Nguyên Nhụy Nương vẫn không thể hiểu được tại sao Đường An Phù phải gả đi nhanh như thế, mặc dù có một khoảng thời gian không thể tiếp nhận được sự thật này nhưng dù sao bằng hữu tốt nhất của nàng ấy thành hôn, nàng ấy cũng phải bày tỏ một chút, vì vậy Nguyên Nhụy Nương hẹn Đường An Phù đến các cửa hàng Nguyên gia chọn ít lễ vật.
Từ buổi sáng đến trưa, từ đồ trang sức đến từng đôi hài, Nguyên Nhụy Nương lấy khí phách của đại tiểu thư thương nhân Nguyên gia để cho Đường An Phù không thiếu một thứ gì.
Lúc hai người từ tiệm trang sức đi ra, một gã sai vặt đến ngăn cản đường đi của các nàng.
Đường An Phù biết người này, người này chính là Vượng Hỉ, sai vặt bên cạnh Bùi Cảnh.
Nhưng Nguyên Nhụy Nương không biết hắn ta, sau chuyện Lâm chưởng quầy và Tiền bá bị giết ở ngoài đường, bây giờ nàng ấy rất cẩn thận, Vượng Hỉ vừa mới tiến lên thì Nguyên Nhụy Nương đã gọi mấy hộ vệ mà Nguyên phu nhân phái đi cùng nàng tiến lên ngăn cản.
Vượng Hỉ hoảng sợ chắp tay lia lịa:
“Tiểu nhân không phải là người xấu. Tiểu nhân phụng lệnh chủ nhân đến mời Đường tiểu thư qua bên kia nói đôi câu.”
Nguyên Nhụy Nương tức giận: “Chủ nhân nhà ngươi là ai, hắn muốn đi đến nói chuyện là đến nói chuyện ngay sao?”
Vượng Hỉ che miệng nhỏ giọng nói: “Chủ nhân nhà tiểu nhân họ Bùi. Đường tiểu thư biết ngài ấy.”
“Bùi…” Nguyên Nhụy Nương nhớ đến một người, nhìn qua Đường An Phù.
Các nàng biết người họ Bùi này, đơn giản vì chỉ có một người.
Trước kia A Phù thích Bùi Cảnh nhưng lại bị hắn từ chối ngay trước mặt, gần đây nàng ấy lại nghe nói Bùi Cảnh đến Đường gia cầu thân, nói người mà hắn cầu thân chính là Đường Bích Như của nhị phòng Đường gia, hôm nay đến gặp A Phù là có chuyện gì?
‘Thấy sao?’ Nguyên Nhụy Nương không phát ra âm thanh, chỉ dùng khẩu hình miệng nói với Đường An Phù.
Đường An phù quả quyết lắc đầu.
Hai người không để ý đến Vượng Hỉ nữa, lúc hai người họ định đi thì nghe Vượng Hỉ đứng đó hét lên:
“Đường tiểu thư, công tử nhà tiểu nhân nói ngài đã tìm được bức thư mà tiểu thư viết cho ngài ấy.”
Nguyên Nhụy Nương tức giận chỉ vào Vượng Hỉ: “Ngươi lớn tiếng như thế làm cái gì? Thối tha!”
Nói xong nàng ấy nhìn xung quanh một vòng.
May là lúc này gần đến trưa, các cửa hàng trên đường cũng không có người nào, nếu không với tiếng hét này của hắn ta, A Phù khó tránh khỏi việc bị người ta chỉ trỏ.
“Đường tiểu thư, tiểu nhân xin lỗi. Nhưng công tử tiểu nhân nói, nếu không thể mời tiểu thư qua đó thì lớp da này của tiểu nhân sẽ không giữ được.” Vượng Hỉ đáng thương giải thích.
Đường An Phù có quỷ mới tin hắn.
Người này là tiểu quỷ bên cạnh Bùi Cảnh, năm đó người khuyên Bùi Cảnh thu nhận cái tên Dương Châu gầy yếu mà Tây Lâm bá thể tử giới thiệu ở buồng ngoài chính là Vượng Hỉ. Tên tiểu tử này đầu óc linh hoạt luôn dỗ người, chỉ để khoe công ở trước mặt Bùi Cảnh, ngấm ngầm cũng hạ không ít công phu tính toán với tính khí của Bùi Cảnh.
Nhưng mà đời trước, sau khi Đường An Phù xử lý cái tên Dương Châu gầy yếu này, nếu đã làm thì sẽ làm sạch sẽ, vì thế nàng mang một nhà của tên tiểu tử này vứt vào thôn trang, Bùi Cảnh đến nói tình cảm nhưng vẫn không thể thay đổi được quyết định của Đường An Phù.
Đời này không có Đường An Phù, hẳn là Vượng Hỉ vẫn một mực đợi chờ ở bên cạnh Bùi Cảnh.
Đường An Phù không ngờ lại dây dưa với tiểu lưu manh, nàng chịu đựng hỏi: “Hắn ở đâu?”
Vượng Hỉ bày ra một khuôn mặt như nhận được đại ân, ân cần chu toàn mang Đường An Phù đến một con hẻm nhỏ ở bên cạnh.
Nguyên Nhụy Nương nhẹ giọng dặn dò: “Nếu có chuyện gì thì cứ hô to, ta đển cứu muội.”
Đường An Phù bật cười: “Được.”
**
Trong hẻm nhỏ có một chiếc xe ngựa dừng ở đó, xung quanh không có người nào đi lại, trước xe ngựa có một công tử nho nhã mang y phục màu xanh, người đó chính là Bùi Cảnh.
Sau khi Vượng Hỉ mang nàng đến thì chủ động đến đầu hẻm trông chừng.
Bùi Cảnh quay người lại, nhìn vẻ mặt lãnh đạm nhưng Đường An Phù càng phát ra sự diễm lệ.
Nàng mang một bộ y phục mỏng, thêm chút phấn, chải búi tóc, từ trên xuống dưới lộ ra vẻ phong tình, hoàn toàn bất động với dáng vẻ hiên ngang anh hùng của đời trước, hôm nay Đường An Phù diễm lệ nhu mỳ, thật khiến cho Bùi Cảnh sắp không nhận ra nàng nữa.
“Cho nên Bùi thế tử gọi ta đến đây làm cái gì?”
Đường An Phù đứng đó đợi một lúc lâu nhưng cũng không nghe thấy Bùi Cảnh mở miệng.
Nghe được âm thanh của nàng, Bùi Cảnh mới giật mình nhìn Đường An Phù xinh đẹp đến mức thất thần, hắn cúi đầu lúng túng ho khan hai tiếng, sau một lát ưu tư thì nói:
“Cái đó… Nghe nói ngươi chuẩn bị thành thân.”
Hàng lông mày Đường An Phù nhíu lại: “Ừ.”
Bùi Cảnh cúi đầu do dự một lát rồi nói tiếp:
“Bởi vì ta từ chối ngươi cho nên ngươi muốn tìm một người khác để gả đi sao?”
Đường An Phù không nhịn được liếc mắt sang:
“Bùi thế tử nghĩ gì thế? Ta gả đi, ngươi từ chối ta, chẳng lẽ ta có thể vào cung cầu xin một đạo thánh chỉ ban hôn hay sao?”
Bùi Cảnh ngẩng đầu lên:
“Quả nhiên ngươi cũng không phải là tự nguyện.”
Không đợi Đường An Phù phản ứng lại, Bùi Cảnh lại nói tiếp:
“Mặc dù ta không nên nói như thế nhưng… An Nam vương buồn vui thất thường, tính tính thích giết người, tuyệt đối không phải lương duyên của tiểu thư.”
Đường An Phù nhìn hắn làm dáng làm vẻ.
“Cho nên?” Nàng hỏi ngược lại.
Bùi Cảnh sửng sốt một lát rồi đáp:
“Cho nên ta cảm thấy Đường tiểu thư nên thận trọng với hôn sự của mình một chút, cho dù không thể cùng ta… cũng nên tìm một người thích hợp với mình…”
Vốn dĩ Đường An Phù muốn nhẫn nhịn nghe hắn nói xong, sau đó bình tĩnh rời đi, nhưng thật sự nàng không thể không chán ghét, không thể nhịn được nữa.
“Ta cảm thấy An Nam vương tốt vô cùng, hắn còn trẻ mà đã quyền cao chức trọng, anh tuấn lại nhiều tiền, có thể so với trước kia không có chiến công mấy, chỉ dựa vào công danh mà tổ tiên đời thứ hai để lại mà sống, giống như Bùi thế tử vậy, một người không có công danh, cũng không có thành quả, ngươi có tư cách gì quở trách Vương gia nhà ta?”
Đường An Phù không khách khí dùng từ khiến cho Bùi Cảnh tự ái, hắn cũng biết, cho dù Đường An phù mang một bộ y phục mỏng manh thì nàng vẫn là Đường An Phù, hùng hổ dọa người, hung dữ kiêu căng.
Chằng qua là hắn nể tình đoạn tình cảm phu thê, cố ý nhắc nhở mấy câu, nàng không thích mà cũng chẳng cảm kích, còn hạ bệ hắn không thương tiếc, thật đúng là một nữ nhân đanh đá cho dù chết cũng không chịu hối cải.
“Chẳng qua ta cũng chỉ nhắc nhở mấy câu, Đường tiểu thư không cảm kích ta thì ta cũng không còn cách nào khác. Ta vẫn cứ một câu nói kia, An Nam vương không phải là người dễ sống chung, căn bản là ngươi không biết hắn là dạng người như thế nào, sau này cũng đừng nên đem cái mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn mới phải. Hừ. Cáo từ!”
Sau khi hừ lạnh một tiếng, Bùi Cảnh tức giận đùng đùng bỏ lại Đường An Phù rồi lên xe ngựa.
Vượng Hỉ thấy vậy, vội vàng từ đầu ngõ chạy đến, ngồi trước xe ngựa, sau khi quất roi một tiếng, xe ngựa từ từ chạy ra khỏi ngõ rồi rời đi.
Đường An Phù nhìn chiếc xe ngựa đi mất, nàng cảm thán đời trước mình mù mắt thêm một lần nữa, lại gả cho một tên háo sắc này, hôm nay nghĩ đến, thật là ngay cả qua đêm mà cơm cũng phun ra.
Nguyên Nhụy Nương thấy xe ngựa rời đi, nàng ấy gặp được Đường An Phù ở đầu hẻm, không khỏi vội vàng la lên:
“Hắn đã nói gì với muội? Ta đã nói với muội rồi, ngàn vạn lần đừng hồ đồ, hắn là nam nhân muốn thành hôn với thứ muội của muội, muội cũng phải thành hôn ngay lập tức, cho dù hắn nói cái gì thì muội cũng đừng tin.”
Đường An Phù hỏi Nguyên Nhụy Nương: “Tỷ cảm thấy hắn không phải là người tốt sao?”
“Đương nhiên!” Nguyên Nhụy Nương nói: “Hắn cũng đã đính hôn, còn lén lút đến gặp muội, rõ ràng là tâm địa gian xảo. Có vài người chính là bỉ ổi, lúc muội thích hắn thì hắn coi thường, chờ muội không thích hắn nữa thì hắn lại đến dụ dỗ, chính là muốn níu kéo muội, để cho người ta nghĩ rằng muội thích người khác mà còn nghĩ đến hắn. Đúng là xấu xa.”
Ánh mắt Đường An Phù bội phục nhìn Nguyên Nhụy Nương, nàng ấy so với mình còn mạnh mẽ không biết bao nhiêu lần.
“Ta cảm thấy… Tỷ nói rất có lý. Cho nên ta mắng hắn chạy mất.” Đường An Phù ôm bả vai Nguyên Nhụy Nương, nàng đắc ý nói.
“Thật sao?” Nguyên Nhụy Nương vui vẻ yên tâm, đưa tay bóp gò má Đường An Phù: “Nha đầu tốt, phải nên như thế.”
Đường An Phù đẩy móng vuốt nàng ấy ra rồi nói: “Tỷ mới là nha đầu!”
Hai người câu này đáp câu kia, tâm tình rất tốt cùng nhau tiếp tục đi dạo phố.
**
Bùi Cảnh tức giận đi xuống xe ngựa, đang muốn vào Hầu phủ thì nhìn thấy có một bóng người đang giật giật ở sau con sư tử bằng đá, thấy hắn quay đầu, bóng người kia từ con sư tử đá đi ra, Bùi Cảnh biết đâu là ma ma bên cạnh di nương của Bích Như, họ Tôn.
Tôn ma ma đứng phía sau con sư tử bằng đá hành lễ với Bùi Cảnh một cái, Bùi Cảnh đưa áo khoác cho Vượng Hỉ, còn mình thì đi theo Tôn ma ma đến một ngõ hẻm để nói chuyện.
“Sao thế, tiểu thư nhà ngươi lại nhớ ta sao?” Bùi Cảnh hỏi Tôn ma ma.
Hắn và Đường Bích Như đã trao đổi canh thiếp, quan hệ cũng đã công khai, nói thế nào thì cũng không có vấn đề gì. ( app TYT - tytnovel )
Tôn ma ma cười lấy một cái hà bao tinh xảo từ trong túi ra rồi đưa đến trước mặt Bùi Cảnh: “Tiểu thư nhà ta rất nhớ thế tử, ngày đêm thêu cái hà bao này, mong thế tử nhìn thấy hà bao thì sẽ nhớ đến tiểu thư nhà ta nhiều hơn.”
Bùi Cảnh nghe xong thì sảng khoái cất hà bao ở bên hông: “Ừ, quay về nói với tiểu thư nhà ngươi rằng ta rất thích. Ta cũng rất nhớ nàng, bảo nàng phải chăm sóc bản thân thật tốt, ta có thời gian thì sẽ đến thăm nàng.”
Nói xong, Bùi Cảnh muốn xoay người rời đi.
Gần đây số lần người Đường gia đến Hầu phủ tìm hắn rất nhiều, điều này đã chọc cho mẫu thân hắn không vui, vốn dĩ hắn muốn thành hôn với Bích Như nhưng mẫu thân hắn lại phản đối, hắn cứ thế tìm chết tìm sống với người nhà, tiền trảm hậu tấu mới ép cho bọn họ thỏa hiệp. Nhưng cũng bởi vì chuyện này mà cho đến bây giờ, phụ thân hắn không nói với hắn một câu nào, mẫu thân hắn cũng buồn buồn không được vui.
Thậm chí giống như kiếp trước vậy, nhóm khuê tú của các gia tộc lớn với sắc đẹp mỹ miều mà hắn chọn, chẳng qua đời này tâm ý hắn đã quyết, sẽ không dao động giống như đời trước nữa, hắn nói muốn cưới Bích Như ôn nhu hiền huệ là thê tử, nhất định phải thành hôn với nàng ta.
Ai ngờ Bùi Cảnh vừa mới xoay người đi được hai bước thì Tôn ma ma ở sau lưng gọi hắn lại:
“Thế tử dừng bước. Tiểu thư nhà lão nô vẫn còn có lời muốn nói.”
Bùi Cảnh xoay người, Tôn ma ma tiến lên, cười cười nói:
“Tiểu thư nhà lão nô hỏi có thể mượn thế tử một chút bạc nữa có được hay không.”
Bùi Cảnh cau mày: “Lại muốn mượn? Trước đây không phải ta đã cho nàng hai chục ngàn hay sao, vẫn không đủ ư? Nàng, nàng thật sự muốn mình gả qua cho ta mà không tốn một đồng nào ư?”
Lúc trước Tôn ma ma đến lấy tiền mấy lần, lúc này cảm thấy trên khuôn mặt cũng ngượng ngùng phát hoảng, không thể làm gì khác hơn ngoài việc nhắm mắt giải thích:
“Thế tử đừng nóng giận. Ý tiểu thư nhà lão nô là, hôm nay trong Đường gia có hai chuyện vui cần chuẩn bị, đại phòng thanh thế cường đại, tiểu thư đại phòng gả cho phủ đệ cao quý hơn một chút, tiền bạc của lão phu nhân và lão gia đều dùng nịnh nọt đại phòng, tiểu thư lão nô cũng được chia rất ít, nếu thế tử có thể cho thêm một chút nữa, ngày xuất giá, đồ cưới được đưa vào Hầu phủ như nước, nghĩ đến đó cũng thấy ngoài mặt hai phủ cũng sẽ đẹp mắt hơn một chút.”
Thật ra thì Bùi Cảnh không nghe được mấy câu tiếp theo của Tôn ma ma, hắn chỉ nhớ một câu ‘Tiểu thư đại phòng gả cho phủ đệ cao hơn’, hắn lại nhớ đến những lời mà Đường An Phù chế giễu hắn vào lúc nãy, Bùi Cảnh lại bị tự ái thêm lần nữa, hắn hận đến mức không ngừng cắn răng.
“Thế tử, tiểu thư lão nô cũng vì mặt mũi Hầu phủ mà thôi.” Tôn ma ma nói xong câu cuối cùng thì quay sang quan sát vẻ mặt của Bùi Cảnh.
Bùi Cảnh hít sâu một hơi, hắn đứng ở đó do dự một lúc, suy nghĩ đều là cho Bích Như thêm của hồi môn, dù sao cuối cùng nàng ta cũng gả vào Hầu phủ, xưa nay nàng ta vẫn luôn quan tâm, nhất định là muốn có đồ cưới để cho hắn thêm mặt mũi, tình cảm nguyên vẹn.
Vì thế Bùi Cảnh lấy đôi nhẫn bằng bạch ngọc cùng với một đôi ngọc bội ở bên hông xuống, sau khi cầm trên tay nhìn một lúc lâu thì đưa cho Tôn ma ma:
“Tiểu thư nhà ngươi cũng biết, hiện tại tiền bạc đều do mẫu thân ta quản lý, tạm thời ta không thể lấy được, đôi nhẫn bằng bạch ngọc này là hàng thượng hạng, một đôi cũng có trị giá năm ngàn hai trở lên, còn đôi ngọc bội này cũng có trị giá vạn lượng, ngươi mang đi cầm, đổi tiền đem về cho tiểu thư nhà ngươi đi.”
Tôn ma ma nhận lấy đôi nhẫn và ngọc bội rồi nói cảm ơn Bùi Cảnh, hôm nay tâm tình Bùi Cảnh rất tệ nên lười nhiều lời với bà ta, hắn xoay người đi thẳng vào Hầu phủ.