Ngày thứ ba sau khi nữ nhân xuất giá chính là ngày lại mặt, đó là ngay mà phu thê mới cưới cùng quay về nhà mẫu thân.
Đường An Phù dậy sớm chỉnh trang, Tề Thần còn dậy sớm hơn nàng, Đường An Phù trang điểm xong nhưng không thấy Tề Thần quay về thay đổi y phục nên để người đi tìm hắn, chỉ chốc lát sau Vương bá quay lại bẩm báo, nói rằng Vương gia đã chuẩn bị xong, đang đứng ngoài cửa chờ nàng.
Đường An Phù cũng không biết hắn đang đợi mình, sau khi nghe vậy thì vội vàng đi ra ngoài, quả nhiên nàng nhìn thấy Tề Thần đang nghiêm túc ngồi trên lưng ngựa, một bộ y phục màu đen ánh vàng, thoạt nhìn rất kiệt xuất nhưng lại không giống như y phục mà tân lang sẽ mang khi mới thành thân được hai ba ngày.
Sau lưng hắn còn có một đội ngựa của phủ, giữa đội ngựa kia có một chiếc xe ngựa, thân xe được khắc ký hiệu của Thần vương phủ, rất có khí thế trận chiến.
Đường An Phù nghi ngờ trong lòng, nàng đi đến trước mặt Tề Thần, ngửa đầu nhìn hắn uy phong lẫm liệt:
“Vương gia… cưỡi ngựa?”
Tề Thần gật đầu: “Ừ, nàng ngồi xe.”
Đường An Phù hơi im lặng, chỉ thấy vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, tuyệt đối không phải nói đùa, nàng còn có thể nói gì được chứ, không thể làm gì khác ngoài việc tự mình leo lên xe ngựa.
Đoàn người di chuyển, rất nhanh đã đến bá phủ Thừa Ân.
Khi đoàn người Vương phủ đi đến đầu hẻm thì đã có người chạy về phủ truyền đạt, đến khi đoàn người dừng ở trước cửa, trên dưới già trẻ Đường gia đã đứng ở cửa nghênh đón.
Lần đầu tiên Tạ thị thấy Tề Thần cưỡi ngựa, không hiểu lầm bẩm:
“Tại sao không đi cùng nhau?”
Đường Ích nhìn xe ngựa ở sau, thuận tiện nói: “Ở đây ở đây. Nhất định là ở trong xe ngựa.”
Tạ thị liếc ông một cái, chẳng lẽ bà mù không nhìn thấy xe ngựa hay sao? Nhưng phu thê mới cưới cùng quay về nhà, một người cưỡi ngựa còn người kia ngồi xe, ở với nhau không thân thiết, Tạ thị không khỏi lo lắng cho nữ nhi mình.
Mà người thấy điều này không chỉ có Tạ thị.
Người của nhị phòng và tam phòng cũng đều nhìn thấy, tam phu nhân và tam lão gia trao đổi ánh mắt với nhau, vừa nhìn về phía lão phu nhân, trong lúc nhất thời, dường như tất cả mọi người cũng biết rõ ở trong lòng vậy.
Đường Bích Như và Tiên di nương đứng ở một nơi, Tiên di nương không nhịn được bật cười, bị nhị lão gia trừng mắt mới thu liễm lại, sau đó bà ta lặng lẽ đứng với nữ nhi, hai người cùng trao đổi ánh mắt với nhau, Đường Bích Như dùng khẩu hình miệng nói:
Ta nói rồi.
Đúng là gả cho Tề Thần chính là muốn trèo cao mà, còn không suy nghĩ xem đó là ai.
Mới thành thân được ba ngày mà đã bị lạnh nhạt như thế, chỉ sợ cuộc sống sau này càng khó chịu hơn. Đường Bích Như nghĩ trong đầu.
Sau khi xe ngựa dừng hẳn, Tô Hà tiến lên đỡ Đường An Phù xuống xe ngựa, Tề Thần đứng ở chỗ đó, người Đường gia muốn tiến lên hành lễ, Tề Thần chỉ giơ tay với Tạ thị và Đường Ích một cái, còn lại những người Đường gia thì hắn không để ý đến, hắn vén bào đi vào phủ, để lại Đường An Phù cùng với đám người Đường gia đứng ở cửa cùng nhìn nhau.
Đường An Phù vẫn là người phản ứng đầu tiên, đi đến trước mặt Tạ thị và Đường Ích, cung kính thi lễ:
“Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi về rồi.”
Tạ thị kéo tay Đường An Phù, muốn nói nhưng lại thôi.
Đường Ích nhìn một loạt tình huống cuối cùng cũng nhìn ra được có điểm không đúng, chỉ chỉ Tề Thần vừa đi vào với Đường An Phù, nhỏ giọng hỏi nàng:
“Gây gổ sao?”
Đường An Phù vội vàng lắc đầu: “Không có.”
“Vậy Vương gia… làm sao thế?” Đường Ích lại hỏi.
Đường An Phù cũng muốn biết vấn đề này nên đương nhiên không biết trả lời như thế nào.
Tạ thị nói: “Được rồi được rồi, đi vào trước đi. Ta đã cho người làm điểm tâm mà con thích ăn nhất. Buổi trưa còn có gân móng hầm…”
Đoàn người đi vào trong phủ, nhị phòng và tam phòng hỏi Tạ thị có dùng cơm với Vương gia vào buổi trưa hay không, sau khi Tạ thị suy tính thì khéo léo từ chối.
Thật ra thì nhị phòng và tam phòng khách sáo hỏi một câu, bọn họ cũng không nghĩ sẽ cùng một sát tinh dùng cơm đâu, Tạ thị nói không cần, bọn họ cũng nhân cơ hội quay về viện của mình.
**
Một lát sau, Đường Ích và Tề Thần ngồi xếp hàng ở trên ghế chủ vị trong phòng khách.
Tề Thần lạnh lùng cúi đầu uống trà, Đường Ích cũng bưng ly trà, Đường An Kiệt thì ngồi cạnh Đường Ích, nhìn có vẻ như bứt tứt, thỉnh thoảng hắn giương mắt nhìn về phía phụ thân cũng không tốt hơn mình mấy, thầm nghĩ mẫu thân kéo muội muội về phòng nói cái gì, sao còn chưa quay lại, nếu các nàng không quay lại, Đường An Kiệt cảm giác bản thân bị đông đến mức bị thương.
“Cái đó… Hai ngày nay, tiểu nữ cho Vương gia thêm phiền phức rồi.”
Cuối cùng bầu không khí sắp đông cứng cũng bị phá vỡ, Đường Ích lấy hết dũng khí lên tiếng trước, lúc này, chỉ cần Tề Thần đáp lại một câu ‘Nhạc phụ nói quá lời’ thì tình cảnh lúng túng này có thể được hóa giải, sau đó ông có thể tiếp tục cuộc đối thoại này. ( truyện trên app T•Y•T )
Tề Thần đậy nắp trà lại nói:
“Không sao.”
Nụ cười trên khuôn mặt Đường Ích cứng lại.
Được rồi…
Thật ra thì ông chỉ khách sáo một chút, cũng không phải thật sự cảm thấy nữ nhi nhà mình gây cho hắn thêm phiền phức. Một câu “Không sao” của hắn khiến cho nhạc phụ như ông không biết phải nói sao cho tốt.
Vương gia đại nhân đại lượng?
Đường Ích suy nghĩ trái phải, cuối cùng nói:
“Nếu tiểu nữ làm chuyện gì không tốt, chỗ nào làm không đúng thì Vương gia cứ việc nói ra, người làm phụ thân như ta sẽ dạy dỗ lại nàng.”
Ý chính là, nếu như thật sự không tốt thì ngươi cũng đừng dạy dỗ nàng, tự phụ thân như ông sẽ là người đến dạy bảo.
Nếu như nữ tế bình thường thì lúc này sẽ khách sáo đáp lại: Không dám không dám.
Nhưng rất hiển nhiên, Tề Thần cũng không phải là nữ tế bình thường, chỉ thấy hắn lạnh lùng nhìn Đường Ích một cái, Đường Ích không tự chủ ngồi ngay ngắn lại, đến khi bị Tề Thần nhìn đến mức đổ mồ hôi thì Tề Thần mới nói:
“Được.”
Đường Ích: “...”
Ông lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, Đường Ích luôn giỏi ăn nói giờ phút này cũng nghèo ngôn từ, quả thực không nghĩ ra chuyện gì để nói, tình cảnh này lại rơi vào hầm băng thêm một lần nữa.
**
Mà phía bên kia, Đường An Phù bị Tạ thị kéo vào phòng nói chuyện.
Tạ thị cho nha hoàn lui ra ngoài, để Đường An Phù ngồi ở trên ghế, sau khi Tạ thị nhìn nàng một lần từ đầu đến chân thì mới không yên lòng hỏi:
“Vương gia có đối xử tốt với con không?”
Đường An Phù nhớ đến hai ngày trước mình nhàn nhã ở trong Vương phủ, gật đầu:
“Rất tốt.”
Nhưng Tạ thị không tin, chỉ coi nữ nhi vì muốn mình yên tâm nên mới nói như thế, bà ngồi xuống bên người Đường An Phù, Tạ thị nói:
“Con không cần giấu diếm mẫu thân.”
Đường An Phù cảm thấy nhất định là vì chuyện Tề Thần cưỡi ngựa còn nàng thì ngồi trong xe ngựa cho nên Tạ thị tưởng rằng nàng chịu ấm ức, trong giây lát nàng cũng không biết phải giải thích như thế nào, chỉ đành cười nói:
“Mẫu thân, con không giấu diếm người. Vương gia đối xử với con rất tốt. Sáng sớm ngày hôm qua quản gia đến giao phó công việc trong Vương phủ cho con, người trong Vương phủ cũng không nhiều nhưng người người rất khách khí với con, quản gia cũng rất tốt, hắn không xem con là người ngoài, hai ngày nay con ở Vương phủ còn nhàn nhã hơn ở trong Đường gia nhiều.”
Trong lòng Đường An Phù cảm thấy cuộc sống nhàn nhã này khá vô cùng.
So với đời trước lúc gả cho Bùi Cảnh, Bùi gia để cho nàng lập ra những quy củ ức hiếp người khác, để cho nàng dập đầu đến mức bụng và chân sắp nứt ra, nô tài hay nha hoàn trong phủ đều có thế lực, hoàn toàn không đem người đứng đầu là nàng đối đãi như chủ nhân.
Sau đó Đường An Phù có thể đứng vững gót chân trong Bùi gia đều dựa vào sức lực của bản thân mình, khắp nơi đều xuất chúng, xử sự chu đáo, đồ cưới phong phú khiến cho Bùi gia không thể nói một lời nào, nếu không còn không phải bị đám nhãn lang kia ức hiếp ở trước mặt hầu phu nhân biết bao nhiêu năm đâu.
“Thật sự không giấu diếm sao?”
Mặc dù vẻ mặt nữ nhi rất thản nhiên, nói cũng mạch lạc nhưng Tạ thị vẫn không tin lắm.
“Thật mà!” Đường An Phù giơ cao tay phải lên: “Nữ nhi thề với trời!”
Tạ thị kéo tay Đường An Phù xuống lại hỏi: “Vậy sao các con lại cách xa thế? Hơn nữa nhìn Vương gia lạnh lùng với con, các con mang y phục đâu giống như phu thê mới tân hôn được ba ngày đâu chứ?”
Đường An Phù không hiểu: “Phu thê tân hôn ba ngày trông như thế nào?”
Nàng từng có kinh nghiệm xuất giá nhưng đối với cái từ ‘tân hôn’ này thì chỉ có ấn tượng là khổ sở, mệt mỏi, bị cân nhắc, bị sai bảo, bị rầy la… Cho nên đời trước lúc nàng và Bùi Cảnh lại mặt, trạng thái tinh thần không được tốt lắm, chẳng qua khi đó Tạ thị không hỏi nhiều giống như hôm nay.
Tại sao đời trước tinh thần nàng lại không được tốt, ngược lại Tạ thị hỏi vấn đề này rất nhiều lần.
Tạ thị bị nữ nhi hỏi đến vấn đề này nên có hơi ngượng ngùng:
“Tân hôn ba ngày phải giống như mật ngọt, là lúc tình ý nồng đậm. Con nhìn tinh thần con tỏa sáng, dáng vẻ tươi hơn mười phần…”
Phải mất một lúc lâu thì Đường An Phù mới hiểu được ý của Tạ thị.
“Mẫu thân có ý gì thế?” Đường An Phù cũng hơi túng quẫn.
Tạ thị lại hỏi Đường An Phù: “Trước ngày thành thân hai ngày, ta đã bảo Bao ma ma để sách dưới đáy rương, con đã thấy chưa?”
Đường An Phù nhớ đến Bao ma ma cho nàng quyển sách kia, nàng không cần xem cũng biết đó là thứ gì, thế nhưng loại sách này được chuẩn bị cho cô nương không hiểu chuyện phòng the, nàng hiểu những chuyện này cho nên cũng không cần thiết phải học.
“Có phải không thấy hay không?” Tạ thị nhìn vẻ mặt nữ nhi thì có thể đọc được câu trả lời.
Gò má Đường An Phù ngượng ngùng: “Con biết chuyện gì mà, không cần nhìn.”
Tạ thị đưa tay chọc hai cái trên đầu Đường An Phù:
“Con thì biết cái gì? Chuyện kia ảnh hưởng trực tiếp đến quan hệ phu thê, mẫu thân cũng không phải nói rằng con học theo điệu bộ mê hoặc người kia, chẳng qua là giở tí thủ đoạn, củng cố tình cảm phu thê một chút, phía sau cánh cửa đóng kín kia cũng sẽ có chuyện thú vị. Con tin mẫu thân đi, đi về nhìn thử xem.”
Đường An Phù còn có thể nói gì nữa, mẫu thân đại nhân đã tự khích lệ mình.
Chẳng qua rất nhanh, Đường An Phù lại nhớ đến giữa nàng và Tề Thần dường như vẫn chưa tìm được một chút thú vị nhỏ nhoi, bởi vì… thậm chí bọn họ còn chưa viên phòng đâu.
“Con và hắn không thể dùng những thứ trong sách kia được.” Đường An Phù nói.
Tạ thị không hiểu: “Tại sao không dùng được?”
Đôi mắt trắng đen của Đường An Phù mở to, cố ý tránh né ánh mắt Tạ thị, Tạ thị cũng là người từng trải, hiểu nữ nhi như lòng bàn tay, nhìn vẻ mặt của nàng thì bà cũng biết được chắ chắn có vấn đề.
Bà ôm gò má Đường An Phù quay sang phía mình, sau đó bà lẳng lặng nhìn chằm chằm Đường An Phù.
Quả thật Đường An Phù không thể chịu nổi ánh mắt của mẫu thân rồi, nàng đành chịu thua cúi đầu:
“Con… không nói ra miệng được.”
Tạ thị hoài nghi: “Vậy ta hỏi, con đáp.”
Đường An Phù suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Sau khi thành thân, Vương gia ngủ ở đâu?” Tạ thị hỏi.
“Hỉ phòng.”
“Ngủ với con sao?”
“Vâng.”
“Hắn không đụng con sao?”
“... A, vâng.”
“Trong Vương phủ có thiếp thân thông phòng hay nha hoàn mà Vương gia thích hay không?”
“...” Đường An Phù suy đi nghĩ lại, lắc đầu lần nữa: “Nhất định người thông phòng hay thiếp thất đều không có. Nha hoàn… Có hai nha hoàn xinh đẹp nhất trong Vương phủ, quản gia đưa đến hầu hạ bên người con. Bên cạnh Vương gia không có nha hoàn.”
“Vậy thì kỳ lạ.”
Ánh mắt Tạ thị quét một vòng trên người nữ nhi, cảm thấy sắc đẹp của nữ nhi cũng coi như là nghiêng nước nghiêng thành, đó cũng coi là quốc sắc thiên hương, một đại nữ nhân như nàng nằm cạnh người, nam nhân sẽ thờ ơ sao?
“Có phải Vương gia bị bệnh kín hay không?” Tạ thị không nghĩ ra lý do nên bắt đầu suy đoán.
“A…”
Cái vấn đề này cũng làm cho Đường An Phù tự hỏi.
Bởi vì nàng không đích thân trải qua, cũng không thể chắc chắn Tề Thần có bệnh kín hay không.
Nhớ lại đời trước, Tề Thần cũng chưa từng thành thân, bên ngoài đồn rằng hắn không gần nữ sắc, cao ngạo lãnh đạm và cô độc, với lại hắn luyện công tẩu hỏa nhập hoa, bất tỉnh rơi vào hôn mê, ngủ mê man tầm sáu năm.
Vậy cuối cùng hắn có bệnh kín hay không, cũng không một ai biết được.