Hôn lễ của Đường An Phù cùng Tề Thần được ấn định một tháng sau.

Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh.

Một ngày trước hôn lễ, Đường An Phù đã thử bộ áo cưới thứ sáu mà hàng trăm tú nương trong cung ngày đêm đẩy nhanh tốc độ làm ra, tơ vàng chỉ bạc, váy đỏ phết đất, Thần Vương phi thêm An Nam Vương phi hai thân phận Vương phi, tự nhiên cao hơn Vương phi bình thường rất nhiều.

Kể cả áo cưới trong ngày hôn lễ đã là tám bộ, từ bái tạm biệt, đến ra cửa, đến hiến tế, lại đến bái đường, vào động phòng, gần như mỗi quá trình phải mặc một bộ khác nhau, hơn nữa tân hôn có ba ngày, tổng cộng là 20 bộ. Cái này còn chưa tính quần áo bốn mùa.

Đường An Phù nhìn dãy váy áo phức tạp lộng lẫy bày trong phòng, lập tức cảm thấy rất áp lực.

Vào ngày thành thân, Đường An Phù chưa ngủ được bao lâu đã bị gọi dậy, mơ mơ màng màng làm bảy tám người giúp nàng thay áo cưới chính, sau đó bị ấn ngồi trước bàn trang điểm để trang điểm.

Bận rộn từ trời tối đến hừng đông, khi Đường An Phù trang điểm xong được hai ma ma dìu đi ra hỉ phòng, những nữ quyến thân thích xung quanh vẫn sôi nổi khen ngợi.

Không khác gì những câu như "A Phù nhà ta thật đẹp mắt", "A Phù nhà ta quá đẹp", "A Phù nhà ta là tân nương xinh đẹp nhất"…

Loại khen ngợi trên mặt mũi này, Đường An Phù không để trong lòng.

Thấy Đường An Tú đứng cạnh Tạ thị, mắt Đường An Phù sáng ngời: “Trưởng tỷ đã trở lại.”

Đường An Tú cười ngâm ngâm đi tới, dìu Đường An Phù từ trong tay ma ma, đánh giá nàng từ trên xuống dưới: “Tỷ tỷ chỉ có một muội muội là ngươi, ngươi thành thân sao ta có thể không về. May mắn về kịp lúc.”

Lúc trước Đường An Tú theo nàng, bà bà đi tổ trạch ở một thời gian, ngay cả sinh nhật bà ngoại các nàng, Đường An Tú cũng chưa về kịp, Đường An Phù còn tưởng đến lúc thành thân cũng không thấy tỷ tỷ.

Ba huynh muội bọn họ, kiếp trước đều gặp phải kết cục thảm hại.

Đường An Phù không cần phải nói, Đường An Kiệt cả đời bình thường, cuối cùng bị người Hầu phủ đánh bị thương, triền miên trên giường bệnh, nửa chết nửa sống, mà tỷ tỷ nàng Đường An Tú, sau khi tỷ phu qua đời, nàng bà bà thương tiếc nàng tuổi còn trẻ thủ tiết, liền tìm cho nàng một hộ nhà khác, gả xa kinh, ước chừng trải qua không tốt lắm, ngay cả khi Đường An Phù qua đời, nàng cũng chưa về kinh.

Tạ thị kéo tay Đường An Phù ngồi ở trên nệm giường, dùng ánh mắt tỉ mỉ nhìn nữ nhi, nhìn xong hốc mắt đã đỏ hoe.

“Sao lại phải gả đi sớm vậy chứ. Ngươi mới lớn được mất chứ, tỷ tỷ ngươi ta còn chờ đến 19 tuổi mới gả nàng đi.” Tạ thị nói.

Chung quanh ba cô sáu bà, mồm năm miệng mười an ủi Tạ thị, vừa khuyên vừa đùa, làm Tạ thị muốn khóc cũng không thể khóc.

Đường Bích Như đứng ở bên ngoài hành lang của hỉ phòng, qua những hoa văn trang trí trên cửa sổ thấy bầu không khí ồn áo náo nhiệt vui vẻ hòa thuận làm cho nàng ta nhớ đến kiếp trước khi Đường An Phù gả cho Bùi Cảnh cũng là bầu không khí này.

“Lục muội muội, ngươi nhìn hôn phục của tứ tỷ đi, thật xinh đẹp. Tơ lụa đỏ thẫm thượng hạng thêu chỉ vàng tay nghề trong cung đúng là cao thâm, chờ lát nữa có nắng bộ y phục này ở dưới ánh nắng chói chang nhất định sẽ lấp lánh cho mà coi.” Đường ngũ tiểu thư của tam phòng hâm mộ nói.

Đứng trước tam tiểu thư Đường Bích Như là Đường Bích Phân, bởi vì Đường Bích Văn bận việc nên nàng ta đi cùng di nương, bị Nhị phu nhân tống cổ đến ở điền trang ở nông thôn.

“Hôn phục xinh đẹp thì có ích lợi gì chứ? Cả đời này của nữ nhân nên xem gả cho người nào mới đúng.” Đường Bích Như tự an ủi mình như thế, cả đời này của nàng ta phải đoạt lấy người nam nhân mà Đường An Phù thích, Bùi Cảnh ở trong lòng nàng ta đã định không muốn gả cho ai khác.

Đường ngũ tiểu thư hình như cũng nghe thấy sau khi Đường Bích Như nói xong thì gật đầu tán thành: “Đúng thật là như vậy, nghe nói An Nam Vương là sát thần chuyển thế, chỉ cần hắn liếc mắt một cái ngay cả mạng cũng không còn. Có thể tưởng tượng được uy lực đáng sợ đến thế nào. Thật ra lục muội muội gả cho thế tử An Định hầu, anh tuấn tiêu sái, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều rất phong độ đó mới là điều tốt cho Lục muội muội.”

Đường Bích Như mím môi, cuối cùng cảm thấy hài lòng đôi chút, ỷ vào việc Đường ngũ tiểu thư cái gì cũng không biết, bày vẻ mặt khoe khoang ra, nói:

“Hắn…… Cũng tốt lắm. Nhưng ta nhìn trúng không phải là ngoại hình của hắn mà Bùi thế tử học rộng hiểu sâu, văn võ song toàn, là phượng giữa bầy người, từ lâu ta đã làm quen với hắn rồi, tương lai Bùi thế tử có thể góp công rất lớn được phong hầu bài tướng tiền đồ như gấm quyền cao chức trọng.” ( truyện trên app T•Y•T )

Đường ngũ tiểu thư không ngờ bản thân chỉ nói vài câu khách sáo mà người ta đã đắc ý vênh váo lên nói mấy lời kiêu ngạo đó rồi nhưng nàng ấy cũng không quan tâm cũng không vạch trần chỉ hùa theo Đường Bích Như nói:

“Vậy cũng tốt, sau này Bùi thế tử có công lớn vậy Lục muội muội sẽ thành cáo mệnh phu nhân đến lúc đó người thân dựa hơi mong quan tâm ta một chút.”

Lời này chạm đến tim đen của Đường Bích Như, nhịn không được mím môi cười trộm: “Đương nhiên.”

Đồng thời cũng âm thầm thề, chỉ cần nàng ta gả vào hầu phủ, chắc chắn sẽ cố gắng làm người vợ hiền lành giỏi giang của Bùi Cảnh, quán xuyến nhà cửa cho hắn ta, sinh con dưỡng cái cho hắn ta, vì hắn ta mà xử lý người ở hầu phủ gọn gàng ngăn nắp, cả đời này của nàng ta phải để cho người ta hâm mộ vì được làm Định Viễn Hầu phu nhân.

Không chỉ có như thế, Bùi Cảnh còn nói cho nàng ta biết, đời trước sau khi nàng ta chết trong tay của Tề Thần, tinh thần của Bùi Cảnh sa sút một thời gian rồi sau đó phấn đấu tiến về phía trước vào làm ở Nội Các được coi trọng kém chút nữa đã thành các lão rồi.

Một đời này, Bùi Cảnh hứa với nàng ta sẽ cho nàng ta làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.

Bởi vì bọn họ đều là trọng sinh trở về, cho nên năm đó việc Bùi Cảnh bị hãm hại ở Nội Các sẽ có phòng bị, không bao giờ rơi vào bẫy của người khác, cứ như thế nhất định hắn ta sẽ lập được đại công vang danh sử sách.

Đường Bích Như cứ nghĩ đến việc bản thân sẽ được làm nhất mệnh cáo mệnh phu nhân thì càng sung sướng!

Nàng ta đã không chờ được muốn nhìn thấy những người bên ngoài kia hết lòng nịnh bợ lấy lòng nàng ta, phải nhìn sắc mặt nàng ta mà sống.

Ngay cả Đường An Phù.

Đường Bích Như không ngờ nàng không gả được cho Bùi Cảnh mà còn được có cơ duyên làm Thần Vương phi nhưng cũng không sao danh hiệu Thần Vương phi này tuy dễ nghe có điều chưa chắc nàng đã làm tốt được.

Bản tính của An Nam Vương là thích giết chóc, Đường Bích Như có thể tưởng tượng được có bao nhiêu đáng sợ.

Đường An Phù gả cho hắn, cũng không biết có thể sống được bao lâu!

Bây giờ là vui mừng nhưng tương lai hồn nàng sẽ về với cửu tuyền ngọt suối mà thôi!

**

Tiếng cười đùa trong phòng bị tiếng pháo bên ngoài che lại, ánh mắt mọi người đều nhìn ra bên ngoài.

Hôm nay Đường An Kiệt cùng Nguyên Nhụy Nương cũng đều mặc đồ rất sáng, hai người được Đường An Phù phái đi ra ngoài canh chừng, lúc này cùng nhau từ cửa tiến vào, người trong phòng biết đội ngũ đón dâu đã tới.

Ma ma mời Đường An Phù đi vào mang đầu quan kim tua, nữ tử Đại Tề thành hôn, gia đình giàu có đều lấy kim tua che nửa mặt, quý khí đoan trang, tay tân nương cầm quạt tròn gấm vóc năm phúc che mặt, cùng phu quân ở nhà mẹ đẻ lạy cha mẹ , lại do thân huynh đệ cõng ra cửa lên kiệu hoa.

Đường An Phù ngồi trước bàn trang điểm, nhìn bản thân đắp mặt hoa đào trong gương, cảm thấy có chút khẩn trương, dùng quạt tròn quạt hai cái, ma ma thấy nàng như thế nói:

“Vương phi không cần khẩn trương, bên ngoài đánh giá còn muốn ầm ĩ một trận mới mở cửa đâu.”

Thành thân là như vậy, mặc kệ ngươi là vương hầu khanh tướng, đều không trốn được tục lệ dân gian, ngăn cản trước cửa, làm thơ uống rượu, đòi thưởng bánh ngọt, đủ loại đa dạng, cho dù tân lang có lợi hại, không mất nửa canh giờ tuyệt đối không vào được.

Bên này người trang điểm còn đang giúp Đường An Phù xem có cần bổ sung chỗ nào hay không, Nguyên Nhụy Nương liền từ bên ngoài xông vào, tiến vào liền cầm ly nước trà trước mặt Đường An Phù uống, xem ra rất mệt.

“Trời ạ, hắn là tới đón dâu hay là tới cướp tân nhân. Thật đáng sợ.” Nguyên Nhụy Nương vỗ ngực thở dốc.

Đường An Phù khó hiểu: “Ngươi nói chậm một chút… Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

“Xảy ra chuyện gì? Ngươi biết An Nam Vương mang theo bao nhiêu người tới đón dâu không?” Nguyên Nhụy Nương nỗ lực làm mình bình tĩnh, nhưng nhắc tới trường hợp nàng mới thấy bên ngoài, lại cảm không thể bình tĩnh.

Nàng đưa ba ngón tay với Đường An Phù.

Đường An Phù nghi ngờ hỏi: “300?”

“300 Thần Võ doanh dẹp đường, 300 Võ Uy quân áp trận. Tốt quá, biết thì nói hắn tới đón dâu, không biết còn tưởng tới xét nhà.” Nguyên Nhụy Nương nghĩ sao nói vậy, nói xong đã bị ma ma trừng mắt nhìn, vội vàng che miệng.

Đường An Phù không nghĩ tới hắn sẽ làm trường hợp lớn như vậy.

Bình thường tới đón dâu không phải chỉ kêu một ít bằng hữu tốt ra mặt sao? Ban đầu nàng nghĩ Tề Thần lạnh như băng, bên cạnh chắc cũng không có bằng hữu, trường hợp đón dâu chắc chắn quạnh quẽ, bây giờ hắn mang theo 600 người tới…

“Nhà của chúng ta có nhiều chén như vậy sao?” Đường An Phù rất lo lắng.

Bởi vì dựa theo tập tục, mỗi người đi theo tân lang tới đón dâu, dù không làm gì cũng đều muốn ăn một chén chè rồi đi.

Bao ma ma tiến lên trả lời: “Tiểu thư yên tâm đi, mấy ngày trước quản gia Thần Vương phủ đã đưa một ngàn cái chén tới phủ, lúc ấy phu nhân đã đoán được.”

Bên này còn đang nói chuyện, Đường An Phù còn muốn hỏi tình huống bên ngoài thế nào, mấy hỉ nương chạy vào truyền lời, vội vàng thúc giục nói:

“Tân nương tử mau một chút, tân lang đã ở hỉ đường chờ .”

Lúc này các ma ma trong cung ở hỉ phòng đều luống cuống tay chân, nói:

“Sao lại nhanh như vậy…”

“Bên ngoài không ai cản sao?”

“Ai da, nhanh lên nhanh lên.”

Sau một hồi hoảng loạn, Đường An Phù được hai vị ma ma nâng ra hỉ đường.

Mới vừa đi tới, Đường An Phù cảm thấy có chút không thích hợp, bởi vì không khí lặng ngắt như tờ.

Khi nào hỉ đường lặng ngắt như tờ vậy chứ?

Đời trước Đường An Phù đã thành thân một lần, thấy người khác thành thân rất nhiều lần, hỉ đường cãi cọ ồn ào, lộn xộn mới là đúng nghĩa, không ai nói chuyện trêu đùa đó là linh đường.

Nhưng dọc đường nàng đi, đừng nói nghe thấy tiếng trong hỉ đường, tiếng bước chân của nàng, tiếng ngọc bội leng keng đều có thể nghe rõ ràng.

Nguyên Nhụy Nương đỡ Đường An Phù dùng quạt che mặt đi tới phía trước, nàng luôn gào to thấy cảnh tượng này, cũng không dám thở, Đường An Phù cảm giác Nhụy Nương đỡ tay nàng đều sợ tới mức run rẩy.

Thấy cái gì, sợ đến mức như thế?

Đường An Phù tò mò lặng lẽ nghiêng đầu, nhìn lén từ sau cây quạt, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là một nam tử ăn mặc bảnh bao đứng sừng sững như một cây thông ở giữa hỉ đường, đôi tay ôm ngực, thản nhiên đứng ở đó.

Mặt mày lạnh lùng, đóng băng ba thước, mặc hỉ phục đỏ sẫm, nhưng mà khí chất lạnh băng quanh người hắn không liên quan đến hắn mặc cái gì, chỗ có hắn ở, không khí bốn phía trở nên lạnh lẽo, rất khó náo nhiệt.

Một Tề Thần đã đủ khung cảnh trở nên tẻ ngắt, đừng nói còn có thêm hắn mang đến 600 quân sĩ đón dâu, tuy rằng trên vai mỗi quân sĩ đều mang một đóa hoa hồng nhỏ tượng trưng cho không khí vui vẻ, nhưng bọn hắn đứng từng hàng trong sân Đường gia, từ cổng xếp thẳng con đường hai bên chủ viện.

Khách khứa trong sân Đường gia đều sợ tới mức nấp ở phía sau, binh lính ‘trấn thủ’, không ai dám tiến lên, không ai dám lên tiếng.

Trách không được Nhụy Nương nói Tề Thần thành thân giống tới xét nhà. Cuối cùng Đường An Phù đã hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play