Đường An Phù đi vào tiền viện, thấy Bùi Cảnh mặc một thân áo trắng, quỳ trước linh đường để đốt vàng mã, vẻ mặt hắn nghiêm nghị, còn có một đứa trẻ mặc áo vải, đội khăn tang, trên người đứa trẻ vẫn còn quấn tả lót bên trong và được Từ nhũ mẫu ôm quỳ cạnh quan tài.
Với chút thể hiện bên ngoài này, trước giờ Bùi Cảnh luôn làm rất tốt.
Năm đó sao nàng lại mù mắt mà coi trọng tên Bùi Cảnh chỉ biết lấy oán trả ơn này như thế. Bằng chứng là cuộc đời của nàng khi còn sống, rất không đáng giá!
Đến gần giữa trưa, cơ bản khách đến phúng viếng đều đã đủ, ngồi ở bàn trà đặt trong tiền viện uống trà, kể nhau nghe về vị An Định phu nhân đã sớm qua đời, có những người đã quen biết phu nhân từ trước, cũng chỉ tiếc nuối thở dài mà nói vài câu.
Công tích ngàn dặm, chê khen thị phi, cũng chẳng hơn câu chuyện rượu vào lời ra, trà vô suông miệng mà người ta thường kể nhau nghe là bao.
Đột nhiên, trên không trung của cả Kinh Thành dường như bị mây đen bao phủ, khách trong bàn trà đều ngửa đầu nhìn lên, đoán rằng có phải trời sắp mưa hay không.
Trên đường phía bên ngoài hầu phủ An Định truyền đến một loạt âm thanh lộc cộc như vó ngựa…
Đường Bích Như từ hậu viện đi ra, tự mình tiếp đón khách trong bàn trà đi ra vườn dùng cơm.
Hộ viện của hầu phủ An Định bị đá bay vào trong cửa, ngã thành một cụm, làm những vị khách đang đi qua linh đường để sang hậu viện bị kinh động.
Một đường sấm sét đánh xuống, nam tử mặc đồ đen dường như mang theo quỷ khí từ địa ngục bước vào cửa lớn của hầu phủ An Định, khuôn mặt hắn tựa như đao búa sắc lạnh, hai mắt tối sẫm, lộ ra vẻ yêu tà kỳ dị.
Gia đinh hộ viện ngăn cản hắn đi vào đều bị hắn đánh ngã trên mặt đất không dậy nổi, ai cũng hoảng sợ khi nhìn nam nhân hệt như quái vật này đi tới.
“Thần… là Thần vương! An Nam vương!” Trong những vị khách có người hô lên, khung cảnh gần như bắt đầu bùng nổ, âm thanh nghị luận liên tục vang lên không dứt:
“Là hắn, thật sự là hắn.”
“Hắn không phải sát nghiệp quá nhiều nên bị trời phạt sao?”
“Trời phạt cái gì! Chỉ ngủ nhiều năm thôi.”
“Hắn tới làm gì? Không phải để giết người chứ!”
“...”
Lại một đường sấm mang theo tia chớp đánh xuống, khiến gương mặt những người ở đó lúc tối lúc sáng.
Bùi Cảnh quỳ trước chậu than, ngơ ngác nhìn nam nhân thần bí kia từng bước tới gần, ánh mắt u ám trầm mặc, nhìn chằm chằm vào quan tài và bàn thờ phía sau Bùi Cảnh.
Điệu bộ này không biết là tới để trả thù hay để đốt hương nữa.
Đường Bích Như thấy Bùi Cảnh không nói lời nào, tưởng rằng người đó là khách, hiện giờ nữ chủ nhân của Hầu phủ cũng đã chết, nàng ta đương nhiên phải thay thế vị trí nữ chủ nhân, tiến lên hành lễ với nam tử kia rồi nói:
“Vị khách này tới để tiễn tỷ tỷ đi đoạn đường cuối sao? Mời theo ta... A… Phụt–!”
Đường Bích Như đi đến vừa nói chuyện vừa mời khách, ai ngờ nàng ta còn chưa nói xong, chợt cảm thấy ánh sáng bén nhọn lóe ngang trước mắt, trên cổ lướt qua một đợt khí lạnh, sau đó máu tươi phun ra tung tóe.
Ngay cả giãy giụa cũng chưa kịp, Đường Bích Như cứ thế trừng hai mắt ngã xuống trong vũng máu, không chút nguyên do hay báo trước mà chết.
Sấm sét quét qua, trong không khí tràn ngập tĩnh mịch. Kẻ giết người mang gương mặt vô tình, dáng vẻ đầy tàn bạo, tựa như ác quỷ bò lên từ địa ngục âm u, khiến kẻ khác sợ hãi.
Biến cố này phát sinh quá nhanh, cho nên đến sau khi máu ở dưới thân Đường Bích Như tràn ra mới có người một nữ nhân nhát gan phát lên tiếng thét chói tai—
Trong ngoài linh đường loạn thành một đống.
Bùi Cảnh trợn mắt há mồm nhìn biến cố trước mặt, không biết nên tỏ ra phẫn nộ hay bi thương trước.
Đoàn người ở ngoài dường như là sau khi nghe thấy tiếng thét chói tai bên trong Hầu phủ nên vội xông vào cửa, đa số những người ở trong linh đường đều nhận ra người đứng đầu kia, là Khang vương Tề Chiêu.
Chỉ thấy Khang vương nhìn nữ nhân nằm trong vũng máu, lại nhìn thanh kiếm trong tay sát tinh, tiến lên đoạt lấy thanh kiếm rồi kinh hãi hô lên:
“Hoàng thúc, sao người vừa tỉnh lại lập tức đi giết người vậy. Người đâu, mau đưa hoàng thúc trở về!”
Vài vị ở phía sau Khang vương cũng đều là những gương mặt quen thuộc. Không phải hoàng tử thì cũng là công tử thế gia, tóm lại ai cũng là những vị khách không dễ đắc tội.
Cho dù trước linh đường có người chết nhưng lại không một ai dám bước lên trách tội kẻ vừa giết người kia.
Vài vị hoàng tử, thế tử nọ ôm lấy người mặt không chút thay đổi, người sát tinh kia đi ra ngoài, giống như nhàn hạ tản bộ trong sân vắng, hái một nhành hoa rồi rời đi. Lúc này Khang vương Tề Chiêu mới bước đến vỗ vai Bùi Cảnh, nói:
“Biểu huynh nén bi thương.” Tuy rằng là bà con xa tận chân trời, xưa nay cũng không xưng hô như vậy, nhưng thời điểm hiện tại Khang vương cảm thấy vẫn nên dùng chút quan hệ thân thích này mà nói để có thêm chút cảm tình.
Bùi Cảnh ôm cái xác đã lạnh đi của Đường Bích Như, khàn khàn hỏi Khang vương:
“Vì sao hắn lại giết thê tử của ta?”
Khang vương bất lực thở dài:
“Hoàng thúc luyện công tẩu hỏa nhập ma, lần này mới từ Lĩnh Nam quay về kinh, vốn dĩ muốn dẫn người hồi cung, ai ngờ đi qua trước cửa phủ của huynh, người nhìn thấy ngoài phủ treo đèn lồng trắng liền bảo muốn vào tế bái cố nhân, bọn ta cũng thật hồ đồ, vậy mà quên mất người với quý phủ vốn không quen biết, nói gì đến tế bái cố nhân, quả nhiên vừa nãy người đã phát bệnh rồi.”
“Việc này Bùi hầu yên tâm, chỗ phụ hoàng chắc chắn sẽ trả công đạo lại cho huynh.”
Sau khi Khang vương nói xong, nhìn lướt qua bàn thờ của hầu phủ An Định, chắp tay vái chào bài vị của phu nhân An Định hầu Đường An Phù, phân phó người bên cạnh gửi tiền biếu, đặt đồ cúng bái ở hai bên bàn thờ.
Cuối cùng liếc sang Bùi Cảnh đang ôm trắc phu nhân đã chết ở trong ngực, sau khi thầm mắng một câu nghiệp chướng, ho khan mà rời khỏi hầu phủ An Định.
Đều là hoàng tôn thiên tử, dĩ nhiên không ai dám ngăn cản.
Cũng không phải hắn máu lạnh vô tình ỷ thế hiếp người gì, thật sự là đoàn người của Khang vương đối với tên võ hầu dựa vào phu nhân mà ngồi lên địa vị cao, lại sủng thiếp diệt thê, ép chết chính thất vô cùng xem thường.
Chuyện tang sự đến giờ này lại trở thành chuyện khôi hài.
Thăng trầm của nhân sinh, ân oán tình thù chính là không sao nói rõ được như thế.
Mặc cho sát tinh An Nam vương này rốt cuộc là tẩu hỏa nhập ma tùy tiện giết người hay là vì thù xưa oán cũ mà giết người trả thù, tóm lại Đường Bích Như bị giết, chuyện này có thể khiến cho Đường An Phù ngập đầy tức giận cũng cảm thấy nguôi ngoai không ít.
Mang theo lòng cảm kích, hồn phách Đường An Phù dần dần tiêu tán, tựa như bị một luồng khí kỳ lạ thu hút, nhẹ nhàng trôi về phương xa.
**
“A Phù, sao giờ này muội vẫn còn ngủ.”
Đường An Phù bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy trần nhà vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, còn đang tự hỏi đây là lúc nào thì cảm thấy có người ở sau lưng đẩy nàng một cái.
Đường An Phù xoay người, từ phía ngược sáng bắt gặp hình ảnh một cô nương xinh đẹp với búi tóc tròn, mắt to môi nhỏ.
“Nhụy Nương?” Đường An Phù chần chừ gọi một cái tên.
Lục tiểu thư Nguyên gia, tên Nhụy Nương, là bằng hữu từ nhỏ của Đường An Phù, từ sau khi đi Giang Nam, Đường An Phù chưa từng gặp lại nàng ấy.
“A Phù, sao muội lại như thế này, không nhớ ta à. Mau đứng lên đi, muội đã quên chúng ta hứa với nhau sẽ làm gì sao?”
Nguyên Nhụy Nương vội vã kéo Đường An Phù từ trên giường dậy, có lẽ đầu óc Đường An Phù có chút mơ hồ, cảm thấy Nhụy Nương lôi kéo mình vẫn là ảo giác.
Là do nàng rất hoài niệm quãng thời gian này sao? Cho nên sau khi chết cũng không kìm được phải quay về để nhìn lại.
“Nhụy Nương…” Hai mắt Đường An Phù nóng lên, mũi cay cay, hai giọt nước mắt rất nhanh rơi xuống, đọng lại trên mu bàn tay Đường An Phù.
Có nhiệt độ.
Đường An Phù lấy tay sờ lên nước mắt trên mu bàn tay, lại sờ sờ hai má, xúc cảm chân thật khiến nàng khó có thể tin được.
“A Phù, sao muội lại khóc vậy? Đừng khóc đừng khóc, chúng ta đi giáo huấn hắn!”
Nguyên Nhụy Nương vụng về dùng ống tay áo lau nước mắt cho Đường An Phù, kéo Đường An Phù xuống giường. Trước khi chết chân của nàng bị liệt nhưng cảm giác hai chân chạm đất hiện tại lại rất chân thật.
Đường An Phù thử dùng sức hai chân, nhảy vài bước ở chân giường, phát hiện chân thật sự đã khỏi, lập tức vui vẻ ra mặt, nhảy xuống giậm giậm chân, rồi lại chạy nhảy khắp phòng.
Nguyên Nhụy Nương thấy Đường An Phù như vậy, không khỏi hướng ra ngoài hô:
“Tú Chi, mau vào đây. Tiểu thư nhà ngươi điên rồi!”
Một nha hoàn mặt tròn trĩnh từ ngoài cửa ló đầu vào, liếc nhìn bọn họ một cái rồi lại lắc đầu rời đi, hiển nhiên không xem lời của Nguyên Nhụy Nương là thật.
Nguyên Nhụy Nương vốn dĩ đúng thật là nói đùa, vẫn tiếc nuối không lừa nha hoàn Tú Chi bên cạnh Đường An Phù bước vào được.
“Được rồi được rồi, muội đừng nhảy nữa, sao tự dưng phát điên lên vậy.” Nguyên Nhụy Nương bước đến kéo Đường An Phù đang dồi dào sức sống lại.
Đường An Phù vui vẻ muốn bay lên, dứt khoát kéo Nguyên Nhụy Nương xoay vòng vòng: “Nhụy Nương, ta trở về rồi! Thật tốt quá, giống như mơ vậy!”
Nguyên Nhụy Nương khó khăn lắm mới ấn người nọ xuống được, hỏi: “Cái gì mà đã trở lại? Mơ cái gì? Muội nằm mơ? Là giấc mơ đẹp sao?”
Đường An Phù lắc đầu buồn bã: “Không đẹp chút nào.”
“Không đẹp thì quên đi. Muội mau thay y phục, chúng ta phải ra ngoài ngay.” Nguyên Nhụy Nương đẩy Đường An Phù đến sau bình phong.
Đầu óc Đường An Phù có chút rối: “Đi đâu?”
“Cầu Thanh Tước đó. Không phải muội hẹn Bùi tứ lang gặp mặt ở chỗ đấy sao?”
Đột nhiên nghe thấy ba chữ ‘Bùi tứ lang’, Đường An Phù có chút hoảng hốt:
“Vì sao ta phải hẹn hắn tới gặp mặt?”
“Muội hỏi vì sao? Muội viết thư cho hắn, hắn không nhận thì thôi đi, còn xé nát thư của muội, hôm qua muội trở về không phải tức muốn chết, phái người truyền lời cho hắn, nói hôm nay ở cầu Thanh Tước muốn cùng hắn dùng đao nói chuyện sao?”
Hình như là có chuyện như vậy.
Thời kỳ thiếu nữ Đường An Phù chính là loại tính cách này, bảo dễ nghe là phóng khoáng hiệp nghĩa, bảo khó nghe là dã man tự đại.
Nói thế nào nhỉ.
Đường An Phù lớn lên trong sự khen ngợi của người khác, bởi vì nàng trong những người cùng lứa ở nhà quả thật là đứa trẻ xinh đẹp nhất, thông minh nhất, có học thức nhất, võ công tốt nhất. Nàng học cái gì cũng đều phải thập toàn thập mỹ, nếu sinh ra là nam tử ở trong gia đình giàu có, chắc chắn sẽ là đối tượng bồi dưỡng để trở thành người thừa kế.
Nhưng thật ra chỉ có nàng biết, cái gọi là thập toàn thập mỹ này đều liên quan đến lòng tham hư vinh, nàng hưởng thụ cảm giác vĩ đại hơn người khác về mọi thứ, nàng có thể dùng bản lĩnh thật sự dẫn đầu người khác, chưa bao giờ biết cái gì gọi là nhường nhịn hay ẩn nhẫn, dù là chống lại nam tử nhà khác cũng không hề luống cuống, muốn so văn thì so văn, muốn luận võ thì luận võ, chẳng chút sợ hãi.
Chính vì loại tính cách mạnh mẽ này mới khiến Đường An Phù sinh ra một chút tâm tư không nên có.
Nàng mưu toan dùng thực lực bản thân thay đổi ấn tượng của người ngoài đối với Đường gia, muốn cho một gia tộc đã có nhiều thế hệ bám váy, dựa vào sắc đẹp sinh tồn trở thành dòng dõi có thành tựu.
Mà nguồn cơn của tất cả chuyện này, chính là dựa vào việc nàng thích Bùi Cảnh Bùi tứ lang mà bắt đầu nảy sinh.
Cuối cùng thực tiễn chứng minh ý tưởng của nàng thất bại, nàng không chỉ không làm cho người ta thay đổi thái độ cùng cách nhìn của người ta đối với gia tộc, ngược lại còn khiến cuộc sống của mình xáo trộn, rơi vào kết cục như vậy.
Đường An Phù từ nhỏ chưa từng nếm qua tư vị bị cự tuyệt, bởi vì Bùi tứ lang xé thư của nàng nên nàng ngược lại đã chú ý tới hắn, cảm thấy hắn không giống với người khác. Ngay sau đó lại càng theo đuổi sát sao, đến tận khi tất cả mọi người đều biết Đường An Phù thích Bùi tứ lang.
Khi đó Đường An Phù nhiệt tình phóng khoáng, sau khi đọc trong sách bảo nữ tử không nên bị lễ giáo trói buộc quá mức, nếu thích thì không có gì cần giấu diếm.
Cho nên nàng đối với việc bản thân theo đuổi Bùi tứ lang không hề cảm thấy sai, mà người bên cạnh hoặc là giúp đỡ hoặc là đợi nàng bị chê cười, cũng chẳng có ai từng thật sự khuyên can nàng, đương nhiên, khi đó Đường An Phù một lòng một dạ, cho dù có người khuyên nàng cũng chưa chắc đã nghe lọt tai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT