“Tân nương đến!”

Ở trong hỉ đường yên tĩnh, vang lên một giọng nói làm ánh mắt mọi người đều hướng về phía chỗ tân nương.

Đường An Phù mặc hỉ phục lụa đỏ cực kỳ xa hoa, mặc kệ dáng người hay dung mạo đều đẹp không gì sánh được, tất cả khách khứa xung quanh rất kinh ngạc. Sôi nổi âm thầm cảm khái, trước mặt mỹ nhân như vậy, trách không được An Nam Vương xưa nay không gần nữ sắc đều không kìm lòng được.

Đường An Kiệt từ phía sau khách khứa vòng đến bên cạnh Nguyên Nhụy Nương cùng Đường An Phù, cùng bọn họ đi đến hướng hỉ đường.

Nguyên Nhụy Nương hạ giọng hỏi Đường An Kiệt:

“Sắp xếp nhiều phân đoạn cản cửa như vậy, sao hắn lại vào nhanh như vậy? Cuối cùng các ngươi có ngăn cản hay không?”

Đường gia ra mấy chục huynh đệ tỷ muội trẻ tuổi, là vì cản tân lang ở ngoài cửa một khắc, lúc này mới có vẻ nữ nhi có thể dựa gia tộc. Bọn họ thì ngược lại, thời gian chưa tới nửa nén hương, tân lang đã xông vào.

Đường An Kiệt khóc không ra nước mắt, dùng cằm chỉ giáp sắt lồng lộng xung quanh kia.

“Trận thế như vậy, ai dám ngăn cản?”

Nguyên Nhụy Nương khiếp sợ: “Các ngươi… Có phải ngốc hay không? Hắn tới thành thân, không phải tới đánh nhau, nhiều người thế này, các ngươi còn sợ hắn đánh người hay sao?”

Vậy mà không hề ngăn cản, thật sự bội phục! Nguyên Nhụy Nương hận sắt không thành thép thở dài.

Đường An Kiệt cũng cảm thấy hôm nay hắn này đại cữu ca làm không tốt, bị khí thế người sống chớ gần của muội phu đánh bại.

Nhưng Đường An Kiệt vuốt lương tâm của mình thề, lúc ấy… Thật sự rất đáng sợ.

Muội phu là ai?

An Nam Vương!

An Nam Vương là ai?

Sát thần!

Sát thần không cần phải nói cái gì, làm cái gì, chỉ một ánh mắt đã khiến mọi người nhũn chân, đừng nói cản cửa, hận không thể tụ ở bên nhau ôm cho đỡ sợ, nhường lại sân cho hắn.

Không ai dám cản, muội phu trực tiếp vào cửa. Nhóm phó tướng sau lưng hắn phát tiền mừng cho những người bên đường phái, tiền mừng rất lớn, nhưng không ai dám tiến lên nhận, cuối cùng vẫn là người ta tự mình nhét từng phần vào các trong tay khách, nữ nhân cùng hài tử là hai phần, ra tay rất hào phóng.

“Thật vô dụng.” Nguyên Nhụy Nương âm thầm trợn trắng mắt nhìn Đường An Kiệt.

Nữ tử xuất giá nếu ở nhà chồng chịu thiệt thòi, có thể dựa vào cũng chỉ có huynh đệ nhà mẹ đẻ, nhìn dáng vẻ A Phù không thể trông cậy vào được.

Đường An Kiệt tự biết đuối lý, lại cũng muốn vì bản thân giải thích một câu:

“Nếu là ngươi chắc chắn ngươi cũng sẽ sợ.”

Lần đầu tiên, Đường An Kiệt sinh ra cảm giác đối mặt với núi lớn, cảm thấy vừa bất lực vừa thất bại.

**

Bùi Cảnh chuẩn bị làm rể của Đường gia nên khi đích nữ của đại phòng thành thân đương nhiên hắn ta cũng được mời đến dự.

Hắn ta nhìn Đường An Phù chầm chậm đi từ hành lang đi ra ngoài, bộ đồ hỉ phục đỏ chót lả lướt đi về phía nam nhân lạnh lùng kia.

Trong lòng của Bùi Cảnh hiện giờ là ngũ vị tạp trần, không biết dư vị bên trong đó là gì, hắn ta nhớ đến kiếp trước hắn ta và Đường An Phù thành thân với nhau nhưng điều đáng khinh chính là hắn ta không thể nhớ được quá nhiều hình ảnh, chỉ nhớ rõ khi đó hắn ta không tình nguyện, không cam lòng, chỉ làm qua loa cho xong đại lễ, bộ hỷ phục trên người Đường An Phù khi đó cũng không được xa hoa như lúc này, càng không phô trương tinh tế như hôm nay.

Lúc hạ nhân của Hầu phủ và Bùi Cảnh đến đón dâu cũng chỉ sơ sài mà thôi, bởi vì lúc ấy Hầu phủ không thể cưới được Đường Bích Như nên hắn ta mới miễn cưỡng đồng ý cưới Đường An Phù, cho nên cũng chẳng có ai coi trọng người con dâu này cộng thêm việc Bùi Cảnh không cưới được người mình yêu nên không thèm quan tâm chu đáo tới, hắn ta còn nhớ dáng vẻ của Đường An Phù đằng sau chiếc quạt tròn ấy, lúm đồng tiền nở rộ giữa trời xanh muôn hoa đua nở khoe sắc thắm.

Nàng đã từng cười với hắn ta như thế.

Bùi Cảnh thầm nghĩ.

Nhưng số lần nàng cười rất ít.

Điều Bùi Cảnh nhớ rõ nhất chính là sự lạnh lùng sắc bén của nàng, hình bóng sấm rền gió cuốn, thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn trị gia, lúc ở nhà dưới sự quản chế của nàng Bùi Cảnh cảm thấy áp lực, mỗi lần hắn ta lỡ làm điều gì đó sai lầm, chỉ cần hắn ta buông lỏng một chút thì đều bị ánh mắt tàn nhẫn của Đường An Phù chiếu tới, xem hắn ta như con lừa kéo cày xay bột, không có sự tự do nào hết.

Sau đó chiến tranh xảy ra, tình trạng này ở trên chiến trường càng thêm trầm trọng.

Khi đó Đường An Phù giống như là quân chủ vậy, đè ép hắn ta ở dưới, ở trong quân doanh hòa mình uống rượu vung quyền với mấy tên nam nhân thô to kệch cỡm kia, hoàn toàn không chừa mặt mũi cho người làm phu quân là hắn ta đây.

Nàng có thể đánh tiên phong, nàng có thể cứu hắn ta ở trên chiến trường, đó là những việc nàng có thể làm, thủ hạ của Bùi Cảnh có nhiều quân sĩ như vậy tổng cộng chắc chắn sẽ có người cướp đi làm chuyện này nhưng nàng lại không nhận thức được rõ ràng thân phận của mình, nàng chỉ là thê tử của hắn ta, chỉ là một nữ nhân vậy mà nàng lại si tâm vọng tưởng muốn dùng những công lao nhỏ bé đó để ép Bùi Cảnh nâng nàng lên vai cùng hưởng vạn sự kính yêu từ những thủ hạ đó.

Bùi Cảnh cảm thấy bản thân giống như viên đá kê chân, không có bất cứ tôn nghiêm nào.

“Này, đừng nhìn thê tử của người khác như thế chứ, muội muội của ta đang nhìn ngươi chằm chằm kìa.”

Bùi Cảnh đang chìm đắm vào hồi ức kiếp trước thì bị người khác đụng một cái lên cánh tay, lấy lại tinh thần nhìn về phía Đường Hằng.

Nói chuyện cùng với hắn ta chính là ca ca của Đường Bích Như, Đường Hằng.

Theo tầm mắt của Đường Hằng, Bùi Cảnh thấy Đường Bích Như đang đứng trong nhóm nữ quyến, hai con mắt của nàng ta ngập nước nhìn Bùi Cảnh chăm chú như đang oán trách.

Bùi Cảnh thu hồi ánh mắt, cúi đầu ho khan một tiếng, giống như đã làm sai chuyện gì đó đúng lúc bị người ta bắt được.

“Thế tử đừng như thế, thực ra A Phù vốn là đứa đẹp nhất trong nhà chúng ta, người nhìn xem xung quanh có biết bao nam nhân đang ngây người nhìn nó.” Đường Hằng thò đầu nhỏ giọng nói.

Bùi Cảnh nhìn quanh một vòng, phát hiện lời của Đường Hằng nói không sai, từ việc sau khi Đường An Phù mặc bộ hỷ phục đi ra có rất nhiều ánh mắt của nam nhân lẫn nữ nhân đều không tự chủ được mà dính lên người nàng.

“Nhưng người đừng thấy A Phù xinh đẹp thế mà lầm, tính tình của nó thua xa muội muội của ta. Nó ỷ vào việc mình là con của vợ cả mà ra vẻ cao cao tại thượng với mấy đứa con của thứ phòng như chúng ta này, trước đây ai ai cũng phải nhìn mặt nó mà sống đó.” Đường Hằng nói.

Bùi Cảnh nghe Đường Hằng nói xong, gật gật đầu, giống như rất có đồng cảm.

Nhìn Đường An Phù lạnh lùng đi bên cạnh Tề Thần, bỗng dưng Bùi Cảnh cảm thấy không được tự nhiên. Thậm chí còn không ngừng an ủi bản thân rằng đời này hắn ta không cần ở bên cạnh Đường An Phù nữa nên sẽ không bị nàng áp chế, cuối cùng cũng được tự do làm điều mình thích rồi.

**

Đường An Phù không biết người khác suy nghĩ thế nào, lúc này nàng đã bắt đầu khẩn trương.

Rõ ràng buổi sáng còn bình thường, nhưng vừa rồi ở nhìn lén qua cây quạt, trong lòng đột nhiên nhảy dựng như nổi trống.

Tề Thần liền đứng bên cạnh nàng, bọn họ cùng nhau hành lễ với Đường Ích và Tạ thị, chờ lát nữa bái tạm biệt cha mẹ xong, nàng phải đi theo Tề Thần ra khỏi cửa, từ nay về sau nàng là thê tử của nam nhân bên cạnh.

Nàng từng có kinh nghiệm một lần thất bại, lần này có thể làm tốt sao?

Bái tạm biệt cha mẹ, kính trà, liền đến lúc Đường An Phù ra cửa.

Đường An Kiệt còn ở một bên xem náo nhiệt, đã bị Nguyên Nhụy Nương đẩy ra ngoài, lúc này mới phản ứng lại đến phiên hắn cõng tân nương ra cửa đưa lên kiệu hoa.

Lúc trước khi đại tỷ hắn thành thân, Đường An Kiệt làm cậu em vợ cõng tỷ tỷ, lúc này muội muội xuất giá cũng đến lượt hắn tới đưa.

Đi xuống dưới bậc thang, cõng Đường An Phù trên lưng, Đường An Kiệt đi hơi chậm, do dự một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói với Đường An Phù trên lưng:

“A Phù, nếu sau này ngươi bị khi dễ, trở về nói cho ca ca. Cho dù ca ca không có bản lĩnh nhưng sẽ liều mạng cứu ngươi.”

Sau khi nói xong, Đường An Kiệt lặng lẽ dùng liếc nhìn Tề Thần đang đi theo, giống như hắn là người xấu khi dễ muội muội mình.

Ở sau quạt tròn Đường An Phù lại rất ngoài ý muốn, nhớ tới đời trước hắn liều mạng chạy đuổi theo sau xe ngựa, mũi lên men, không lên tiếng, chỉ dùng nắm tay đập nhẹ một chút lên bả vai Đường An Kiệt, hờn dỗi một câu:

“Ai bảo ngươi liều mạng cho ta chứ?”

Đường An Kiệt thẹn thùng cười: “Được rồi, không liều mạng. Muội muội cùng muội phu hạnh phúc, bạch đầu giai lão.”

Đưa Đường An Phù đến trong kiệu lớn tám người khiêng, đắp lên khăn voan đỏ, đội ngũ đón dâu khí thế không bình thường như vậy lên đường, thu hút ánh mắt tò mò của các bá tánh trên đường.

Thời gian kế tiếp, Đường An Phù giống như rối gỗ, được ma ma lễ nghi bên cạnh nhắc nhở, được dắt đi khắp nơi, đi theo không biết có bao nhiêu cái đầu, bận rộn đến buổi tối, kiệu hoa mới được nâng vào cửa lớn phủ Thần Vương.

Lúc trước hai người đã ở trong Thái Miếu lạy trời đất, sau khi đến phủ Thần Vương, Tề Thần làm lơ ma ma lễ nghi bên ngoài nhắc nhở, cũng không đá cửa kiệu, mà xốc lên mành kiệu hoa, ôm Đường An Phù ra khỏi kiệu, lập tức đưa tới hỉ phòng.

Trên đầu Đường An Phù còn mang khăn voan đỏ, nhìn không thấy cảnh vật xung quanh, nhưng trong tai cũng có thể nghe thấy mấy ma ma đuổi theo kêu ‘Vương gia, như vậy là không hợp quy củ’, Tề Thần không để ý tới, đặt Đường An Phù xuống mép giường, đỡ nàng ngồi ổn mới buông tay, toàn bộ quá trình không nói câu nào với Đường An Phù, lại làm Đường An Phù cảm thấy yên tâm.

Dùng que xốc lên khăn voan trước mặt Đường An Phù, nhóm hỉ nương xung quanh sôi nổi phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán: “Oa, Vương phi thật xinh đẹp.”

Đây là nhóm hỉ nương lấy tiền thưởng sẽ nói, tùy tiện gặp gỡ tân nương hộ gia đình nào, các nàng đều sẽ nói như vậy.

Thứ Đường An Phù thấy đầu tiên là nam tử cao lớn đứng trước giường, hỉ phục đỏ thẫm, tuấn tú không tì vết, tuy gương mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt sáng quắc trước sau vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Đường An Phù.

Nếu người khác bị Tề Thần nhìn chằm chằm như vậy, có lẽ sẽ muốn chết, nhưng Đường An Phù nhìn thấy bộ dáng đẹp đẽ của hắn có chút kinh ngạc.

Đường An Phù không rõ lý do thở phào nhẹ nhõm, e lệ cúi đầu.

“Tân lang tân nương uống rượu hợp cẩn, một ly thuận ý tốt đẹp, hai ly đầy con cháu, ba ly đến bạch đầu giai lão.” Hỉ ma ma đưa rượu đế cho hai người.

Ba ly rượu vai kề vai uống, kết thúc buổi lễ.

Các hỉ ma ma mang theo tất cả hỉ nương chúc mừng sau liền nối đuôi nhau rời khỏi hỉ phòng.

Trong hỉ phòng to như vậy cũng chỉ dư lại hai người Đường An Phù cùng Tề Thần.

Tề Thần cùng nàng ngồi song song ở mép giường, ánh mắt vẫn dừng trên người nàng, chỉ là nhìn chằm chằm, lại không nói lời nào, Đường An Phù đợi một hồi lâu cũng không thấy hắn mở miệng.

“Vương gia… Không cần ra ngoài tiếp khách sao?” Đường An Phù nhỏ giọng hỏi.

Trong hôn lễ bình thường, sau khi tân lang ở hỉ phòng vén khăn voan của tân nương, còn phải ra ngoài uống rượu xã giao, tới đêm khuya say khướt trở về.

Tề Thần lắc đầu: “Không cần tiếp khách.”

“Những tướng sĩ theo ngươi đón dâu đâu rồi?” Đội ngũ đón dâu 600 người, không có khả năng không được uống rượu mừng.

“Vương bá đang tiếp đón ở tiền viện.” Tề Thần nói.

“A, vậy à.” Cho nên ngươi là tân lang cũng không định ra ngoài tiếp đón sao? Đường An Phù thầm nghĩ.

Nói chuyện ngắn gọn, trong phòng lại rơi vào yên lặng.

Đường An Phù cảm thấy càng yên tĩnh, nàng càng khẩn trương, thiệt tình hy vọng Tề Thần có thể nói một câu, hoặc chẳng sợ làm cái gì, nhưng hắn không nói cũng không làm gì, ở bên cạnh nhìn chằm chằm nàng cũng đủ khiến người thẹn thùng.

“Cái kia… Ta, ta đi vào phòng rửa mặt, cũng muốn đổi hỉ phục chứ.”

Lúc nãy trước khi nhóm hỉ nương rời đi đã giúp bọn họ chuẩn bị sẵn tất cả đồ vật trong phòng, đúng ra các nàng nên ở lại giúp Đường An Phù thay quần áo tháo trang sức, nhưng Tề Thần trước sau lạnh như băng, nhóm hỉ nương sợ hãi, Đường An Phù mới làm tất cả các nàng đều lui ra, bây giờ phải tự mình làm mọi chuyện.

Tề Thần gật đầu, giọng nói không hề gợn sóng:

“Ừ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play