Đường An Phù ở phòng trong chỉnh sửa mình cho tốt, lau tóc hơi khô mới đi ra, cọ tới cọ lui như vậy cũng tốn gần một canh giờ, lúc ra ngoài, thấy Tề Thần vẫn ngồi ở chỗ cũ, dáng ngồi thẳng tắp không thay đổi chút nào, nhưng đã thay quần áo, từ hỉ phục biến thành đạo bào rộng thùng thình.
Đường An Phù lại ở trước bàn trang điểm cọ xát một lát, cảm thấy không kéo nổi nữa, mới đi đến mép giường, nhỏ giọng nói:
“Ma ma nói với ta, ta ngủ mép ngoài.”
Tề Thần quay đầu lại nhìn giường đệm, cũng không nói gì, sảng khoái cởi giày bò lên giường nằm xuống, Đường An Phù âm thầm hít sâu một hơi, cũng đi theo nằm mép ngoài.
Hai người nằm song song trong chốc lát, bốn mắt nhìn chằm chằm màn lụa uyên ương đỏ thẫm trên đầu, Đường An Phù hỏi:
“Vương gia có muốn kéo màn lại không?”
Tề Thần lạnh nhạt nói: “Kéo đi.”
Đường An Phù bò dậy, buông màn hai bên, rồi nằm xuống.
Tề Thần vẫn không động đậy, Đường An Phù cắn môi do dự một lát, lại hỏi:
“Vương gia, ngủ sao?”
Tề Thần dừng một lát mới trả lời Đường An Phù:
“Ừ.”
Đường An Phù hơi nhắm hai mắt, ngừng thở chờ đợi, chờ đợi… Đợi…
Sau đó, chờ đến Tề Thần thật sự ngủ.
Hắn ngủ!
Ngủ thật!
Đường An Phù khó có thể tin quay đầu nhìn hắn, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp lâu dài, ngủ rất ngon!
Chẳng lẽ là mệt mỏi?
Hay cảm thấy nàng khó coi?
Trong đầu Đường An Phù suy nghĩ miên man, hít một hơi thật sâu, tâm trạng phức tạp moi móng tay trong chốc lát, xoay người sang chỗ khác, đắp chăn, ngủ!
Đường An Phù cũng có chút mệt, cho nên một giấc này ngủ rất thoải mái, cọ vài cái trên gối, nhớ tới ngày hôm qua mình thành thân, đột nhiên mở hai mắt, thấy hỉ giường vẫn là hỉ giường, Tề Thần bên cạnh chẳng biết đã đi đâu.
Đường An Phù duỗi tay ở sờ chỗ Tề Thần ngủ, không còn độ ấm, có lẽ dậy sớm, mà nàng còn ngủ như lợn chết cái gì cũng không biết!
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Đường An Phù cuống quít từ trên giường ngồi dậy, vén màn hai bên lên, vuốt phẳng tóc, mới mở miệng trả lời:
“Vào đi.”
Hai tỳ nữ cầm dụng cụ rửa mặt vào cửa, ngoài cửa giống như còn đứng một người.
Từ nhỏ bên cạnh Đường An Phù có một mình Tú Chi hầu hạ, nàng không giống tiểu thư khuê các bình thường mảnh mai, đều thích tự tay làm mọi việc.
Mà Tú Chi lớn hơn Đường An Phù mấy tuổi, đã đính thân với biểu ca cùng quê quán, Đường An Phù không có lý do đưa nàng tới vương phủ. Tạ thị nói cho nàng tìm mấy nha hoàn tâm tư linh linh cùng gả tới phủ Thần Vương, Đường An Phù cảm thấy không cần thiết.
“Nô tỳ Tô Hà, nô tỳ Tô Khê, tham kiến Vương phi.”
Hai nha hoàn áo xanh cười xinh đẹp hành lễ với Đường An Phù.
“Không cần đa lễ, mau đứng lên.” Đường An Phù nói, còn thuận tiện nhận chậu nước trong tay Tô Hà, tự đặt trên giá rửa mặt.
Hai nha hoàn nhìn nhau, cũng chưa nghĩ đến Vương phi lại tùy ý như vậy.
Sau khi Đường An Phù rửa mặt xong, hỏi:
“Các ngươi một người gọi Tô Hà, một người gọi Tô Khê, là tỷ muội ruột sao?”
Người trầm ổn trong hai nha hoàn tiến lên xác trả lời tỉ mỉ:
“Bẩm Vương phi, nô tỳ cùng Tiểu Khê là tỷ muội, chúng ta là dân tị nạn biên cảnh, không có người nhà, Vương bá cứu tỷ muội chúng ta từ trong tay bọn buôn người, chúng ta liền theo Vương bá đi vào kinh.”
“Sau này do tỷ muội chúng ta hầu hạ Vương phi, nếu có chỗ không tốt còn thỉnh Vương phi chỉ ra chỗ sai, bọn nô tỳ chắc chắn sẽ sửa lại.” Tô Khê nói tiếp thay tỷ tỷ.
Hai nha hoàn ăn nói lưu loát, ngăn nắp, hào phóng thẳng thắn, Đường An Phù cảm thấy rất tốt.
“Ta không có nhiều quy củ, trước giờ các ngươi làm thế nào làm thì bây giờ cứ làm như vậy, không cần vì ta thay đổi cái gì, nếu ta có yêu cầu, sẽ nói thẳng với các ngươi.” Đường An Phù nói.
“Vâng.”
Sau khi Đường An Phù rửa mặt xong, ngồi trước bàn trang điểm bôi cao hương sữa, hỏi các nàng:
“Vương gia đâu?”
Tô Hà búi tóc cho Đường An Phù, trả lời: “Sáng sớm Vương gia đã đi ra ngoài, nô tỳ cũng không biết đi đâu. Hôm nay thời tiết sáng sủa, Vương phi mang bộ trâm mã não này được không?”
Đường An Phù nhìn đồ mang thử trong gương, cảm thấy rất vừa lòng: “Ừ, nhìn rất ổm. Tay nghề của ngươi thật tốt.”
Tô Hà được khen, nhợt nhạt cười: “Đa tạ Vương phi khen, là do Vương phi xinh đẹp, trang điểm thế nào cũng đẹp.”
Đường An Phù trang điểm xong, cũng không biết kế tiếp làm cái gì, cảm giác rất vắng vẻ, nàng thành thân cũng quá… nhẹ nhàng đi.
Đời trước lúc thành thân với Bùi Cảnh, từ ngày trang điểm bắt đầu, mãi cho đến trước khi về nhà, nàng không ngừng đi theo dập đầu gọi người nhận thân thích, đầu óc choáng váng đồng thời, còn muốn giống con khỉ cho người ta nhìn tới nhìn lui.
Gả cho Tề Thần lại không lo lắng chuyện này, không chỉ không cần dập đầu gọi người nhận thân thích, có lẽ hắn có rất ít thân thích.
Lấy bối phận của hắn, cùng thế hệ với bệ hạ, tự nhiên không cần hắn đi thỉnh an người ta, mà hắn lại không thích lui tới gặp người khác, bọn tiểu bối cũng không dám thỉnh an hắn, càng đừng nói náo loạn.
Đường An Phù ở sau ngày thành thân cảm giác được nhàm chán quạnh quẽ, cũng rất khác người.
Một mình dùng qua cơm sáng, một lão giả tóc bạc da mặt hồng hào cầu kiến.
“Tham kiến Vương phi, tiểu nhân tên là Vương Thoi, Vương gia ngày thường đều gọi ta là Vương bá, là quản gia của vương phủ.” Vương bá nói.
Đường An Phù nhận ra giọng của ông ấy, đúng là ngày ấy ở nhà riêng trong thành, giọng nói của lão giả thủ ngoài suối nước nóng của Tề Thần.
“Vương bá không cần đa lễ, có chuyện gì muốn ta làm sao?” Đường An Phù chờ mong hỏi.
Vương bá liên tục xua tay: “Ai da, không dám không dám. Tiểu nhân chỉ là giao việc quản nội trợ trong vương phủ cho Vương phi. Từ trước trong phủ không có nữ chủ nhân, tiểu nhân liền nhúng tay quản mấy năm, hiện giờ nữ chủ nhân tới, tự nhiên muốn giao quyền.”
Đường An Phù rất ngoài ý muốn, nhẹ nhàng như vậy liền giao nội trợ vương phủ cho nàng quản?
“Thỉnh Vương phi tùy lão nô dời bước tiền viện.” Vương bá nói.
Đường An Phù đi theo hắn ra cửa phòng, bóng người lúc trước cùng Tô Hà, Tô Khê tiến đến đứng ngoài cửa chờ lập tức đuổi kịp, là một nữ tử xinh đẹp mặc áo màu xanh lá, tóc đuôi ngựa cột cao sau đầu, thoạt nhìn tinh thần phấn chấn.
“Đây là?” Đường An Phù chưa thấy qua nàng, hỏi.
“Phong Linh gặp qua Vương phi, Vương gia bảo ta ở bên cạnh bảo vệ an toàn cho Vương phi.” Thanh âm cũng dứt khoát lưu loát, không giống Tô Hà, Tô Khê tự xưng nô tỳ, thân phận Phong Linh là hộ vệ.
Đường An Phù đánh giá nàng trên dưới một lần, thấy nàng thần sắc lạnh nhạt, mắt mũi nhìn tim tựa hồ không vừa lòng với công tác bảo vệ Đường An Phù.
Đường An Phù còn chưa hiểu, trước đi theo Vương bá tới trong tiền viện vương phủ.
Chỉ thấy trong tiền viện đứng chỉnh tề bốn hàng người, một hàng mười người, có tôi tớ, có nha hoàn, có đầu bếp, bà tử...
“Vương phi, đây đều là người ngày thường có thể nhìn thấy trong vương phủ. Vương gia thích yên tĩnh, trong phủ liền không có quá nhiều người hầu hạ, nếu Vương phi cảm thấy ít người không đủ dùng, buổi chiều lão nô lại đi chọn mua một chút.” Vương bá nói.
“Không cần. Bình thường vương phủ làm như thế nào, hiện giờ vẫn làm như vậy.” Lại hỏi: “Đây là gặp được, vậy còn có không thể gặp sao?”
Đường An Phù nhớ tới cao thủ xuất quỷ nhập thần bên cạnh Tề Thần, chắc là ám vệ bên cạnh Tề Thần, thuộc loại hình không thể gặp’.
Vương bá cười thần bí:
“Vâng còn có chút người không thể gặp. Nếu Vương phi muốn gặp, còn phải hỏi Vương gia.”
Đường An Phù chỉ thuận miệng hỏi, cũng không phải thật sự muốn biết được bên cạnh Tề Thần có bao nhiêu người.
Cùng mọi người trong vương phủ gặp mặt, Đường An Phù lại được thỉnh đi phòng thu chi, lật xem sổ sách cả buổi trưa, cảm thấy Vương bá quản gia không có bất kì vấn đề gì, các mặt đều rất chu đáo, vì thế liền nói hắn tiếp tục quản.
Tề Thần đi ra ngoài từ sáng, mãi cho đến ban đêm mới về phủ.
Đường An Phù ăn cơm sáng, trưa, chiều một mình, từ trong thư phòng nhỏ của hắn chọn mấy quyển sách, nằm trên giường nệm xem, nghe thấy tiếng đẩy cửa phòng, nàng xuống giường, đi ra ngoài hỏi:
“Vương gia đã ăn cơm chưa?”
Tề Thần đưa áo choàng cho nàng, trả lời: “Đã ăn trong quân doanh.”
Đường An Phù đưa áo choàng của hắn ra bình phong phía sau, khi ra ngoài, Tề Thần đã vào phòng trong rửa mặt, Đường An Phù cũng ngượng ngùng đi vào, liền chờ ở cửa, Tề Thần rửa xong đi ra thấy Đường An Phù đứng ở chỗ đó, hỏi:
“Có việc?”
Đường An Phù vội vàng lắc đầu.
“A.”
Tề Thần a một tiếng, liền đi qua trước mặt Đường An Phù.
Đường An Phù nhìn bóng dáng hắn, cảm thấy nếu mình không tìm đề tài gì, trong phòng lại im lặng khiến người xấu hổ.
“Hôm nay ta thấy người trong phủ, Vương bá còn mang sổ sách năm vừa rồi trong phủ ra cho ta nhìn.” Đường An Phù đi theo phía sau Tề Thần chậm rì rì kể ra từng việc làm trong vương phủ hôm naycho hắn.
Tề Thần đi đến giường nệm, cầm lấy sách lúc nãy Đường An Phù xem, tiện tay lật lại thả về:
“Ừ, ngươi làm chủ.”
Nhàn nhạt đáp lại một câu, kết thúc đề tài.
Đường An Phù:…
Đành phải tìm đề tài tiếp theo: “Cái kia, ngày mai là hồi môn, Vương gia biết chứ?”
Tề Thần đi tới bàn trà, rót ly trà, trước khi uống gật đầu: “Biết.”
“Vương gia sẽ cùng thần thiếp trở về sao?” Đường An Phù chờ mong hỏi.
“Ta biết.”
Xong, đề tài lại kết thúc.
Đường An Phù nhìn dáng vẻ Tề Thần uống trà, mới nhớ tới đồ vật trên trường án, đi qua nói:
“Đúng rồi, đây là Vương bá làm đầu bếp đưa tới canh cá cho Vương gia, ngài có muốn uống một chén không?”
Tề Thần uống ngụm nước trà, nhìn về phía Đường An Phù ân cần mời hắn ăn canh, do dự gật đầu: “Ừ.” ( app truyện T Y T )
Đường An Phù vội vàng bưng bát canh cá còn ấm trong thùng ra, chắc do canh cá bỏ thêm rau dền, có màu đỏ, ngửi cũng có mùi tanh.
Đưa đến trong tay Tề Thần, Tề Thần kê miệng chén uống một ngụm, nuốt xuống, khó hiểu: “Đây là…”
“Bỏ thêm rau dền, cho nên có màu đỏ.” Đường An Phù giải thích cho Tề Thần.
Tề Thần liếm môi, đại khái là ở cảm nhận có hương vị rau dền hay không, cảm nhận xong liền muốn buông chén canh, Đường An Phù thấy thế hỏi:
“Ngươi không uống sao?”
Tề Thần không nói chuyện, Đường An Phù coi như hắn cam chịu, đáng tiếc lẩm bẩm một câu: “Còn thừa rất nhiều.”
Đang muốn dọn chén canh trước mặt Tề Thần, Tề Thần lại nhìn nàng, cầm lấy chén canh lần nữa, uống một hơi cạn sạch, sau đó đưa cái bát rỗng cho Đường An Phù.
Đường An Phù ngơ ngác nhận chén, nhìn Tề Thần một bên nhíu mày chà lau canh dính bên miệng một bên đứng lên đi vào phòng trong.
Hắn loại vẻ mặt này, cảm giác canh cá không tốt lắm uống bộ dáng.
Đường An Phù gọi Tô Hà tiến vào thu dọn canh cùng chén, đóng lại cửa phòng, nàng ngồi xuống mép giường chờ đợi.
Tề Thần súc miệng đi ra, thấy Đường An Phù ngồi ở mép giường, yên lặng đi tới, yên lặng bò lên giường, yên lặng nằm xuống, yên lặng nhắm lại mắt.
Đường An Phù ngồi ở mép giường đợi trong chốc lát, thẳng đến không cảm thấy động tĩnh mới quay đầu lại nhìn.
Tề Thần nhắm nghiền hai mắt, ngủ ngon lành.
Hắn… lại ngủ.
Trong lòng Đường An Phù khó chịu, cúi đầu cào lòng bàn tay, âm thầm thở dài rồi ngủ.