Sau khi tán gẫu với Tạ thị, trong lòng Đường An Phù giống như có thêm chuyện gì đó.
Nàng bắt đầu suy nghĩ tại sao Tề Thần không động phòng với nàng.
Tuy nói bọn họ được Hoàng thượng ban hôn nên đến với nhau, có thể trong cuộc hôn sự này, người bị động chính là bá phủ Thừa Ân, Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, bọn họ phải nghe theo.
Nhưng Tề Thần lại không giống như thế, Đường An Phù tin rằng, nếu như hắn không muốn thì trên cõi đời này không có người nào miễn cưỡng được hắn, nếu vấn đề kia đến rồi, nếu như hắn nguyện ý thì tại sao không đụng chạm vào nàng chứ?
Nếu chỉ là muốn một thê tử có tiếng chứ không có miếng, vậy thì tại sao lại là Đường An Phù chứ?
Các loại nghi ngờ cứ quanh quẩn ở trong đầu, ngày lại mặt mà Đường An Phù cũng không yên lòng.
Sau khi truyền đến tai nhị phòng và tam phòng, dường như đã có một lời đồn phu thê hai người bọn họ bất hòa với nhau.
Rất nhanh đã dùng cơm tối, Đường Ích, Tạ thị cùng với Đường An Kiệt đưa Đường An Phù và Tề Thần ra cửa, đội ngựa của Vương phủ đã đứng chờ ở trước cửa bá phủ Thừa Ân, sau khi Tề Thần cáo từ Đường Ích và Tạ thị thì dẫn đầu đoàn người phóng lên ngựa.
Tạ thị kéo tay Đường An Phù rồi thở dài: “Nhớ lời mẫu thân nói.”
Đường An Phù gật đầu một cái.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của phụ mẫu, trong lòng nàng cũng không được tốt lắm, vốn dĩ cảm thấy không có vấn đề gì nhưng hôm nay dường như lại có một vấn đề rất lớn.
Đường An Phù cố ý nghĩ ra đề tài này, đi đến Nguyên gia ở cách vách nói:
“Hôm nay ta lại mặt, Nhụy Nương cũng không tới gặp ta một lát. Dù sao thì ta có mang theo đồ cho nàng ấy.”
Ngày thường cho dù không có chuyện gì, Nguyên Nhụy Nương cũng có thể một ngày chạy đến Đường gia ba chuyến, hôm nay Đường An Phù lại mặt mà nàng ấy không thấy bóng dáng đâu cả.
“Ca, ngày mai ca ca đừng quên đưa đồ của muội cho Nhụy Nương nhé.” Đường An Phù dặn dò Đường An Kiệt.
Ai ngờ vừa nhắc đến Nguyên Nhụy Nương thì sắc mặt Đường An Kiệt hơi khác thường, hắn đáp một tiếng qua loa: “À, biết rồi.”
Đường An Phù kỳ quái nhìn hắn, suy nghĩ Tề Thần vẫn còn chờ nàng nên cũng không hỏi nhiều, nàng xoay người lên xe ngựa.
Nhìn đoàn xe của nữ tế và nữ nhi rời khỏi, Tạ thị nhịn một bụng than thở cả một ngày giờ mới được thở ra, Đường Ích phát hiện thê tử mình đang lo lắng thì nắm lấy tay bà rồi an ủi:
“Con cháu tự có phúc của con cháu, A Phù thông minh lại kiên định, sẽ có một ngày Vương gia phát hiện A Phù rất tốt.”
Tạ thị không biết phải làm thế nào:
“Ta chính là lo lắng nàng tốt quá, tính tình cũng mạnh mẽ hơn.”
Đường Ích ôm Tạ thị về nhà: “Đừng suy nghĩ nữa. Dù sao đều là vận may của nàng, chúng ta cũng không có cách nào bảo về nàng cả đời, cuộc sống của bản thân A Phù phải tự nàng đi qua mới được.”
Sau khi phu thê Đường gia vào phủ, Đường An Kiệt vẫn còn đứng ngoài cửa, giống như là nhìn ngõ hẻm vắng lặng, thực tế tầm mắt của hắn dừng trên một nơi có treo đèn lòng màu đỏ.
**
Đường An Phù và Tề Thần quay lại Vương phủ.
Thời gian vẫn còn sớm nên Tề Thần đến thư phòng đợi một lát, Đường An Phù quay về phòng trước, Tô Hà Tô Khê giúp Đường An Phù rửa mặt.
Tề Thần ở thư phòng đợi một giờ, đến giờ tuất mới quay về.
Giống như hai ngày trước vậy, hắn yên lặng rửa mặt, yên lặng đi đến mép giường, lúc yên lặng leo lên giường thì bỗng nhiên Đường An Phù chuyển động, một cái chân giơ lên để ngang qua mép giường, ngăn chặn đường đi của Tề Thần.
Ánh mắt Tề Thần di chuyển từ chân Đường An Phù đến mặt nàng, hàng lông mày hơi nhíu lại, mang theo hơi thở khác thường. Nếu như người ngoài nhìn thấy vẻ mặt này của hắn sợ rằng đã mất mật từ lâu, nhưng Đường An Phù cũng không phải là người có tính khí tốt lành gì, nàng cũng đã giết qua không ít người trên chiến trường, so với hung dữ, nàng không sợ.
Hai ngày trước thần kinh bị căng thẳng nên không nhận ra chỗ không đúng, nếu hôm nay đã nhận ra thì cũng không còn vẻ mặt thẹn thùng vui vẻ như hai ngày trước nữa, vì thế nàng dùng khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc giống như Tề Thần để trả cho hắn.
Đôi phu thê cứ trợn tròn mắt nhìn nhau một lúc lâu, sau đó Đường An Phù mới nghiến răng nghiến lợi hỏi hắn:
“Chàng có ý gì?”
Tề Thần không hiểu: “Ý gì là ý gì?”
Đường An Phù cũng không muốn nói nhảm với hắn nên trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Cưới ta nhưng lại thờ ơ lạnh nhạt, chàng có ý gì?”
Tề Thần dừng một chút mới trả lời: “... Không lạnh nhạt thờ ơ, nàng sao thế?”
Khiêu khích như thế cũng đủ để Đường An Phù tức giận, nàng thả chân đang vắt ngang kia xuống, Đường An Phù đứng dậy rồi ngẩng đầu nhìn Tề Thần, đưa tay đè lên bả vai của hắn rồi ép hắn ngồi vào mép giường, sau đó nàng nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi Tề Thần.
Khuôn mặt Tề Thần vẫn không có cảm xúc như cũ nhưng hình như cả người hắn đã cứng lại, thậm chí ngay cả hô hấp cũng nín lại, đôi mắt chăm chú nhìn Đường An Phù không chớp.
Đường An Phù mím môi, hít sâu một hơi để bình phục lại tâm tình, tuy nói trong chuyện này nàng cũng có kinh nghiệm nhưng đây là lần đầu tiên nàng chủ động, lúng túng cùng với lo lắng về kết quả khi nàng tấn công nên khiến cho bản thân nàng khẩn trương đến mức đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay, giống như mới bị đánh trống xong.
“Hiểu, hiểu không?” Giọng nói run rẩy khe khẽ hỏi.
Cuối cùng Tề Thần cũng tìm lại được hô hấp của bản thân, mắt thường có thể thấy được hắn hít một hơi thật sâu, sau đó gật đầu một cái. Nhưng rất nhanh hắn lại lắc đầu, trong ánh mắt không hiểu của Đường An Phù, hắn vô tội đáp lại:
“Ta không biết.”
Đường An Phù giống như bị sét đánh.
Không biết… Không biết… Hắn nói hắn không biết!
Đường An Phù hoàn toàn không phản ứng kịp trước câu nói “Ta không biết” kia của Tề Thần, ngay sau đó Tề Thần lại bổ sung thêm:
“Nàng dạy ta.”
Dạy…
Trước đó đã dạy hắn làm bánh sữa hai tầng, dạy hắn làm diều, bây giờ ngay cả chuyện phòng the mà cũng bắt nàng dạy cho hắn hay sao?
Đường An Phù dở khóc dở cười, nàng cho rằng Tề Thần đang chọc nàng cười, nếu không phải hắn đang nghiêm túc thì Đường An Phù sẽ thật sự nghĩ rằng hắn đang trêu chọc nàng.
Hình như là thấy Đường An Phù không phản ứng lại cho nên Tề Thần lại lặp lại:
“Nàng dạy ta.”
Đường An Phù: “...”
Đột nhiên nàng có chút hối hận khi nói chuyện này với hắn, loại chuyện này, sao nàng có thể dạy hắn được chứ? Mắc cỡ chết đi được.
Bỗng nhiên nàng nhớ đến quyển sách mà Bao ma ma để dưới đáy rương cho nàng, những cái rương tùy thân của nàng vào hôm thành thân đã được dọn vào hỉ phòng, trong phòng chứa ngay sau tấm bình phong, sau khi Đường An Phù chạy vào tìm kiếm thì cầm quyển sách kia từ sau tấm bình phong đi ra.
“Này.”
Đường An Phù đưa sách đến trước mặt Tề Thần, ngay cả nhìn thẳng cũng không dám.
Tề Thần nhận lấy sách thì xem luôn, hắn vừa xem vừa đi trong phòng, tiếp nhận hết thông tin, dáng vẻ cầu xin được biết kia của Tề Thần khiến cho Đường An Phù khó hiểu lại xấu hổ, nàng buông màn trướng ở hai bên giường, tâm tình nàng phức tạp nằm xuống giường.
Vốn dĩ là muốn nằm trên giường một lát để bình tĩnh nhưng không ngờ nằm xuống lại hơi buồn ngủ, nàng không biết mình ngủ bao lâu, Đường An Phù cảm thấy bên tai hơi ngứa, giống như là ai đó đang hô hấp ở sát tai nàng, cái mũi bắt được nhịp thở, nàng trở mình, cảm giác như miệng đụng vào nơi mềm mại nào đó.
Đường An Phù chậm rãi mở mắt ra, bị gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc dọa cho sợ hết hồn, nàng lùi về sau theo bản năng, mơ hổ hỏi:
“Chàng, làm gì thế?”
“Ta học được một ít, có thể thử hay không?” Tề Thần dựa vào cái gối của Đường An Phù cho nên hai người họ rất gần nhau.
Biểu tình trong sáng lại vô tội của hắn khiến cho Đường An Phù không biết phải trả lời như thế nào.
“Có thể không?”
Tề Thần thấy nàng ngớ ra nên ép gần nàng hơn để hỏi.
Đường An Phù không thể tránh né, cảm giác hô hấp của hai người cũng sát gần nhau, trong lòng nàng đánh trống, ngay cả mạch máu trên khuôn mặt dường như cũng bốc hơi nóng, ma xủi quỷ khiến thế nào mà nàng “Ừ” một tiếng.
Sau khi nhận được sự đồng ý, ánh mắt bình tĩnh của Tề Thần đột nhiên như sóng cuồn cuộn, chiếm đoạt bóng dáng xinh đẹp của Đường An Phù trong đôi mắt hắn, kịch liệt nhiệt tình lay động trái tim hắn.
Một lát sau, trong giường sau lớp màn trướng truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ rời rạc lại nhiệt hỏa.
“Không phải, không phải như vậy…”
“Hả?”
“Y phục, y phục…”
“A.”
“Ai da, chàng nhẹ một chút, nhẹ một chút mà! Không phải chỗ đó…”
“Đó là nơi nào…” ( truyện trên app t.y.t )
“Từ từ chậm lại, đừng đừng đừng, ai da, đau quá ~”
“Như vậy sao?”
“Không đúng không đúng, chàng xuống lần nữa đi…”
“Như vậy sao?”
“Ôi, hay là chàng cứ như thế đi ~”
“Như này sao?”
“Chính là… như thế!”
“Không hiểu, nàng làm cho ta nhìn.”
“Ai da, chàng thật là phiền phức, nhìn đi ~”
“Ừ, nhìn rồi…”
Sau khi lớp học được mở ra, tiên sinh và học trò nhiệt tình kịch liệt như chưa từng có, hai người liên thủ ở trong thế giới tốt đẹp thần bí để thăm dò những thứ cổ xưa cho đến trời sáng.
**
Hôm sau, khi Đường An Phù thức dậy đã là buổi trưa, cảm giác như tứ chi của nàng bị thao ra rồi lắp lại mười tám lần vậy, mệt mỏi ngay cả đầu ngón tay út cũng không muốn cử động một cái.
Không thể không nói, tính học hỏi của Tề Thần thật sự rất cao, lúc mới bắt đầu học, Đường An Phù có thể chỉ cho hắn ít kinh nghiệm, thậm chí có một lần tự mình làm, nhưng Tề Thần là người có thiên phú, từ lần thứ đã mà nàng đã thất bại, thất bại xong suy yếu, suy yếu xong… cũng không thể bò dậy nổi.
Chật vật bò dậy từ trên giường nên động đến các chỗ đau nhức, Đường An Phù phát ra âm thanh nhỏ, Tô Hà và Tô Khê ở bên ngoài nghe được âm thanh thì nói:
“Vương phi, ngài tỉnh rồi sao?”
“Vào đi.”
Đường An Phù lên tiếng, hai người đẩy cửa đi vào.
Nhớ đến động tĩnh vào tối hôm qua, Đường An Phù mắc cỡ đỏ mặt đến tận mang tai, nàng cúi đầu không dám nhìn hai người bọn họ.
Nhưng Tô Hà và Tô Khê vẫn biểu hiện giống như bình thường, Đường An Phù dần dần bỏ qua vấn đề này, sau đó nàng được hai người đỡ đến trang điểm.
Cơ thể nàng cũng không phải là mềm yếu mà là Tề Thần giống như biến thành một người khác khi hắn ở trên giường, vừa cứng đầu vừa dữ dội, hoàn toàn không nghe lời nàng nói. Cũng may Đường An Phù từng luyện võ, có chút căn cơ, nếu không bị dày vò như thế thì có lẽ nửa cái mạng này cũng đành giao vào tay hắn.
Chẳng qua dữ dội thì dữ dội, sau khi xong chuyện cũng biết ôm nàng đi tắm, thay tấm trải giường mới, nếu không sáng nay Đường An Phù dính nhớp nhúa và bị Tô Hà Tô Khê nhìn thấy thì đúng thật là muốn chui vào khe hở.
Sau khi rửa mặt chải tóc, bên phòng bếp đưa cơm trưa đến, Đường An Phù bưng chén cơm lên, nàng nhớ gì đó nên hỏi:
“Vương gia đâu?”
Lúc đi ngủ vào rạng sáng, Đường An Phù còn đang suy nghĩ, trải qua một đêm mệt nhọc, chắc Tề Thần cũng không dậy sớm và rời đi như thế. Nhưng hôm nay nàng vừa mới mở mắt thì thấy trong giường đã không có ai.
“Bẩm Vương phi, sáng sớm nay Vương gia đã ra ngoài rồi.” Tô Hà đứng một bên vừa gắp thức ăn cho Đường An Phù vừa trả lời.
Đường An Phù cắn đầu sư tử một cái, nghi ngờ hỏi: “Sáng sớm?”
Bình thường Đường An Phù không biết Tề Thần rời giường vào lúc nào chứ đừng nói đến hôm qua mệt mỏi đến mức muốn chết, nàng liền bực bội vì sao Tề Thần lại không mệt mỏi, rõ ràng tối hôm qua hắn đã xuất ra rất nhiều tinh lực.
Đường An Phù tức giận ăn thêm miếng cơm, lại hỏi: “Hắn đi đâu thế?”
Tô Hà lắc đầu: “Nô tỳ cũng không biết, cho đến bây giờ khi Vương gia ra khỏi cửa đều không nói là đi đến nơi nào.”
Cho tới bây giờ đều không nói… Cái thói quen này đúng là không tốt lắm. Đường An Phù nghĩ thầm.
Trước khi thành thân thì chỉ có một mình một người, đi đâu cũng được, nhưng hôm nay hắn đã thành thân, dù sao cũng nên thông báo là mình đi đâu. Dù sao hiện giờ trong phủ cũng có người chờ, đây không chỉ là nói Tề Thần phải giải thích, bao gồm cả Đường An phù, nếu như nàng muốn đi đến đâu thì trước tiên cũng phải nói cho Tề Thần một tiếng, đây cũng là lễ phép căn bản nhất giữa phu thê.