muốn chàng đi tìm ta.”

Tề Thần không hiểu: “Vì sao?”

Đường An Phù không trả lời mà hỏi ngược lại: “Lúc chàng không biết ta đi đâu, chàng có cảm giác gì?”

Tề Thần còn chưa đáp lại mà Đường An Phù đã nói tiếp.

“Ban đầu cũng không có cảm giác gì, sau đó vẫn chưa thấy ta quay về nên chàng hơi nóng nảy, hơi oán trách ta đi đâu mà không nói?”

Sau khi Tề Thần suy nghĩ thì gật đầu: “Ừ.”

Trên gương mặt Đường An Phù nở một nụ cười thỏa mãn, ngọt như có thể tạo ra mật đường, đôi môi mềm mại đỏ mọng cong lên, hai đôi mắt như hóa thành trăng non, không có chỗ nào là không hấp dẫn ánh mắt Tề Thần.

“Cho nên lúc chàng đi ra ngoài cũng phải nói cho ta biết chàng đi đâu, khi nào quay về, có muốn ta đợi chàng cùng dùng bữa hay không. Nếu như phải đợi thì chàng nên phái người quay về nói với ta, như thế thì ta mới yên tâm được.” Đường An Phù nói yêu cầu của mình từ đầu đến ngọn.

Đồng thời cũng cố ý khai báo nàng núp ở trong sân chỉ vì muốn Tề Thần đến tìm nàng.

Ánh mắt nóng bỏng của Tề Thần nhìn chằm chằm Đường An Phù, hắn không nói một lời nào.

Có lẽ nam nhân cũng không thích phải báo hành tung của mình cho người khác nghe, cho dù là phụ thân nàng và mẫu thân nàng vậy, có khi ra ngoài uống rượu với bằng hữu cũng không nói rõ ràng.

Đường An Phù cho rằng Tề Thần không muốn nên định mở miệng nói tiếp thì nghe Tề Thần đáp lại:

“Ta biết rồi.”

Nói xong, Tề Thần hạ người bế Đường An Phù ngồi trên thân cây đào, hai tay Đường An Phù thuận theo tự nhiên ôm lấy cổ hắn.

Chỉ nghe Tề Thần nói tiếp:

“Lần tới nếu có chuyện thì nàng cứ nói cho ta biết. Chỉ cần hợp lý thì ta sẽ nghe. Không cần phải phiền phức như thế này.”

Cho tới bây giờ Đường An Phù cũng không nghĩ rằng Tề Thần sẽ nói như thế.

Sở dì nàng muốn làm như thế là muốn dùng cách thức uyển chuyển nhất để nói cho hắn biết, nàng nghĩ thế nhưng không ngờ hắn còn ngại phiền phức.

Đời trước vì nàng bụng dạ ngay thẳng mà phải chịu thua thiệt, cho tới bây giờ nàng cũng ăn sao nói vậy với Bùi Cảnh, không biết uyển chuyển một chút nào, cuối cùng khiến cho Bùi Cảnh chán ghét nàng. Cho nên đời này nàng muốn nhu hòa đi một chút, nhưng nhìn hiệu quả này cũng quá nhỏ rồi.

Được Tề Thần bế theo dọc đường quay về, Đường An Phủ tỉnh táo lại.

Cũng không phải tất cả nam nhân đều giống như Bùi Cảnh nhạy cảm không đảm đương nổi như thế, nàng không thể sống chung với Bùi Cảnh được, thật ra nguyên nhân căn bản là ở Bùi Cảnh, cũng không phải do nàng, Đường An Phù không phải là một người hùng hổ dọa người, tính tình được thế không chịu buông tha cho bất kỳ ai, cơ bản là không cần phải thay đổi.

Phu thê phải đi với nhau cả đời, tính tình của nàng có thể sửa một năm, hai năm, ba năm, chẳng lẽ còn phải sửa cả đời hay sao? Có lẽ ban đầu dùng tính cách thật sự của mình để sống chung với nhau thì tốt hơn nhiều.

Tề Thần ôm Đường An Phù đến chủ viện thì gặp nhóm người Vương bá đi đến các viện để treo đèn lồng, Đường An Phù vội vàng trốn trong lồng ngực Tề Thần không dám ngẩng đầu lên.

Vương bá vui mừng nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, sau đó ông lộ ra vẻ nghi ngờ rồi vui mừng than thở:

Vương gia… cuối cùng… thông suốt rồi!

**

Ban đêm, Đường An Phù đi ra từ phòng rửa mặt, nàng nhìn thấy Tề Thần đang nghiêm túc ngồi đọc sách dưới ngọn đèn, một bên hình như còn có viết gì đó.

Nhìn dáng vẻ tập trung tinh thần của hắn hẳn là đang xử lý công văn quan trọng, Đường An Phù cũng không qua làm phiền Tề Thần, nàng cầm quyển sách đang thịnh hành ngồi trên tháp mềm nhìn qua.

Từ góc độ của tháp mềm, nàng vừa vặn nhìn thấy Tề Thần đang bận rộn trước an thư, qua kẻ hỡ đọc sách, thình thoàng nàng ngẩng đầu nhìn hắn một cí, Đường An Phù rất thích loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng này.

Tề Thần vừa xử lý công văn vừa uống canh.

Đường An Phù phát hiện, mỗi đêm Vương bá đều mang đến một chén canh cá, xem ra đây là thói quen của Tề Thần, ngày khác nàng muốn đến xin đầu bếp Vương phủ dạy nàng nấu canh cá này sao cho ngon mới được, dù sao thì tướng công cũng thích uống mà.

Tề Thần cau mày uống toàn bộ chén canh trong tay, xuyên qua ngọn đèn nhìn Đường An Phù đang ngồi lật sách trên tháp mềm.

Mỹ nhân dưới ánh đèn, cả cơ thể nằm ngang, dung nhan tuyệt lệ giống như mang ánh sáng ôn nhu, da thịt trắng nõn kia có thể tàn phá đến mức nào, tối hôm qua Tề Thần cũng được biết rõ ràng, cho đến bây giờ vẫn có cảm giác mất hồn.

Uống hết chén canh, Tề Thần mới từ thư phòng nhỏ đi ra ngoài, đi đến đứng trước mặt Đường An Phù.

Khi Đường An Phù thấy Đông hải, nơi mà trong sách giới thiệu rằng ngư dân ở đó đánh bắt như thế nào, đến tháng giêng hừng hực thì cảm thấy trước mặt tối sầm lại, nàng ngẩng đầu nhìn thấy Tề Thần, Đường An Phù hỏi:

“Chàng xử lý công văn xong rồi sao?”

Tề Thần lắc đầu: “Không phải xử lý công văn.”

Đường An Phù khép lại quyển sách ghi chép thịnh hành, ngồi dậy từ tháp mềm, không hiểu hỏi: “Vậy vừa rồi chàng làm gì?” Nàng cho rằng hắn đang xử lý công văn nên không đến quấy rầy hắn.

Tề Thần đem quyển sách đến trước mặt Đường An Phù, Đường An Phù cúi đầu nhìn, trong chốc lát nàng sa sầm mặt.

Đây không phải là quyển sách phòng the mà hôm qua nàng cho hắn mượn hay sao.

Trong chốc lát im lặng.

Đường An Phù cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

Cho nên vừa rồi hắn ngồi nghiêm túc trước án thư chính là viết rồi vẽ, rồi lại xem sách phòng the?

“Không đúng, rõ ràng vừa rồi ta thấy chàng viết gì đó.” Đường An Phù cảm giác như tam quan của mình bị đánh gãy.

Tề Thần gật đầu: “Ừ, quyền sách này có nhiều chỗ không viết được tường tận cho nên ta làm một ít chú giải.”

Đường An Phù: “...”

“Chàng, chàng, chàng chú giải đồ chơi này làm gì…”

Đường An Phù cảm thấy có một loại vô lực, vô lực đến mức muốn ói ra.

Tề Thần kéo tay Đường An Phù rồi nói:

“Ta cảm thấy tối hôm qua có nhiều chỗ ta chưa làm tốt, tối nay thử lại lần nữa.”

“Hả?”

Đường An Phù nghi ngờ vào cách biểu đạt vừa rồi thì bị Tề Thần kéo vào phòng, đóng cửa phòng, đẩy lên giường, buông rèm xuống, cởi bỏ lớp y phục, tất cả các động tác được nối tiếp nhau.

Sau đó sau lớp mành — phu thê đang đi sâu vào thánh địa học tập lại truyền đến kiến thức mênh mông thêm lần nữa, âm thanh học tập thành khẩn.

**

Ngày hôm sau, Đường An Phủ tình lại muộn hơn so với hôm qua, cảm giác nếu như tới thêm mấy lần thì cái mạng nhỏ của nàng phải giao cho nơi này.

Người hơi giật giật thì nghe thấy giọng nói của Tô Hà:

“Vương phi, ngài muốn uống chút nước phải không?”

Đường An Phù mơ mơ màng màng gật đầu một cái, một lát sau, Tô Hà bưng nước đến rồi đặt ở đầu giường, nàng ấy đỡ Đường An Phù đau nhức ngồi dậy, Tô Hà giúp nàng uống hai ngụm nước, lúc này Đường An Phù mới tỉnh táo hơn một chút, hỏi:

“Bây giờ là giờ nào?”

“Bẩm Vương phi, đã là giờ thân rồi.” Tô Hà nói.

“Giờ Thân?”

Đường An Phù cũng không nghĩ đến mình ngủ hơn nửa ngày, nếu Tô Hà không gọi nàng, chưa tới một hai giờ, nàng có thể ngủ tiếp đến buổi tối.

“Lúc Vương gia ra ngoài có dặn dò, nói rằng hôm nay ngài ấy đến chùa Vân một chuyến, sau đó còn phải vào cung, buổi tối Vương gia sẽ quay lại cùng dùng bữa với Vương phi.”

Tô Hà vừa đỡ Đường An Phù đứng dậy vừa tủm tỉm thuật lại lời nói của Tề Thần.

Đường An Phù đỡ sau lưng rồi đứng dậy, nhỏ giọng thầm thì: “Hình như chàng rất có tinh thần.”

Tô Hà hiểu ý cười cười, nhanh chóng giúp Đường An Phù rửa mặt chải đầu.

Đường An Phù cảm giác bản thân không thể phân biệt được ngày hay đêm, sớm biết sau khi động phòng sẽ mệt mỏi như thế thì nàng phải kéo dài đến một năm nửa năm mới được.

Bây giờ nàng hối hận, rất hối hận!

Tô Khê bày một bàn thức ăn cho Đường An Phù, Đường An Phù không khỏi chặc lưỡi hít hà: “Cơm nước Vương phủ cũng quá tốt rồi.”

“Bẩm Vương phi, đây là những món mà Vương gia cố ý dặn phòng bếp làm.” Tô Khê đưa đũa cho Đường An Phù.

Đường An Phù cầm đũa, nhìn một bàn đầy món ăn, nàng cũng không biết phải ăn món nào trước.

“Nhiều món như thế sao ăn hết. Quá nhiều.” Đường An Phù nói.

Tô Khê và Tô Hà liếc mắt nhìn nhau, Tô Hà nói: “Vương bá cũng không biết khẩu vị của Vương phi, ngài nếm thử mỗi món một ít, nếu không thích thì nô tf sẽ nhớ ký, sau này đổi thành món khác.”

“Ta cũng không kén ăn, cơ bản cái gì cũng ăn. Sau này không cần làm nhiều món cho ta thế này đâu.” Đường An Phù ở trong quân đội, người từng ra chiến trường nên cũng chưa từng kén ăn, có ăn cũng đã không tệ rồi. ( app truyện T Y T )

Chẳng qua đồ phòng bếp cực khổ làm ra, nếu Đường An Phù không động đũa thì cũng không tốt lắm, vì thế nàng ăn mỗi thứ một ít.

Sau khi ăn xong thì nàng muốn tiêu cơm, vì vậy đi ra bên ngoài phòng bếp.

Mỗi đêm Tề Thần phải uống canh cá, Đường An Phù đã từng chăm sóc hài tử nên nấu canh và làm bánh ngọt đều nghiên cứu qua, canh cá cũng là món bình thường, nàng tự nhủ rằng tay nghề của bản thân không tồi, vì thế muốn tự mình nấu một chén canh cho Tề Thần.

Nhưng mà sau khi Đường An Phù nghe thấy lời của trù nương thì kinh hãi:

“Ngươi nói gì cơ?”

Trù nương là một bà tử hơn năm mươi tuổi, thấy Đường An Phù biểu lộ như thế thì cho rằng mình nói sai nên sợ mất hồn mất vía.

“Nô tỳ nói sai chuyện gì sao?” Trù nương thấy vậy thì hỏi.

Đường An Phù đỡ lò bếp, vô lực đỡ trán, yên lặng một lúc mới xác nhận lại với trù nương:

“Ngươi nói là, thứ mà Vương gia uống mỗi đêm không phải là canh cá mà là… là… canh máu hươu?”

Trù nương không rõ nên gật đầu một cái.

Đường An Phù không khỏi nghẹn lại: “Không phải, hắn khỏe như thế, ai bảo hắn uống?”

Trù nương chỉ chỉ vào phương hướng ở ngoài viện: “Vương bá.”

Vương bá… Nhìn hiền hòa hòa ái như thế, thì ra là một lão đầu không đứng đắn!

Không trách Vương bá đưa canh vào đêm tân hôn, lúc Đường An Phù hỏi đó là thứ gì thì ông chỉ hàm hồ bảo là ‘canh cá’.

Cũng bởi vì Đường An Phù nghi ngờ hỏi “Tại sao canh cá lại màu đỏ” thì Vương bá lại bịa ra rằng “Do canh cá nấu với rau dền”.

Đến đây Đường An Phù mới bừng tỉnh, nàng còn tự hỏi có ai lấy rau dền để nấu canh cá. Nàng còn tưởng rằng Vương phủ có cách nấu mới.

Trong chốc lát này, Đường An Phù muốn chảy nước mắt, vì Tề Thần uống canh máu hươu cho nên cuộc sống của họ có rất nhiều mệt mỏi và vô tội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play